Đoàn Sủng Lão Đại Sáu Tuổi Rưỡi
Chương 25:
Thâm Hạng Miêu Miêu
29/07/2024
"Khả Tây không chạy lung tung, chỉ thấy chú đạo diễn kỳ lạ nên mới đi theo."
Nghe Khả Tây nói xong, Mộ Khương Qua mới để ý đến Lý Tử Thông đứng bên cạnh, thấy vẻ mặt của anh có phần quáu lạ, không nhịn được hỏi: "Đạo diễn Lý, đã xảy ra chuyện gì rồi sao?"
"Khương Qua, tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Giao Khả Tây cho trợ lý chăm sóc, hai người tìm một nơi yên tĩnh, Lý Tử Thông kể lại chuyện đã xảy ra.
"Tôi lo là Trần Nguyệt Nguyệt sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, cô bé nhất định sẽ tìm cách trả thù Khả Tây."
Mộ Khương Qua nghiến răng: "Nó dám động đến một sợi tóc của Khả Tây, tôi sẽ không tha cho nó!"
"Khương Qua, đừng xúc động, Trần Nam có tiền có quyền, không phải người bình thường có thể đối phó."
Mộ Khương Qua khinh miệt cười lạnh một tiếng: "Trần Nam là cái thá gì? Ngay cả mang giày cho Khả Tây cũng không xứng."
Lý Tử Thông chỉ coi lời cậu là nói trong lúc tức giận.
Dù Khương Qua có là minh tinh hàng đầu, nhưng trước sức mạnh của đồng tiền, cũng chỉ như lấy trứng chọi đá...
Về điểm này, Mộ Khương Qua đương nhiên hiểu rõ, nhưng người xậu nhắc đến là "Khả Tây" - con gái của ông nội Mộ Thành.
Tối hôm đó, đưa Khả Tây về nhà, cậu vội vàng gọi điện cho ông nội, muốn ông xử lý Trần Nam.
"Sao không nghe máy?” Cậu lo lắng nói.
"Ông nội, máu nghe máy đi, con gái ông bị bắt nạt rồi, ông không trả đũa sao? Giết chết cả nhà họ Trần đi!"
"Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau..."
Mộ Khương Qua suýt ném luôn điện thoại.
Cậu nằm bất lực trên ghế sofa, tay áo bị cô bé kéo nhẹ: "Tiểu Cáp Tử, hôm nay Bánh Gạo Nhỏ có đến không?"
"Không đâu, Mộ Tư Niên bận rộn lắm, bây giờ không biết đang ăn cơm với giám đốc ngân hàng nào."
Đúng rồi! Không tìm được ông nội còn có thể tìm Mộ Tư Niên mà!
Nghĩ vậy, Mộ Khương Qua lập tức ngồi dậy.
Cậu chuẩn bị gọi cho Mộ Tư Niên, nhưng khi tìm thấy liên lạc, ngón tay cái của cậu vẫn không nhấn nút.
Không, không thể gọi cho hắn.
Nếu để đối phương biết ngay cả một cô bé bảy tuổi mình cũng không giải quyết được, còn phải đặc biệt nhờ giúp đỡ, nhất định sẽ chế nhạo mình, giống như trước đây...
"Này, Mộ Khương Qua, ngoài gương mặt này, cậu thật sự rất vô dụng."
Nhớ lại lời Mộ Tư Niên từng nói, Mộ Khương Qua tức giận hét lên: "A—"
Khả Tây bị tiếng hét của Tiểu Cáp Tử làm cho giật mình, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy lo lắng: "Tiểu Cáp Tử, anh sao vậy?"
Nghe Khả Tây nói xong, Mộ Khương Qua mới để ý đến Lý Tử Thông đứng bên cạnh, thấy vẻ mặt của anh có phần quáu lạ, không nhịn được hỏi: "Đạo diễn Lý, đã xảy ra chuyện gì rồi sao?"
"Khương Qua, tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Giao Khả Tây cho trợ lý chăm sóc, hai người tìm một nơi yên tĩnh, Lý Tử Thông kể lại chuyện đã xảy ra.
"Tôi lo là Trần Nguyệt Nguyệt sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, cô bé nhất định sẽ tìm cách trả thù Khả Tây."
Mộ Khương Qua nghiến răng: "Nó dám động đến một sợi tóc của Khả Tây, tôi sẽ không tha cho nó!"
"Khương Qua, đừng xúc động, Trần Nam có tiền có quyền, không phải người bình thường có thể đối phó."
Mộ Khương Qua khinh miệt cười lạnh một tiếng: "Trần Nam là cái thá gì? Ngay cả mang giày cho Khả Tây cũng không xứng."
Lý Tử Thông chỉ coi lời cậu là nói trong lúc tức giận.
Dù Khương Qua có là minh tinh hàng đầu, nhưng trước sức mạnh của đồng tiền, cũng chỉ như lấy trứng chọi đá...
Về điểm này, Mộ Khương Qua đương nhiên hiểu rõ, nhưng người xậu nhắc đến là "Khả Tây" - con gái của ông nội Mộ Thành.
Tối hôm đó, đưa Khả Tây về nhà, cậu vội vàng gọi điện cho ông nội, muốn ông xử lý Trần Nam.
"Sao không nghe máy?” Cậu lo lắng nói.
"Ông nội, máu nghe máy đi, con gái ông bị bắt nạt rồi, ông không trả đũa sao? Giết chết cả nhà họ Trần đi!"
"Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau..."
Mộ Khương Qua suýt ném luôn điện thoại.
Cậu nằm bất lực trên ghế sofa, tay áo bị cô bé kéo nhẹ: "Tiểu Cáp Tử, hôm nay Bánh Gạo Nhỏ có đến không?"
"Không đâu, Mộ Tư Niên bận rộn lắm, bây giờ không biết đang ăn cơm với giám đốc ngân hàng nào."
Đúng rồi! Không tìm được ông nội còn có thể tìm Mộ Tư Niên mà!
Nghĩ vậy, Mộ Khương Qua lập tức ngồi dậy.
Cậu chuẩn bị gọi cho Mộ Tư Niên, nhưng khi tìm thấy liên lạc, ngón tay cái của cậu vẫn không nhấn nút.
Không, không thể gọi cho hắn.
Nếu để đối phương biết ngay cả một cô bé bảy tuổi mình cũng không giải quyết được, còn phải đặc biệt nhờ giúp đỡ, nhất định sẽ chế nhạo mình, giống như trước đây...
"Này, Mộ Khương Qua, ngoài gương mặt này, cậu thật sự rất vô dụng."
Nhớ lại lời Mộ Tư Niên từng nói, Mộ Khương Qua tức giận hét lên: "A—"
Khả Tây bị tiếng hét của Tiểu Cáp Tử làm cho giật mình, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy lo lắng: "Tiểu Cáp Tử, anh sao vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.