Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70
Chương 27: Hổ Báo Cáo Chồn 2
Vân Cát Cẩm Tú
11/11/2021
Kiều Tú Chi không thèm lãng phí thời gian với một đám người ngu xuẩn, nghiêm giọng nói: "Tốt hơn hết là hai người nên rời khỏi đây ngay lập tức, nếu không...”
Bà duỗi tay ra, khớp xương giữa các đốt ngón tay kêu lên.
Chân của Phương Tiểu Quyên mềm đi khiến và ta suýt chút nữa gã xuống đất vì sợ hãi.
Về phần tên du côn Phương Phú Quý?
Đúng vậy, khi thấy Kiều Tú Chi duỗi tay thì ông ta đã sớm bỏ em gái chạy trối chết cứ như thể sau lưng ông ta đang có ma đuổi theo.
Phương Tiểu Quyên quay đầu nhìn lại thấy anh trai của bà ta đã bỏ lại bà ta ở đây một mình lập tức cảm thấy tức giận, dưới chân cũng như được bôi dầu mà nhanh chóng bỏ đi chạy.
Trong phòng Đại Kiều chớp chớp đôi mắt to, vẻ mặt như đã làm sai: “Cha, là con không tốt, con không có, đưa cho mẹ, đưa cho mẹ, cá.”
Mãi cho đến vừa rồi khi mẹ cô đến cửa cô mới nhớ ra cô quên đưa cá cho mẹ, nhưng không phải do cô cố ý, cô cũng không biết tại sao mình lại quên mất mẹ.
Kiều Chấn Quân chưa kịp trả lời thì đã nghe thấy Kiều Tư Chi hừ lạnh bước vào: "Sao lại không ngoan? Con làm rất tốt! Nếu không, cô ta thật sự cho rằng mình có thể tác quai tác quái ở nhà họ Kiều!"
Thằng hai bị liệt, nếu không trừng trị Phương Tiểu Quyên cho cô ta ngoan ngoãn thì sau này sẽ có rất phiền phức, cho nên dù vất vả đến mấy bà cũng không đến nhà họ Phương để cho Phương Tiểu Quyên trở về.
Người nhà họ Phương là loại người gì trong lòng bà biết rõ.
Bây giờ họ bằng lòng để Phương Tiểu Quyên sống ở nhà là do Phương Tiểu Quyên mang tiền về, đợi khi tiền tiêu hết rồi, bà muốn xem gia đình họ còn yêu nhau đến nhường nào!
Nói cuối cùng cũng là do thằng hai không biết cố gắng, lúc trước là bị người phụ nữ Phương Tiểu Quyên này mê hoặc đến thần hồn điên đảo, sau khi kết hôn lại không thể chấn phu cương nên mới để người phụ nữ Phương Tiểu Quyên coi trời bằng vung!
Nghĩ đến đây, ánh mắt sắc bén của bà rơi lên người Kiều Chấn Quân: "Thằng hai, đợi đến khi mẹ đi rồi, con cũng không được để Đại Kiều mang cá đến nhà họ Phương, nếu không để cho mẹ biết được thì xem mẹ trừng trị con thế nào?”
Ở trước mặt con gái mà bị mắng khiến mặt Kiều Chấn Quân đỏ lên như tôm luộc: “Con... con sẽ không đâu.”
Thật ra ông đã cảm thấy hối hận về cuộc hôn nhân này rồi.
Mọi người đều cho rằng anh bị Phương Tiểu Quyên mê hoặc đến thần hồn điên đảo đến mức muốn cưới bà ta, nhưng không phải vậy.
Lúc đó cha ông bị bệnh hiểm nghèo, ông đang định đi vào núi tìm thảo dược cho cha, ai ngờ thảo dược không tìm được mà tình cờ gặp Phương Tiểu Quyên đang tắm trong khe núi.
Lúc đó bà ta không mặc gì trên người bị ông nhìn thấy nên khóc nháo muốn tìm chết, ông không còn cách nào khác đành phải hứa sẽ cưới bà ta làm vợ.
Vì vậy cho dù mẹ ông có phản đối thế nào, ông vẫn nhất quyết phải cưới Phương Tiểu Quyên, nếu không sẽ có mạng người!
Không lâu sau khi kết hôn, Phương Tiểu Quyên lộ rõ bản tính thật, lười biếng, bà ta không những chuyển hết đồ tốt về nhà họ Phương mà còn không chịu làm việc nhà, mỗi ngày nói người khác không có bản lĩnh, bà ta không cam lòng, còn nói mình xui xẻo tám kiếp mới kết hôn với ông!
Những chuyện này còn chưa tính, điều ông không thể chịu được chính là việc lúc sinh bị xuất huyết là việc ngoài ý muốn mà bà ta lại hết lần này đến lần khác đổ hết mọi chuyện lên đầu đứa bé Đại Kiều!
Bây giờ ông bị liệt mà bà ta lại chạy về nhà mẹ đẻ và đẩy hết gánh nặng cho cha mẹ ông khiến lòng ông hoàn toàn rét lạnh.
Phương Tiểu Quyên nghẹn một hơi chạy về nhà thấy anh trai đang bắt chéo chân đứng phơi nắng, bà ta không khỏi tức giận: “Anh trai, anh nói hỗ trợ cho em là đây sao?”
Một lời còn không dám hó hé!
Phương Phú Qúy không hề cảm thấy xấu hổ chút nào, đung đưa hai chân ngậm một cọng cỏ nói: "Em gái, không phải anh cả không ủng hộ em, mà là đột nhiên anh nhận ra ngay từ đầu chúng ta đã sai, chúng ta không nên đến nhà họ Kiều đòi công đạo, người ta không phải nói rồi sao, bắt giặc bắt vua trước, chúng ta nên đi tìm Lâm quả phụ đánh chết con hồ ly tinh đó!”
Bắt giặc bắt vua trước là dùng như thế này sao?
Phương Tiểu Quyên rất nghi ngờ.
Nhưng bà ta hiểu những gì anh mình nói, sau khi suy nghĩ bà ta đột nhiên cảm thấy những gì anh trai nói là có lý.
Còn không phải sao, nếu không phải con ả lẳng lơ Lâm Tuệ kia suốt ngày nhớ thương đến người đàn ông của người khác thì Kiều Chấn Quân làm sao có thể cho cô ta một con cá?
Thế là hai anh em lại hùng hổ đi ra ngoài.
Bà duỗi tay ra, khớp xương giữa các đốt ngón tay kêu lên.
Chân của Phương Tiểu Quyên mềm đi khiến và ta suýt chút nữa gã xuống đất vì sợ hãi.
Về phần tên du côn Phương Phú Quý?
Đúng vậy, khi thấy Kiều Tú Chi duỗi tay thì ông ta đã sớm bỏ em gái chạy trối chết cứ như thể sau lưng ông ta đang có ma đuổi theo.
Phương Tiểu Quyên quay đầu nhìn lại thấy anh trai của bà ta đã bỏ lại bà ta ở đây một mình lập tức cảm thấy tức giận, dưới chân cũng như được bôi dầu mà nhanh chóng bỏ đi chạy.
Trong phòng Đại Kiều chớp chớp đôi mắt to, vẻ mặt như đã làm sai: “Cha, là con không tốt, con không có, đưa cho mẹ, đưa cho mẹ, cá.”
Mãi cho đến vừa rồi khi mẹ cô đến cửa cô mới nhớ ra cô quên đưa cá cho mẹ, nhưng không phải do cô cố ý, cô cũng không biết tại sao mình lại quên mất mẹ.
Kiều Chấn Quân chưa kịp trả lời thì đã nghe thấy Kiều Tư Chi hừ lạnh bước vào: "Sao lại không ngoan? Con làm rất tốt! Nếu không, cô ta thật sự cho rằng mình có thể tác quai tác quái ở nhà họ Kiều!"
Thằng hai bị liệt, nếu không trừng trị Phương Tiểu Quyên cho cô ta ngoan ngoãn thì sau này sẽ có rất phiền phức, cho nên dù vất vả đến mấy bà cũng không đến nhà họ Phương để cho Phương Tiểu Quyên trở về.
Người nhà họ Phương là loại người gì trong lòng bà biết rõ.
Bây giờ họ bằng lòng để Phương Tiểu Quyên sống ở nhà là do Phương Tiểu Quyên mang tiền về, đợi khi tiền tiêu hết rồi, bà muốn xem gia đình họ còn yêu nhau đến nhường nào!
Nói cuối cùng cũng là do thằng hai không biết cố gắng, lúc trước là bị người phụ nữ Phương Tiểu Quyên này mê hoặc đến thần hồn điên đảo, sau khi kết hôn lại không thể chấn phu cương nên mới để người phụ nữ Phương Tiểu Quyên coi trời bằng vung!
Nghĩ đến đây, ánh mắt sắc bén của bà rơi lên người Kiều Chấn Quân: "Thằng hai, đợi đến khi mẹ đi rồi, con cũng không được để Đại Kiều mang cá đến nhà họ Phương, nếu không để cho mẹ biết được thì xem mẹ trừng trị con thế nào?”
Ở trước mặt con gái mà bị mắng khiến mặt Kiều Chấn Quân đỏ lên như tôm luộc: “Con... con sẽ không đâu.”
Thật ra ông đã cảm thấy hối hận về cuộc hôn nhân này rồi.
Mọi người đều cho rằng anh bị Phương Tiểu Quyên mê hoặc đến thần hồn điên đảo đến mức muốn cưới bà ta, nhưng không phải vậy.
Lúc đó cha ông bị bệnh hiểm nghèo, ông đang định đi vào núi tìm thảo dược cho cha, ai ngờ thảo dược không tìm được mà tình cờ gặp Phương Tiểu Quyên đang tắm trong khe núi.
Lúc đó bà ta không mặc gì trên người bị ông nhìn thấy nên khóc nháo muốn tìm chết, ông không còn cách nào khác đành phải hứa sẽ cưới bà ta làm vợ.
Vì vậy cho dù mẹ ông có phản đối thế nào, ông vẫn nhất quyết phải cưới Phương Tiểu Quyên, nếu không sẽ có mạng người!
Không lâu sau khi kết hôn, Phương Tiểu Quyên lộ rõ bản tính thật, lười biếng, bà ta không những chuyển hết đồ tốt về nhà họ Phương mà còn không chịu làm việc nhà, mỗi ngày nói người khác không có bản lĩnh, bà ta không cam lòng, còn nói mình xui xẻo tám kiếp mới kết hôn với ông!
Những chuyện này còn chưa tính, điều ông không thể chịu được chính là việc lúc sinh bị xuất huyết là việc ngoài ý muốn mà bà ta lại hết lần này đến lần khác đổ hết mọi chuyện lên đầu đứa bé Đại Kiều!
Bây giờ ông bị liệt mà bà ta lại chạy về nhà mẹ đẻ và đẩy hết gánh nặng cho cha mẹ ông khiến lòng ông hoàn toàn rét lạnh.
Phương Tiểu Quyên nghẹn một hơi chạy về nhà thấy anh trai đang bắt chéo chân đứng phơi nắng, bà ta không khỏi tức giận: “Anh trai, anh nói hỗ trợ cho em là đây sao?”
Một lời còn không dám hó hé!
Phương Phú Qúy không hề cảm thấy xấu hổ chút nào, đung đưa hai chân ngậm một cọng cỏ nói: "Em gái, không phải anh cả không ủng hộ em, mà là đột nhiên anh nhận ra ngay từ đầu chúng ta đã sai, chúng ta không nên đến nhà họ Kiều đòi công đạo, người ta không phải nói rồi sao, bắt giặc bắt vua trước, chúng ta nên đi tìm Lâm quả phụ đánh chết con hồ ly tinh đó!”
Bắt giặc bắt vua trước là dùng như thế này sao?
Phương Tiểu Quyên rất nghi ngờ.
Nhưng bà ta hiểu những gì anh mình nói, sau khi suy nghĩ bà ta đột nhiên cảm thấy những gì anh trai nói là có lý.
Còn không phải sao, nếu không phải con ả lẳng lơ Lâm Tuệ kia suốt ngày nhớ thương đến người đàn ông của người khác thì Kiều Chấn Quân làm sao có thể cho cô ta một con cá?
Thế là hai anh em lại hùng hổ đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.