Đoàn Sủng Năm 80: Bé Con Huyền Học Có Không Gian
Chương 16: Tin Tưởng
VƯU TIỂU THIỂU
03/08/2022
Nhóm dịch: Bánh Bao
Ngoài ruộng.
Trong lòng Đường An vẫn ghi nhớ những lời Tảo Tảo nói, lúc làm việc thỉnh thoảng nhìn lên bầu trời.
Chú hai Đường Quốc phát hiện anh cả khác thường, sau đó buông cuốc trong tay xuống, đi về phía anh cả.
“Anh cả, anh sao vậy? Sao lúc nào cũng nhìn trời thế?”
“Tảo Tảo nói chiều nay sẽ bắt đầu có tuyết rơi, anh thấy sắc trời âm u như vậy, e rằng là thật!”
Bọn họ đã hái xong toàn bộ rau trên mặt đất, chỉ chờ vận chuyển về nhà.
“Thằng hai, em đi vào trong thôn nói cho thôn dân biết, chiều nay sẽ có tuyết rơi, để mọi người nhanh tay nhanh chân lên, nếu không tất cả thức ăn trên mặt đất đều bị đông lạnh.”
Đường Quốc nghe vậy, kinh ngạc nhìn anh cả.
“Anh cả, sao anh lại tin lời một đứa trẻ?”
“Anh… đó không phải là tin, mà là…”
Kết quả còn không chưa đợi chú ta giải thích xong, thoáng cái đã cảm giác được chóp mũi có một mảnh bông tuyết rơi xuống.
Sau đó hai người cùng nhau nhìn lên bầu trời, từng bông tuyết thi nhau rơi xuống.
“Mau đi thông báo!”
“Hả! Em biết rồi!”
Đường Quốc chạy nhanh, chú ta vội vàng chạy đến quảng trường nhỏ phía trước từ đường thông báo cho mọi người.
Mà Đường An và Đường Minh còn có mấy đứa con trai, phụ trách vận chuyển rau cỏ.
Nhiều người làm việc mau lẹ, rất nhanh tất cả công việc của nhà họ Đường đều được làm xong.
Đường An thân là trưởng thôn, mắt thấy tuyết rơi càng dày, chính chú ta luôn phải giúp dân làng.
Nhà nào có người già không có lao động, chú ta đều phải đi.
Đương nhiên còn không quên dẫn theo hai người em nhà mình, còn có mấy đứa con trai.
Bận rộn mãi đến tận tốt mới gần xong.
Tảo Tảo đứng ở cửa phòng bếp, cô liếc nhìn bông tuyết đang rơi xuống, lại nhìn tuyết đọng trên mặt đất đã được nửa thước.
Đường Tảo Tảo hít một hơi thật mạnh, hy vọng không có chuyện bất ngờ nào xảy ra.
“Ôi, đã hơn sáu giờ, gần bảy giờ tới nơi rồi, mà sao những người này vẫn chưa trở về thế?”
Nhìn hai bàn thức ăn bày trên giường sưởi, trong lòng Thôi Tú Vinh vô cùng sốt ruột.
Bà Đường ngồi trên giường sưởi, vững vàng như núi Thái Sơn.
“Người đàn ông của cô là thôn trưởng, mọi việc đều phải lo liệu kỹ càng, nếu như là người đầu tiên về nhà thì còn không bị người ta xỉa xói hay sao?”
“Được rồi, bảo mọi người đến ăn cơm đi, còn một bàn thức ăn khác để trong nồi ấm, chờ đám thằng cả về rồi ăn.”
Thôi Tú Vinh nghe thấy lời mẹ chồng nói, chị ấy vội vàng gật đầu, đi sang phòng bên cạnh gọi hai cô em dâu, còn có trẻ con trong nhà.
Vài phút sau, tất cả mọi người đều đã đến đông đủ.
Ngoại trừ đàn ông của nhà họ Đường không có ở đây, thì cánh phụ nữ đều có mặt.
Đây cũng là lần đầu tiên Tảo Tảo gặp hai cô con gái của nhà chú hai.
Buổi chiều cô nghe bà Đường nói, con gái lớn nhà chú Hai đã hứa hẹn với người ta, năm sau sẽ tìm một ngày may mắn để gả đi.
Nhưng bây giờ nhìn lại, trông có vẻ đối phương không quá vui mừng với mối hôn sự này cho lắm.
Dù sao định hôn cho người tốt như vậy, nghe nói là con trai của thôn trưởng thuộc thôn bên cạnh, hơn nữa còn dạy học ở trường tiểu học huyện Hoa An.
Tảo Tảo ngoan ngoãn ngồi ở bàn ăn, cẩn thận quan sát tất cả mọi người.
Sau khi nhìn một vòng, tầm mắt của cô lại dừng ở trên người con gái lớn nhà chú hai, chính là Đường Vân Vân.
Không phải cô muốn nhìn, thật sự là khuôn mặt đối phương toát lên vẻ u sầu giống như người khác nợ chị ta bao nhiêu tiền.
Cho dù bàn cơm tối thịnh soạn này cũng không thể khơi gợi được chút hứng thú nào.
Ngoài ruộng.
Trong lòng Đường An vẫn ghi nhớ những lời Tảo Tảo nói, lúc làm việc thỉnh thoảng nhìn lên bầu trời.
Chú hai Đường Quốc phát hiện anh cả khác thường, sau đó buông cuốc trong tay xuống, đi về phía anh cả.
“Anh cả, anh sao vậy? Sao lúc nào cũng nhìn trời thế?”
“Tảo Tảo nói chiều nay sẽ bắt đầu có tuyết rơi, anh thấy sắc trời âm u như vậy, e rằng là thật!”
Bọn họ đã hái xong toàn bộ rau trên mặt đất, chỉ chờ vận chuyển về nhà.
“Thằng hai, em đi vào trong thôn nói cho thôn dân biết, chiều nay sẽ có tuyết rơi, để mọi người nhanh tay nhanh chân lên, nếu không tất cả thức ăn trên mặt đất đều bị đông lạnh.”
Đường Quốc nghe vậy, kinh ngạc nhìn anh cả.
“Anh cả, sao anh lại tin lời một đứa trẻ?”
“Anh… đó không phải là tin, mà là…”
Kết quả còn không chưa đợi chú ta giải thích xong, thoáng cái đã cảm giác được chóp mũi có một mảnh bông tuyết rơi xuống.
Sau đó hai người cùng nhau nhìn lên bầu trời, từng bông tuyết thi nhau rơi xuống.
“Mau đi thông báo!”
“Hả! Em biết rồi!”
Đường Quốc chạy nhanh, chú ta vội vàng chạy đến quảng trường nhỏ phía trước từ đường thông báo cho mọi người.
Mà Đường An và Đường Minh còn có mấy đứa con trai, phụ trách vận chuyển rau cỏ.
Nhiều người làm việc mau lẹ, rất nhanh tất cả công việc của nhà họ Đường đều được làm xong.
Đường An thân là trưởng thôn, mắt thấy tuyết rơi càng dày, chính chú ta luôn phải giúp dân làng.
Nhà nào có người già không có lao động, chú ta đều phải đi.
Đương nhiên còn không quên dẫn theo hai người em nhà mình, còn có mấy đứa con trai.
Bận rộn mãi đến tận tốt mới gần xong.
Tảo Tảo đứng ở cửa phòng bếp, cô liếc nhìn bông tuyết đang rơi xuống, lại nhìn tuyết đọng trên mặt đất đã được nửa thước.
Đường Tảo Tảo hít một hơi thật mạnh, hy vọng không có chuyện bất ngờ nào xảy ra.
“Ôi, đã hơn sáu giờ, gần bảy giờ tới nơi rồi, mà sao những người này vẫn chưa trở về thế?”
Nhìn hai bàn thức ăn bày trên giường sưởi, trong lòng Thôi Tú Vinh vô cùng sốt ruột.
Bà Đường ngồi trên giường sưởi, vững vàng như núi Thái Sơn.
“Người đàn ông của cô là thôn trưởng, mọi việc đều phải lo liệu kỹ càng, nếu như là người đầu tiên về nhà thì còn không bị người ta xỉa xói hay sao?”
“Được rồi, bảo mọi người đến ăn cơm đi, còn một bàn thức ăn khác để trong nồi ấm, chờ đám thằng cả về rồi ăn.”
Thôi Tú Vinh nghe thấy lời mẹ chồng nói, chị ấy vội vàng gật đầu, đi sang phòng bên cạnh gọi hai cô em dâu, còn có trẻ con trong nhà.
Vài phút sau, tất cả mọi người đều đã đến đông đủ.
Ngoại trừ đàn ông của nhà họ Đường không có ở đây, thì cánh phụ nữ đều có mặt.
Đây cũng là lần đầu tiên Tảo Tảo gặp hai cô con gái của nhà chú hai.
Buổi chiều cô nghe bà Đường nói, con gái lớn nhà chú Hai đã hứa hẹn với người ta, năm sau sẽ tìm một ngày may mắn để gả đi.
Nhưng bây giờ nhìn lại, trông có vẻ đối phương không quá vui mừng với mối hôn sự này cho lắm.
Dù sao định hôn cho người tốt như vậy, nghe nói là con trai của thôn trưởng thuộc thôn bên cạnh, hơn nữa còn dạy học ở trường tiểu học huyện Hoa An.
Tảo Tảo ngoan ngoãn ngồi ở bàn ăn, cẩn thận quan sát tất cả mọi người.
Sau khi nhìn một vòng, tầm mắt của cô lại dừng ở trên người con gái lớn nhà chú hai, chính là Đường Vân Vân.
Không phải cô muốn nhìn, thật sự là khuôn mặt đối phương toát lên vẻ u sầu giống như người khác nợ chị ta bao nhiêu tiền.
Cho dù bàn cơm tối thịnh soạn này cũng không thể khơi gợi được chút hứng thú nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.