Đoàn Sủng Nhóc Rồng Con 3 Tuổi Rưỡi Ở Niên Đại Văn
Chương 25: Đi đến nhà kho trộm hạt giống (2)
Thâm Hạng Miêu Miêu
02/09/2023
Khương gia.
Mọi người trong nhà bàn bạc với nhau xong, quyết định để lại một con chó hoang ăn dần, còn hai con chó kia thì mang ra chợ bán.
Trong thôn, mỗi ngày đều có xe ngựa của đội sản xuất đi lên trấn, chỉ cần trả tiền là được đi ké, người lớn năm xu, trẻ con thì hai xu.
Hôm sau, trời vừa sáng, đã thấy Tam Lỗi Tử khiêng hai con chó hoang ngồi lên xe ngựa đội sản xuất, khi anh rời khỏi thôn, mọi người nhìn thấy đều chó chút hâm mộ lẫn ganh tỵ.
"Mọi người nói xem, Khương gia đây là vận khí gì a? Mới được mấy ngày? Lên núi liên tiếp bắt được chó hoang, Ngũ Siêu Tử một lần bắt được hẳn ba con chó hoang..."
"Không phải bắt, nghe nói là nhặt được."
Ông lão lấy tẩu thuốc hút một miếng, "Đúng thật là chuyện gì cũng có thể xảy ra, tôi ở trong thôn mấy chục năm nay, lần đầu tiên nghe được có người nói nhặt được chó hoang."
"Tôi nhớ trước đó còn có người nói truyền thuyết Thẩm đại nương nhặt được bé gái yêu quái, thật là nhảm nhí, tôi thấy bé gái kia căn bản chính là tiểu phúc tinh thì có!"
Thấy đám người tỏ ra hâm mộ Khương gia, lại còn tán dương Linh Bảo, Lưu Đại Mỹ cắn răng, nhịn không được "Hừ" một tiếng.
"Chớ nhìn hiện tại bọn họ vận khí tốt, nói không chừng hai ngày nữa có khi cả nhà trực tiếp chết sạch, không người nối dõi ."
Mọi người nghe thấy liền cau mày, không vui nói: "Con dâu Lâm gia, lời này của cô thật khó nghe, đang yên đang lành tự nhiên nguyền rủa chết cả nhà người ta, cái miệng này của cô thật ác độc!"
Không nghĩ tới mọi người sẽ nhằm vào mình, Lưu Đại Mỹ sửng sốt, lập tức lên tiếng đáp lại, "Tôi chỉ tùy tiên nói một chút, có sao đâu? Chẳng lẽ vì tôi nói một câu, cả nhà bọn họ liền chết chắc? Không ngờ lời nói của tôi lại linh đến thế!"
"Dù sao cũng không thể nói mấy lời này ra ngoài chứ!"
Có người đem chuyện này kể cho mẹ chồng Lưu Đại Mỹ, bà ta tức giận chửi cô ta ầm lên: "Cô ta suốt ngày chỉ biết đi khắp rơi gây phiền phức cho nhà họ Lâm chúng ta mà thôi!"
Chờ con dâu trở về, bà ta liền chửi cô ta một trận, "Về sau đừng có mà suốt ngày ôm Đại Nha đi khắp nơi nói lung tung nữa, nếu không ta để Đức Thắng đánh gãy chân cô!"
Nguyên một ngày, Lâm lão thái thái cố ý không cho cô ta ăn, để cô ta tự mình suy nghĩ lại mình.
Buổi tối, bụng Lưu Đại Mỹ đói đến kêu 'ùng ục', không ngủ nổi, chờ chồng mình ngủ say, cô ta lén lút chạy tới phòng bếp, dự định trộm chút đồ ăn.
"Tại sao lại không có gì? Khoai lang đều bị nương giấu đi đâu hết rồi?"
Lưu Đại Mỹ ôm lấy cái bụng đói đến xẹp lép, mở nắp nồi, nắp tủ, lật tung cả cái phòng bếp nhưng kết quả cái gì cũng không có. Bỗng nhiên, cô ta nhìn thấy một bóng người nho nhỏ trèo qua cửa sổ.
Trời tối mịt, cô ta vô thức nheo mắt lại nhìn, nhờ ánh trăng mà nhận ra bóng người này là ai. Hóa ra là con nhóc Linh Bảo nhà họ Khương nhận nuôi.
Lưu Đại Mỹ tò mò không biết nửa đêm con nhóc kia đi đâu nên nhanh chóng bước ra khỏi nhà, ở đằng sau theo sát Linh Bảo, nhìn thấy Linh Bảo đang đi về phía nhà kho của đội sản xuất.
Nhà kho là một tòa nhà nhỏ lát gạch màu xanh, tường đất, trong đó cất giữ các loại ngũ cốc, hạt giống, phân bón, thuốc trừ sâu, ngoài ra còn chứa các loại lương thực như ngô, khoai lang, và nhiều loại khác, ... Đến cuối năm, đội trưởng sẽ tiến hành thống nhất rồi chia cho mọi người trong thôn.
"Chà! Không ngờ nha đầu này lại là một con nhóc ăn trộm!"
Nghĩ đến cả ngày hôm nay phải chịu ủy khuất, trong thâm tâm Lưu Đại Mỹ tự nhiên cảm thấy vui sướng vì trả được thù, tính toán bắt tại trận.
Cái gì mà phúc tinh chứ? Hóa ra chỉ là một tên trộm lấm la lấm lét, còn không xứng xách giày cho Đại Nha nhà cô ta. Mẹ chồng mình ánh mắt cũng thật kém, cháu gái ruột ngoan ngoãn không thích, suốt ngày khen cái thứ gì đâu không.
Lưu Đại Mỹ nghĩ tới đây, liền thấy Linh Bảo không biết đã dùng thủ đoạn gì mà ổ khóa trên cửa lớn đột nhiên "cạch" một tiếng rơi xuống đất.
Trong phòng tối đen như mực, không nhìn thấy được bất cứ cái gì.
Lưu Đại Mỹ đi sau Lăng Bảo chưa được mấy bước, liền không nhìn thấy gì nữa, cô ta đưa tay mò mẫm, "Nha đầu thối, mày chạy đâu rồi?"
Linh Bảo đã sớm phát hiện ra có người đang theo dõi mình.
Bé không để ý người kia, lần theo mùi hương đến căn phòng chứa hạt giống, cầm một nắm hạt lúa mì, bước vào không gian và rắc một ít hạt giống vào linh điền.
Gieo hạt xong, bé con bước đến chỗ linh thủy, hai tay ôm một bình linh thủy, đôi chân ngắn nhỏ đi tới đi lui tưới nước cho toàn bộ hạt giống của mình, chẳng bao lâu đã tưới xong mười mét vuông đất bên trong linh điền.
Hạt giống rất nhanh liền nảy mầm, trở thành những cây lúa non, xanh mơn mởn.
Mọi người trong nhà bàn bạc với nhau xong, quyết định để lại một con chó hoang ăn dần, còn hai con chó kia thì mang ra chợ bán.
Trong thôn, mỗi ngày đều có xe ngựa của đội sản xuất đi lên trấn, chỉ cần trả tiền là được đi ké, người lớn năm xu, trẻ con thì hai xu.
Hôm sau, trời vừa sáng, đã thấy Tam Lỗi Tử khiêng hai con chó hoang ngồi lên xe ngựa đội sản xuất, khi anh rời khỏi thôn, mọi người nhìn thấy đều chó chút hâm mộ lẫn ganh tỵ.
"Mọi người nói xem, Khương gia đây là vận khí gì a? Mới được mấy ngày? Lên núi liên tiếp bắt được chó hoang, Ngũ Siêu Tử một lần bắt được hẳn ba con chó hoang..."
"Không phải bắt, nghe nói là nhặt được."
Ông lão lấy tẩu thuốc hút một miếng, "Đúng thật là chuyện gì cũng có thể xảy ra, tôi ở trong thôn mấy chục năm nay, lần đầu tiên nghe được có người nói nhặt được chó hoang."
"Tôi nhớ trước đó còn có người nói truyền thuyết Thẩm đại nương nhặt được bé gái yêu quái, thật là nhảm nhí, tôi thấy bé gái kia căn bản chính là tiểu phúc tinh thì có!"
Thấy đám người tỏ ra hâm mộ Khương gia, lại còn tán dương Linh Bảo, Lưu Đại Mỹ cắn răng, nhịn không được "Hừ" một tiếng.
"Chớ nhìn hiện tại bọn họ vận khí tốt, nói không chừng hai ngày nữa có khi cả nhà trực tiếp chết sạch, không người nối dõi ."
Mọi người nghe thấy liền cau mày, không vui nói: "Con dâu Lâm gia, lời này của cô thật khó nghe, đang yên đang lành tự nhiên nguyền rủa chết cả nhà người ta, cái miệng này của cô thật ác độc!"
Không nghĩ tới mọi người sẽ nhằm vào mình, Lưu Đại Mỹ sửng sốt, lập tức lên tiếng đáp lại, "Tôi chỉ tùy tiên nói một chút, có sao đâu? Chẳng lẽ vì tôi nói một câu, cả nhà bọn họ liền chết chắc? Không ngờ lời nói của tôi lại linh đến thế!"
"Dù sao cũng không thể nói mấy lời này ra ngoài chứ!"
Có người đem chuyện này kể cho mẹ chồng Lưu Đại Mỹ, bà ta tức giận chửi cô ta ầm lên: "Cô ta suốt ngày chỉ biết đi khắp rơi gây phiền phức cho nhà họ Lâm chúng ta mà thôi!"
Chờ con dâu trở về, bà ta liền chửi cô ta một trận, "Về sau đừng có mà suốt ngày ôm Đại Nha đi khắp nơi nói lung tung nữa, nếu không ta để Đức Thắng đánh gãy chân cô!"
Nguyên một ngày, Lâm lão thái thái cố ý không cho cô ta ăn, để cô ta tự mình suy nghĩ lại mình.
Buổi tối, bụng Lưu Đại Mỹ đói đến kêu 'ùng ục', không ngủ nổi, chờ chồng mình ngủ say, cô ta lén lút chạy tới phòng bếp, dự định trộm chút đồ ăn.
"Tại sao lại không có gì? Khoai lang đều bị nương giấu đi đâu hết rồi?"
Lưu Đại Mỹ ôm lấy cái bụng đói đến xẹp lép, mở nắp nồi, nắp tủ, lật tung cả cái phòng bếp nhưng kết quả cái gì cũng không có. Bỗng nhiên, cô ta nhìn thấy một bóng người nho nhỏ trèo qua cửa sổ.
Trời tối mịt, cô ta vô thức nheo mắt lại nhìn, nhờ ánh trăng mà nhận ra bóng người này là ai. Hóa ra là con nhóc Linh Bảo nhà họ Khương nhận nuôi.
Lưu Đại Mỹ tò mò không biết nửa đêm con nhóc kia đi đâu nên nhanh chóng bước ra khỏi nhà, ở đằng sau theo sát Linh Bảo, nhìn thấy Linh Bảo đang đi về phía nhà kho của đội sản xuất.
Nhà kho là một tòa nhà nhỏ lát gạch màu xanh, tường đất, trong đó cất giữ các loại ngũ cốc, hạt giống, phân bón, thuốc trừ sâu, ngoài ra còn chứa các loại lương thực như ngô, khoai lang, và nhiều loại khác, ... Đến cuối năm, đội trưởng sẽ tiến hành thống nhất rồi chia cho mọi người trong thôn.
"Chà! Không ngờ nha đầu này lại là một con nhóc ăn trộm!"
Nghĩ đến cả ngày hôm nay phải chịu ủy khuất, trong thâm tâm Lưu Đại Mỹ tự nhiên cảm thấy vui sướng vì trả được thù, tính toán bắt tại trận.
Cái gì mà phúc tinh chứ? Hóa ra chỉ là một tên trộm lấm la lấm lét, còn không xứng xách giày cho Đại Nha nhà cô ta. Mẹ chồng mình ánh mắt cũng thật kém, cháu gái ruột ngoan ngoãn không thích, suốt ngày khen cái thứ gì đâu không.
Lưu Đại Mỹ nghĩ tới đây, liền thấy Linh Bảo không biết đã dùng thủ đoạn gì mà ổ khóa trên cửa lớn đột nhiên "cạch" một tiếng rơi xuống đất.
Trong phòng tối đen như mực, không nhìn thấy được bất cứ cái gì.
Lưu Đại Mỹ đi sau Lăng Bảo chưa được mấy bước, liền không nhìn thấy gì nữa, cô ta đưa tay mò mẫm, "Nha đầu thối, mày chạy đâu rồi?"
Linh Bảo đã sớm phát hiện ra có người đang theo dõi mình.
Bé không để ý người kia, lần theo mùi hương đến căn phòng chứa hạt giống, cầm một nắm hạt lúa mì, bước vào không gian và rắc một ít hạt giống vào linh điền.
Gieo hạt xong, bé con bước đến chỗ linh thủy, hai tay ôm một bình linh thủy, đôi chân ngắn nhỏ đi tới đi lui tưới nước cho toàn bộ hạt giống của mình, chẳng bao lâu đã tưới xong mười mét vuông đất bên trong linh điền.
Hạt giống rất nhanh liền nảy mầm, trở thành những cây lúa non, xanh mơn mởn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.