Đoàn Sủng Năm 80: Bé Con Huyền Học Có Không Gian
Chương 11: Đĩa Tròn
VƯU TIỂU THIỂU
02/08/2022
Nhóm dịch: Bánh Bao
Bà Đường không thấy Tảo Tảo nói lời nào, mà chỉ yên lặng ngồi ở đó, trong lòng cảm thấy rất vui vẻ.
Xem ra bạn già nói rất đúng, Tảo Tảo đến đây để báo ân, bây giờ mới ngây người một ngày đã nhặt được trang sức rồi.
Người ngoài đúng là nói năng vớ vẩn, cô chính là con dâu của Xuất Mã Tiên, xem ra có thể tiếp nhận.
“Tảo Tảo, trang sức vàng này?”
“Bà nội, trang sức vàng con không cần, huống chi con ở nhà bà có đồ ăn có đồ mặc, bây giờ con rất thỏa mãn, trang sức này bà cứ bán đi, lấy nó trả tiền học phí cho anh hai đi.”
Thấy cô bé ngoan ngoãn như vậy, trong lòng bà Đường lại cảm thấy may mà không để Tảo Tảo đi ra ngoài.
Nuôi ở nhà mình, ít nhất người trong nhà sẽ không bạc đãi con cái.
Nếu như nhà bọn họ không giữ lại Tảo Tảo, dựa theo sự căm ghét ôn thần của người trong thôn, e rằng đã vứt hoặc bán Tảo Tảo đi rồi.
“Được, cứ nghe cháu, chỉ là trang sức vàng này bán đi, trả lại cho Tần Quế Chi mười lăm đồng, lại nộp học phí cho anh hai, thì còn thừa đều cho cháu hết.”
Bà Đường không phải người tham lam, huống chi chuyện này vốn là nhà bọn họ chiếm được của hời.
Cũng không thể để chừa tý nào mà đều chiếm làm của riêng.
“Cứ quyết định vậy đi, sau này cháu ngủ với bà nhé.”
Dứt lời, bà Đường từ trong tủ giường lấy chăn đệm ra, sau đó trải gọn gàng cho Tảo Tảo.
“Cháu đắp chăn đi, bà lấy cho cháu chút nước nóng, chúng ta rửa chân, rửa mặt, xua đi mệt mỏi.”
Trời lạnh, lại làm thêm một ngày, dù sao cũng phải rửa sạch mới ngủ được/
Tảo Tảo cười gật đầu, trong lòng nghĩ thầm, bà Đường tuy rằng mặt lạnh, nhưng rất tốt bụng.
Ít nhất cô đã được sưởi ấm rồi.
Sau khi rửa chân, một già và một trẻ nằm trên giường sưởi.
Mặc dù căn phòng không lớn, nhưng ngọn lửa cháy rất ấm áp.
Tảo Tảo nằm trong chăn, cảm khái tuy rằng mình xuyên qua, nhưng mệnh số tốt thật, hơn nữa còn gặp được người thân thiện như vậy.
Bỗng nhiên, bà Đường thắp đèn dầu, chờ sau khi sáng lên, bà vội vàng lấy ra một thứ từ trong tủ.
“Tảo Tảo, cháu xem cái này đi.”
Tảo Tảo mượn ánh đèn dầu nhìn qua, chỉ thấy một cái đĩa tròn đen sẫm, chiếu sáng cái mặt bàn u tối.
“Bà ơi, bà lấy cái gì thế?”
“Bà cũng không biết đây là cái gì, là do ông cháu để lại. Ông ấy mất tích mười mấy năm, chỉ để lại thứ này, dặn dò bà là đưa cho người hữu duyên.”
Nhà họ Đường nhiều năm như vậy, vẫn không có người có duyên gì.
Ngoại trừ Tảo Tảo trước mặt.
Bà Đường cảm thấy Tảo Tảo là người hữu duyên kia.
“Tảo Tảo à, cái đĩa này đưa cho cháu nhé.”
Bà Đường rất hào phóng, bà lấy cái đĩa đen như mực trực tiếp nhét vào trong tay Tảo Tảo.
Cúi đầu nhìn đĩa tròn trong tay, Tảo Tảo không kiềm được co rụt khóe miệng.
“Nhưng bà ơi...”
“Ôi chao, cháu cứ cất đi, cứ để ở chỗ bà mọc lông luôn rồi, huống chi bà cũng không biết đến rốt cuộc nó là dùng để làm gì.”
“Trước kia mấy thằng anh cháu cầm đĩa xem hồi hồi lâu, đến cùng cũng chẳng biết là thứ gì.”
Tảo Tảo khẽ chớp mắt, được rồi, vậy thì cất đi.
Cô tiện tay đặt đồ bên gối.
Có lẽ vì ban ngày làm việc mệt mỏi, vừa nằm xuống lần nữa, không lâu sau đó cô đã ngủ thiếp đi.
Trong giấc ngủ, Tảo Tảo mơ thấy một ông lão râu tóc bạc phơ.
Ông lão đứng cách đó không xa, nhìn chằm chằm vào cô trong khoảng thời gian dài.
Cuối cùng lớn tiếng cười: “Người hữu duyên, người hữu duyên à.”
Sau đó ông ấy bay thẳng đến trước mặt Tảo Tảo.
“Bé con, cháu nhận đĩa tròn của ông, vậy sau này chính là đồ đệ của ông, về sau phải cung phụng ông nha.”
Đĩa? Đồ đệ?
Bà Đường không thấy Tảo Tảo nói lời nào, mà chỉ yên lặng ngồi ở đó, trong lòng cảm thấy rất vui vẻ.
Xem ra bạn già nói rất đúng, Tảo Tảo đến đây để báo ân, bây giờ mới ngây người một ngày đã nhặt được trang sức rồi.
Người ngoài đúng là nói năng vớ vẩn, cô chính là con dâu của Xuất Mã Tiên, xem ra có thể tiếp nhận.
“Tảo Tảo, trang sức vàng này?”
“Bà nội, trang sức vàng con không cần, huống chi con ở nhà bà có đồ ăn có đồ mặc, bây giờ con rất thỏa mãn, trang sức này bà cứ bán đi, lấy nó trả tiền học phí cho anh hai đi.”
Thấy cô bé ngoan ngoãn như vậy, trong lòng bà Đường lại cảm thấy may mà không để Tảo Tảo đi ra ngoài.
Nuôi ở nhà mình, ít nhất người trong nhà sẽ không bạc đãi con cái.
Nếu như nhà bọn họ không giữ lại Tảo Tảo, dựa theo sự căm ghét ôn thần của người trong thôn, e rằng đã vứt hoặc bán Tảo Tảo đi rồi.
“Được, cứ nghe cháu, chỉ là trang sức vàng này bán đi, trả lại cho Tần Quế Chi mười lăm đồng, lại nộp học phí cho anh hai, thì còn thừa đều cho cháu hết.”
Bà Đường không phải người tham lam, huống chi chuyện này vốn là nhà bọn họ chiếm được của hời.
Cũng không thể để chừa tý nào mà đều chiếm làm của riêng.
“Cứ quyết định vậy đi, sau này cháu ngủ với bà nhé.”
Dứt lời, bà Đường từ trong tủ giường lấy chăn đệm ra, sau đó trải gọn gàng cho Tảo Tảo.
“Cháu đắp chăn đi, bà lấy cho cháu chút nước nóng, chúng ta rửa chân, rửa mặt, xua đi mệt mỏi.”
Trời lạnh, lại làm thêm một ngày, dù sao cũng phải rửa sạch mới ngủ được/
Tảo Tảo cười gật đầu, trong lòng nghĩ thầm, bà Đường tuy rằng mặt lạnh, nhưng rất tốt bụng.
Ít nhất cô đã được sưởi ấm rồi.
Sau khi rửa chân, một già và một trẻ nằm trên giường sưởi.
Mặc dù căn phòng không lớn, nhưng ngọn lửa cháy rất ấm áp.
Tảo Tảo nằm trong chăn, cảm khái tuy rằng mình xuyên qua, nhưng mệnh số tốt thật, hơn nữa còn gặp được người thân thiện như vậy.
Bỗng nhiên, bà Đường thắp đèn dầu, chờ sau khi sáng lên, bà vội vàng lấy ra một thứ từ trong tủ.
“Tảo Tảo, cháu xem cái này đi.”
Tảo Tảo mượn ánh đèn dầu nhìn qua, chỉ thấy một cái đĩa tròn đen sẫm, chiếu sáng cái mặt bàn u tối.
“Bà ơi, bà lấy cái gì thế?”
“Bà cũng không biết đây là cái gì, là do ông cháu để lại. Ông ấy mất tích mười mấy năm, chỉ để lại thứ này, dặn dò bà là đưa cho người hữu duyên.”
Nhà họ Đường nhiều năm như vậy, vẫn không có người có duyên gì.
Ngoại trừ Tảo Tảo trước mặt.
Bà Đường cảm thấy Tảo Tảo là người hữu duyên kia.
“Tảo Tảo à, cái đĩa này đưa cho cháu nhé.”
Bà Đường rất hào phóng, bà lấy cái đĩa đen như mực trực tiếp nhét vào trong tay Tảo Tảo.
Cúi đầu nhìn đĩa tròn trong tay, Tảo Tảo không kiềm được co rụt khóe miệng.
“Nhưng bà ơi...”
“Ôi chao, cháu cứ cất đi, cứ để ở chỗ bà mọc lông luôn rồi, huống chi bà cũng không biết đến rốt cuộc nó là dùng để làm gì.”
“Trước kia mấy thằng anh cháu cầm đĩa xem hồi hồi lâu, đến cùng cũng chẳng biết là thứ gì.”
Tảo Tảo khẽ chớp mắt, được rồi, vậy thì cất đi.
Cô tiện tay đặt đồ bên gối.
Có lẽ vì ban ngày làm việc mệt mỏi, vừa nằm xuống lần nữa, không lâu sau đó cô đã ngủ thiếp đi.
Trong giấc ngủ, Tảo Tảo mơ thấy một ông lão râu tóc bạc phơ.
Ông lão đứng cách đó không xa, nhìn chằm chằm vào cô trong khoảng thời gian dài.
Cuối cùng lớn tiếng cười: “Người hữu duyên, người hữu duyên à.”
Sau đó ông ấy bay thẳng đến trước mặt Tảo Tảo.
“Bé con, cháu nhận đĩa tròn của ông, vậy sau này chính là đồ đệ của ông, về sau phải cung phụng ông nha.”
Đĩa? Đồ đệ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.