Chương 38:
Nãi Thu
25/08/2024
"Tiểu Nhu Nhu, sao chỉ có mình em bê bát canh lớn như vậy? Má Vương đâu?" Hoắc Thừa Phong nhanh chóng bước xuống giường, sải bước dài đến trước mặt cô bé, cầm lấy bát canh nặng trong tay cô bé, Tô Nhu Nhu lập tức thấy nhẹ nhõm.
"Nóng quá~”
Ngón tay cô bé ửng đỏ vì nóng, nhảy dựng lên, ngoan ngoãn xoa xoa dái tai.
Thấy vậy, em trai Hoắc Trường An cũng bắt chước, vội vàng giơ bàn tay nhỏ lên, xoa xoa dái tai, ngây ngô cười nhìn Tô Nhu Nhu, rõ ràng không biết hành động này để làm gì.
Tô Nhu Nhu giúp cậu bé bỏ tay xuống: "Em trai, là chị bị bỏng, em không cần giơ tay đâu.”
Hoắc Thừa Phong cười khẽ, đặt bát canh lên bàn: " Hoắc Trường An, sao em ngốc thế?"
Cậu em trai ba tuổi bị chọc tức: "Em không ngốc!”
"Cha vừa nói, không cho phép người hầu trong nhà đưa cơm tối cho anh, một miếng cũng không được, muốn bỏ đói anh để anh tỉnh ngộ đấy." Cậu em trai đắc ý, thích thú khi thấy anh trai bị cha dạy dỗ: "May mà có chị gái đến đưa canh, nếu không tối nay anh phải nhịn đói rồi!"
Nghe vậy, Hoắc Thừa Phong mới hiểu ra vì sao Tô Nhu Nhu lại cất công bê bát canh nặng trĩu lên phòng cho mình. Thì ra là sợ cậu bị đói, bất chấp sự tức giận của bác cả, vẫn cố gắng mang canh cho cậu.
Trong thoáng chốc, lòng cậu ấm áp như mùa xuân.
Sau đó, nhìn sang cậu em trai đang vênh váo tự đắc, càng không vừa mắt Hoắc Trường An.
Hoắc Thừa Phong nhướng mày, đôi mắt đào hoa liếc xéo cậu em trai, tiếng cười trầm thấp mang theo gió lạnh: "Thế thì em có ích gì?”
"Em là con trai mà lại để con gái bê canh?"
"Có biết xấu hổ không?"
Cậu em trai Hoắc Trường An giật mình bỗng chốc bị chọc tức đến phát khóc, hối hận vô cùng, nằm lăn ra đất ăn vạ, khóc lóc đòi Tô Nhu Nhu phải lên lầu một lần nữa.
Lần này, cậu bé nhất định phải giành bê canh.
Sau khi Hoắc Trường An khóc lóc om sòm suốt nửa tiếng, má Vương mới mang bát đũa và thìa đến. Tô Nhu Nhu dỗ dành cậu em trai đang hờn dỗi ngồi vào bàn, ba đứa trẻ nhà họ Hoắc mới chính thức bắt đầu dùng bữa tối.
Trước tiên Tô Nhu Nhu múc một bát canh cho anh trai ốm yếu dưỡng bệnh, cậu em trai ba tuổi vừa thấy vậy lập tức không vui, bĩu môi đến mức sắp treo được cả chai dầu, nước mắt như hạt đậu vàng trực trào.
Tô Nhu Nhu lại múc thêm một bát cho Hoắc Trường An.
Rốt cuộc cậu bé cũng hài lòng, mang theo nước mắt cúi đầu húp canh. Ầm ĩ một hồi, cũng đói bụng rồi.
Cuối cùng Tô Nhu Nhu tự mình múc một bát đầy, hai tay bưng bát canh nhỏ uống đến sảng khoái dễ chịu, trong đôi mắt hạnh tròn xoe đều là ý cười mãn nguyện.
Một bát đầy canh cá chép om giấm Tây Hồ, tươi ngon vừa miệng, hương thơm của giấm và vị ngon của cá hòa quyện vừa vặn, chua thơm khai vị, vô cùng thanh mát thơm ngon.
Món canh cá này là do đầu bếp của nhà họ Hoắc tỉ mỉ chế biến, không chỉ có hương vị tươi ngon, nguyên liệu lại càng phong phú, được chọn lọc kỹ lưỡng. Trong canh không chỉ có những miếng cá trắng mỏng như cánh ve trơn mượt, còn có rất nhiều măng tươi non, rau diếp xanh giòn, đậu phụ mềm mịn thơm nức, ăn vào vô cùng phong phú.
"Nóng quá~”
Ngón tay cô bé ửng đỏ vì nóng, nhảy dựng lên, ngoan ngoãn xoa xoa dái tai.
Thấy vậy, em trai Hoắc Trường An cũng bắt chước, vội vàng giơ bàn tay nhỏ lên, xoa xoa dái tai, ngây ngô cười nhìn Tô Nhu Nhu, rõ ràng không biết hành động này để làm gì.
Tô Nhu Nhu giúp cậu bé bỏ tay xuống: "Em trai, là chị bị bỏng, em không cần giơ tay đâu.”
Hoắc Thừa Phong cười khẽ, đặt bát canh lên bàn: " Hoắc Trường An, sao em ngốc thế?"
Cậu em trai ba tuổi bị chọc tức: "Em không ngốc!”
"Cha vừa nói, không cho phép người hầu trong nhà đưa cơm tối cho anh, một miếng cũng không được, muốn bỏ đói anh để anh tỉnh ngộ đấy." Cậu em trai đắc ý, thích thú khi thấy anh trai bị cha dạy dỗ: "May mà có chị gái đến đưa canh, nếu không tối nay anh phải nhịn đói rồi!"
Nghe vậy, Hoắc Thừa Phong mới hiểu ra vì sao Tô Nhu Nhu lại cất công bê bát canh nặng trĩu lên phòng cho mình. Thì ra là sợ cậu bị đói, bất chấp sự tức giận của bác cả, vẫn cố gắng mang canh cho cậu.
Trong thoáng chốc, lòng cậu ấm áp như mùa xuân.
Sau đó, nhìn sang cậu em trai đang vênh váo tự đắc, càng không vừa mắt Hoắc Trường An.
Hoắc Thừa Phong nhướng mày, đôi mắt đào hoa liếc xéo cậu em trai, tiếng cười trầm thấp mang theo gió lạnh: "Thế thì em có ích gì?”
"Em là con trai mà lại để con gái bê canh?"
"Có biết xấu hổ không?"
Cậu em trai Hoắc Trường An giật mình bỗng chốc bị chọc tức đến phát khóc, hối hận vô cùng, nằm lăn ra đất ăn vạ, khóc lóc đòi Tô Nhu Nhu phải lên lầu một lần nữa.
Lần này, cậu bé nhất định phải giành bê canh.
Sau khi Hoắc Trường An khóc lóc om sòm suốt nửa tiếng, má Vương mới mang bát đũa và thìa đến. Tô Nhu Nhu dỗ dành cậu em trai đang hờn dỗi ngồi vào bàn, ba đứa trẻ nhà họ Hoắc mới chính thức bắt đầu dùng bữa tối.
Trước tiên Tô Nhu Nhu múc một bát canh cho anh trai ốm yếu dưỡng bệnh, cậu em trai ba tuổi vừa thấy vậy lập tức không vui, bĩu môi đến mức sắp treo được cả chai dầu, nước mắt như hạt đậu vàng trực trào.
Tô Nhu Nhu lại múc thêm một bát cho Hoắc Trường An.
Rốt cuộc cậu bé cũng hài lòng, mang theo nước mắt cúi đầu húp canh. Ầm ĩ một hồi, cũng đói bụng rồi.
Cuối cùng Tô Nhu Nhu tự mình múc một bát đầy, hai tay bưng bát canh nhỏ uống đến sảng khoái dễ chịu, trong đôi mắt hạnh tròn xoe đều là ý cười mãn nguyện.
Một bát đầy canh cá chép om giấm Tây Hồ, tươi ngon vừa miệng, hương thơm của giấm và vị ngon của cá hòa quyện vừa vặn, chua thơm khai vị, vô cùng thanh mát thơm ngon.
Món canh cá này là do đầu bếp của nhà họ Hoắc tỉ mỉ chế biến, không chỉ có hương vị tươi ngon, nguyên liệu lại càng phong phú, được chọn lọc kỹ lưỡng. Trong canh không chỉ có những miếng cá trắng mỏng như cánh ve trơn mượt, còn có rất nhiều măng tươi non, rau diếp xanh giòn, đậu phụ mềm mịn thơm nức, ăn vào vô cùng phong phú.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.