Đoàn Sủng Nhóc Rồng Con 3 Tuổi Rưỡi Ở Niên Đại Văn
Chương 22: Linh Bảo chính là em gái ruột cậu (2)
Thâm Hạng Miêu Miêu
02/09/2023
Hai cảnh tượng lúc nãy không ngừng tái diễn trong đầu cậu, một cái là hình ảnh Linh Bảo rạch lòng bàn tay nhỏ máu cứu mình, một cái là khuôn mặt Linh Bảo tái nhợt, té xỉu rồi biến mất trong không trung.
Nhớ tới những câu chuyện xưa về yêu ma quỷ quái, Ngũ Siêu Tử đoán rằng, Linh Bảo nhất định vì cứu mình mà cạn kiệt sức mạnh rồi tan biến.
Cậu ta đối xử với bé chẳng tốt chút nào, vậy mà bé còn hy sinh bản thân mình cứu cậu...
Ngũ Siêu Tử càng nghĩ càng tự trách, ngồi sụp xuống đất ôm mặt khóc ròng.
Bỗng nhiên, một cái tay nhỏ vỗ nhẹ vào vai cậu, giọng nói lo lắng, "Ngũ ca, sao anh khóc thế? Còn đau ở đâu à?"
Ngũ Siêu Tử vui mừng khôn xiết, "Linh Bảo?"
Cậu lau nước mắt, nhìn bé gái trước mặt mình một lượt từ trên xuống dưới, "Linh Bảo, em không sao chứ? Quá tốt rồi! Làm anh sợ muốn chết, anh còn tưởng rằng em, em..."
Cảm thấy nói từ "chết" sẽ không may mắn, cậu khịt khịt hít mũi một cái, "Em không sao là tốt rồi, vừa rồi thật cảm ơn em, nếu như em không cứu anh, anh chắc chắn dã mất mạng."
Tiểu Linh Bảo vui vẻ, giọng nói ngọt ngào, "Không cần cảm ơn, Linh Bảo là con gái của nương, Ngũ ca cũng là con trai nương, cha nói tất cả chúng ta đều là người một nhà, nên Linh Bảo đương nhiên sẽ cứu anh nha!"
Nghe được ba chữ "người một nhà" Ngũ Siêu Tử vừa cảm động vừa áy náy.
"Ừm," đôi mắt cậu đỏ hoe, "Chúng ta chính là một gia đình, anh không quan tâm em là ai hay những người khác nói gì về em, Linh Bảo, em mãi là em gái ruột của anh."
Lúc hai người xuống núi, bầu trời gần như tối đen.
Đi được mấy bước, Ngũ Siêu Tử chợt nghĩ tới điều gì đó, nhanh chóng quay trở lại chỗ cây đại thụ nhặt xác ba con chó hoang bị Linh Bảo đấm chết.
Trên đường đi, cậu hỏi ý kiến Linh Bảo, hi vọng có thể chia hai con chó cho đại ca với nhị ca mình, "Thật ra, anh cả với anh hai đều rất tốt, lần trước bọn họ tới nhà gây sự cũng vì quá thèm thịt thôi. Lần này, nếu như chúng ta chia thịt chó cho bọn họ, bọn họ nhất định rất vui vẻ, như vậy đại gia đình chúng ta đều vẫn sẽ là người một nhà."
"Ngũ ca, Anh có phải rất thích bọn họ đúng không?"
"Đúng vậy," Ngũ Siêu Tử kéo xác ba con chó thở hổn hển nói, "Bọn họ dù sao cũng là anh trai anh, anh muốn người trong nhà chúng ta hòa thuận với nhau."
Sợ Linh Bảo không vui, cậu lập tức nói thêm: "Nhưng mà chó hoang này đều do Linh Bảo đánh chết, nếu em không đồng ý, vậy anh..."
Không đợi cậu nói tiếp, bé con đã nhướng mày cười: "Em đồng ý nha! Ngũ ca muốn đem chúng chia cho ai thì chia, chỉ cần anh vui vẻ là được rồi."
Bé con tốt bụng lại xinh đẹp, đáng yêu như này thật sự là em gái mình sao? Ngũ Siêu Tử cảm giác như có một dòng nước ấm chảy qua tim mình.
Nhớ tới những câu chuyện xưa về yêu ma quỷ quái, Ngũ Siêu Tử đoán rằng, Linh Bảo nhất định vì cứu mình mà cạn kiệt sức mạnh rồi tan biến.
Cậu ta đối xử với bé chẳng tốt chút nào, vậy mà bé còn hy sinh bản thân mình cứu cậu...
Ngũ Siêu Tử càng nghĩ càng tự trách, ngồi sụp xuống đất ôm mặt khóc ròng.
Bỗng nhiên, một cái tay nhỏ vỗ nhẹ vào vai cậu, giọng nói lo lắng, "Ngũ ca, sao anh khóc thế? Còn đau ở đâu à?"
Ngũ Siêu Tử vui mừng khôn xiết, "Linh Bảo?"
Cậu lau nước mắt, nhìn bé gái trước mặt mình một lượt từ trên xuống dưới, "Linh Bảo, em không sao chứ? Quá tốt rồi! Làm anh sợ muốn chết, anh còn tưởng rằng em, em..."
Cảm thấy nói từ "chết" sẽ không may mắn, cậu khịt khịt hít mũi một cái, "Em không sao là tốt rồi, vừa rồi thật cảm ơn em, nếu như em không cứu anh, anh chắc chắn dã mất mạng."
Tiểu Linh Bảo vui vẻ, giọng nói ngọt ngào, "Không cần cảm ơn, Linh Bảo là con gái của nương, Ngũ ca cũng là con trai nương, cha nói tất cả chúng ta đều là người một nhà, nên Linh Bảo đương nhiên sẽ cứu anh nha!"
Nghe được ba chữ "người một nhà" Ngũ Siêu Tử vừa cảm động vừa áy náy.
"Ừm," đôi mắt cậu đỏ hoe, "Chúng ta chính là một gia đình, anh không quan tâm em là ai hay những người khác nói gì về em, Linh Bảo, em mãi là em gái ruột của anh."
Lúc hai người xuống núi, bầu trời gần như tối đen.
Đi được mấy bước, Ngũ Siêu Tử chợt nghĩ tới điều gì đó, nhanh chóng quay trở lại chỗ cây đại thụ nhặt xác ba con chó hoang bị Linh Bảo đấm chết.
Trên đường đi, cậu hỏi ý kiến Linh Bảo, hi vọng có thể chia hai con chó cho đại ca với nhị ca mình, "Thật ra, anh cả với anh hai đều rất tốt, lần trước bọn họ tới nhà gây sự cũng vì quá thèm thịt thôi. Lần này, nếu như chúng ta chia thịt chó cho bọn họ, bọn họ nhất định rất vui vẻ, như vậy đại gia đình chúng ta đều vẫn sẽ là người một nhà."
"Ngũ ca, Anh có phải rất thích bọn họ đúng không?"
"Đúng vậy," Ngũ Siêu Tử kéo xác ba con chó thở hổn hển nói, "Bọn họ dù sao cũng là anh trai anh, anh muốn người trong nhà chúng ta hòa thuận với nhau."
Sợ Linh Bảo không vui, cậu lập tức nói thêm: "Nhưng mà chó hoang này đều do Linh Bảo đánh chết, nếu em không đồng ý, vậy anh..."
Không đợi cậu nói tiếp, bé con đã nhướng mày cười: "Em đồng ý nha! Ngũ ca muốn đem chúng chia cho ai thì chia, chỉ cần anh vui vẻ là được rồi."
Bé con tốt bụng lại xinh đẹp, đáng yêu như này thật sự là em gái mình sao? Ngũ Siêu Tử cảm giác như có một dòng nước ấm chảy qua tim mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.