Đoàn Sủng Nhóc Rồng Con 3 Tuổi Rưỡi Ở Niên Đại Văn
Chương 44: Đã lâu rồi không vui vẻ như vậy (3)
Thâm Hạng Miêu Miêu
09/09/2023
Nhị Hoa Tử không biết gì về những chuyện này, cố lục lại trong kí ức mình xem có thông tin gì không, mơ hồ nhớ ra ngày trước anh cả hình như từng nói, để mua được gạo phải anh ấy trả tiền cho người cho anh ấy mượn sổ gạo thì phải?
"Cậu có thể cho tôi mượn sổ này đi mua một chút được không?" Nhị Hoa Tử nói, "Chờ tôi mua bột mì xong tôi chia cậu mười cân, coi như là tiền công cho tôi mượn sổ."
Không nghĩ tới anh thế mà nguyện ý chia cho cậu ta mười cân bột mì, Cẩu mặt rỗ vẻ mặt khó tin, "Tôi cướp tiền của anh, anh còn chia lương thực cho tôi?"
"À, thật ra, tôi biết, đứa nhóc như cậu cũng rất đáng thương, mới mười mấy tuổi đã phải xa nhà, chạy đến chốn thâm sơn cùng cốc này học nông dân chúng tôi cách trồng trọt, ăn không no, bên cạnh lại không có cha mẹ chăm sóc..."
Nhị Hoa Tử cảm thán, chỉ vào mấy người Khỉ còm nói tiếp: "Bọn họ thì không nói, tôi không đồng cảm với mấy người này. So với họ, cậu cũng coi như là có chút lương tâm, không cướp tiền của Linh Bảo, cho nên tôi cho cậu một cơ hội sửa sai."
"Cám, cám ơn anh, ô ô ô cám ơn..." Cẩu mặt rỗ mới nói hai câu, nước mắt liền thi nhau chảy xuống.
Cậu khóc không thành tiếng, khóc một hồi lâu sau mới nghẹn ngào nói: "Tôi, tôi xin thề, sau này sẽ không bao giờ làm loại chuyện xấu này nữa."
Giọng Linh Bảo mềm mại, đáng yêu, "Biết sai mà sửa chính là đứa trẻ ngoan."
"Ha ha, không sai, Linh Bảo nói đúng!" Nhị Hoa Tử nói.
Sau đó, anh đưa mấy người Khỉ còm đến đồn công an rồi cầm lương phiếu cùng sổ gạo tới cửa hàng lương thực mua hai mươi ba cân bột mì.
Chia cho Cẩu mặt rỗ mười cân, anh một tay khiêng mười ba cân bột mì còn lại, một tay dắt tay Linh Bảo, vui vẻ nói: "Linh Bảo, anh hai mua kẹo cho em ăn."
Linh Bảo ngẩng cái đầu nhỏ lên, thấy khóe miệng anh hai bé giương cao, mặt mày hớn hở, tò mò hỏi: "Sao anh hai vui thế?"
"Ha ha, anh cũng không biết nữa, tự nhiên tâm tình anh tốt lên!"
Do vận khí tốt không bị công an bắt sao? Hay bởi vì không bị cướp? Lại hay là vì thuận lợi mua được bột mì? Cũng có thể là mang mấy người xấu kia đưa vào đồn công an, và còn được thanh niên trí thức nói "Cảm ơn" chăng?
Một ngày ngắn ngủi mà phát sinh thật nhiều chuyện, khiến anh có rất nhiều cảm xúc.
Từ khi kết hôn, có con, anh suốt ngày bận rộn, để con trai không phải chịu đói, chịu khổ, anh giúp vợ tính toán tiền bạc, cơm ăn ở nhà, làm việc quần quật không quản sáng chiều... thường xuyên cảm thấy kiệt sức cả về thể xác lẫn tinh thần.
Thật lòng, đã lâu rồi anh không được vui như vậy.
"Cậu có thể cho tôi mượn sổ này đi mua một chút được không?" Nhị Hoa Tử nói, "Chờ tôi mua bột mì xong tôi chia cậu mười cân, coi như là tiền công cho tôi mượn sổ."
Không nghĩ tới anh thế mà nguyện ý chia cho cậu ta mười cân bột mì, Cẩu mặt rỗ vẻ mặt khó tin, "Tôi cướp tiền của anh, anh còn chia lương thực cho tôi?"
"À, thật ra, tôi biết, đứa nhóc như cậu cũng rất đáng thương, mới mười mấy tuổi đã phải xa nhà, chạy đến chốn thâm sơn cùng cốc này học nông dân chúng tôi cách trồng trọt, ăn không no, bên cạnh lại không có cha mẹ chăm sóc..."
Nhị Hoa Tử cảm thán, chỉ vào mấy người Khỉ còm nói tiếp: "Bọn họ thì không nói, tôi không đồng cảm với mấy người này. So với họ, cậu cũng coi như là có chút lương tâm, không cướp tiền của Linh Bảo, cho nên tôi cho cậu một cơ hội sửa sai."
"Cám, cám ơn anh, ô ô ô cám ơn..." Cẩu mặt rỗ mới nói hai câu, nước mắt liền thi nhau chảy xuống.
Cậu khóc không thành tiếng, khóc một hồi lâu sau mới nghẹn ngào nói: "Tôi, tôi xin thề, sau này sẽ không bao giờ làm loại chuyện xấu này nữa."
Giọng Linh Bảo mềm mại, đáng yêu, "Biết sai mà sửa chính là đứa trẻ ngoan."
"Ha ha, không sai, Linh Bảo nói đúng!" Nhị Hoa Tử nói.
Sau đó, anh đưa mấy người Khỉ còm đến đồn công an rồi cầm lương phiếu cùng sổ gạo tới cửa hàng lương thực mua hai mươi ba cân bột mì.
Chia cho Cẩu mặt rỗ mười cân, anh một tay khiêng mười ba cân bột mì còn lại, một tay dắt tay Linh Bảo, vui vẻ nói: "Linh Bảo, anh hai mua kẹo cho em ăn."
Linh Bảo ngẩng cái đầu nhỏ lên, thấy khóe miệng anh hai bé giương cao, mặt mày hớn hở, tò mò hỏi: "Sao anh hai vui thế?"
"Ha ha, anh cũng không biết nữa, tự nhiên tâm tình anh tốt lên!"
Do vận khí tốt không bị công an bắt sao? Hay bởi vì không bị cướp? Lại hay là vì thuận lợi mua được bột mì? Cũng có thể là mang mấy người xấu kia đưa vào đồn công an, và còn được thanh niên trí thức nói "Cảm ơn" chăng?
Một ngày ngắn ngủi mà phát sinh thật nhiều chuyện, khiến anh có rất nhiều cảm xúc.
Từ khi kết hôn, có con, anh suốt ngày bận rộn, để con trai không phải chịu đói, chịu khổ, anh giúp vợ tính toán tiền bạc, cơm ăn ở nhà, làm việc quần quật không quản sáng chiều... thường xuyên cảm thấy kiệt sức cả về thể xác lẫn tinh thần.
Thật lòng, đã lâu rồi anh không được vui như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.