Đoàn Sủng Bé Con Bốn Tuổi Rưỡi
Chương 23:
Thập Oản Đại Mễ Phan
19/10/2024
“Nơi này không phải chỗ để ngủ.”
Vẫn là ngủ gật trước mặt đứa bé mới 3-4 tuổi, thật là chỉ biết làm gương xấu cho trẻ nhỏ.
Lão Lưu càng thêm bất mãn, lại gõ gõ hai cái.
Giang Tuy đầu chấn động một lát, chóng mặt.
Chậm hai nhịp cậu ấy mới phản ứng lại là đã đến giờ học, vừa định mở miệng xin lỗi, một cái tay nhỏ mềm mụp duỗi đến trước mặt cậu ấy.
“Anh trai xoa xoa, không đau không đau.”
Hai cái tay nhỏ thật cẩn thận duỗi đến trên đầu Giang Tuy, học bộ dáng vuốt ve những thú con bị thương của thú mẹ trong rừng rậm, nhẹ nhàng vuốt đầu Giang Tuy.
Khuôn mặt nhỏ tròn tròn nhìn lão Lưu, mắt trông mong mà nhìn ông ấy, trong ánh mắt tròn xoe hồn nhiên có chút tủi thân, giống như đang nói:
anh trai cô bé tốt như vậy, vì sao lại muốn bắt nạt anh ấy.
Lão Lưu thanh thanh giọng nói: “Không được ngủ trong lớp học.”
Lão Lưu làm giáo viên ba mươi mấy năm, vẫn phải có chút tự tin này.
Thu Thu vẫn giữ bộ dáng mắt trông mong lại mang theo chút tủi thân như vậy, tay nhỏ sờ sờ ở trên đầu anh trai.
Lão Lưu quay đầu đi không hề nhìn nữa.
Cục bột nếp này xác thật có chút đáng yêu quá mức. Thầy Lưu làm giáo viên hơn ba mươi tuổi, không thể bởi vì ánh mắt trông mong của cục bột nếp này khiến cho điểm mấu chốt của chính mình sụp đổ.
Giang Tuy cười khẽ, nắm lấy tay nhỏ mềm mại còn ở trên đầu cậu ấy, nói:
“Ngủ trong lớp học là không đúng, sau này Thu Thu cũng không thể ngủ trong lớp học.”
Thu Thu nhỏ giọng dạ một tiếng.
Thời điểm lão Lưu, Giang Tuy và Giang Thu Thu nói chuyện, những người khác mặt ngoài là đang tự học, kỳ thật lại lén lút quay đầu lại nhìn cục bột nếp mới tới lớp học kia.
Đôi mắt tròn xoe, thanh âm non nớt lại điềm mỹ, bộ dáng học theo Giang Tuy ngoan ngoãn ngồi ở chỗ kia khiến cho trái tim của tuyệt đại bộ phận người trong lớp học đều sắp tan chảy.
Trong lúc nhất thời, Thu Thu cười bọn họ cười, Thu Thu cau mày khổ sở, bọn họ cũng nhịn không được cau mày khổ sở.
Tại thời khắc này toàn bộ nam nữ sinh trong lớp học đều thống nhất thẩm mỹ”
Em gái Giang Tuy thật là bé con quá đáng yêu a a a!!!
Vừa tan học, phòng học bình thường hay ầm ĩ trở nên cực kỳ an tĩnh.
An tĩnh đến nỗi lão Lưu sắp đi ra lớp cũng nhịn không được bước vào phòng học một lần nữa nhắc nhở bọn họ:
“Tan học.”
Nhưng không ai để ý đến ông ấy.
Ánh mắt đại bộ phận người đều đặt ở trên người bé con nhân loại đang ngồi ở một hàng cuối cùng.
Hiện tại bé con đang cầm một cây bút vẽ, nghiêng đầu muốn tô màu sắc lên móng tay của Giang Tuy.
Giang Tuy giãy giụa giơ tay không cho cô bé tô.
Trên mặt hai người đều tràn đầy tươi cười, nữ sinh trong lớp kích động ôm mặt, trong lòng không ngừng phất cờ hò reo cho bọn họ:
Tình cảm anh em, cảm động đất trời!! Hu hu hu, quốc gia nợ tôi một người anh trai.
Nam sinh trong lớp đều tức giận nhìn chằm chằm Giang Tuy, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.
Vì sao bé con đáng yêu như vậy lại là em gái Giang Tuy a a a!!!
Nếu là bọn họ, em gái muốn tô màu gì lên móng tay của bọn họ đều có thể, bọn họ sao có thể nhẫn tâm nói ra chữ ‘không’ với em gái nhà mình.
Vẫn là ngủ gật trước mặt đứa bé mới 3-4 tuổi, thật là chỉ biết làm gương xấu cho trẻ nhỏ.
Lão Lưu càng thêm bất mãn, lại gõ gõ hai cái.
Giang Tuy đầu chấn động một lát, chóng mặt.
Chậm hai nhịp cậu ấy mới phản ứng lại là đã đến giờ học, vừa định mở miệng xin lỗi, một cái tay nhỏ mềm mụp duỗi đến trước mặt cậu ấy.
“Anh trai xoa xoa, không đau không đau.”
Hai cái tay nhỏ thật cẩn thận duỗi đến trên đầu Giang Tuy, học bộ dáng vuốt ve những thú con bị thương của thú mẹ trong rừng rậm, nhẹ nhàng vuốt đầu Giang Tuy.
Khuôn mặt nhỏ tròn tròn nhìn lão Lưu, mắt trông mong mà nhìn ông ấy, trong ánh mắt tròn xoe hồn nhiên có chút tủi thân, giống như đang nói:
anh trai cô bé tốt như vậy, vì sao lại muốn bắt nạt anh ấy.
Lão Lưu thanh thanh giọng nói: “Không được ngủ trong lớp học.”
Lão Lưu làm giáo viên ba mươi mấy năm, vẫn phải có chút tự tin này.
Thu Thu vẫn giữ bộ dáng mắt trông mong lại mang theo chút tủi thân như vậy, tay nhỏ sờ sờ ở trên đầu anh trai.
Lão Lưu quay đầu đi không hề nhìn nữa.
Cục bột nếp này xác thật có chút đáng yêu quá mức. Thầy Lưu làm giáo viên hơn ba mươi tuổi, không thể bởi vì ánh mắt trông mong của cục bột nếp này khiến cho điểm mấu chốt của chính mình sụp đổ.
Giang Tuy cười khẽ, nắm lấy tay nhỏ mềm mại còn ở trên đầu cậu ấy, nói:
“Ngủ trong lớp học là không đúng, sau này Thu Thu cũng không thể ngủ trong lớp học.”
Thu Thu nhỏ giọng dạ một tiếng.
Thời điểm lão Lưu, Giang Tuy và Giang Thu Thu nói chuyện, những người khác mặt ngoài là đang tự học, kỳ thật lại lén lút quay đầu lại nhìn cục bột nếp mới tới lớp học kia.
Đôi mắt tròn xoe, thanh âm non nớt lại điềm mỹ, bộ dáng học theo Giang Tuy ngoan ngoãn ngồi ở chỗ kia khiến cho trái tim của tuyệt đại bộ phận người trong lớp học đều sắp tan chảy.
Trong lúc nhất thời, Thu Thu cười bọn họ cười, Thu Thu cau mày khổ sở, bọn họ cũng nhịn không được cau mày khổ sở.
Tại thời khắc này toàn bộ nam nữ sinh trong lớp học đều thống nhất thẩm mỹ”
Em gái Giang Tuy thật là bé con quá đáng yêu a a a!!!
Vừa tan học, phòng học bình thường hay ầm ĩ trở nên cực kỳ an tĩnh.
An tĩnh đến nỗi lão Lưu sắp đi ra lớp cũng nhịn không được bước vào phòng học một lần nữa nhắc nhở bọn họ:
“Tan học.”
Nhưng không ai để ý đến ông ấy.
Ánh mắt đại bộ phận người đều đặt ở trên người bé con nhân loại đang ngồi ở một hàng cuối cùng.
Hiện tại bé con đang cầm một cây bút vẽ, nghiêng đầu muốn tô màu sắc lên móng tay của Giang Tuy.
Giang Tuy giãy giụa giơ tay không cho cô bé tô.
Trên mặt hai người đều tràn đầy tươi cười, nữ sinh trong lớp kích động ôm mặt, trong lòng không ngừng phất cờ hò reo cho bọn họ:
Tình cảm anh em, cảm động đất trời!! Hu hu hu, quốc gia nợ tôi một người anh trai.
Nam sinh trong lớp đều tức giận nhìn chằm chằm Giang Tuy, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.
Vì sao bé con đáng yêu như vậy lại là em gái Giang Tuy a a a!!!
Nếu là bọn họ, em gái muốn tô màu gì lên móng tay của bọn họ đều có thể, bọn họ sao có thể nhẫn tâm nói ra chữ ‘không’ với em gái nhà mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.