Đoàn Sủng Lão Đại Sáu Tuổi Rưỡi
Chương 27:
Thâm Hạng Miêu Miêu
29/07/2024
"Cần gì phải hỏi? Tuổi tác giả đấy, mấy tiểu sinh này báo cáo sai tuổi là chuyện bình thường."
"Cũng có thể là có con từ thời cấp ba! Bạn tôi là bạn học cấp ba của Mộ Khương Qua, nghe nói lúc đó cậu ta đã lăng nhăng rồi, chậc chậc."
...
"Tôi còn là bà cô của bạn của cậu ta, thực là... thần kỳ quá."
Mộ Khương Qua tức giận nói bậy, ném điện thoại đi.
Điện thoại trên sàn lại vang lên.
Cậu tưởng là Hiền Vũ gọi, nhặt điện thoại lên, "Làm gì? Nghĩ ra cách rồi à..."
“Này! Cậu làm sao vậy?" Giọng nói trầm ấm vang lên từ đầu dây bên kia.
"Chăm sóc con bé mới có một ngày mà đã gây ra tin lớn thế này?"
Mộ Khương Qua sững sờ: "Mộ Tư Niên?"
Nhìn xuống điện thoại, đúng là số của Mộ Tư Niên không sai.
"Người bận rộn như anh không phải nên suốt ngày bận họp và xem báo cáo sao? Sao lại có tâm trạng quan tâm đến tin tức giải trí vậy?" Mộ Khương Qua không kìm được mà chế giễu.
"Tôi quan tâm không phải là cậu, mà là Khả Tây!"
"Khả Tây ở chỗ tôi rất tốt, không cần anh lo lắng."
Mộ Tư Niên liếc nhìn bức ảnh cô bé bị chụp lén trên màn hình, đôi mắt sâu thẳm hiện lên một tia lạnh lẽo: "Mặt của Khả Tây vì cậu mà bị lộ rồi, cậu còn dám nói con bé ổn sao?"
"Cái gì... bị lộ?"
Mộ Khương Qua nhớ lại bản tin trước đó chỉ có ảnh chụp từ phía sau của Khả Tây, không có ảnh trước mặt.
Nhưng nếu Mộ Tư Niên đã nói vậy, thì có nghĩa là...
Nhíu mày, cậu nhanh chóng lướt xuống phần tin tức, phát hiện đúng như lời Mộ Tư Niên nói, rất nhiều trang mạng vô đạo đức đã đăng tải hình ảnh trực diện của Khả Tây.
"Bọn khốn!" Mộ Khương Qua nắm chặt điện thoại, các khớp ngón tay trắng bệch.
"Tôi sẽ kiện hết bọn chúng ra tòa!"
"Chuyện ảnh chụp, tôi đã cho người xử lý rồi." Người đàn ông bên đầu dây kia nói.
"Không lâu nữa, mọi hình ảnh về Khả Tây ở trên mạng sẽ biến mất, còn về cậu..."
Mộ Tư Niên lạnh lùng nói: "Sao cậu chọc giận tới công ty phim ảnh Nam Hữu vậy, tôi không muốn quản, tự cậu xử lý."
"Gì mà anh không muốn quản? Đừng tự coi mình quan trọng, nói như thể tôi cần anh..."
Lời nói phẫn nộ của Mộ Khương Qua còn chưa hết, đã phát hiện cuộc gọi bị cắt, tức chết đi được, cậu nắm lấy gối trên giường ném mạnh vào tường.
Ném một lần chưa hết giận, cậu nhặt lên ném thêm lần nữa.
Lúc này có tiếng gõ cửa.
Bên ngoài truyền đến giọng nói trẻ con đáng yêu: "Tiểu Cáp Tử, Tiểu Cáp Tử, mau dậy đi, bên ngoài có rất nhiều người tìm anh đó. Khả Tây có thể đi mở cửa không?"
"Cũng có thể là có con từ thời cấp ba! Bạn tôi là bạn học cấp ba của Mộ Khương Qua, nghe nói lúc đó cậu ta đã lăng nhăng rồi, chậc chậc."
...
"Tôi còn là bà cô của bạn của cậu ta, thực là... thần kỳ quá."
Mộ Khương Qua tức giận nói bậy, ném điện thoại đi.
Điện thoại trên sàn lại vang lên.
Cậu tưởng là Hiền Vũ gọi, nhặt điện thoại lên, "Làm gì? Nghĩ ra cách rồi à..."
“Này! Cậu làm sao vậy?" Giọng nói trầm ấm vang lên từ đầu dây bên kia.
"Chăm sóc con bé mới có một ngày mà đã gây ra tin lớn thế này?"
Mộ Khương Qua sững sờ: "Mộ Tư Niên?"
Nhìn xuống điện thoại, đúng là số của Mộ Tư Niên không sai.
"Người bận rộn như anh không phải nên suốt ngày bận họp và xem báo cáo sao? Sao lại có tâm trạng quan tâm đến tin tức giải trí vậy?" Mộ Khương Qua không kìm được mà chế giễu.
"Tôi quan tâm không phải là cậu, mà là Khả Tây!"
"Khả Tây ở chỗ tôi rất tốt, không cần anh lo lắng."
Mộ Tư Niên liếc nhìn bức ảnh cô bé bị chụp lén trên màn hình, đôi mắt sâu thẳm hiện lên một tia lạnh lẽo: "Mặt của Khả Tây vì cậu mà bị lộ rồi, cậu còn dám nói con bé ổn sao?"
"Cái gì... bị lộ?"
Mộ Khương Qua nhớ lại bản tin trước đó chỉ có ảnh chụp từ phía sau của Khả Tây, không có ảnh trước mặt.
Nhưng nếu Mộ Tư Niên đã nói vậy, thì có nghĩa là...
Nhíu mày, cậu nhanh chóng lướt xuống phần tin tức, phát hiện đúng như lời Mộ Tư Niên nói, rất nhiều trang mạng vô đạo đức đã đăng tải hình ảnh trực diện của Khả Tây.
"Bọn khốn!" Mộ Khương Qua nắm chặt điện thoại, các khớp ngón tay trắng bệch.
"Tôi sẽ kiện hết bọn chúng ra tòa!"
"Chuyện ảnh chụp, tôi đã cho người xử lý rồi." Người đàn ông bên đầu dây kia nói.
"Không lâu nữa, mọi hình ảnh về Khả Tây ở trên mạng sẽ biến mất, còn về cậu..."
Mộ Tư Niên lạnh lùng nói: "Sao cậu chọc giận tới công ty phim ảnh Nam Hữu vậy, tôi không muốn quản, tự cậu xử lý."
"Gì mà anh không muốn quản? Đừng tự coi mình quan trọng, nói như thể tôi cần anh..."
Lời nói phẫn nộ của Mộ Khương Qua còn chưa hết, đã phát hiện cuộc gọi bị cắt, tức chết đi được, cậu nắm lấy gối trên giường ném mạnh vào tường.
Ném một lần chưa hết giận, cậu nhặt lên ném thêm lần nữa.
Lúc này có tiếng gõ cửa.
Bên ngoài truyền đến giọng nói trẻ con đáng yêu: "Tiểu Cáp Tử, Tiểu Cáp Tử, mau dậy đi, bên ngoài có rất nhiều người tìm anh đó. Khả Tây có thể đi mở cửa không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.