Đoàn Sủng Lão Đại Sáu Tuổi Rưỡi
Chương 22:
Thâm Hạng Miêu Miêu
28/07/2024
Thì ra đạo diễn Lý Tử Thông đã vào.
Lý Tử Thông cố gắng che giấu sự lúng túng, giả vờ không quan tâm chào mọi người, sau đó mỉm cười hỏi Mộ Khả Tây đã tẩy trang xong: “Quay phim có vui không?”
“Dạ, vui lắm!”
“Khương Qua đâu? Cậu ấy không đi cùng cháu à?”
Mộ Khả Tây ngoan ngoãn đáp: “Tiểu Cáp Tử ở phòng bên cạnh, chú đạo diễn muốn tìm Tiểu Cáp Tử ạ?”
Lý Tử Thông có chút lo lắng: “Không, không có, chú chỉ đi dạo xem qua thôi.”
Mộ Khả Tây ngồi trên ghế hóa trang cao, nghiêng người, thắc mắc nhìn người đàn ông bên cạnh, dáng vẻ đối phương rất căng thẳng lo lắng: “Hả? Chú đạo diễn không vui ạ?”
“Không... Có, sao cháu lại hỏi vậy?”
“Khả Tây nhìn ra được mà, chú đạo diễn không vui.” Cô bé nghiêng đầu ngây thơ, chớp chớp mắt to.
“Chú đạo diễn, có phải chú tức giận vì chị xấu xa không?”
Lý Tử Thông khó hiểu: “Chị xấu xa?”
“Là chị đã nói chuyện hung dữ với chú, Tiểu Cáp Tử nói chị ấy là đứa bé hư. Chú đạo diễn đừng tức giận vì đứa bé hư, ba cháu nói tức giận sẽ hại sức khỏe.”
Lời của Mộ Khả Tây chọc Lý Tử Thông bật cười, tâm trạng tồi tệ ban đầu cũng dịu lại không ít.
Anh xoa đầu cô bé, giọng nói đầy yêu thương: “Khả Tây đúng là hiểu chuyện, chú không sao, không có tức giận.”
Thấy chú lại cười, Mộ Khả Tây cũng ngốc nghếch cười theo.
Ngồi một lúc, Lý Tử Thông rời đi.
Mộ Khả Tây đi sang phòng bên cạnh, thấy Tiểu Cáp Tử vẫn đang tẩy trang, buồn chán đi ra ngoài phòng, tình cờ lại thấy chú đạo diễn.
Cô bé tò mò đi theo Lý Tử Thông một đoạn, thấy anh đi vào một nhà trọ đang quay phim.
Ủa?
Người đó là... chị xấu xa?
Thì ra Trần Nguyệt Nguyệt vẫn chưa đi, trước đó đã gọi một cú điện thoại cho Lý Tử Thông, nói muốn nói chuyện riêng với anh.
“Nói thật, cháu cũng không muốn làm to chuyện, ba cháu đã bận như vậy rồi, nếu lại phải đổi đạo diễn thì cũng khá phiền phức, vậy nên chúng ta hòa giải đi.”
Nghe vậy, Lý Tử Thông cảm thấy như trút được gánh nặng.
Anh tiến tới giải thích: “Nguyệt Nguyệt, thật ra chú chưa bao giờ nghĩ đến việc thay thế cháu, trước đây chỉ muốn dựa vào Mộ Khả Tây để khích lệ cháu, muốn cháu diễn tốt hơn thôi…”
“Đủ rồi!” Trần Nguyệt Nguyệt nhíu mày, không kiên nhẫn phẩy tay.
“Mấy lời vô nghĩa đó cháu không muốn nghe.”
Lý Tử Thông dịu dàng hỏi: “Vậy cháu muốn nghe cái gì?”
Lý Tử Thông cố gắng che giấu sự lúng túng, giả vờ không quan tâm chào mọi người, sau đó mỉm cười hỏi Mộ Khả Tây đã tẩy trang xong: “Quay phim có vui không?”
“Dạ, vui lắm!”
“Khương Qua đâu? Cậu ấy không đi cùng cháu à?”
Mộ Khả Tây ngoan ngoãn đáp: “Tiểu Cáp Tử ở phòng bên cạnh, chú đạo diễn muốn tìm Tiểu Cáp Tử ạ?”
Lý Tử Thông có chút lo lắng: “Không, không có, chú chỉ đi dạo xem qua thôi.”
Mộ Khả Tây ngồi trên ghế hóa trang cao, nghiêng người, thắc mắc nhìn người đàn ông bên cạnh, dáng vẻ đối phương rất căng thẳng lo lắng: “Hả? Chú đạo diễn không vui ạ?”
“Không... Có, sao cháu lại hỏi vậy?”
“Khả Tây nhìn ra được mà, chú đạo diễn không vui.” Cô bé nghiêng đầu ngây thơ, chớp chớp mắt to.
“Chú đạo diễn, có phải chú tức giận vì chị xấu xa không?”
Lý Tử Thông khó hiểu: “Chị xấu xa?”
“Là chị đã nói chuyện hung dữ với chú, Tiểu Cáp Tử nói chị ấy là đứa bé hư. Chú đạo diễn đừng tức giận vì đứa bé hư, ba cháu nói tức giận sẽ hại sức khỏe.”
Lời của Mộ Khả Tây chọc Lý Tử Thông bật cười, tâm trạng tồi tệ ban đầu cũng dịu lại không ít.
Anh xoa đầu cô bé, giọng nói đầy yêu thương: “Khả Tây đúng là hiểu chuyện, chú không sao, không có tức giận.”
Thấy chú lại cười, Mộ Khả Tây cũng ngốc nghếch cười theo.
Ngồi một lúc, Lý Tử Thông rời đi.
Mộ Khả Tây đi sang phòng bên cạnh, thấy Tiểu Cáp Tử vẫn đang tẩy trang, buồn chán đi ra ngoài phòng, tình cờ lại thấy chú đạo diễn.
Cô bé tò mò đi theo Lý Tử Thông một đoạn, thấy anh đi vào một nhà trọ đang quay phim.
Ủa?
Người đó là... chị xấu xa?
Thì ra Trần Nguyệt Nguyệt vẫn chưa đi, trước đó đã gọi một cú điện thoại cho Lý Tử Thông, nói muốn nói chuyện riêng với anh.
“Nói thật, cháu cũng không muốn làm to chuyện, ba cháu đã bận như vậy rồi, nếu lại phải đổi đạo diễn thì cũng khá phiền phức, vậy nên chúng ta hòa giải đi.”
Nghe vậy, Lý Tử Thông cảm thấy như trút được gánh nặng.
Anh tiến tới giải thích: “Nguyệt Nguyệt, thật ra chú chưa bao giờ nghĩ đến việc thay thế cháu, trước đây chỉ muốn dựa vào Mộ Khả Tây để khích lệ cháu, muốn cháu diễn tốt hơn thôi…”
“Đủ rồi!” Trần Nguyệt Nguyệt nhíu mày, không kiên nhẫn phẩy tay.
“Mấy lời vô nghĩa đó cháu không muốn nghe.”
Lý Tử Thông dịu dàng hỏi: “Vậy cháu muốn nghe cái gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.