Đoàn Sủng Mỹ Nhân Là Đồ Tham Ăn! ( Mỹ Thực )
Chương 38: Mùi Hương (2)
Năm màu giấy trắng
01/10/2024
" Nàng có phước mới được gả cho thế tử nhà mình, đó là nhờ tổ tiên tích đức. Nếu vừa vào kinh, chúng ta đã nâng niu nàng như Bồ Tát, e rằng cô tiểu thư này dễ quên mất thân phận, rồi hành xử không đúng mực, điều đó không tốt, tẩu tẩu thấy có phải không? "
Diệp Triều Vân im lặng, nhưng đôi mày liễu của bà ấy khẽ nhíu lại.
Nói về chuyện hôn nhân này, thật sự bà ấy không mấy hài lòng.
Dù rằng Tô gia từng có ân với hầu gia, nhưng có rất nhiều cách để báo ân kia mà? Tại sao chỉ vì một chuyện cũ năm xưa mà lại phải kết duyên như thế?
Nhưng Diệp Triều Vân cũng hiểu rõ tính cách của Bình Nam hầu, Lý Nghiễm. Một khi đã quyết định chuyện gì thì dù thế nào cũng không thay đổi.
Chuyện này như một nút thắt trong lòng bà ấy, mỗi khi nghĩ đến lại thấy không khỏi bất bình. Vì vậy, khi Lý Phù chủ động xin đi sắp xếp cho Tô Tâm Hòa, bà ấy lập tức đồng ý mà không suy nghĩ nhiều.
Hai người đang trò chuyện thì Lạc mụ mụ đi tới, được nha hoàn đỡ, dáng đi khập khiễng. Gương mặt đầy bụi đất của bà khiến Lý Phù giật mình,
" Lạc mụ mụ, chẳng phải ta bảo ngươi đi đón Tô tiểu thư sao? Sao lại ra nông nỗi này? "
Diệp Triều Vân vẫn bình tĩnh, chỉ thoáng nhìn Lạc mụ mụ.
Lạc mụ mụ thấy cả hai chủ tử đều nhìn mình, liền tủi thân nói: " Phu nhân, lão nô đã làm không tròn nhiệm vụ ngài giao, không chăm sóc tốt Tô tiểu thư. Xin ngài trách phạt! "
Lý Phù nhìn thấy bộ dạng của bà ta liền hỏi ngay: " Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? "
Lạc mụ mụ thút thít, không nói nên lời. Nha hoàn bên cạnh mới lên tiếng giải thích:
" Hôm nay chúng nô tỳ phụng lệnh đến Tư Chính viện để đón Tô tiểu thư. Ban đầu chúng ta rất vui vẻ sắp xếp cho nàng vào phòng, nhưng Tô tiểu thư lại chê biệt viện cũ kỹ, thô sơ.
Lạc mụ mụ đành xin nàng tạm chịu ủy khuất một ngày, rồi về thưa với hai vị chủ tử sau. Nhưng Tô tiểu thư không chịu, bắt chúng nô tỳ phải dọn dẹp lại cả trong ngoài Tư Chính viện.
Hôm nay chúng ta không mang nhiều người, chỉ có vài nô tỳ trẻ, nhanh nhẹn một chút thì còn được, chứ Lạc mụ mụ đã lớn tuổi, lại phải trèo lên xà nhà để quét dọn...
Kết quả là bà ấy té xuống. "
Lý Phù liếc nhìn Lạc mụ mụ rồi hỏi: " Sao lại bất cẩn thế? Có bị thương nặng không? "
Diệp Triều Vân im lặng, nhưng đôi mày liễu của bà ấy khẽ nhíu lại.
Nói về chuyện hôn nhân này, thật sự bà ấy không mấy hài lòng.
Dù rằng Tô gia từng có ân với hầu gia, nhưng có rất nhiều cách để báo ân kia mà? Tại sao chỉ vì một chuyện cũ năm xưa mà lại phải kết duyên như thế?
Nhưng Diệp Triều Vân cũng hiểu rõ tính cách của Bình Nam hầu, Lý Nghiễm. Một khi đã quyết định chuyện gì thì dù thế nào cũng không thay đổi.
Chuyện này như một nút thắt trong lòng bà ấy, mỗi khi nghĩ đến lại thấy không khỏi bất bình. Vì vậy, khi Lý Phù chủ động xin đi sắp xếp cho Tô Tâm Hòa, bà ấy lập tức đồng ý mà không suy nghĩ nhiều.
Hai người đang trò chuyện thì Lạc mụ mụ đi tới, được nha hoàn đỡ, dáng đi khập khiễng. Gương mặt đầy bụi đất của bà khiến Lý Phù giật mình,
" Lạc mụ mụ, chẳng phải ta bảo ngươi đi đón Tô tiểu thư sao? Sao lại ra nông nỗi này? "
Diệp Triều Vân vẫn bình tĩnh, chỉ thoáng nhìn Lạc mụ mụ.
Lạc mụ mụ thấy cả hai chủ tử đều nhìn mình, liền tủi thân nói: " Phu nhân, lão nô đã làm không tròn nhiệm vụ ngài giao, không chăm sóc tốt Tô tiểu thư. Xin ngài trách phạt! "
Lý Phù nhìn thấy bộ dạng của bà ta liền hỏi ngay: " Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? "
Lạc mụ mụ thút thít, không nói nên lời. Nha hoàn bên cạnh mới lên tiếng giải thích:
" Hôm nay chúng nô tỳ phụng lệnh đến Tư Chính viện để đón Tô tiểu thư. Ban đầu chúng ta rất vui vẻ sắp xếp cho nàng vào phòng, nhưng Tô tiểu thư lại chê biệt viện cũ kỹ, thô sơ.
Lạc mụ mụ đành xin nàng tạm chịu ủy khuất một ngày, rồi về thưa với hai vị chủ tử sau. Nhưng Tô tiểu thư không chịu, bắt chúng nô tỳ phải dọn dẹp lại cả trong ngoài Tư Chính viện.
Hôm nay chúng ta không mang nhiều người, chỉ có vài nô tỳ trẻ, nhanh nhẹn một chút thì còn được, chứ Lạc mụ mụ đã lớn tuổi, lại phải trèo lên xà nhà để quét dọn...
Kết quả là bà ấy té xuống. "
Lý Phù liếc nhìn Lạc mụ mụ rồi hỏi: " Sao lại bất cẩn thế? Có bị thương nặng không? "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.