Đoàn Sủng Bé Con Bốn Tuổi Rưỡi
Chương 34:
Thập Oản Đại Mễ Phan
19/10/2024
Một tiếng hét thảm vang lên đúng như dự kiến.
Lúc này Phương Tỉnh, Hứa Phi mới phát hiện bên cạnh có người.
“Trác Ngạn, cậu có bệnh à, trốn ở nơi này làm gì? Lại muốn chơi xấu sao?” Phương Tỉnh luôn ngứa mắt Trác Ngạn cùng với Tiền Cẩn Dịch.
Người xấu luôn thích cáo trạng trước, cho rằng như vậy là có lý: “Giang Tuy, giày thể thao của ông đây bị cậu dẫm ô uế rồi.”
Giang Tuy: “À.”
Chân Trác Ngạn đau đến không chịu được, một bên gọi điện thoại cho Tiền Cẩn Dịch, một bên lại đúng tình hợp lý mà làm văn chuyện Giang Tuy giẫm vào chân cậu ta.
Khi Tiền Cẩn Dịch đến, Phương Tỉnh đang đề ra nghi vấn hỏi Trác Ngạn, nhìn thấy Tiền Cẩn Dịch tới, bất mãn nói:
“Một Cân Tiền, người của cậu trốn ở nơi này chơi xấu vướng ngã người khác, cậu nói xem chuyện này tính thế nào?”
“Cha mấy người có tên.”
“Có tên hay không thì không biết, nhưng biết là không có đầu óc.”
…
Hai người cãi tới cãi lui, người xung quanh dần dần nhiều lên.
Giang Tuy có chút không kiên nhẫn:
“Đừng cãi nhau nữa.”
Tiền Cẩn Dịch cũng phát hiện những người đang xem náo nhiệt, vừa định chơi xấu nói không có chứng cứ Trác Ngạn vướng ngã người khác ——
Giang Tuy nhíu mày, chỉ vào xi măng ướt dầm dề nói:
“Đổ dầu ở nơi thế này, thật sự rất có tiền đồ.”
Câu nói kế tiếp cậu ấy vẫn chưa nói.
Nhưng những gì cần hiểu đều đã hiểu.
Nơi này là chỗ những người có xe đạp đều nhất định phải đi qua, người qua lại cũng rất nhiều, chơi xấu ở chỗ này, khiến một hai người té bị thương đều là ít.
Thật không có đầu óc.
Tiền Cẩn Dịch nhíu mày.
Cậu ta đương nhiên biết Trác Ngạn là loại đức hạnh gì.
Nếu chỉ là đơn thuần muốn đối phó Giang Tuy thì thôi, lại còn không có đầu óc mà đổ dầu ở chỗ này.
Tuy rằng Tiền Cẩn Dịch là bá vương, nhưng chữ bá này cũng chỉ nhằm vào Giang Tuy. Thái độ của cậu ta đối với những học sinh khác vẫn là rất hữu hảo.
Lần này Trác Ngạn làm ra loại sự tình bại liệt não này…
Tiền Cẩn Dịch đẩy đẩy Trác Ngạn: “Rửa sạch sẽ chỗ này đi.”
Vốn dĩ hôm nay Tiền Cẩn Dịch tới trường học là để khoe khoang và so đấu em gái với Giang Tuy.
Trác Ngạn có ngàn vạn câu muốn nói, đều bị ánh mắt của Tiền Cẩn Dịch chặn trở lại.
Vì thế, trước bãi đậu xe đạp, dưới ánh mắt kì quái của không ít người qua lại xung quanh, Trác Ngạn ngồi xổm trên mặt đất cầm bàn chải tẩy rửa lớp dầu trên mặt đất.
**
Giải quyết xong việc này, Giang Tuy nâng bước về nhà.
Còn chưa đi được hai bước, Tiền Cẩn Dịch chạy lên, ngữ khí kiêu ngạo: “Nghe nói cậu có em gái hả? Nhưng mà khẳng định không đáng yêu bằng em gái của tôi.”
Bước chân Giang Tuy dừng lại.
Cậu ấy biết Tiền Cẩn Dịch thích tìm mình so đấu.
Trước kia Giang Tuy cũng không để ý tới những trận PK mà Tiền Cẩn Dịch đơn phương khởi xướng, mỗi lần nhìn thấy Tiền Cẩn Dịch vui vẻ phấn chấn nói ra trận so đấu trước mặt cậu ấy, cậu ấy đều trực tiếp coi thường.
Đã lớn như vậy rồi còn muốn so đấu, có nhàm chán không, ấu trĩ không?
Nhưng hôm nay so em gái…
Ánh mắt sâu thẳm nghiêm túc của Giang Tuy nhìn chăm chú vào Tiền Cẩn Dịch, trong lòng bốc cháy lên tâm lý hiếu thắng xưa nay chưa từng có.
Lúc này Phương Tỉnh, Hứa Phi mới phát hiện bên cạnh có người.
“Trác Ngạn, cậu có bệnh à, trốn ở nơi này làm gì? Lại muốn chơi xấu sao?” Phương Tỉnh luôn ngứa mắt Trác Ngạn cùng với Tiền Cẩn Dịch.
Người xấu luôn thích cáo trạng trước, cho rằng như vậy là có lý: “Giang Tuy, giày thể thao của ông đây bị cậu dẫm ô uế rồi.”
Giang Tuy: “À.”
Chân Trác Ngạn đau đến không chịu được, một bên gọi điện thoại cho Tiền Cẩn Dịch, một bên lại đúng tình hợp lý mà làm văn chuyện Giang Tuy giẫm vào chân cậu ta.
Khi Tiền Cẩn Dịch đến, Phương Tỉnh đang đề ra nghi vấn hỏi Trác Ngạn, nhìn thấy Tiền Cẩn Dịch tới, bất mãn nói:
“Một Cân Tiền, người của cậu trốn ở nơi này chơi xấu vướng ngã người khác, cậu nói xem chuyện này tính thế nào?”
“Cha mấy người có tên.”
“Có tên hay không thì không biết, nhưng biết là không có đầu óc.”
…
Hai người cãi tới cãi lui, người xung quanh dần dần nhiều lên.
Giang Tuy có chút không kiên nhẫn:
“Đừng cãi nhau nữa.”
Tiền Cẩn Dịch cũng phát hiện những người đang xem náo nhiệt, vừa định chơi xấu nói không có chứng cứ Trác Ngạn vướng ngã người khác ——
Giang Tuy nhíu mày, chỉ vào xi măng ướt dầm dề nói:
“Đổ dầu ở nơi thế này, thật sự rất có tiền đồ.”
Câu nói kế tiếp cậu ấy vẫn chưa nói.
Nhưng những gì cần hiểu đều đã hiểu.
Nơi này là chỗ những người có xe đạp đều nhất định phải đi qua, người qua lại cũng rất nhiều, chơi xấu ở chỗ này, khiến một hai người té bị thương đều là ít.
Thật không có đầu óc.
Tiền Cẩn Dịch nhíu mày.
Cậu ta đương nhiên biết Trác Ngạn là loại đức hạnh gì.
Nếu chỉ là đơn thuần muốn đối phó Giang Tuy thì thôi, lại còn không có đầu óc mà đổ dầu ở chỗ này.
Tuy rằng Tiền Cẩn Dịch là bá vương, nhưng chữ bá này cũng chỉ nhằm vào Giang Tuy. Thái độ của cậu ta đối với những học sinh khác vẫn là rất hữu hảo.
Lần này Trác Ngạn làm ra loại sự tình bại liệt não này…
Tiền Cẩn Dịch đẩy đẩy Trác Ngạn: “Rửa sạch sẽ chỗ này đi.”
Vốn dĩ hôm nay Tiền Cẩn Dịch tới trường học là để khoe khoang và so đấu em gái với Giang Tuy.
Trác Ngạn có ngàn vạn câu muốn nói, đều bị ánh mắt của Tiền Cẩn Dịch chặn trở lại.
Vì thế, trước bãi đậu xe đạp, dưới ánh mắt kì quái của không ít người qua lại xung quanh, Trác Ngạn ngồi xổm trên mặt đất cầm bàn chải tẩy rửa lớp dầu trên mặt đất.
**
Giải quyết xong việc này, Giang Tuy nâng bước về nhà.
Còn chưa đi được hai bước, Tiền Cẩn Dịch chạy lên, ngữ khí kiêu ngạo: “Nghe nói cậu có em gái hả? Nhưng mà khẳng định không đáng yêu bằng em gái của tôi.”
Bước chân Giang Tuy dừng lại.
Cậu ấy biết Tiền Cẩn Dịch thích tìm mình so đấu.
Trước kia Giang Tuy cũng không để ý tới những trận PK mà Tiền Cẩn Dịch đơn phương khởi xướng, mỗi lần nhìn thấy Tiền Cẩn Dịch vui vẻ phấn chấn nói ra trận so đấu trước mặt cậu ấy, cậu ấy đều trực tiếp coi thường.
Đã lớn như vậy rồi còn muốn so đấu, có nhàm chán không, ấu trĩ không?
Nhưng hôm nay so em gái…
Ánh mắt sâu thẳm nghiêm túc của Giang Tuy nhìn chăm chú vào Tiền Cẩn Dịch, trong lòng bốc cháy lên tâm lý hiếu thắng xưa nay chưa từng có.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.