Chương 19: Ngoan Nào, Sư Đệ (2)
Mai Nhược Phồn
13/09/2024
Nàng chỉ dùng một viên vâng lời đan, tác dụng của nó có hạn, chỉ kéo dài nửa giờ, nếu vừa rồi hai vị trưởng lão kia kiên nhẫn hơn một chút thì hắn ta sẽ tỉnh lại.
Nhưng hiện tại bọn họ đều nghĩ rằng nàng đã dùng cổ trùng, nàng đương nhiên sẽ không tự mình vạch trần chân tướng, nhưng Kỷ Vân Diễm thì khác, nàng muốn trở thành bằng hữu với hắn ta, mà trước mặt bằng hữu thì không thể giấu giếm, vì thế nàng đứng lên, nháy mắt với hắn ta.
Kỷ Vân Diễm cũng muốn biết, liền buông tay ra, đứng thẳng, quay đầu nhìn về phía các đệ tử Kim gia đang rúc vào nhau ở đầu bên kia, sau đó chậm rãi đi về phía Mộc Lăng Bắc.
“Ngươi định làm gì?” Kim Tả Ngạn nhìn thấy hắn ta đi tới, định giơ tay lên đánh hắn một đòn, kết quả lại giật mình phát hiện cánh tay của mình tê cứng không thể nhúc nhích.
Hắn ta quay lại nhìn Mộc Lăng Bắc với vẻ mặt sợ hãi tột cùng.
“Ngoan nào, sư đệ.” Khoé môi của Mộc Lăng Bắc cong lên, mắt hạnh cong cong, trông vô cùng vô hại, nàng đặt hai tay lên đầu gối, hơi cong chân nhìn Kim Tả Ngạn đang ngồi trên mặt đất: “Cổ trùng không thích ngươi đánh người đâu.”
“Thật…… Thật sự là cổ trùng?” Giọng nói của Kim Tả Ngạn trở nên run rẩy.
Hắn ta đã từng nhìn thấy người bị cổ trùng khống chế, đó là tử sĩ của Kim gia, phụ thân hắn nói với hắn rằng, tử sĩ nghe lời như vậy, chính là sợ cổ trùng sẽ khiến bọn họ đau đớn đến chết.
Hắn ta từng chính mắt nhìn thấy một tử sĩ không nghe lời chết vì cổ trùng phát tác, đập đầu vào tường chết, cơ thể đầy lỗ thủng, tướng chết rất thê thảm khó coi, hại hắn ta mơ thấy ác mộng mấy đêm liền.
Không được, hắn ta không thể chết khó coi như vậy được!
Ôm lấy cánh tay đang tê dại của mình, Kim Tả Ngạn đau đớn không ngừng khóc. Mộc Lăng Bắc muốn thanh tĩnh, ném cho hắn ta một viên thuốc nhỏ màu đen: “Ăn cái này sẽ giúp ngươi không đau đớn trong vòng một ngày, đừng nghĩ đến việc chạy trốn, ngươi cũng biết rồi đó, cổ trùng không dễ giải, cao thủ Độ Kiếp kỳ cũng phải bó tay đó.”
Chỉ là những cổ trùng có thể khống chế cao thủ Độ Kiếp kỳ thì phải nuôi vạn năm mới có được.
Kim Tả Ngạn tin thật, ngoan ngoãn uống viên thuốc vào trong miệng, thuốc đắng đến mức khiến khuôn mặt của hắn ta bị biến dạng.
Kỷ Vân Diễm đứng một bên nhướng mày nhìn viên thuốc kia, đó chẳng qua là thuốc định thần mà thôi, sao có thể giải cổ được. Kim Tả Ngạn dễ bị lừa, nhưng hắn ta không dễ lừa như vậy.
Nhưng hiện tại bọn họ đều nghĩ rằng nàng đã dùng cổ trùng, nàng đương nhiên sẽ không tự mình vạch trần chân tướng, nhưng Kỷ Vân Diễm thì khác, nàng muốn trở thành bằng hữu với hắn ta, mà trước mặt bằng hữu thì không thể giấu giếm, vì thế nàng đứng lên, nháy mắt với hắn ta.
Kỷ Vân Diễm cũng muốn biết, liền buông tay ra, đứng thẳng, quay đầu nhìn về phía các đệ tử Kim gia đang rúc vào nhau ở đầu bên kia, sau đó chậm rãi đi về phía Mộc Lăng Bắc.
“Ngươi định làm gì?” Kim Tả Ngạn nhìn thấy hắn ta đi tới, định giơ tay lên đánh hắn một đòn, kết quả lại giật mình phát hiện cánh tay của mình tê cứng không thể nhúc nhích.
Hắn ta quay lại nhìn Mộc Lăng Bắc với vẻ mặt sợ hãi tột cùng.
“Ngoan nào, sư đệ.” Khoé môi của Mộc Lăng Bắc cong lên, mắt hạnh cong cong, trông vô cùng vô hại, nàng đặt hai tay lên đầu gối, hơi cong chân nhìn Kim Tả Ngạn đang ngồi trên mặt đất: “Cổ trùng không thích ngươi đánh người đâu.”
“Thật…… Thật sự là cổ trùng?” Giọng nói của Kim Tả Ngạn trở nên run rẩy.
Hắn ta đã từng nhìn thấy người bị cổ trùng khống chế, đó là tử sĩ của Kim gia, phụ thân hắn nói với hắn rằng, tử sĩ nghe lời như vậy, chính là sợ cổ trùng sẽ khiến bọn họ đau đớn đến chết.
Hắn ta từng chính mắt nhìn thấy một tử sĩ không nghe lời chết vì cổ trùng phát tác, đập đầu vào tường chết, cơ thể đầy lỗ thủng, tướng chết rất thê thảm khó coi, hại hắn ta mơ thấy ác mộng mấy đêm liền.
Không được, hắn ta không thể chết khó coi như vậy được!
Ôm lấy cánh tay đang tê dại của mình, Kim Tả Ngạn đau đớn không ngừng khóc. Mộc Lăng Bắc muốn thanh tĩnh, ném cho hắn ta một viên thuốc nhỏ màu đen: “Ăn cái này sẽ giúp ngươi không đau đớn trong vòng một ngày, đừng nghĩ đến việc chạy trốn, ngươi cũng biết rồi đó, cổ trùng không dễ giải, cao thủ Độ Kiếp kỳ cũng phải bó tay đó.”
Chỉ là những cổ trùng có thể khống chế cao thủ Độ Kiếp kỳ thì phải nuôi vạn năm mới có được.
Kim Tả Ngạn tin thật, ngoan ngoãn uống viên thuốc vào trong miệng, thuốc đắng đến mức khiến khuôn mặt của hắn ta bị biến dạng.
Kỷ Vân Diễm đứng một bên nhướng mày nhìn viên thuốc kia, đó chẳng qua là thuốc định thần mà thôi, sao có thể giải cổ được. Kim Tả Ngạn dễ bị lừa, nhưng hắn ta không dễ lừa như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.