Đoàn Sủng Nhóc Rồng Con 3 Tuổi Rưỡi Ở Niên Đại Văn
Chương 35: Tò mò bột mì trắng từ đâu mà có (2)
Thâm Hạng Miêu Miêu
05/09/2023
"Không được! Phải đi chợ đen một chuyến, lương phiếu cũng phải mua, nếu không người khác thấy nhà chúng ta ăn bột mì thì sẽ không cách nào giải thích được."
Sau một hồi bàn bạc, hai vợ chồng vẫn quyết định là để Nhị Hoa Tử đến chợ đen mua lương phiếu, căn dặn, "Nhớ kỹ nhất định phải mua phiếu bột mì, đừng nhầm thành gạo."
"Dạ? Vậy..." Nhị Hoa Tử nhìn hai bao bột mì, không khỏi nuốt nước miếng, "Nương, vậy cái này..."
"Chờ ngày mai con mua bột mì về, ngoại trừ hai cân thịt ngoài kia, ta sẽ chia cho con thêm một cân bột mì, được không? Nhưng mà chuyện bột mì này, con đừng nói cho vợ con, kẻo vợ con lại đi khắp nơi nói tinh tinh, nghe chưa?"
Nhị Hoa Tử hiểu rất rõ tính tình vợ mình, liền đồng ý, "Nương yên tâm, con hứa sẽ không nói cho cô ấy, nếu cô ấy mà biết, còn không biết được sẽ truyền thành cái dạng gì trong thôn."
Về đến nhà, anh ta cùng vợ mình nói chuyện ngày mai sẽ đến chợ đen một chuyến, "Nương đồng ý với anh, chỉ cần ngày mai giúp nương đi chợ đen mua bột mì, nương sẽ chia cho nhà chúng ta hai cân thịt với cả thêm một cân bột mì. Tết năm nay chúng ta có thể có thịt chó với mì ăn rồi.
Vốn tưởng rằng, vợ mình sẽ rất cao hứng, không ngờ cô ta lại mở miệng mỉa mai, "Nương anh thật thông minh, còn sai con mình đi làm việc xấu giùm."
"Sao em lại nói thế? Nương anh rất tốt, vốn dĩ lúc đầu bà còn định bảo anh cả đi, là anh liều mạng khuyên ngăn bảo bà ấy để anh đi đấy."
Hoàng Nguyệt Châu kinh bỉ một tiếng, "Hừ! Em biết ngay bà ấy không coi anh với anh cả là con trai ruột mình mà, quả nhiên phân gia xong liền trở mặt!"
Nói xong, cô ta kéo chồng mình sang bên cạnh, "Nếu anh đi mua lương phiếu bị bắt thì em phải làm sao đây? Em còn đang mang bầu, ô ô ..."
"Được rồi, em yên tâm đi, anh sẽ không có việc gì đâu!"
Hoàng Nguyệt Châu giả khóc hai tiếng, hít mũi một cái, nói: "Hai cân thịt, một cân bột mì cũng quá ít a. Theo em phải là mười cân thịt, năm cân bột mì! Anh sang nói lại với nương anh bảo bà ấy cho thêm một chút đi."
"Con chó hoang kia sau khi lột da chắc cũng chỉ có hai mươi cân, róc hết xương thì còn có mấy cân thịt đâu, có thể được chia hai cân là tốt rồi.""
"Nương anh tình nguyện nuôi thêm một đứa con gái mà cũng không tình nguyện chia thêm một cân thịt cho anh, lại để anh đi làm việc nguy hiểm như này, thật là nhẫn tâm!"
Thấy vợ mình còn muốn mắng tiếp, Nhị Hoa Tử vội vàng ngắt lời, "Được rồi, em đừng nói nữa, bà ấy dù sao cũng là nương anh. Lại nói, đứa bé Linh Bảo kia cũng rất tốt, nhìn liền biết có phúc khí. Về sau em đừng nên thái độ người ta như vậy.
"Phúc khí gì chứ? Chỉ là một tiểu nha đầu!" Hoàng Nguyệt Châu ghét bỏ nói, "Ở trong thôn, mọi người đều nói sinh con gái xui xẻo ba năm. Anh nhìn Đại Mỹ mà xem, từ lúc cô ấy sinh Đại Nha liền xui xẻo vô cùng, con gái chính là tai họa!"
"Anh lại thấy con gái cũng rất tốt nha! Nếu trong bụng em là bé gái thì thật tuyệt." Nhị Hoa Tử vừa nói vừa sờ lên bụng vợ mình.
Hoàng Nguyệt Châu đẩy chồng ra, "Đi ra chỗ khác, đừng ở đây nói linh tinh, em không muốn sinh một đứa con gái vô tích sự, em muốn con trai!"
Chồng cô ta nhớ đến dáng vẻ đáng yêu của Linh Bảo, nhịn không được nói: "Anh muốn nó là con gái cơ, giống như Linh Bảo lại càng tốt, mang lại may mắn cho mọi người."
"Anh có thể đừng nhắc đến con nhóc Linh Bảo kia hay không? Anh đến nhà cha nương anh một chuyến, đi về liền bị trúng tà à? Bọn họ cho anh uống mê hồn dược gì thế? Thật là!"
Thấy vợ mình tức giận đến nhíu chặt mày, Nhị Hoa Tử không dám nói thêm, im lặng không lên tiếng.
Ngày hôm sau, sáng sớm anh ta liền đi đến nhà cha nương mình lấy tiền.
Trời còn chưa sáng, cách một cái sân anh ta đã có thể mơ hồ ngửi được mùi thơm bay ra bên ngoài.
Trong phòng bếp, Thẩm Tố Nga đã nấu xong một nồi mì lớn, bà sợ bị mấy người trong thôn ngửi thấy mùi thơm, nên bốn giờ sáng đã rời giường.
Linh Bảo như cái đuôi nhỏ đi sau lưng bà, nghe thấy tiếng gõ cửa, bé ra mở cửa liền trông thấy anh hai mình đứng bên ngoài.
"Linh Bảo, em dậy sớm thế?" Nhị Hoa Tử cười nói.
Bé con ngẩng cái đầu nhỏ của mình lên, im lặng, đôi mắt màu nâu cam nhạt bỗng chuyển sang ánh vàng, bé nhìn thấy một luồng khí đen biểu tượng của sự xui xẻo quanh quẩn hai bên lông mày của anh trai mình.
Sau một hồi bàn bạc, hai vợ chồng vẫn quyết định là để Nhị Hoa Tử đến chợ đen mua lương phiếu, căn dặn, "Nhớ kỹ nhất định phải mua phiếu bột mì, đừng nhầm thành gạo."
"Dạ? Vậy..." Nhị Hoa Tử nhìn hai bao bột mì, không khỏi nuốt nước miếng, "Nương, vậy cái này..."
"Chờ ngày mai con mua bột mì về, ngoại trừ hai cân thịt ngoài kia, ta sẽ chia cho con thêm một cân bột mì, được không? Nhưng mà chuyện bột mì này, con đừng nói cho vợ con, kẻo vợ con lại đi khắp nơi nói tinh tinh, nghe chưa?"
Nhị Hoa Tử hiểu rất rõ tính tình vợ mình, liền đồng ý, "Nương yên tâm, con hứa sẽ không nói cho cô ấy, nếu cô ấy mà biết, còn không biết được sẽ truyền thành cái dạng gì trong thôn."
Về đến nhà, anh ta cùng vợ mình nói chuyện ngày mai sẽ đến chợ đen một chuyến, "Nương đồng ý với anh, chỉ cần ngày mai giúp nương đi chợ đen mua bột mì, nương sẽ chia cho nhà chúng ta hai cân thịt với cả thêm một cân bột mì. Tết năm nay chúng ta có thể có thịt chó với mì ăn rồi.
Vốn tưởng rằng, vợ mình sẽ rất cao hứng, không ngờ cô ta lại mở miệng mỉa mai, "Nương anh thật thông minh, còn sai con mình đi làm việc xấu giùm."
"Sao em lại nói thế? Nương anh rất tốt, vốn dĩ lúc đầu bà còn định bảo anh cả đi, là anh liều mạng khuyên ngăn bảo bà ấy để anh đi đấy."
Hoàng Nguyệt Châu kinh bỉ một tiếng, "Hừ! Em biết ngay bà ấy không coi anh với anh cả là con trai ruột mình mà, quả nhiên phân gia xong liền trở mặt!"
Nói xong, cô ta kéo chồng mình sang bên cạnh, "Nếu anh đi mua lương phiếu bị bắt thì em phải làm sao đây? Em còn đang mang bầu, ô ô ..."
"Được rồi, em yên tâm đi, anh sẽ không có việc gì đâu!"
Hoàng Nguyệt Châu giả khóc hai tiếng, hít mũi một cái, nói: "Hai cân thịt, một cân bột mì cũng quá ít a. Theo em phải là mười cân thịt, năm cân bột mì! Anh sang nói lại với nương anh bảo bà ấy cho thêm một chút đi."
"Con chó hoang kia sau khi lột da chắc cũng chỉ có hai mươi cân, róc hết xương thì còn có mấy cân thịt đâu, có thể được chia hai cân là tốt rồi.""
"Nương anh tình nguyện nuôi thêm một đứa con gái mà cũng không tình nguyện chia thêm một cân thịt cho anh, lại để anh đi làm việc nguy hiểm như này, thật là nhẫn tâm!"
Thấy vợ mình còn muốn mắng tiếp, Nhị Hoa Tử vội vàng ngắt lời, "Được rồi, em đừng nói nữa, bà ấy dù sao cũng là nương anh. Lại nói, đứa bé Linh Bảo kia cũng rất tốt, nhìn liền biết có phúc khí. Về sau em đừng nên thái độ người ta như vậy.
"Phúc khí gì chứ? Chỉ là một tiểu nha đầu!" Hoàng Nguyệt Châu ghét bỏ nói, "Ở trong thôn, mọi người đều nói sinh con gái xui xẻo ba năm. Anh nhìn Đại Mỹ mà xem, từ lúc cô ấy sinh Đại Nha liền xui xẻo vô cùng, con gái chính là tai họa!"
"Anh lại thấy con gái cũng rất tốt nha! Nếu trong bụng em là bé gái thì thật tuyệt." Nhị Hoa Tử vừa nói vừa sờ lên bụng vợ mình.
Hoàng Nguyệt Châu đẩy chồng ra, "Đi ra chỗ khác, đừng ở đây nói linh tinh, em không muốn sinh một đứa con gái vô tích sự, em muốn con trai!"
Chồng cô ta nhớ đến dáng vẻ đáng yêu của Linh Bảo, nhịn không được nói: "Anh muốn nó là con gái cơ, giống như Linh Bảo lại càng tốt, mang lại may mắn cho mọi người."
"Anh có thể đừng nhắc đến con nhóc Linh Bảo kia hay không? Anh đến nhà cha nương anh một chuyến, đi về liền bị trúng tà à? Bọn họ cho anh uống mê hồn dược gì thế? Thật là!"
Thấy vợ mình tức giận đến nhíu chặt mày, Nhị Hoa Tử không dám nói thêm, im lặng không lên tiếng.
Ngày hôm sau, sáng sớm anh ta liền đi đến nhà cha nương mình lấy tiền.
Trời còn chưa sáng, cách một cái sân anh ta đã có thể mơ hồ ngửi được mùi thơm bay ra bên ngoài.
Trong phòng bếp, Thẩm Tố Nga đã nấu xong một nồi mì lớn, bà sợ bị mấy người trong thôn ngửi thấy mùi thơm, nên bốn giờ sáng đã rời giường.
Linh Bảo như cái đuôi nhỏ đi sau lưng bà, nghe thấy tiếng gõ cửa, bé ra mở cửa liền trông thấy anh hai mình đứng bên ngoài.
"Linh Bảo, em dậy sớm thế?" Nhị Hoa Tử cười nói.
Bé con ngẩng cái đầu nhỏ của mình lên, im lặng, đôi mắt màu nâu cam nhạt bỗng chuyển sang ánh vàng, bé nhìn thấy một luồng khí đen biểu tượng của sự xui xẻo quanh quẩn hai bên lông mày của anh trai mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.