Chương 3: ĐOẢN NGỌT (1)
Tình Vănn
21/02/2018
Buổi tối, tại
công viên có hai cô gái, một cô có vẻ là học sinh, cô còn lại đương
nhiên không phải là học sinh rồi nếu không tui đã viết là cả hai có vẻ
là học sinh =))
"Em đã biết lỗi rồi thì chị sẽ không chấp nữa, mong rằng sau này em biết suy nghĩ hơn" Cô nói xong vẫn không giấu nổi vẻ khó chịu.
Cô bé học sinh bây giờ thì sợ đến phát khóc, cô kia thở dài - thật rắc rối. Vừa định quay đi thì bị một nam nhân chặn lại:
"Cô dám ăn hiếp em tôi? Chán sống?" một giọng nam trầm thấp vang lên, lộ rõ vẻ tức giận, hình như cô còn nghe tiếng nghiến răng nữa.
Cô nhìn tên ấy, mặt hắn thật lạnh lùng nếu không muốn nói là vô cảm, át hết vẻ đẹp trai của hắn rồi. Cô ráng bình tĩnh nói: "Anh là ai? Nếu là người nhà cô bé này thì hoan nghênh nói chuyện. nếu là người qua đường thì xin bớt nhiều chuyện"
"Tôi là anh nó. Hửm? Nana em khóc sao?" (tên em hắn) Thấy em hắn khóc hắn liền biến sắc, càng hung dữ hơn. Haizz ra là huynh muội luyến sao - cô thầm khinh bỉ, lại không sợ hãi:
"Đừng có mà hung dữ với tôi! Đúng là ruột thịt có khác, mù mù quáng quáng đi chất vấn người ta trong khi bản thân chả biết cái mô tê gì"
"Tôi không cần biết nó làm gì chỉ cần biết cô đã làm em ấy khóc. Xin lỗi ngay!" Hắn bá đạo ra lệnh. Tôi thì tức giận nổi lửa cả hai mắt. Em hắn cũng may còn thuốc chữa, biết mình sai nên vội ngăn cản
"Anh! Chuyện này là em không đúng trước. Tiểu Vũ! Chị mau đi đi. Đừng để anh em nhớ mặt nha, chắc hai người sẽ còn gặp đó!"
Mặt tôi nghệch ra, còn gặp sao? Chưa kịp hỏi gì thì tên đó đã bị đứa em thân thương kéo đi rồi
"NaNa Đứng lại, anh muốn nói chuyện cho rõ ràng. Này! Cô đứng lại đó!"
Tôi là loại dễ tin người, vả lại tự nhiên có linh cảm không hay nên cũng nghe cô ta, quảnh mặt đi luôn ==
To be continue...
"Em đã biết lỗi rồi thì chị sẽ không chấp nữa, mong rằng sau này em biết suy nghĩ hơn" Cô nói xong vẫn không giấu nổi vẻ khó chịu.
Cô bé học sinh bây giờ thì sợ đến phát khóc, cô kia thở dài - thật rắc rối. Vừa định quay đi thì bị một nam nhân chặn lại:
"Cô dám ăn hiếp em tôi? Chán sống?" một giọng nam trầm thấp vang lên, lộ rõ vẻ tức giận, hình như cô còn nghe tiếng nghiến răng nữa.
Cô nhìn tên ấy, mặt hắn thật lạnh lùng nếu không muốn nói là vô cảm, át hết vẻ đẹp trai của hắn rồi. Cô ráng bình tĩnh nói: "Anh là ai? Nếu là người nhà cô bé này thì hoan nghênh nói chuyện. nếu là người qua đường thì xin bớt nhiều chuyện"
"Tôi là anh nó. Hửm? Nana em khóc sao?" (tên em hắn) Thấy em hắn khóc hắn liền biến sắc, càng hung dữ hơn. Haizz ra là huynh muội luyến sao - cô thầm khinh bỉ, lại không sợ hãi:
"Đừng có mà hung dữ với tôi! Đúng là ruột thịt có khác, mù mù quáng quáng đi chất vấn người ta trong khi bản thân chả biết cái mô tê gì"
"Tôi không cần biết nó làm gì chỉ cần biết cô đã làm em ấy khóc. Xin lỗi ngay!" Hắn bá đạo ra lệnh. Tôi thì tức giận nổi lửa cả hai mắt. Em hắn cũng may còn thuốc chữa, biết mình sai nên vội ngăn cản
"Anh! Chuyện này là em không đúng trước. Tiểu Vũ! Chị mau đi đi. Đừng để anh em nhớ mặt nha, chắc hai người sẽ còn gặp đó!"
Mặt tôi nghệch ra, còn gặp sao? Chưa kịp hỏi gì thì tên đó đã bị đứa em thân thương kéo đi rồi
"NaNa Đứng lại, anh muốn nói chuyện cho rõ ràng. Này! Cô đứng lại đó!"
Tôi là loại dễ tin người, vả lại tự nhiên có linh cảm không hay nên cũng nghe cô ta, quảnh mặt đi luôn ==
To be continue...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.