Chương 26: Mạo Hiểm Qua Mắt (4)
Mai Nhược Phồn
16/09/2024
Bây giờ hắn ta tin chắc cơ thể mình đã trúng cổ trùng, không còn một chút nghi ngờ nào nữa.
“Chúng ta đi!” Phạm trưởng lão không hề do dự, ống tay áo vung lên, linh khí vọt lên, bao bọc linh thuyền, gió mạnh trên không trung trong chốc lát ngừng lại.
Linh thuyền lay động yên ổn bay về phía trước.
Mộc Lăng Bắc thở phào nhẹ nhõm, nàng đã đặt cược đúng, chỉ cần nàng nắm được Kim Tả Ngạn, không sợ những người này không nghe lời.
Hiệu quả thuốc nghe lời của nguyên chủ không chỉ đơn giản là nghe lời, còn còn có thể phản ứng trên sinh lý thông qua suy nghĩ, cũng không biết nguyên chủ làm sao có thể nghĩ ra chiêu hay như vậy, chắc là nàng ta muốn dùng nó lên người tên sư phụ ác độc nhưng không muốn làm hại đến sự phụ và đồng môn.
Lần này tất cả mọi người đều tin Kim Tả Ngạn trúng cổ, còn nữa nếu Mộc Lăng Bắc bị thương, những cơn đau đớn gấp mấy lần đó sẽ truyền sang người hắn ta.
“Yêu nữ!” Hai trưởng lão Phân Thần kỳ lửa giận ngút trời, nhưng chỉ có thể chỉ vào mặt Mộc Lang Bắc cắn răng mà mắng, cũng không thể làm gì nàng, đánh cũng không thể đánh, giết cũng không thể giết, trong lòng thật khó chịu.
Phạm trưởng lão cũng là người có tính tình không tốt, râu ria tuyết trắng giận dữ vô cùng, sắc mặt đỏ bừng. Ông ta sống lâu như vậy cũng chưa từng bị ai uy hiếp. Nếu không phải năm ấy thề với lòng, thì làm gì có chuyện dừng tay!
Ông ta phất tay áo xoay người, mắt không thấy tim không đau.
Những người khác vây bên cạnh Kim Tả Ngạn lấy ra đan dược từ hòm trị thương, Kim Tả Ngạn không từ chối thứ gì, toàn bộ đều bỏ vào túi của mình, quay đầu nhìn thoáng qua Mộc Lăng Bắc, hừ lạnh một tiếng, ném đi hai bình tốt nhất cho nàng.
Hắn ta chỉ sợ đau, chứ không sợ nàng.
Suy nghĩ, lại ném đi hai cái pháp bảo bảo vệ tính mạng, hung hăng nói: “Cầm lấy mà đi đoạt thần thảo, ngàn vạn lần đừng chết!”
Mộc Lăng Bắc nhếch môi nhận lấy, cười đến mức cong cong đôi mắt: “Cảm ơn sư đệ, lần này chúng ta ra ngoài rèn luyện, có ngươi ở đây, tất cả mọi người rất an toàn.”
Đi bước này để mọi người yên tâm hơn, nói xong mở bình đan dược ra, cho Kỷ Vân Diễm ăn một viên.
Kim Tả Ngạn hừ lạnh một tiếng quay đầu không thèm nhìn nàng, tai khẽ run lên. Hắn ta cũng không biết sư tỷ cười lên cũng rất đẹp, trước kia nàng không có cười! Chỉ biết sợ hãi run rẩy, dáng vẻ vâng vâng dạ dạ, khiến cho người ta muốn bắt nạt.
…
“Chúng ta đi!” Phạm trưởng lão không hề do dự, ống tay áo vung lên, linh khí vọt lên, bao bọc linh thuyền, gió mạnh trên không trung trong chốc lát ngừng lại.
Linh thuyền lay động yên ổn bay về phía trước.
Mộc Lăng Bắc thở phào nhẹ nhõm, nàng đã đặt cược đúng, chỉ cần nàng nắm được Kim Tả Ngạn, không sợ những người này không nghe lời.
Hiệu quả thuốc nghe lời của nguyên chủ không chỉ đơn giản là nghe lời, còn còn có thể phản ứng trên sinh lý thông qua suy nghĩ, cũng không biết nguyên chủ làm sao có thể nghĩ ra chiêu hay như vậy, chắc là nàng ta muốn dùng nó lên người tên sư phụ ác độc nhưng không muốn làm hại đến sự phụ và đồng môn.
Lần này tất cả mọi người đều tin Kim Tả Ngạn trúng cổ, còn nữa nếu Mộc Lăng Bắc bị thương, những cơn đau đớn gấp mấy lần đó sẽ truyền sang người hắn ta.
“Yêu nữ!” Hai trưởng lão Phân Thần kỳ lửa giận ngút trời, nhưng chỉ có thể chỉ vào mặt Mộc Lang Bắc cắn răng mà mắng, cũng không thể làm gì nàng, đánh cũng không thể đánh, giết cũng không thể giết, trong lòng thật khó chịu.
Phạm trưởng lão cũng là người có tính tình không tốt, râu ria tuyết trắng giận dữ vô cùng, sắc mặt đỏ bừng. Ông ta sống lâu như vậy cũng chưa từng bị ai uy hiếp. Nếu không phải năm ấy thề với lòng, thì làm gì có chuyện dừng tay!
Ông ta phất tay áo xoay người, mắt không thấy tim không đau.
Những người khác vây bên cạnh Kim Tả Ngạn lấy ra đan dược từ hòm trị thương, Kim Tả Ngạn không từ chối thứ gì, toàn bộ đều bỏ vào túi của mình, quay đầu nhìn thoáng qua Mộc Lăng Bắc, hừ lạnh một tiếng, ném đi hai bình tốt nhất cho nàng.
Hắn ta chỉ sợ đau, chứ không sợ nàng.
Suy nghĩ, lại ném đi hai cái pháp bảo bảo vệ tính mạng, hung hăng nói: “Cầm lấy mà đi đoạt thần thảo, ngàn vạn lần đừng chết!”
Mộc Lăng Bắc nhếch môi nhận lấy, cười đến mức cong cong đôi mắt: “Cảm ơn sư đệ, lần này chúng ta ra ngoài rèn luyện, có ngươi ở đây, tất cả mọi người rất an toàn.”
Đi bước này để mọi người yên tâm hơn, nói xong mở bình đan dược ra, cho Kỷ Vân Diễm ăn một viên.
Kim Tả Ngạn hừ lạnh một tiếng quay đầu không thèm nhìn nàng, tai khẽ run lên. Hắn ta cũng không biết sư tỷ cười lên cũng rất đẹp, trước kia nàng không có cười! Chỉ biết sợ hãi run rẩy, dáng vẻ vâng vâng dạ dạ, khiến cho người ta muốn bắt nạt.
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.