Đoàn Sủng Mỹ Nhân Là Đồ Tham Ăn! ( Mỹ Thực )
Chương 29: Thịt Cua Sư Tử Hấp (3)
Năm màu giấy trắng
01/10/2024
Kim Đại Xuyên cũng hưng phấn nói:
" Chính xác! Chúng ta cứ tưởng đi theo Ngô phó tướng để đón dâu sẽ rất khổ, không ngờ từ khi thấy Tô tiểu thư, ngày nào cũng được ăn ngon uống tốt. Các ngươi nói xem, khi Tô tiểu thư thành thế tử phi, chúng ta có thể thơm lây không nhỉ? "
Hồ Dũng cười nhạo: " Ngươi thật là tưởng bở! "
Trong phòng, Ngô Đồng đã mặc xong áo, nhưng cầm bút lông sói lại chậm chạp không viết được.
Thực ra, bức thư không phải do Lý Thừa Duẫn gửi, mà là một phó tướng khác của Y — Thanh Tùng.
Thanh Tùng cùng Ngô Đồng đều là những trợ thủ đắc lực của Lý Thừa Duẫn, thiếu một người cũng không được.
Trong thư, Thanh Tùng hỏi thăm tình hình dọc đường. Ngô Đồng suy nghĩ mãi mà không biết trả lời như thế nào.
Hắn đã từng nghĩ ra nhiều cách để đón dâu, nhưng không thể tưởng tượng nổi rằng họ lại ăn từ Lâm Châu cho tới Nam Châu, và có lẽ tiếp theo sẽ còn ăn từ Nam Châu đến Kinh Thành nữa…
Ngô Đồng suy nghĩ một hồi, cuối cùng quyết định vẫn là nói thật, vì vậy hắn viết lại những gì đã xảy ra từ khi đến Tô gia cho rõ ràng.
Chưa đến một nén nhang, Ngô Đồng đã viết xong bức thư, đưa cho Trương Mãnh, nói: " Đây là hồi âm cho thế tử, nhớ tối nay đưa đi nhé. "
Trương Mãnh vội vàng nhận lấy.
Hồ Dũng ăn no nên có chút buồn ngủ, không nhịn được ngáp một cái, nói: " Nhớ truyền tin cho nhanh nhé! Ta về trước ngủ đây… "
Kim Đại Xuyên cũng bắt chước, nói với Trương Mãnh: " Huynh đệ, thư này không được chậm trễ đâu, vất vả cho ngươi! "
Trương Mãnh chưa được ăn ngon, lại bị hai người này châm chọc, tức giận vung nắm tay lên: " Xem chiêu! "
Hồ Dũng cười ha hả, liền kéo Kim Đại Xuyên chạy trốn!
Trương Mãnh lại một lần nữa bị bọn họ châm chọc, chỉ còn cách tức giận dậm chân, phải chịu đựng một hồi lâu mới miễn cưỡng ôm bồ câu đi.
-
Giang Nam đã vào mùa xuân, nhưng ngàn dặm ngoài Bắc, vẫn còn băng tuyết trắng xóa.
Khi màn đêm buông xuống, gió Bắc tàn bạo thổi qua, lạnh lẽo quét sạch cả doanh trại, khiến cho toàn bộ quân doanh trở nên giá rét.
Những binh lính canh gác, dù đã mặc ấm, nhưng mũi cũng đỏ lên vì lạnh. Trong hoàn cảnh khắc nghiệt này, những tổn thương do giá rét trở nên không đáng kể.
Bên trong doanh trướng, lò than đang cháy “tách tách,” nhưng vẫn không xua tan được cái lạnh. Đèn dầu vốn đã tối, giờ đây lại càng mờ mịt, như thể màn đêm dài đằng đẵng vừa mới bắt đầu.
" Chính xác! Chúng ta cứ tưởng đi theo Ngô phó tướng để đón dâu sẽ rất khổ, không ngờ từ khi thấy Tô tiểu thư, ngày nào cũng được ăn ngon uống tốt. Các ngươi nói xem, khi Tô tiểu thư thành thế tử phi, chúng ta có thể thơm lây không nhỉ? "
Hồ Dũng cười nhạo: " Ngươi thật là tưởng bở! "
Trong phòng, Ngô Đồng đã mặc xong áo, nhưng cầm bút lông sói lại chậm chạp không viết được.
Thực ra, bức thư không phải do Lý Thừa Duẫn gửi, mà là một phó tướng khác của Y — Thanh Tùng.
Thanh Tùng cùng Ngô Đồng đều là những trợ thủ đắc lực của Lý Thừa Duẫn, thiếu một người cũng không được.
Trong thư, Thanh Tùng hỏi thăm tình hình dọc đường. Ngô Đồng suy nghĩ mãi mà không biết trả lời như thế nào.
Hắn đã từng nghĩ ra nhiều cách để đón dâu, nhưng không thể tưởng tượng nổi rằng họ lại ăn từ Lâm Châu cho tới Nam Châu, và có lẽ tiếp theo sẽ còn ăn từ Nam Châu đến Kinh Thành nữa…
Ngô Đồng suy nghĩ một hồi, cuối cùng quyết định vẫn là nói thật, vì vậy hắn viết lại những gì đã xảy ra từ khi đến Tô gia cho rõ ràng.
Chưa đến một nén nhang, Ngô Đồng đã viết xong bức thư, đưa cho Trương Mãnh, nói: " Đây là hồi âm cho thế tử, nhớ tối nay đưa đi nhé. "
Trương Mãnh vội vàng nhận lấy.
Hồ Dũng ăn no nên có chút buồn ngủ, không nhịn được ngáp một cái, nói: " Nhớ truyền tin cho nhanh nhé! Ta về trước ngủ đây… "
Kim Đại Xuyên cũng bắt chước, nói với Trương Mãnh: " Huynh đệ, thư này không được chậm trễ đâu, vất vả cho ngươi! "
Trương Mãnh chưa được ăn ngon, lại bị hai người này châm chọc, tức giận vung nắm tay lên: " Xem chiêu! "
Hồ Dũng cười ha hả, liền kéo Kim Đại Xuyên chạy trốn!
Trương Mãnh lại một lần nữa bị bọn họ châm chọc, chỉ còn cách tức giận dậm chân, phải chịu đựng một hồi lâu mới miễn cưỡng ôm bồ câu đi.
-
Giang Nam đã vào mùa xuân, nhưng ngàn dặm ngoài Bắc, vẫn còn băng tuyết trắng xóa.
Khi màn đêm buông xuống, gió Bắc tàn bạo thổi qua, lạnh lẽo quét sạch cả doanh trại, khiến cho toàn bộ quân doanh trở nên giá rét.
Những binh lính canh gác, dù đã mặc ấm, nhưng mũi cũng đỏ lên vì lạnh. Trong hoàn cảnh khắc nghiệt này, những tổn thương do giá rét trở nên không đáng kể.
Bên trong doanh trướng, lò than đang cháy “tách tách,” nhưng vẫn không xua tan được cái lạnh. Đèn dầu vốn đã tối, giờ đây lại càng mờ mịt, như thể màn đêm dài đằng đẵng vừa mới bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.