Đoàn Sủng Nhóc Rồng Con 3 Tuổi Rưỡi Ở Niên Đại Văn

Chương 135: Làm Ma Cũng Không Tha Cho Bọn Họ (2)

Thâm Hạng Miêu Miêu

30/09/2023

Thấy bà ta sắp lao về phía mình, Lưu Đại Mỹ vội hét: "Ai nha! Bà mặt sẹo này muốn giết người kìa! Cha Đại Nha, anh còn ngẩn ra đó làm gì, nhanh tới bắt bà ta lại đi!"

Lâm Đức Thắng bị bà mặt sẹo dọa, vội vàng bắt lấy hai tay bà ta.

"Anh bắt mẹ tôi làm gì?" Thúc què vội la lên, "Nương tôi nói không sai, gạo này chính là của nhà tôi, là của nhà tôi!"

Lúc này, Lý đội trưởng vừa vặn chạy tới, anh ta đi vào trong phòng bếp, nhíu mày hỏi: "Đây là có chuyện gì? Đức Thắng, sao cậu lại mang theo vợ cùng cha nương mình tới nhà người khác lục soát đồ vật?"

"Đội trưởng, anh đến thật đúng lúc!" Lưu Đại Mỹ nói, "Chúng tôi đã tìm thấy kẻ cướp gạo rồi, chính là thúc què!"

Bà mặt sẹo tức giận, "Đừng thả rắm thúi ở đây! Gạo kia là của tôi, là của tôi! Cái đồ rớt vào hố phân, đừng có đụng vào gạo nhà tôi!"

Lưu Đại Mỹ bị mắng đến mặt đỏ bừng, nhổ một ngụm nước miếng xuống đất, "A phi! Gạo nhà bà? Bà đúng thật là không biết xấu hổi, gì cũng dám nói! Với điều kiện này của nhà bà, chỉ sợ ngay cả khoai lang, khoai tây cũng không có mà ăn, còn có tiền mua gạo? Bà muốn lừa gạt ai?"

"Đó chính là gạo nhà tôi, là tôi đã mua từ nửa năm trước!"

Lời thức què vừa dứt, Lưu Đại Mỹ cười ha hả, "Anh thật sự là không biết bịa chuyện nha, mua gạo nửa năm trước, anh còn có thể để dành tới bây giờ?"

"Bởi vì anh trai tôi... Ai nha, đó là chuyện xảy ra khi tôi còn nhỏ...

Anh trai tôi bị thủy đậu, cả người sốt cao, nóng như bếp lò, chỉ muốn uống một ngụm cháo. Nhưng lúc đó, nhà lại không có gạo, anh ấy tới khi chết cũng không được uống một ngụm cháo...



Ai, bởi vì chuyện này, trong lòng nương tôi vô cùng áy náy.

Mấy năm nay, cuộc sống khá khẩm hơn chút, bà ấy liền có thói quen tích trữ một cân gạo, chờ đến khi gạo gần hỏng mới ăn nó.

Khi ăn hết, cái hũ trống rỗng, nương lại nghĩ biện pháp bảo tôi đi lấy gạo bỏ vào hũ, nên lúc nào nhà tôi cũng có sẵn một hũ gạo này."

Thúc què giải thích xong, quay sang nói với đội trưởng Lý: "Đội trưởng, anh nhất định phải tin tôi, sao tôi dám cướp gạo nhà người khác chứ? Tôi không phải là loại người này!"

Thấy Lý Quang Chính rối rắm, Lưu Đại Mỹ vội vàng nói: "Lý đội trưởng à, anh chẳng lẽ lại thật sự tin mấy lời nói dối mà anh ta bịa ra à? Anh ta có bằng chứng gì không? Ai có thể chứng minh là nhà anh ta vẫn luôn có bình gạo này chứ?"

"Đúng vậy nha, Lý đội trưởng, đây không phải quá trùng hợp sao? Nhà tôi bị cướp gạo vừa vặn cũng một cân, cái bình này của cậu ta lại có đúng một cân gạo? Làm gì có chuyện trùng hợp thế được?" Lâm lão thái nói.

"Xác thực là có chút trùng hợp." Mọi người bàn tán.

Vương thẩm cao giọng nói: "Lý đội trưởng à, tôi thấy gạo này chính là do thúc què cướp được. Nhà cậu ta cũng được xem như là hộ gia đình khó khăn nhất thôn, cậu ta cướp gạo thì cũng không có gì lạ,, chắc là do nhất thời hồ đồ, thôi thì tha thứ cho cậu ta lần này đi?"

Nói xong, bà ta quay sang nói với Lâm lão thái: "Nương Đức Thắng, bà thấy thế nào? Chúng ta làm việc cũng không nên quá tuyệt tình, đúng không?"

"Được rồi," Lâm lão thái đồng ý, "Chúng tôi chỉ cần gạo, còn chuyện này coi như chưa từng xảy ra, tôi cũng không cần Lý đội trưởng xử phạt cậu ta!"

Bà mặt sẹo tức giận không kìm chế nổi, "Vì sao phải cho mấy người? Đó là gạo của tôi!"

"Bà mặt sẹo à, bà cũng đừng gây ầm ĩ nữa! Người ta cũng đều đã tha cho con trai bà, không truy cứu chuyện cậu ta cướp đồ. Bà còn muốn ầm ĩ, đến lúc lớn chuyện, con của bà đoán chừng là phải đi dọn phân nha!" Vương thẩm nói.



Thấy bà mặt sẹo còn nói không ngớt, miệng phun ra một đống lời thô tục, tất cả mọi người đều nhíu mày, cảm thấy bà ta thật không biết tốt xấu.

"Thúc què à, nương cậu như vậy, tôi thấy cuộc sống cậu trôi qua hẳn là rất khó khăn. Chuyện Đức Thắng bị cậu đẩy xuống mương, tôi sẽ không so đo với cậu. Cậu không muốn bị phạt thì tranh thủ thời gian tới khuyên nương mình đi." Lâm lão đầu nói.

Lúc này, thúc què như một kẻ câm ăn hoàng liên, có nỗi khổ không thể nói ra.

Anh ta thấy mình hết đường chối cãi, chỉ có thể đem ủy khuất giấu trong lòng, nghẹn ngào nói: "Nương, thôi hay là quên đi? Bọn họ nhiều người, số gạo này liền cho bọn họ đi, con sẽ nghĩ biện pháp đi mua gạo mới để vào trong hũ này cho người sau."

Lý Quang Chính hỏi: "Thúc què, cậu đây là nhận tội?"

"Còn không nhận được sao? Ai, tùy tiện đi, các người cầm gạo đi đi."

"Hừ! Hôm nay tiện nghi cho anh! Lần sau còn dám làm loại chuyện này, xem đội trưởng phạt anh thế nào!" Lưu Đại Mỹ mắng hai câu rồi ôm gạo đi ra khỏi cửa.

Một đám người vừa định rời đi, bỗng nhiên trong nhà vang lên một tiếng "Cốp!", bà mặt sẹo đập mạnh đầu vào tường, khiến tất cả mọi người giật mình.

"Nương, người đây là muốn làm gì?"

Thúc què vội vàng đỡ lấy nương mình, thấy bà máu me đầy đầu.

"Đó là gạo của ta để dành cho anh con..." Bà mặt sẹo đứt quãng nói, "Hôm nay đám người này tới đây khi dễ chúng ta, ta làm ma cũng sẽ không bao giờ buông tha bọn họ..."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đoàn Sủng Nhóc Rồng Con 3 Tuổi Rưỡi Ở Niên Đại Văn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook