Đoàn Sủng Cục Bột Nhỏ Ba Tuổi, Hóa Ra Nàng Là Nữ Nhi Ruột Của Diêm Vương
Chương 11: Xác Chết Vùng Dậy
Đậu Sa Đoàn Đoàn
14/11/2024
Ngay lúc ấy, Đại Bảo thở hổn hển chạy đến.
“Kẻ nào dám động đến muội muội của ta! Ta liều mạng với kẻ đó! Trả muội muội lại cho ta!”
Những người xung quanh quay đầu lại nhìn cậu.
Nhị Bảo vội chen ra khỏi đám đông, giải thích tình hình cho Đại Bảo nghe.
Đại Bảo biết muội muội không gặp nguy hiểm, lúc này mới đặt con dao trong tay xuống.
Mọi người thấy thú vị, trong cảnh nghèo khó đói rách, huynh đệ của nàng vẫn coi muội muội là báu vật, quả thực đáng mến.
Đại Bảo vẫn lo lắng bồn chồn, bước tới cạnh quan tài để quan sát tình hình.
Thấy muội muội đang lẩm bẩm đọc gì đó, cậu giật mình, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực!
Và cứ thế, mọi người đều nhìn thấy Tiểu Nguyên Bảo một mình tự nói chuyện.
Trông cô bé giống như đang thực sự đối thoại với ai đó.
Chú ngữ cô bé đọc dài dòng phức tạp, không ai nghe hiểu là gì nhưng lại đọc ra hết sức trôi chảy.
Một đứa bé vừa tròn ba tuổi thì có thể hiểu biết được gì chứ? Trước đây vẫn còn là một tiểu nha đầu câm, bỗng dưng mở miệng biết nói còn đọc chú ngữ trôi chảy như vậy, ngay cả người lớn không qua rèn luyện cũng khó lòng làm nổi, quả thực là kỳ quái đến mức không tưởng.
Chuyện lạ thì tất là có yêu tà.
Nếu không phải đang giữa ban ngày lại có nhiều người vây quanh thì cũng đủ khiến kẻ yếu vía phát hãi.
Tình cảnh trước mắt khiến cho Lưu thần bà nảy sinh lòng tiếc tài.
Tiểu nha đầu này, nếu được thu làm đồ đệ tất sẽ thừa sức gánh vác nghiệp thần bà! Cô nương này vốn sinh ra để ăn bát cơm của thần bà như bà đây!
Lưu thần bà tính thầm, đợi khi nha đầu này làm xong trò quấy này sẽ không trách phạt gì, giữ thể diện cho nó rút lui, sau đó lại lén tìm đến nhà nhận nó làm đồ đệ, ban cho một chén cơm ăn.
Đang nghĩ ngợi như thế thì thấy Tiểu Nguyên Bảo bỗng chắp hai tay kết quyết, hô to bằng giọng trong trẻo: "Tiểu ca ca, hồi hồn!”
Mọi người giật bắn mình!
Đồng loạt lùi về sau một bước.
Những người không lui lại, chỉ còn đôi phu thê lão Vương cùng Thái thị và huynh đệ Đại Bảo.
Một bên vì yêu con, một bên vì bảo vệ muội.
Những ai đứng gần quan tài đều cảm thấy bên tai có một cơn gió lạnh thổi qua…
Một luồng khí lạnh không thể tả.
Ngay sau đó,
Có người tinh mắt thốt lên: "A! Hình như ngón tay của Thiên Cẩu động đậy?”
“Ta cũng thấy rồi, lông mi dường như cũng giật một chút?”
“A a a! Thiên Cẩu thực sự sống lại rồi sao! Gặp quỷ rồi! Là xác chết vùng dậy ư?”
Cả đám người lại cùng nhau lùi thêm một bước nữa, hoảng sợ đến mức ngã nghiêng ngã ngửa.
Chỉ có đôi phu thê già Vương gia là không kìm nén được xúc động, bám vào quan tài than khóc: “Cẩu Nhi, Cẩu Nhi của ta, con sống rồi sao?”
Bé trai nhỏ phù thũng trong quan tài từ từ mở mắt.
Giọng khàn khàn nói: “Cha, nương... con làm sao vậy? Chẳng phải con đã chết đuối rồi sao?”
Rồi cậu nôn ọe, phun ra một bãi nước đục ngầu.
May thay, Tiểu Nguyên Bảo tránh kịp.
Nếu không sẽ dính vào người bé.
Cô bé không muốn biến thành tiểu nha đầu hôi hám đâu.
“Ôi trời ơi, Cẩu Nhi của ta! Con thực sự sống lại rồi!”
“Tiểu sư phụ, ngài thật là thần thông quảng đại!”
Hai phu thê lão Vương khóc nghẹn trong nước mắt.
Tiểu Nguyên Bảo hồn nhiên vỗ tay, vui vẻ nói: "Tiểu ca ca đã tỉnh lại là ổn rồi, nương, bế con ra ngoài đi!”
Tiểu nha đầu lúc này khuôn mặt rạng rỡ, không giấu nổi vẻ đắc ý.
Mọi người nhìn cô bé mà thấy buồn cười, cuối cùng cũng chỉ là một đứa bé mà thôi.
Thái thị bế tiểu nữ nhi ra khỏi quan tài, trong lòng vẫn chưa hết ngơ ngác, cảm giác như đang nằm mộng vì tất cả chuyện này đều vượt quá sự hiểu biết của nàng.
Tiểu nữ nhi của nàng thật sự lợi hại đến thế sao?
Đến cả người chết cũng cứu sống lại được ư?
Lúc này Vương Thiên Cẩu cũng đã ngồi dậy từ trong quan tài.
Dù tinh thần còn kém nhưng đã nhận ra người thân, không còn nôn ọe nữa, cơ thể phù thũng dường như cũng giảm đi nhiều.
Thân nhân nhà Vương gia sớm đã đi mời đại phu, vừa lúc này đến nơi bèn bắt mạch cho cậu.
Đại phu không khỏi kinh ngạc: "Thật sự sống lại rồi! Có nhịp tim, có nhiệt độ, tuy mạch đập yếu ớt nhưng tĩnh dưỡng sẽ không vấn đề gì…”
Lúc Thiên Cẩu chết đuối, lão cũng đã tham gia cứu chữa, không cứu được nên xác định tử vong.
Qua một ngày rồi lại sống dậy!
Đám đông dân thôn chứng kiến mà đều phấn khởi mừng rỡ!
Chỉ có sắc mặt Lưu thần bà là lúc tỏ lúc âm u, len lén định rời khỏi đám đông mà chuồn đi.
“Kẻ nào dám động đến muội muội của ta! Ta liều mạng với kẻ đó! Trả muội muội lại cho ta!”
Những người xung quanh quay đầu lại nhìn cậu.
Nhị Bảo vội chen ra khỏi đám đông, giải thích tình hình cho Đại Bảo nghe.
Đại Bảo biết muội muội không gặp nguy hiểm, lúc này mới đặt con dao trong tay xuống.
Mọi người thấy thú vị, trong cảnh nghèo khó đói rách, huynh đệ của nàng vẫn coi muội muội là báu vật, quả thực đáng mến.
Đại Bảo vẫn lo lắng bồn chồn, bước tới cạnh quan tài để quan sát tình hình.
Thấy muội muội đang lẩm bẩm đọc gì đó, cậu giật mình, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực!
Và cứ thế, mọi người đều nhìn thấy Tiểu Nguyên Bảo một mình tự nói chuyện.
Trông cô bé giống như đang thực sự đối thoại với ai đó.
Chú ngữ cô bé đọc dài dòng phức tạp, không ai nghe hiểu là gì nhưng lại đọc ra hết sức trôi chảy.
Một đứa bé vừa tròn ba tuổi thì có thể hiểu biết được gì chứ? Trước đây vẫn còn là một tiểu nha đầu câm, bỗng dưng mở miệng biết nói còn đọc chú ngữ trôi chảy như vậy, ngay cả người lớn không qua rèn luyện cũng khó lòng làm nổi, quả thực là kỳ quái đến mức không tưởng.
Chuyện lạ thì tất là có yêu tà.
Nếu không phải đang giữa ban ngày lại có nhiều người vây quanh thì cũng đủ khiến kẻ yếu vía phát hãi.
Tình cảnh trước mắt khiến cho Lưu thần bà nảy sinh lòng tiếc tài.
Tiểu nha đầu này, nếu được thu làm đồ đệ tất sẽ thừa sức gánh vác nghiệp thần bà! Cô nương này vốn sinh ra để ăn bát cơm của thần bà như bà đây!
Lưu thần bà tính thầm, đợi khi nha đầu này làm xong trò quấy này sẽ không trách phạt gì, giữ thể diện cho nó rút lui, sau đó lại lén tìm đến nhà nhận nó làm đồ đệ, ban cho một chén cơm ăn.
Đang nghĩ ngợi như thế thì thấy Tiểu Nguyên Bảo bỗng chắp hai tay kết quyết, hô to bằng giọng trong trẻo: "Tiểu ca ca, hồi hồn!”
Mọi người giật bắn mình!
Đồng loạt lùi về sau một bước.
Những người không lui lại, chỉ còn đôi phu thê lão Vương cùng Thái thị và huynh đệ Đại Bảo.
Một bên vì yêu con, một bên vì bảo vệ muội.
Những ai đứng gần quan tài đều cảm thấy bên tai có một cơn gió lạnh thổi qua…
Một luồng khí lạnh không thể tả.
Ngay sau đó,
Có người tinh mắt thốt lên: "A! Hình như ngón tay của Thiên Cẩu động đậy?”
“Ta cũng thấy rồi, lông mi dường như cũng giật một chút?”
“A a a! Thiên Cẩu thực sự sống lại rồi sao! Gặp quỷ rồi! Là xác chết vùng dậy ư?”
Cả đám người lại cùng nhau lùi thêm một bước nữa, hoảng sợ đến mức ngã nghiêng ngã ngửa.
Chỉ có đôi phu thê già Vương gia là không kìm nén được xúc động, bám vào quan tài than khóc: “Cẩu Nhi, Cẩu Nhi của ta, con sống rồi sao?”
Bé trai nhỏ phù thũng trong quan tài từ từ mở mắt.
Giọng khàn khàn nói: “Cha, nương... con làm sao vậy? Chẳng phải con đã chết đuối rồi sao?”
Rồi cậu nôn ọe, phun ra một bãi nước đục ngầu.
May thay, Tiểu Nguyên Bảo tránh kịp.
Nếu không sẽ dính vào người bé.
Cô bé không muốn biến thành tiểu nha đầu hôi hám đâu.
“Ôi trời ơi, Cẩu Nhi của ta! Con thực sự sống lại rồi!”
“Tiểu sư phụ, ngài thật là thần thông quảng đại!”
Hai phu thê lão Vương khóc nghẹn trong nước mắt.
Tiểu Nguyên Bảo hồn nhiên vỗ tay, vui vẻ nói: "Tiểu ca ca đã tỉnh lại là ổn rồi, nương, bế con ra ngoài đi!”
Tiểu nha đầu lúc này khuôn mặt rạng rỡ, không giấu nổi vẻ đắc ý.
Mọi người nhìn cô bé mà thấy buồn cười, cuối cùng cũng chỉ là một đứa bé mà thôi.
Thái thị bế tiểu nữ nhi ra khỏi quan tài, trong lòng vẫn chưa hết ngơ ngác, cảm giác như đang nằm mộng vì tất cả chuyện này đều vượt quá sự hiểu biết của nàng.
Tiểu nữ nhi của nàng thật sự lợi hại đến thế sao?
Đến cả người chết cũng cứu sống lại được ư?
Lúc này Vương Thiên Cẩu cũng đã ngồi dậy từ trong quan tài.
Dù tinh thần còn kém nhưng đã nhận ra người thân, không còn nôn ọe nữa, cơ thể phù thũng dường như cũng giảm đi nhiều.
Thân nhân nhà Vương gia sớm đã đi mời đại phu, vừa lúc này đến nơi bèn bắt mạch cho cậu.
Đại phu không khỏi kinh ngạc: "Thật sự sống lại rồi! Có nhịp tim, có nhiệt độ, tuy mạch đập yếu ớt nhưng tĩnh dưỡng sẽ không vấn đề gì…”
Lúc Thiên Cẩu chết đuối, lão cũng đã tham gia cứu chữa, không cứu được nên xác định tử vong.
Qua một ngày rồi lại sống dậy!
Đám đông dân thôn chứng kiến mà đều phấn khởi mừng rỡ!
Chỉ có sắc mặt Lưu thần bà là lúc tỏ lúc âm u, len lén định rời khỏi đám đông mà chuồn đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.