Chương 23
Bích Hồng
20/10/2016
Chương 23
Huỳnh Khang Kiện từ ngày hôm đó không còn đối xử tàn bạo với cô nữa, tuy thái độ không thay đổi nhưng ít nhất cũng không ngược đãi cô về thể xác. Hắn còn bí mật đưa 1 vị thầy thuốc lạ mặt vào khám bệnh cho cô, cô biết đây chắc chắn không phải người trong hoàng cung vì hầu hết họ đều là người của Chiêu Dương thái hậu. Thầy thuốc này tuổi đã ngoài 60, tính tình lại quái dị khó lường, lão bắt cô phải gọi lão là thần y, mỗi lần cô gọi gương mặt của lão đầy vẻ đắc ý, tính chẳng khác gì trẻ con. Lão hầu hết không hỏi cô những vấn đề về bệnh trạng mà chỉ trò chuyện tán gẫu cùng cô. Cô không nén được tò mò, rốt cuộc cũng phải hỏi:
- Thần y, ngài xem ngài bắt mạch cho ta cũng 1 thời gian rồi, sao chưa thấy ngài chẩn đoán hay điều trị gì hết?
Lão thần y vuốt vuốt chòm râu bạc phơ, cười ý vị rất có phong thái của 1 vị thánh nhân. Lão vẫn không nói. Cô càng sốt ruột, cô không muốn tốn thêm thời gian lãng phí vào những việc không đâu.
- Cô nương chất chứa tâm bệnh rất nặng, sợ rằng không gạt được chấp niệm e là bệnh tình càng khó biến chuyển tốt. Loại cổ này có tên Trung cổ, dùng để bắt buộc nạn nhân phải trung thành với người đã hạ cổ, người bị trúng cổ sẽ chịu cảnh nô dịch cả đợi, chỉ cần 1 ý niệm phản bội cũng dẫn đến đau đớn thấu tim gan. Thông thường những loại cổ chỉ tìm được giải dược nơi người hạ cổ mới có.
- Vậy ngài là thần y, chắc hẳn ngài sẽ tìm ra cách?
- Cô nương, ta là thần y chuyên chữa trị các loại bệnh, ngoại nội thương. Chân của cô ta có thể chữa được, tuy đi lại không được linh hoạt nhưng có thể di chuyển được đã là kì tích rồi. Còn về cổ trùng kia, ta đâu có chuyên về độc dược và cổ trùng.
Lão già này khiến cô bực đến mức muốn nhe răng xông đến cắn xé. Nếu không chữa được thì còn lởn vởn mất thời gian của người ta để làm gì? Nhận thấy biến hóa trên nét mặt của cô, lão mới chắp tay sau lưng, ưỡn ngực mà nói:
- Có điều... ta có lão bạn lâu năm được giang hồ xưng tụng là Độc nhân địch thánh, không có loại cổ nào mà lão không giải được. Có khi loại cổ mà cô bị hạ là của lão làm ra cũng nên.
- Vậy THẦN Y sao không mời ông ấy đến xem giúp?
- Yên tâm đi, ta đã báo lão ta 1 tiếng, trong vòng vài ngày tới sẽ có thuốc giải thôi. Có điều phương pháp của lão xưa nay rất quái dị, chẳng biết cô có chịu được không?
- Đương nhiên ta chịu được. Chỉ cần chữa khỏi thì dùng cách nào ta cũng không ngại.
- Theo ta thấy cô nương nên đợi đến lúc ấy thì hẵng nói. Aiiiiiiiii.....
Nhìn biểu tình thương hại của lão làm cô cũng lạnh sống lưng. Thật là quái dị lắm sao?
Hiện thực đã chứng minh, quả thực phương pháp này rất kinh khủng. Cô đã có lúc còn tưởng mình bị lão già đó lừa gạt, trêu đùa. Theo như những gì được hướng dẫn trong phong thư của Độc lão đầu, cô phải giữ cho bản thân tỉnh táo suốt 7 ngày đêm tức là không có 1 giây phút nào được chợp mắt ngủ, cái này hơi nghi nghi. Tiếp đó hằng đêm phải đợi đúng nửa đêm, ngâm mình trong bồn tắm chứa giải dược nhìn không thấy nước chỉ thấy ... bùn kết hợp với châm cứu bằng những ngân châm dài nửa thước cứ mỗi canh giờ lại thay đổi huyệt vị. Có lần lão thần y đọc nhầm thế nào mà đâm vào huyệt cười của cô khiến cơ miệng ngày hôm đấy của cô co giật liên hồi. Rồi phương pháp kinh khủng nhất cũng đến.Lão nói theo như phương pháp trị liệu, cô phải tự đâm vào tim, trút bỏ máu độc tồn đọng ở trong đó ra,lúc đó tim cô hoàn toàn ngừng đập, cơ thể rơi vào trạng thái chết lâm sàng. Thân xác của cô sẽ được ngâm bảo quản trong 1 khối băng đặt ở 1 mật thất dưới lòng hồ Thanh Trì của Hoàng cung. Chờ cho đến ngày đông chí mới được mang về, sau khi băng tan lão sẽ truyền bí dược độc truyền vào cơ thể của cô, nó sẽ làm chức năng thay máu giúp cô tái tạo lại cơ thể vào thời điểm ban đầu. Khi máu mới được tái lập, cơ thể cô còn phải trải qua 1 đợt dùng thuốc, ngâm thuốc với chế độ khắc nghiệt mới có thể hoàn thành công đoạn. Nghe có vẻ hoang đường, nhưng tất cả tính mạng của cô bây giờ giao hết cho vị thần y này, dù sao cũng phải thử. Cô ngồi ngay ngắn trên chiếc giường lớn. Trước mặt là con dao găm sắc bén của thần y, ông đang quan sát biểu tình của cô, còn bồi thêm câu : “ Nếu sợ thì đừng làm nữa.” Cô quyết tâm nắm lấy chuôi dao, hướng mũi nhọn đâm vào lồng ngực trái. Bóng tối ập đến nhanh chóng cung cơn đau khủng khiếp đè nặng tâm hồn, tri giác cuối cùng cũng hoàn toàn tê liệt, đã 1 tuần rồi cô không ngủ, giờ đây phải ngủ cho thật đã.
Mùa đông năm Minh Nhật thứ 4, tuyết lớn bao phủ kinh thành. Ngày đông chí năm nay, khắp hoàng cung đều chìm trong không khí u uẩn não nề. Hắn lại đơn độc bước vào lăng Hoàng hậu, mấy tháng chờ đợi rồi ngày này cũng tới. Trong phòng, lão thần y đang bắt mạch cho cô, lão vuốt râu cười cong mày gật đầu với hắn. Hắn bước lại nhìn cô gái nằm yên bình trên chiếc giường lớn, gương mặt đông cứng trong phiến băng đã có chút biến đổi. Làn da rám nắng ngày trước đã chuyển sang trắng bệch nhưng mịn màng tinh tế, ngũ quan trở nên sắc xảo hơn nhiều. Đôi mắt cô nhắm nghiền, lồng ngực nhấp nhô nhè nhẹ minh chứng là cô đã sống lại. Lão thần y đứng dậy thu thập đồ đạc, tiện thể dặn dò hắn:
- Chỉ cần khi cô nương ấy tỉnh lại là ổn. Đơn thuốc này ta đã ghi rõ liều lượng, cách dùng, cho cô ấy luyện thuốc trong vòng 1 tháng. Nhớ là chỉ được uống thuốc, không được dung nạp bất cứ thứ gì khác.
- Còn nữa... phương pháp này đã để lại tác dụng phụ. Đó là...
Cô nằm mơ thấy mình đang trôi trên 1 con sông nhỏ trong bóng đêm mịt mù. Có tiếng nói chuyện rầm rì kéo lại ý thức của cô. Cô lặn sâu xuống lòng sông tối đen như mực, bơi mãi cho đến khi mình trồi lên mặt nước vô tận, cô mới bật người tỉnh dậy. Vội ôm lấy lồng ngực bên trái, cô hít lấy từng hơi dài và dồn dập. Cô nhìn thấy căn phòng quen thuộc trong lăng Hoàng hậu, cô sống rồi, đã sống lại rồi. Nước mắt vui sướng tràn ngập khóe mi, ông trời thì ra cũng rất ưu ái cô, đã mấy lần đứng trước Quỷ Môn Quan mà vẫn cho cô vòng về. Cảm giác được sống, thật tốt!
Cô mải đắm chìm trong cảm xúc của riêng mình, không để ý đến còn 1 người cũng đang ngồi trong phòng, quan sát hết thảy hành động của cô. Một lúc sau hắn mới lên tiếng kéo cô về với hiện thực:
- Muốn làm việc lớn thì không được phép tỏ ra yếu đuối. Chỉ 1 phút lơ đễnh cũng khiến cho kẻ thù nắm được điểm yếu của ngươi.
Cô vội lau nước mắt, nhanh chóng hành lễ. Hắn chỉ vào y phục cung nữ màu tím nhạt trên bàn, lạnh giọng phân phó:
- Mau thay đồ rồi đi theo ta. Từ nay ngươi là cung nữ theo hầu bên cạnh trẫm.
- Tạ ơn Hoàng thượng.
Khi hắn quay lại cô đã chuẩn bị xong mọi thứ, sẵn sàng rời khỏi nơi này. Hắn rời khỏi lăng Hoàng hậu, nhưng lần này không phải cô độc 1 mình nữa mà theo sau là 1 cô gái thanh tú trong trang phục cung nữ giản dị. Họ lẩn tránh hết mọi người, ẩn mình trong đêm tối. Hắn đi rất nhanh mấy lần bỏ lại cô đằng sau vì đôi chân cô đi lại bất tiện. Những lúc như thế cô lại thấy sợ hãi, tuy từng quen thuộc với hoàng cung nhưng 1 thời gian dài bị nhốt trong lăng mộ và bị ngược đãi khiến cô không khỏi có chút khó thích nghi ngay lại được. Cô không dám gọi hắn, chỉ cố thúc mình đi nhanh hơn nhưng đôi chân cô lại càng khó khăn bước đi trong đêm đông.
Một chân cô bất chợt díu vào chân còn lại, cả người mất cân bằng ngã về phía trước. Y phục trong cung lại không đủ ấm, hơi lạnh từ mặt đất phả lên khiến tâm ma trong cô trỗi dậy. Cô còn nhớ đôi chân tàn tật là vì bị băng lạnh thâm nhập vào xương cốt, nhớ lúc đó cô đã vật vã ra sao. Trước mắt là 1 mảnh y phục đen tuyền thêu chỉ vàng kim tuyến, cô chưa kịp định thần đã bị xách lên 1 cách thô bạo. Vì trời sắp sáng nên hắn đành ôm cô, thi triển khinh công đi nhanh nhất có thể đến tẩm cung của mình để tránh tai mắt tron cung.
Cung Càn Thành bề thế hiện ra trước mắt được đặt trên nền cao 2 thước 3 tấc, xây dựng theo lối trùng thiềm điệp ốc gồm 3 tòa nhà ghép nối với nhau. Chính điện 7 gian 2 chái kép, tiền điện và hậu điện đều 9 gian 2 chái đơn, mái lợp ngói lưu ly vàng. Trước điện có 1 sân rộng, giữa có đường dũng đạo lát đá, trước sân có 1 ao sen và 1 tấm bình phong.
Hắn dặn dò 1 thái giám trẻ tuổi thu xếp cho cô rồi bước vào chính điện. Tên thái giám này gương mặt rất đẹp lại có nét khôn ngoan lõi đời, hắn tên Hàm Tiếu. Hàm Tiếu tuổi chỉ ngang bằng cô nhưng đã giữ chức vụ Đại tổng quản nội vụ khiến nhiều người kính nể. Trong hậu cung chỉ có hắn mới đủ trung thành và quyền lực để bảo vệ hoàng quyền không bị xâm phạm. Bất cứ hành động thăm dò nào từ phía bên ngoài đều bị hắn chặn đứng và tùy cơ ứng biến rất tài tình. Cũng chính vì thế mà khi Hoàng thượng mang về 1 cung nữ lạ mặt là cô đây sẽ tuyệt đối an toàn, tin tức đều bị phong tỏa không 1 ai hay biết. Nói chuyện với Hàm Tiếu làm cô thấy có cảm giác kì quái, cứ như thể mỗi lời cô nói đều có thể tạo ra sơ hở cho hắn kiếm lợi vậy. Nhìn khuôn mặt đẹp như thế phải chôn vùi trong hậu cung thối nát này, rồi bản chất cũng phải biến đổi theo để được tồn tại, cô cũng thầm cảm thán. Hàm Tiếu theo lệnh sắp xếp cho cô ở hậu điện, hắn còn nói cô là ngoại lệ duy nhất được Hoàng thượng cho phép ở lại trong điện. Những người khác đều phải ở 1 gian khác dành cho cung nhân cách đó không xa, mỗi đêm Hoàng thượng đều cấm tất cả cung nhân phải ở bên ngoài, không cho phép bất cứ ai ở trong hầu hạ. Có lẽ thói quen này là bắt đầu từ khi Trần hậu tạ thế. Nghe Hàm Tiếu huyên thuyên 1 hồi, cô mệt quá nên ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Khi tỉnh lại thì giật mình suýt hét to vì thấy Hoàng thượng đang nhắm mắt dưỡng thần trên chiếc ghế dài gần giường mình nằm. Cô vuốt ngực vội ngồi dậy, xuống giường hành lễ. Hắn vẫn nhắm mắt, cả người như đang lâm vào cõi tiên, xung quanh người như tản ra hào quang mờ ảo. Cô bấm bụng tự đứng dậy, xoay người ra ngoài làm vệ sinh cá nhân. Khi trở lại đã thấy hắn cầm 1 quyển sách đọc chăm chú, hắn đợi cô yên vị bước vào phòng mới nói:
- Thời gian đã lãng phí quá nhiều rồi. Bây giờ ngươi tốt nhất mau thuật lại hết những gì ngươi biết cho ta, kể thật chi tiết vào.
- Dạ, nô tì tuân mệnh. Mọi chuyện bắt đầu từ...
Huỳnh Khang Kiện từ ngày hôm đó không còn đối xử tàn bạo với cô nữa, tuy thái độ không thay đổi nhưng ít nhất cũng không ngược đãi cô về thể xác. Hắn còn bí mật đưa 1 vị thầy thuốc lạ mặt vào khám bệnh cho cô, cô biết đây chắc chắn không phải người trong hoàng cung vì hầu hết họ đều là người của Chiêu Dương thái hậu. Thầy thuốc này tuổi đã ngoài 60, tính tình lại quái dị khó lường, lão bắt cô phải gọi lão là thần y, mỗi lần cô gọi gương mặt của lão đầy vẻ đắc ý, tính chẳng khác gì trẻ con. Lão hầu hết không hỏi cô những vấn đề về bệnh trạng mà chỉ trò chuyện tán gẫu cùng cô. Cô không nén được tò mò, rốt cuộc cũng phải hỏi:
- Thần y, ngài xem ngài bắt mạch cho ta cũng 1 thời gian rồi, sao chưa thấy ngài chẩn đoán hay điều trị gì hết?
Lão thần y vuốt vuốt chòm râu bạc phơ, cười ý vị rất có phong thái của 1 vị thánh nhân. Lão vẫn không nói. Cô càng sốt ruột, cô không muốn tốn thêm thời gian lãng phí vào những việc không đâu.
- Cô nương chất chứa tâm bệnh rất nặng, sợ rằng không gạt được chấp niệm e là bệnh tình càng khó biến chuyển tốt. Loại cổ này có tên Trung cổ, dùng để bắt buộc nạn nhân phải trung thành với người đã hạ cổ, người bị trúng cổ sẽ chịu cảnh nô dịch cả đợi, chỉ cần 1 ý niệm phản bội cũng dẫn đến đau đớn thấu tim gan. Thông thường những loại cổ chỉ tìm được giải dược nơi người hạ cổ mới có.
- Vậy ngài là thần y, chắc hẳn ngài sẽ tìm ra cách?
- Cô nương, ta là thần y chuyên chữa trị các loại bệnh, ngoại nội thương. Chân của cô ta có thể chữa được, tuy đi lại không được linh hoạt nhưng có thể di chuyển được đã là kì tích rồi. Còn về cổ trùng kia, ta đâu có chuyên về độc dược và cổ trùng.
Lão già này khiến cô bực đến mức muốn nhe răng xông đến cắn xé. Nếu không chữa được thì còn lởn vởn mất thời gian của người ta để làm gì? Nhận thấy biến hóa trên nét mặt của cô, lão mới chắp tay sau lưng, ưỡn ngực mà nói:
- Có điều... ta có lão bạn lâu năm được giang hồ xưng tụng là Độc nhân địch thánh, không có loại cổ nào mà lão không giải được. Có khi loại cổ mà cô bị hạ là của lão làm ra cũng nên.
- Vậy THẦN Y sao không mời ông ấy đến xem giúp?
- Yên tâm đi, ta đã báo lão ta 1 tiếng, trong vòng vài ngày tới sẽ có thuốc giải thôi. Có điều phương pháp của lão xưa nay rất quái dị, chẳng biết cô có chịu được không?
- Đương nhiên ta chịu được. Chỉ cần chữa khỏi thì dùng cách nào ta cũng không ngại.
- Theo ta thấy cô nương nên đợi đến lúc ấy thì hẵng nói. Aiiiiiiiii.....
Nhìn biểu tình thương hại của lão làm cô cũng lạnh sống lưng. Thật là quái dị lắm sao?
Hiện thực đã chứng minh, quả thực phương pháp này rất kinh khủng. Cô đã có lúc còn tưởng mình bị lão già đó lừa gạt, trêu đùa. Theo như những gì được hướng dẫn trong phong thư của Độc lão đầu, cô phải giữ cho bản thân tỉnh táo suốt 7 ngày đêm tức là không có 1 giây phút nào được chợp mắt ngủ, cái này hơi nghi nghi. Tiếp đó hằng đêm phải đợi đúng nửa đêm, ngâm mình trong bồn tắm chứa giải dược nhìn không thấy nước chỉ thấy ... bùn kết hợp với châm cứu bằng những ngân châm dài nửa thước cứ mỗi canh giờ lại thay đổi huyệt vị. Có lần lão thần y đọc nhầm thế nào mà đâm vào huyệt cười của cô khiến cơ miệng ngày hôm đấy của cô co giật liên hồi. Rồi phương pháp kinh khủng nhất cũng đến.Lão nói theo như phương pháp trị liệu, cô phải tự đâm vào tim, trút bỏ máu độc tồn đọng ở trong đó ra,lúc đó tim cô hoàn toàn ngừng đập, cơ thể rơi vào trạng thái chết lâm sàng. Thân xác của cô sẽ được ngâm bảo quản trong 1 khối băng đặt ở 1 mật thất dưới lòng hồ Thanh Trì của Hoàng cung. Chờ cho đến ngày đông chí mới được mang về, sau khi băng tan lão sẽ truyền bí dược độc truyền vào cơ thể của cô, nó sẽ làm chức năng thay máu giúp cô tái tạo lại cơ thể vào thời điểm ban đầu. Khi máu mới được tái lập, cơ thể cô còn phải trải qua 1 đợt dùng thuốc, ngâm thuốc với chế độ khắc nghiệt mới có thể hoàn thành công đoạn. Nghe có vẻ hoang đường, nhưng tất cả tính mạng của cô bây giờ giao hết cho vị thần y này, dù sao cũng phải thử. Cô ngồi ngay ngắn trên chiếc giường lớn. Trước mặt là con dao găm sắc bén của thần y, ông đang quan sát biểu tình của cô, còn bồi thêm câu : “ Nếu sợ thì đừng làm nữa.” Cô quyết tâm nắm lấy chuôi dao, hướng mũi nhọn đâm vào lồng ngực trái. Bóng tối ập đến nhanh chóng cung cơn đau khủng khiếp đè nặng tâm hồn, tri giác cuối cùng cũng hoàn toàn tê liệt, đã 1 tuần rồi cô không ngủ, giờ đây phải ngủ cho thật đã.
Mùa đông năm Minh Nhật thứ 4, tuyết lớn bao phủ kinh thành. Ngày đông chí năm nay, khắp hoàng cung đều chìm trong không khí u uẩn não nề. Hắn lại đơn độc bước vào lăng Hoàng hậu, mấy tháng chờ đợi rồi ngày này cũng tới. Trong phòng, lão thần y đang bắt mạch cho cô, lão vuốt râu cười cong mày gật đầu với hắn. Hắn bước lại nhìn cô gái nằm yên bình trên chiếc giường lớn, gương mặt đông cứng trong phiến băng đã có chút biến đổi. Làn da rám nắng ngày trước đã chuyển sang trắng bệch nhưng mịn màng tinh tế, ngũ quan trở nên sắc xảo hơn nhiều. Đôi mắt cô nhắm nghiền, lồng ngực nhấp nhô nhè nhẹ minh chứng là cô đã sống lại. Lão thần y đứng dậy thu thập đồ đạc, tiện thể dặn dò hắn:
- Chỉ cần khi cô nương ấy tỉnh lại là ổn. Đơn thuốc này ta đã ghi rõ liều lượng, cách dùng, cho cô ấy luyện thuốc trong vòng 1 tháng. Nhớ là chỉ được uống thuốc, không được dung nạp bất cứ thứ gì khác.
- Còn nữa... phương pháp này đã để lại tác dụng phụ. Đó là...
Cô nằm mơ thấy mình đang trôi trên 1 con sông nhỏ trong bóng đêm mịt mù. Có tiếng nói chuyện rầm rì kéo lại ý thức của cô. Cô lặn sâu xuống lòng sông tối đen như mực, bơi mãi cho đến khi mình trồi lên mặt nước vô tận, cô mới bật người tỉnh dậy. Vội ôm lấy lồng ngực bên trái, cô hít lấy từng hơi dài và dồn dập. Cô nhìn thấy căn phòng quen thuộc trong lăng Hoàng hậu, cô sống rồi, đã sống lại rồi. Nước mắt vui sướng tràn ngập khóe mi, ông trời thì ra cũng rất ưu ái cô, đã mấy lần đứng trước Quỷ Môn Quan mà vẫn cho cô vòng về. Cảm giác được sống, thật tốt!
Cô mải đắm chìm trong cảm xúc của riêng mình, không để ý đến còn 1 người cũng đang ngồi trong phòng, quan sát hết thảy hành động của cô. Một lúc sau hắn mới lên tiếng kéo cô về với hiện thực:
- Muốn làm việc lớn thì không được phép tỏ ra yếu đuối. Chỉ 1 phút lơ đễnh cũng khiến cho kẻ thù nắm được điểm yếu của ngươi.
Cô vội lau nước mắt, nhanh chóng hành lễ. Hắn chỉ vào y phục cung nữ màu tím nhạt trên bàn, lạnh giọng phân phó:
- Mau thay đồ rồi đi theo ta. Từ nay ngươi là cung nữ theo hầu bên cạnh trẫm.
- Tạ ơn Hoàng thượng.
Khi hắn quay lại cô đã chuẩn bị xong mọi thứ, sẵn sàng rời khỏi nơi này. Hắn rời khỏi lăng Hoàng hậu, nhưng lần này không phải cô độc 1 mình nữa mà theo sau là 1 cô gái thanh tú trong trang phục cung nữ giản dị. Họ lẩn tránh hết mọi người, ẩn mình trong đêm tối. Hắn đi rất nhanh mấy lần bỏ lại cô đằng sau vì đôi chân cô đi lại bất tiện. Những lúc như thế cô lại thấy sợ hãi, tuy từng quen thuộc với hoàng cung nhưng 1 thời gian dài bị nhốt trong lăng mộ và bị ngược đãi khiến cô không khỏi có chút khó thích nghi ngay lại được. Cô không dám gọi hắn, chỉ cố thúc mình đi nhanh hơn nhưng đôi chân cô lại càng khó khăn bước đi trong đêm đông.
Một chân cô bất chợt díu vào chân còn lại, cả người mất cân bằng ngã về phía trước. Y phục trong cung lại không đủ ấm, hơi lạnh từ mặt đất phả lên khiến tâm ma trong cô trỗi dậy. Cô còn nhớ đôi chân tàn tật là vì bị băng lạnh thâm nhập vào xương cốt, nhớ lúc đó cô đã vật vã ra sao. Trước mắt là 1 mảnh y phục đen tuyền thêu chỉ vàng kim tuyến, cô chưa kịp định thần đã bị xách lên 1 cách thô bạo. Vì trời sắp sáng nên hắn đành ôm cô, thi triển khinh công đi nhanh nhất có thể đến tẩm cung của mình để tránh tai mắt tron cung.
Cung Càn Thành bề thế hiện ra trước mắt được đặt trên nền cao 2 thước 3 tấc, xây dựng theo lối trùng thiềm điệp ốc gồm 3 tòa nhà ghép nối với nhau. Chính điện 7 gian 2 chái kép, tiền điện và hậu điện đều 9 gian 2 chái đơn, mái lợp ngói lưu ly vàng. Trước điện có 1 sân rộng, giữa có đường dũng đạo lát đá, trước sân có 1 ao sen và 1 tấm bình phong.
Hắn dặn dò 1 thái giám trẻ tuổi thu xếp cho cô rồi bước vào chính điện. Tên thái giám này gương mặt rất đẹp lại có nét khôn ngoan lõi đời, hắn tên Hàm Tiếu. Hàm Tiếu tuổi chỉ ngang bằng cô nhưng đã giữ chức vụ Đại tổng quản nội vụ khiến nhiều người kính nể. Trong hậu cung chỉ có hắn mới đủ trung thành và quyền lực để bảo vệ hoàng quyền không bị xâm phạm. Bất cứ hành động thăm dò nào từ phía bên ngoài đều bị hắn chặn đứng và tùy cơ ứng biến rất tài tình. Cũng chính vì thế mà khi Hoàng thượng mang về 1 cung nữ lạ mặt là cô đây sẽ tuyệt đối an toàn, tin tức đều bị phong tỏa không 1 ai hay biết. Nói chuyện với Hàm Tiếu làm cô thấy có cảm giác kì quái, cứ như thể mỗi lời cô nói đều có thể tạo ra sơ hở cho hắn kiếm lợi vậy. Nhìn khuôn mặt đẹp như thế phải chôn vùi trong hậu cung thối nát này, rồi bản chất cũng phải biến đổi theo để được tồn tại, cô cũng thầm cảm thán. Hàm Tiếu theo lệnh sắp xếp cho cô ở hậu điện, hắn còn nói cô là ngoại lệ duy nhất được Hoàng thượng cho phép ở lại trong điện. Những người khác đều phải ở 1 gian khác dành cho cung nhân cách đó không xa, mỗi đêm Hoàng thượng đều cấm tất cả cung nhân phải ở bên ngoài, không cho phép bất cứ ai ở trong hầu hạ. Có lẽ thói quen này là bắt đầu từ khi Trần hậu tạ thế. Nghe Hàm Tiếu huyên thuyên 1 hồi, cô mệt quá nên ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Khi tỉnh lại thì giật mình suýt hét to vì thấy Hoàng thượng đang nhắm mắt dưỡng thần trên chiếc ghế dài gần giường mình nằm. Cô vuốt ngực vội ngồi dậy, xuống giường hành lễ. Hắn vẫn nhắm mắt, cả người như đang lâm vào cõi tiên, xung quanh người như tản ra hào quang mờ ảo. Cô bấm bụng tự đứng dậy, xoay người ra ngoài làm vệ sinh cá nhân. Khi trở lại đã thấy hắn cầm 1 quyển sách đọc chăm chú, hắn đợi cô yên vị bước vào phòng mới nói:
- Thời gian đã lãng phí quá nhiều rồi. Bây giờ ngươi tốt nhất mau thuật lại hết những gì ngươi biết cho ta, kể thật chi tiết vào.
- Dạ, nô tì tuân mệnh. Mọi chuyện bắt đầu từ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.