Đoàn Sủng Nhóc Rồng Con 3 Tuổi Rưỡi Ở Niên Đại Văn

Chương 10: Bé Con Hiểu Chuyện Đến Đau Lòng (2)

Thâm Hạng Miêu Miêu

31/08/2023

Editor: Tiểu Tiên Cô

Sờ sờ đầu bé, Lý Quang Chính nhẹ nhàng nói: "Linh Bảo nói đúng, nương con yêu con nhất, nương nhất định sẽ đối xử thật tốt với con! Về sau, trong thôn nếu có kẻ xấu dám bắt nạt Linh Bảo, Linh Bảo nói cho thúc thúc, thúc thúc giúp con trừng trị kẻ xấu."

"Dạ! Sau này nếu có người xấu bắt nạt Lý thúc thúc, người cũng nhất định phải nói với Linh Bảo nha, Linh Bảo sẽ giúp người thu thập người xấu."

Lý Quang Chính bị Tiểu Linh Bảo ngây thơ chọc cười, nhướng mày đáp: "Được! Thúc thúc nhớ rồi."

Cùng lúc đó, mấy người thôn dân ở gần đó đi ra cửa, ngửa đầu hít hít không khí, "Mùi gì thơm thế?"

"Nhà ai đang ăn thịt kho tàu à? Hình như còn có mùi giềng trong đó?" Mọi người đi ra khỏi nhà, chân giẫm lên tuyết, "Ôi! Mùi thịt này thơm quá đi mất!"

Giao thừa năm ngoái chia heo xong, mọi người đều chưa được nếm lại hương vị thịt, cả đám khẽ nuốt nước miếng, đi khắp nơi nghe ngóng xem nhà nào đang đang nấu thịt, "Thúc què, nhà thúc đang nấu thịt hả?"

"Không phải nhà tôi, tôi nãy còn thắc mắc mùi gì mà thơm như vậy nữa kìa."

Người đàn ông được gọi là thúc "què" bởi từ khi sinh ra đã có đôi chân dài ngắn không đều, đi bộ lúc nào cũng khập khiễng. Lúc này người đàn ông mới bước ra khỏi cửa nhà, chỉ về phía Khương gia đối diện, "Tôi ngửi thấy giống như là mùi hương từ Khương gia bên kia bay ra."

"Hả? Không thể nào, nhà Khương tứ thúc hôm nay còn mới phân gia. Hai gia đình nhi tử lớn đều tách ra ở riêng, ông ấy lại còn bị liệt, sau này muốn ăn no còn khó chứ đừng nói là có thịt ăn. Chắc chắn không thể nào là nhà Khương tứ thúc được."

"Ta ngửi thấy giống như mùi từ phía bên nhà đó vậy." Người đàn ông què lại hít sâu liên tiếp vài cái.

Để xác nhận mùi thịt có phải từ phía Khương gia bay ra không, người đàn ông khập khiễng bước đến cửa nhà đối diện, gõ cửa, "Tam Lỗi Tử?"



Tam Lỗi Tử còn đang ở trong phòng cha nương mình thu dọn, nghe thấy tiếng gọi, bước chân ra sân mở cửa, "Thúc què? Thúc gọi cháu à?"

"Nhà cháu đang nấu thịt heo hả? Ta ngửi thấy có mùi thơm bay ra..."

"Không phải thịt heo, là thịt chó," Tam Lỗi Tử dựa theo những gì nương đã nói với anh trước đó, "Hai ngày trước lên núi, cháu đã bắt được một con chó hoang."

Thúc què nuốt nuốt nước miếng, "Chó hoang?"

Tam Lỗi Tử gật đầu, "Đúng vậy, hôm nay nhà cháu phân gia, cháu có thêm em gái nên mẹ cháu liền muốn làm thịt chó ăn mừng."

Biết được mùi thơm từ Khương gia truyền tới, một nhóm người nhao nhao vây quanh, ngữ khí chua lòm: "Ngươi cũng đừng lừa chúng ta."

"Tôi lừa mấy người làm gì?"

"Chó hoang trên núi tụ tập thành đàn, hung dữ như nào, ngay cả lợn rừng thấy chúng còn phải đi đường vòng, trong tay thì lại không có súng săn, gặp bọn chúng còn có thể sống sót là may rồi, nói gì đến bắt một con trở về?"

Trong đám đông có một người phụ nữ tên Lưu Đại Mỹ đang ôm con nhỏ.

Nàng giọng đã lớn nay lại dắt cuống họng cao giọng nói: "Anh chắc chắn đã trộm heo của đội sản xuất, còn lừa gạt bọn tôi nói là chó hoang? Tôi ngửi mùi liền biết là thịt heo!"

"Đúng! Chắc chắn là heo tết! Mau đem thịt giao ra đây!"

Tiếng cãi vã bên ngoài càng lúc càng lớn.



Trong phòng bếp, Lý Chính Quang nghe thấy những lời chửi bới, chau mày.

"Có chuyện gì mà ồm ào vậy?" Anh ta bước ra cửa sân hét lên.

Đám người thấy đội trưởng đội sản xuất từ trong Khương gia đi ra, đều vô cùng kinh ngạc.

"Lý đội trưởng, sao ngài lại ở đây?"

"Khương gia phân gia, tôi ở đây giúp đỡ một chút, Thẩm tẩu tử nhiệt tình, mời tôi ở lại ăn thịt chó, lúc nãy tôi đã nhìn thấy, nó chính là xác chó hoang!"

Đám người không dám nghi ngờ lời nói Lý Quang Chính, thắc mắc khó hiểu, "Tam Lỗi Tử thật sự bắt được chó hoang sao, thật không ngờ tới..."

Trong đám đông, có người lớn tiếng hỏi: "Lý đội trưởng, con chó hoang này bắt được trên núi, phải chăng nên chia đều? Chúng ta mỗi người đều phải có phần chứ?"

"Chia đều cái gì? Anh còn tưởng rằng như mấy năm trước mất mùa sao? Hiện tại, người ta bắt được chó hoang đều nhờ bản lĩnh của người ta, vì sao phải chia cho mấy người?"

Nói xong, Lý đội trưởng khoát tay áo, "Được rồi, đừng vây quanh đây nữa, tất cả tranh thủ thời gian về nhà đi. Nếu còn không đi, ở đây gây thêm rắc rối, đến cuối năm, mấy nhà đó ít đi một cân thịt heo."

Mọi người nghe thấy lời này, sao còn dám tụ tập ở trước cửa Khương gia nữa? Vội vàng rời đi.

Lưu Đại Mỹ cùng nhà mẹ đẻ Hoàng Nguyệt Châu cùng ở một thôn, tuổi tác tương, trước khi xuất giá cũng coi như là bằng hữu, sau này cùng lấy chồng ở Bạch Hà thôn, mối quan hệ giữa hai người càng tốt hơn.

Trong lòng nàng ta nhớ đến thịt chó, bèn cố ý ôm con gái hai tuổi đi đến nhà mới Hoàng Nguyệt Châu, giả bộ kinh ngạc nói: "Nhà mẹ chồng tẩu đang ăn thịt chó kìa, ngửi mùi thôi đã thèm, nói là chúc mừng phân gia, thế mà lại không mời tẩu đến ăn à?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đoàn Sủng Nhóc Rồng Con 3 Tuổi Rưỡi Ở Niên Đại Văn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook