Đoàn Sủng Cục Bột Nhỏ Ba Tuổi, Hóa Ra Nàng Là Nữ Nhi Ruột Của Diêm Vương
Chương 23: Bé Buồn Ngủ
Đậu Sa Đoàn Đoàn
15/11/2024
Bé cũng nhớ cha
Phu thê Đường Hữu Tài bị sét đánh cho đến ngây dại, tuy vậy vẫn còn chút hơi tàn, hai mắt vẫn còn chuyển động được nhưng xem ra nửa cái mạng đã mất rồi.
Nếu như có chết đi tại chỗ cũng chẳng có ai ngạc nhiên.
Thật là đáng đời!
Lý chính lão thúc lên tiếng dàn xếp, đám dâu con và cháu chắt của Đường gia lúc này mới rụt rè tiến lên, vội vàng dìu đỡ Đường lão đầu cùng Đường lão bà tử quay về nhà trong trạng thái bối rối hoảng hốt.
Thật đáng sợ quá đi thôi!
Cảnh tượng xảy ra trước mắt quả thực làm người ta kinh hoàng, cả Đường gia cũng không ngoại lệ.
Nếu không phải bọn họ đứng cách xa ông bà, e rằng cũng đã bị lôi đánh trúng mất rồi.
Nghĩ lại mà vẫn còn sợ toát mồ hôi lạnh.
Khi Đường gia đã đi khỏi, dân thôn bốn phương tám hướng bắt đầu xì xầm bàn tán.
Ai cũng cho rằng Đường gia hành sự bất nhân bất nghĩa, mới gặp phải trận trời phạt khủng khiếp như vậy trong hôm nay.
Lưu thần bà bấy giờ liền phát huy sở trường, cao giọng giảng giải:
“Cho nên mới nói, trời cao có mắt, mỗi người đều phải ít làm điều thất đức! Người đang làm, trời đang nhìn, chẳng ai tránh khỏi được đâu!”
Bà ta tiếp tục ba hoa chích chòe, phân tích từ đông sang tây, từ nam chí bắc.
Đột nhiên, Vương Thiên Cẩu bấy lâu nay vẫn trầm mặc ít nói lại mở miệng hỏi: "Tiểu Nguyên Bảo, có phải muội là Bồ Tát giáng thế nên mới cứu sống ta hay không?”
Dân thôn lập tức nín bặt, đồng loạt lắng tai nghe.
Cục bột nhỏ lúc này đang gắng gượng mở to đôi mắt mệt mỏi, buồn ngủ lí nhí đáp lại:
“Không phải đâu, cha muội đã từng nói muội còn chưa đủ phẩm hạnh để đạt đến cảnh giới Bồ Tát, phải cố gắng học hỏi nhiều hơn nữa, làm thật nhiều việc thiện mới mong một ngày được thăng lên cảnh giới ấy…”
Nghe vậy, dân thôn ai nấy đều bật cười sảng khoái.
Đứa bé này nói năng hồ đồ kiểu gì mà vẫn đáng yêu đến thế chứ?
Quả thật là đáng yêu vô cùng!
Có người không nhịn được hỏi: "Tiểu Nguyên Bảo, con véo mắt mình làm gì vậy?”
Cục bột nhỏ giãy dụa thêm một lát, cuối cùng chịu thua đành lí nhí nói:
“Con buồn ngủ quá rồi…”
Đám người xấu cũng đã bị xử lý xong, cô bé không thể chống chọi nổi nữa liền để mặc mình chìm vào giấc ngủ.
Vừa dứt lời, cô bé liền nghiêng cái đầu nhỏ, rúc vào lòng Thái thị và ngủ say như chết.
Dân thôn ai nấy đều ngơ ngác trước sự đáng yêu của cô bé.
……
Quang cảnh tại thôn Đường gia đã đủ náo nhiệt, dân chúng cũng đã thỏa lòng xem kịch.
Những người còn nghi hoặc trước những hành động kỳ lạ của Tiểu Nguyên Bảo giờ cũng yên lòng rời đi.
Về phần Vương gia, bọn họ chu đáo giúp mẹ con Tiểu Nguyên Bảo khiêng hết số lương thực vào gian nhà tranh.
Lý bà bà còn dắt cả Tam Bảo về nhà mình, bảo đem con đại hắc cẩu đến cho nhà Tiểu Nguyên Bảo mượn vài ngày để giữ nhà và bảo vệ lương thực, tránh kẻ xấu dòm ngó.
Còn Lưu thần bà, bà ta phấn khởi quay về chuẩn bị sẵn lương thực, bút chu sa cùng giấy bùa, dự định chọn một ngày hoàng đạo cát tường mời cục bột nhỏ đến nhà mình hỗ trợ vẽ bùa.
Khi mọi việc đã được sắp xếp, lý chính lão thúc và dân thôn đều tản ra, để lại mẹ con Thái thị, Đại Bảo, Nhị Bảo cùng mấy đứa trẻ.
Nhìn đống lương thực chất đầy trong nhà, bọn họ ngỡ ngàng, không tin vào mắt mình.
……
Cảnh chuyển đến Tiểu Nguyên Bảo.
Cô bé đang ngủ say trong mộng đẹp, bỗng một giọng nói quen thuộc, trầm ổn mà nghiêm nghị vang lên trong tâm trí cô bé.
“Tiểu Nguyên Bảo! Không ngờ con đã có thể sử dụng dẫn lôi chú, không tồi, không tồi. Cha đây đã không dạy dỗ con uổng công rồi.”
Nghe thấy giọng nói ấy, Tiểu Nguyên Bảo vui mừng mở mắt.
Cô bé phát hiện mình lại được trở về âm phủ, ngự tại cung điện của chính bé.
Trước mắt cô bé là cha Diêm La Vương đang ngồi bên mép giường, ánh mắt đầy vẻ từ ái nhìn cô bé.
“Ừm, thần hồn của con tạm rời khỏi nhân gian, cha đã biết, con mang mệnh phải chịu một kiếp này nên phải sống trọn đời ở nhân thế. Đợi đến khi cơ duyên hội đủ, cha sẽ đón con trở về. Nhưng trong thời gian ấy, con không được xao nhãng mà phải tiếp tục hành thiện tích đức, hoàn thành nhiệm vụ của mình.”
Tiểu Nguyên Bảo phấn khích đáp lời.
Tiểu Nguyên Bảo sợ rằng phụ thân sẽ phát hiện ra cô bé mà đem cô bé kéo trở về âm phủ.
Thật may, phụ thân vẫn cho phép cô bé tiếp tục lưu lại trần thế để sống.
Cô bé vội vàng gật đầu lia lịa như gà con mổ thóc, khẩn thiết đáp lời: “Con sẽ làm được! Xin phụ thân yên tâm.”
Phu thê Đường Hữu Tài bị sét đánh cho đến ngây dại, tuy vậy vẫn còn chút hơi tàn, hai mắt vẫn còn chuyển động được nhưng xem ra nửa cái mạng đã mất rồi.
Nếu như có chết đi tại chỗ cũng chẳng có ai ngạc nhiên.
Thật là đáng đời!
Lý chính lão thúc lên tiếng dàn xếp, đám dâu con và cháu chắt của Đường gia lúc này mới rụt rè tiến lên, vội vàng dìu đỡ Đường lão đầu cùng Đường lão bà tử quay về nhà trong trạng thái bối rối hoảng hốt.
Thật đáng sợ quá đi thôi!
Cảnh tượng xảy ra trước mắt quả thực làm người ta kinh hoàng, cả Đường gia cũng không ngoại lệ.
Nếu không phải bọn họ đứng cách xa ông bà, e rằng cũng đã bị lôi đánh trúng mất rồi.
Nghĩ lại mà vẫn còn sợ toát mồ hôi lạnh.
Khi Đường gia đã đi khỏi, dân thôn bốn phương tám hướng bắt đầu xì xầm bàn tán.
Ai cũng cho rằng Đường gia hành sự bất nhân bất nghĩa, mới gặp phải trận trời phạt khủng khiếp như vậy trong hôm nay.
Lưu thần bà bấy giờ liền phát huy sở trường, cao giọng giảng giải:
“Cho nên mới nói, trời cao có mắt, mỗi người đều phải ít làm điều thất đức! Người đang làm, trời đang nhìn, chẳng ai tránh khỏi được đâu!”
Bà ta tiếp tục ba hoa chích chòe, phân tích từ đông sang tây, từ nam chí bắc.
Đột nhiên, Vương Thiên Cẩu bấy lâu nay vẫn trầm mặc ít nói lại mở miệng hỏi: "Tiểu Nguyên Bảo, có phải muội là Bồ Tát giáng thế nên mới cứu sống ta hay không?”
Dân thôn lập tức nín bặt, đồng loạt lắng tai nghe.
Cục bột nhỏ lúc này đang gắng gượng mở to đôi mắt mệt mỏi, buồn ngủ lí nhí đáp lại:
“Không phải đâu, cha muội đã từng nói muội còn chưa đủ phẩm hạnh để đạt đến cảnh giới Bồ Tát, phải cố gắng học hỏi nhiều hơn nữa, làm thật nhiều việc thiện mới mong một ngày được thăng lên cảnh giới ấy…”
Nghe vậy, dân thôn ai nấy đều bật cười sảng khoái.
Đứa bé này nói năng hồ đồ kiểu gì mà vẫn đáng yêu đến thế chứ?
Quả thật là đáng yêu vô cùng!
Có người không nhịn được hỏi: "Tiểu Nguyên Bảo, con véo mắt mình làm gì vậy?”
Cục bột nhỏ giãy dụa thêm một lát, cuối cùng chịu thua đành lí nhí nói:
“Con buồn ngủ quá rồi…”
Đám người xấu cũng đã bị xử lý xong, cô bé không thể chống chọi nổi nữa liền để mặc mình chìm vào giấc ngủ.
Vừa dứt lời, cô bé liền nghiêng cái đầu nhỏ, rúc vào lòng Thái thị và ngủ say như chết.
Dân thôn ai nấy đều ngơ ngác trước sự đáng yêu của cô bé.
……
Quang cảnh tại thôn Đường gia đã đủ náo nhiệt, dân chúng cũng đã thỏa lòng xem kịch.
Những người còn nghi hoặc trước những hành động kỳ lạ của Tiểu Nguyên Bảo giờ cũng yên lòng rời đi.
Về phần Vương gia, bọn họ chu đáo giúp mẹ con Tiểu Nguyên Bảo khiêng hết số lương thực vào gian nhà tranh.
Lý bà bà còn dắt cả Tam Bảo về nhà mình, bảo đem con đại hắc cẩu đến cho nhà Tiểu Nguyên Bảo mượn vài ngày để giữ nhà và bảo vệ lương thực, tránh kẻ xấu dòm ngó.
Còn Lưu thần bà, bà ta phấn khởi quay về chuẩn bị sẵn lương thực, bút chu sa cùng giấy bùa, dự định chọn một ngày hoàng đạo cát tường mời cục bột nhỏ đến nhà mình hỗ trợ vẽ bùa.
Khi mọi việc đã được sắp xếp, lý chính lão thúc và dân thôn đều tản ra, để lại mẹ con Thái thị, Đại Bảo, Nhị Bảo cùng mấy đứa trẻ.
Nhìn đống lương thực chất đầy trong nhà, bọn họ ngỡ ngàng, không tin vào mắt mình.
……
Cảnh chuyển đến Tiểu Nguyên Bảo.
Cô bé đang ngủ say trong mộng đẹp, bỗng một giọng nói quen thuộc, trầm ổn mà nghiêm nghị vang lên trong tâm trí cô bé.
“Tiểu Nguyên Bảo! Không ngờ con đã có thể sử dụng dẫn lôi chú, không tồi, không tồi. Cha đây đã không dạy dỗ con uổng công rồi.”
Nghe thấy giọng nói ấy, Tiểu Nguyên Bảo vui mừng mở mắt.
Cô bé phát hiện mình lại được trở về âm phủ, ngự tại cung điện của chính bé.
Trước mắt cô bé là cha Diêm La Vương đang ngồi bên mép giường, ánh mắt đầy vẻ từ ái nhìn cô bé.
“Ừm, thần hồn của con tạm rời khỏi nhân gian, cha đã biết, con mang mệnh phải chịu một kiếp này nên phải sống trọn đời ở nhân thế. Đợi đến khi cơ duyên hội đủ, cha sẽ đón con trở về. Nhưng trong thời gian ấy, con không được xao nhãng mà phải tiếp tục hành thiện tích đức, hoàn thành nhiệm vụ của mình.”
Tiểu Nguyên Bảo phấn khích đáp lời.
Tiểu Nguyên Bảo sợ rằng phụ thân sẽ phát hiện ra cô bé mà đem cô bé kéo trở về âm phủ.
Thật may, phụ thân vẫn cho phép cô bé tiếp tục lưu lại trần thế để sống.
Cô bé vội vàng gật đầu lia lịa như gà con mổ thóc, khẩn thiết đáp lời: “Con sẽ làm được! Xin phụ thân yên tâm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.