Chương 4: Xuyên Thành Phao Hôi (4)
Mai Nhược Phồn
31/08/2024
“Bớt nói nhảm đi!” Mộc Lăng Bắc lộ ra ánh mắt hung ác. Nàng từng chết một lần, nay có cơ hội trọng sinh, đương nhiên phải nắm chắc lấy cơ hội. Nếu bây giờ buông tay, với cái tính độc đoán của Kim Tả Ngạn, nàng chắc chắn sẽ mất mạng, còn không bằng túm chặt lấy hắn ta, biến hắn thành bùa hộ mệnh của mình.
Thấy nàng không dao động, Kim Tiểu Thất quay đầu nói với người bên cạnh: “Mau đi gọi người tới đây.”
“Các ngươi dám đi ra khỏi cánh cửa đó thử xem.” Mộc Lăng Bắc siết chặt tay, khiến cho Kim Tả Ngạn trợn mắt trắng.
Người vừa đi tới cửa đã sợ hãi đến mức vội vàng dừng lại, không biết làm gì khác ngoài việc đứng yên ở đó chờ chỉ thị.
“Ngươi” Mộc Lăng Bắc nhìn về phía Kim Tiểu Thất, “Gói hết những lọ đan dược kia lại.”
Những dược liệu này dùng để chữa trị cho nữ chính ốm yếu, trái tim của nguyên chủ cũng là dược liệu, cho nên nàng mới bị nhốt ở nơi này, nếu không chạy trốn, chờ đến khi nam nữ chính quay lại, trái tim của nàng sẽ bị moi ra. Hơn nữa cơ thể của nàng cũng sẽ bị biến thành một con rối, cuối cùng chết thẳng cẳng. Trước khi trốn nàng cũng tuyệt đối sẽ không lưu lại những đan dược này, mối quan hệ giữa nam nữ chủ và nàng chính là ngươi chết thì ta sống, dược liệu không còn nữa, nàng thì lại chạy trốn, người sư phụ si tình kia của nàng sẽ không còn tinh lực tới bắt nàng làm thuốc dẫn, như vậy nàng mới được an toàn.
Kim Tiểu Thất nhìn thoáng qua Kim Tả Ngạn đã bất tỉnh, không còn cách nào khác ngoài việc lấy túi trữ vật ra và đặt tất cả chai lọ trên kệ vào trong, vừa lấy đồ hắn ta vửa giả mù sa mưa khuyên nhủ: “Mộc sư tỷ, cho dù có những loại thuốc này, ngươi cũng không thể sống quá hai mươi tuổi, trời sinh ngươi là phế linh mạch, không có sự trợ lực của tông môn, chỉ dựa vào bản thân ngươi thì không thể sống tiếp đâu, vậy nên ngươi hãy buông Kim sư huynh ra đi.”
Mặc dù trí nhớ của Mộc Lăng Bắc rất mơ hồ nhưng nàng biết lời hắn ta nói đều là thật sự. Hiện tại trừ bỏ một trái tim đặc biệt khỏe mạnh, những cơ quan khác trên người nàng đều có vấn đề nghiêm trọng, bởi vì không chịu nổi linh khí. Nguyên chủ tu đạo mười năm, nhưng đến nay vẫn chưa đến được Trúc Cơ Kỳ, chính là do do linh khí đang chạy tán loạn trong cơ thể của nàng, không thể tích trữ được.
Chẳng những không thể tích trữ, mà còn sẽ phá hư lục phủ ngũ tạng của nàng, duy chỉ có trái tim là được một luồng linh lực cường đại bảo vệ.
Thấy nàng không dao động, Kim Tiểu Thất quay đầu nói với người bên cạnh: “Mau đi gọi người tới đây.”
“Các ngươi dám đi ra khỏi cánh cửa đó thử xem.” Mộc Lăng Bắc siết chặt tay, khiến cho Kim Tả Ngạn trợn mắt trắng.
Người vừa đi tới cửa đã sợ hãi đến mức vội vàng dừng lại, không biết làm gì khác ngoài việc đứng yên ở đó chờ chỉ thị.
“Ngươi” Mộc Lăng Bắc nhìn về phía Kim Tiểu Thất, “Gói hết những lọ đan dược kia lại.”
Những dược liệu này dùng để chữa trị cho nữ chính ốm yếu, trái tim của nguyên chủ cũng là dược liệu, cho nên nàng mới bị nhốt ở nơi này, nếu không chạy trốn, chờ đến khi nam nữ chính quay lại, trái tim của nàng sẽ bị moi ra. Hơn nữa cơ thể của nàng cũng sẽ bị biến thành một con rối, cuối cùng chết thẳng cẳng. Trước khi trốn nàng cũng tuyệt đối sẽ không lưu lại những đan dược này, mối quan hệ giữa nam nữ chủ và nàng chính là ngươi chết thì ta sống, dược liệu không còn nữa, nàng thì lại chạy trốn, người sư phụ si tình kia của nàng sẽ không còn tinh lực tới bắt nàng làm thuốc dẫn, như vậy nàng mới được an toàn.
Kim Tiểu Thất nhìn thoáng qua Kim Tả Ngạn đã bất tỉnh, không còn cách nào khác ngoài việc lấy túi trữ vật ra và đặt tất cả chai lọ trên kệ vào trong, vừa lấy đồ hắn ta vửa giả mù sa mưa khuyên nhủ: “Mộc sư tỷ, cho dù có những loại thuốc này, ngươi cũng không thể sống quá hai mươi tuổi, trời sinh ngươi là phế linh mạch, không có sự trợ lực của tông môn, chỉ dựa vào bản thân ngươi thì không thể sống tiếp đâu, vậy nên ngươi hãy buông Kim sư huynh ra đi.”
Mặc dù trí nhớ của Mộc Lăng Bắc rất mơ hồ nhưng nàng biết lời hắn ta nói đều là thật sự. Hiện tại trừ bỏ một trái tim đặc biệt khỏe mạnh, những cơ quan khác trên người nàng đều có vấn đề nghiêm trọng, bởi vì không chịu nổi linh khí. Nguyên chủ tu đạo mười năm, nhưng đến nay vẫn chưa đến được Trúc Cơ Kỳ, chính là do do linh khí đang chạy tán loạn trong cơ thể của nàng, không thể tích trữ được.
Chẳng những không thể tích trữ, mà còn sẽ phá hư lục phủ ngũ tạng của nàng, duy chỉ có trái tim là được một luồng linh lực cường đại bảo vệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.