Đoàn Sủng Bé Con Bốn Tuổi Rưỡi
Chương 29:
Thập Oản Đại Mễ Phan
19/10/2024
Tại thành phố S, tập đoàn Tiền thị là hào môn chỉ ở sau nhà họ Giang, hiện giờ hai bé con của tập đoàn tài chính đứng thứ nhất và tập đoàn tài chính đứng thứ hai thành phố S đều thích một con gấu bông của cửa hàng...
Lê Nguyên đau đầu.
Thu Thu nghi hoặc mà nhìn anh trai nhỏ bên cạnh, nhỏ giọng nhắc nhở:
“Anh trai nhỏ, con gấu bông này là của em.”
Mũ tai thỏ che mất hơn phân nửa khuôn mặt của Giang Thu Thu, tiểu bá vương năm tuổi bên cạnh chỉ có thể nghe được thanh âm nói chuyện mềm mại của cô bé.
Tay nhỏ của Tiền Tông cũng đặt ở trên người con gấu bông kia, vẻ mặt nghiêm túc không lùi bước chút nào: “Anh cũng rất thích con gấu bông này này.”
“Ngoại trừ con gấu bông này, một loạt này anh đều muốn.”
Tối hôm qua anh trai Tiền Cẩn Dịch của cậu bé nói, hôm nay cậu bé muốn cái gì sẽ mua cái đó cho cậu bé.
Trong cửa hàng rất an tĩnh.
Kiền Cảnh cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.
Nếu đối phương là người trưởng thành của tập đoàn Tiền thị, anh ấy còn có thể ra mặt giúp Thu Thu lấy con gấu bông này về.
Nhưng đối phương cũng chỉ là cậu bé mới năm tuổi...
Thời điểm Tiền Cẩn Dịch vào cửa hàng, trong cửa hàng an tĩnh đến có chút quỷ dị.
Tiền Tông nhìn thấy anh trai, lập tức chỉ vào một hàng gấu bông nói:
“Anh, em muốn tất cả gấu bông này.”
Tiền Cẩn Dịch xem điện thoại, mặt cũng chưa nâng, “Được, em mua đi.”
Lần này cậu ấy tới vốn dĩ chính là vì dụ dỗ em trai, em trai muốn mua gì thì mua cái đó, chỉ cần cậu bé vui vẻ là được.
Ngày hôm qua Tiền Cẩn Dịch nghe nói Giang Tuy dẫn theo em gái tới trường học, em gái câu ta còn đặc biệt đặc biệt đáng yêu, mềm mụp mũm mĩm, toàn thể lớp 11/7 đều bị em gái cậu ta thu mua.
Sau khi Tiền Cẩn Dịch nghe được tin tức này, tức giận đến ăn không ngon ngủ không yên.
Từ nhỏ cậu ta đã thích so đo với Giang Tuy, nhưng thắng thì ít mà thua thì nhiều.
Hai ngày trước đàn em Trác Ngạn của cậu ta chạy tới cáo trạng, nói Giang Tuy và em gái làm Trác Ngạn mất mặt cỡ nào ở vườn bách thú.
Tuy rằng Tiền Cẩn Dịch không để bụng mặt mũi của Trác Ngạn, nhưng cậu ta để ý chính mình.
Đàn em nhà mình bị đối thủ bắt nạt thành như vậy, nói ra ngoài thì cậu ta còn mặt mũi cái cây búa, còn làm bá vương thế nào nữa?
Nếu Giang Tuy có em gái đáng yêu thì sao?
Được, em trai cậu ta cũng không yếu.
Mang lên mũ hải quân anh tuấn, ai còn không phải là bé con soái ca.
Em gái Giang Tuy dùng sự đáng yêu chinh phục trường học, vậy em trai cậu ta sẽ dùng sự đẹp trai và cơ trí chinh phục mọi người.
Cậu ta muốn cho Giang Tuy cùng với em gái đáng yêu gì gì đó hiểu rằng:
Xã hội hiện tại đã không phải xã hội dựa mặt ăn cơm như lúc trước, thông minh tài trí mới là nhân tố mấu chốt quyết định hết thảy.
Đáng yêu?
Hữu dụng cái rắm.
Tưởng tượng như vậy, Tiền Cẩn Dịch rất vừa lòng đối với em trai nhà mình.
Tiền Tông cao ngạo ngẩng lên đầu, chạy chậm đến bên người anh trai lên án đến: “Nhưng có người muốn cướp gấu bông của em.”
Tiền Cẩn Dịch vội vàng trả lời tin nhắn, ứng phó có lệ nói: “Người ta cướp của em thì đi cướp lại đi.”
Lê Nguyên đau đầu.
Thu Thu nghi hoặc mà nhìn anh trai nhỏ bên cạnh, nhỏ giọng nhắc nhở:
“Anh trai nhỏ, con gấu bông này là của em.”
Mũ tai thỏ che mất hơn phân nửa khuôn mặt của Giang Thu Thu, tiểu bá vương năm tuổi bên cạnh chỉ có thể nghe được thanh âm nói chuyện mềm mại của cô bé.
Tay nhỏ của Tiền Tông cũng đặt ở trên người con gấu bông kia, vẻ mặt nghiêm túc không lùi bước chút nào: “Anh cũng rất thích con gấu bông này này.”
“Ngoại trừ con gấu bông này, một loạt này anh đều muốn.”
Tối hôm qua anh trai Tiền Cẩn Dịch của cậu bé nói, hôm nay cậu bé muốn cái gì sẽ mua cái đó cho cậu bé.
Trong cửa hàng rất an tĩnh.
Kiền Cảnh cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.
Nếu đối phương là người trưởng thành của tập đoàn Tiền thị, anh ấy còn có thể ra mặt giúp Thu Thu lấy con gấu bông này về.
Nhưng đối phương cũng chỉ là cậu bé mới năm tuổi...
Thời điểm Tiền Cẩn Dịch vào cửa hàng, trong cửa hàng an tĩnh đến có chút quỷ dị.
Tiền Tông nhìn thấy anh trai, lập tức chỉ vào một hàng gấu bông nói:
“Anh, em muốn tất cả gấu bông này.”
Tiền Cẩn Dịch xem điện thoại, mặt cũng chưa nâng, “Được, em mua đi.”
Lần này cậu ấy tới vốn dĩ chính là vì dụ dỗ em trai, em trai muốn mua gì thì mua cái đó, chỉ cần cậu bé vui vẻ là được.
Ngày hôm qua Tiền Cẩn Dịch nghe nói Giang Tuy dẫn theo em gái tới trường học, em gái câu ta còn đặc biệt đặc biệt đáng yêu, mềm mụp mũm mĩm, toàn thể lớp 11/7 đều bị em gái cậu ta thu mua.
Sau khi Tiền Cẩn Dịch nghe được tin tức này, tức giận đến ăn không ngon ngủ không yên.
Từ nhỏ cậu ta đã thích so đo với Giang Tuy, nhưng thắng thì ít mà thua thì nhiều.
Hai ngày trước đàn em Trác Ngạn của cậu ta chạy tới cáo trạng, nói Giang Tuy và em gái làm Trác Ngạn mất mặt cỡ nào ở vườn bách thú.
Tuy rằng Tiền Cẩn Dịch không để bụng mặt mũi của Trác Ngạn, nhưng cậu ta để ý chính mình.
Đàn em nhà mình bị đối thủ bắt nạt thành như vậy, nói ra ngoài thì cậu ta còn mặt mũi cái cây búa, còn làm bá vương thế nào nữa?
Nếu Giang Tuy có em gái đáng yêu thì sao?
Được, em trai cậu ta cũng không yếu.
Mang lên mũ hải quân anh tuấn, ai còn không phải là bé con soái ca.
Em gái Giang Tuy dùng sự đáng yêu chinh phục trường học, vậy em trai cậu ta sẽ dùng sự đẹp trai và cơ trí chinh phục mọi người.
Cậu ta muốn cho Giang Tuy cùng với em gái đáng yêu gì gì đó hiểu rằng:
Xã hội hiện tại đã không phải xã hội dựa mặt ăn cơm như lúc trước, thông minh tài trí mới là nhân tố mấu chốt quyết định hết thảy.
Đáng yêu?
Hữu dụng cái rắm.
Tưởng tượng như vậy, Tiền Cẩn Dịch rất vừa lòng đối với em trai nhà mình.
Tiền Tông cao ngạo ngẩng lên đầu, chạy chậm đến bên người anh trai lên án đến: “Nhưng có người muốn cướp gấu bông của em.”
Tiền Cẩn Dịch vội vàng trả lời tin nhắn, ứng phó có lệ nói: “Người ta cướp của em thì đi cướp lại đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.