Chương 45:
Nãi Thu
01/09/2024
"Không đi, không có sức."
Trong phòng dương cầm ở lầu hai, đôi mắt đào hoa sắc bén của Hoắc Thừa Phong khẽ nhướng, cậu đang cúi đầu cắn đầu bút chì, bôi bôi xóa xóa trên nhạc phổ, cậu đang viết ca khúc mới, trên đất giờ chất đống một đống bản thảo bỏ đi, nào có thời giờ theo cậu ta ra cửa lêu lổng chứ?
Trương Hào Hoành cười đùa cợt nhả, cũng không ngại khuôn mặt lạnh của cậu, một đường nghênh ngang khệnh khạng đi từ cửa lớn nhà họ Hoắc vào, xông thẳng tới phòng của cậu ở lầu hai. "Có sức hay không, cậu không ra khỏi cửa làm sao mà biết?"
Nhìn thấy trong phòng có thêm một cô bé phấn điêu ngọc mài đang ở bên cạnh Hoắc Thừa Phong, cậu ta tỏ vẻ hiếm lạ.
"Em gái cậu?"
Hoắc Thừa Phong lười biếng gật đầu, toàn bộ tâm tư đều đặt trên chuyện sáng tác nhạc phổ.
"Trông đáng yêu quá!" Trương Hào Hoành nhìn em trai hỗn thế ma vương lưu manh hệt cậu ta của Hoắc Thừa Phong quen rồi, có bao giờ được gặp em gái nhỏ ba tuổi ngoan ngoãn mềm mại như vậy đâu, mắt hạnh to tròn sạch sẽ như dòng suối nhẹ, bím tóc nhỏ bồng bềnh khiến người ta không nhịn được muốn vươn tay vuốt ve.
Cậu ta lập tức đưa tay, thuận tay lấy ra một con khỉ nhỏ được điêu khắc từ ngọc thạch đưa cho Tô Nhu Nhu làm quà gặp mặt.
"Món đồ chơi không đáng tiền, cho em gái chúng ta chơi."
"Ơ?"
Tô Nhu Nhu phản ứng chậm nửa nhịp, trong tay bị nhét cho một con khỉ bằng ngọc thạch nhỏ ấm áp, cô bé ngơ ngác một lát rồi phục hồi tinh thần lại.
Cô bé lập tức ngượng ngùng đỏ mặt, nâng bước chân nhỏ đuổi theo sau lưng Trương Hào Hoành, gấp gáp tới toát cả mồ hôi, muốn trả lại cho cậu ta.
"Anh ơi, em không thể nhận được. Sư phụ nói rồi, vô công bất thụ lộc."
"Khách sáo với anh làm gì?" Trương Hào Hoành vui vẻ xua tay, không chịu nhận lại, ở chỗ cậu ta quà đã tặng cho người ta rồi không có đạo lý lấy lại. Ngược lại là lời nói có lý có tình này của Tô Nhu Nhu lại có chút thú vị.
Đây là sư phụ nào dạy dỗ vậy?
Quá khôn khéo!
"Sư phụ em còn nói gì nữa?"
Tô Nhu Nhu nghiêm túc quan sát tướng mạo của cậu ta, phát hiện Trương Hào Hoành mặc dù xuất thân nhà giàu mới nổi, dáng dấp cũng không phong lưu hào phóng giống thiếu gia nhà hào môn, thậm chí còn có chút đô con mập mập lùn lùn nhưng tướng mạo đoan chính, thiên đình đầy đặn, rõ ràng mệnh cách rất tốt, cả đời giàu sang, thuận buồm xuôi gió.
Lại nhìn một chút khí sắc trên gương mặt, không có hắc khí tích tụ, ngược lại sáng sủa thoải mái, tràn ngập điềm lành nhàn nhạt.
Bây giờ khí vận vừa vặn.
Tô Nhu Nhu nghiêm túc trả lời, giọng nói non nớt kiên định vô cùng phán, "Anh có mệnh giàu sang."
"Lời này anh rất thích nghe!" Trương Hào Hoành bị dỗ cho mừng rỡ, vui tươi hớn hở mụ mị đầu óc.
Nhìn dáng vẻ bị dăm ba câu của em gái dỗ cho rối tinh rối mù cười ngu của cậu ta, Hoắc Thừa Phong bị đánh gãy mất mạch sáng tác, không vui giơ chân dài ra đá cậu ta một cái.
Cậu đá người qua một bên, quay đầu thái độ với em gái Tô Nhu Nhu lại như thường, ánh mắt dịu dàng bảo cô bé nhận lấy ngọc thạch con khỉ kia. "Không sao, quà này em cứ cầm lấy, đây là bạn của anh."
Trong phòng dương cầm ở lầu hai, đôi mắt đào hoa sắc bén của Hoắc Thừa Phong khẽ nhướng, cậu đang cúi đầu cắn đầu bút chì, bôi bôi xóa xóa trên nhạc phổ, cậu đang viết ca khúc mới, trên đất giờ chất đống một đống bản thảo bỏ đi, nào có thời giờ theo cậu ta ra cửa lêu lổng chứ?
Trương Hào Hoành cười đùa cợt nhả, cũng không ngại khuôn mặt lạnh của cậu, một đường nghênh ngang khệnh khạng đi từ cửa lớn nhà họ Hoắc vào, xông thẳng tới phòng của cậu ở lầu hai. "Có sức hay không, cậu không ra khỏi cửa làm sao mà biết?"
Nhìn thấy trong phòng có thêm một cô bé phấn điêu ngọc mài đang ở bên cạnh Hoắc Thừa Phong, cậu ta tỏ vẻ hiếm lạ.
"Em gái cậu?"
Hoắc Thừa Phong lười biếng gật đầu, toàn bộ tâm tư đều đặt trên chuyện sáng tác nhạc phổ.
"Trông đáng yêu quá!" Trương Hào Hoành nhìn em trai hỗn thế ma vương lưu manh hệt cậu ta của Hoắc Thừa Phong quen rồi, có bao giờ được gặp em gái nhỏ ba tuổi ngoan ngoãn mềm mại như vậy đâu, mắt hạnh to tròn sạch sẽ như dòng suối nhẹ, bím tóc nhỏ bồng bềnh khiến người ta không nhịn được muốn vươn tay vuốt ve.
Cậu ta lập tức đưa tay, thuận tay lấy ra một con khỉ nhỏ được điêu khắc từ ngọc thạch đưa cho Tô Nhu Nhu làm quà gặp mặt.
"Món đồ chơi không đáng tiền, cho em gái chúng ta chơi."
"Ơ?"
Tô Nhu Nhu phản ứng chậm nửa nhịp, trong tay bị nhét cho một con khỉ bằng ngọc thạch nhỏ ấm áp, cô bé ngơ ngác một lát rồi phục hồi tinh thần lại.
Cô bé lập tức ngượng ngùng đỏ mặt, nâng bước chân nhỏ đuổi theo sau lưng Trương Hào Hoành, gấp gáp tới toát cả mồ hôi, muốn trả lại cho cậu ta.
"Anh ơi, em không thể nhận được. Sư phụ nói rồi, vô công bất thụ lộc."
"Khách sáo với anh làm gì?" Trương Hào Hoành vui vẻ xua tay, không chịu nhận lại, ở chỗ cậu ta quà đã tặng cho người ta rồi không có đạo lý lấy lại. Ngược lại là lời nói có lý có tình này của Tô Nhu Nhu lại có chút thú vị.
Đây là sư phụ nào dạy dỗ vậy?
Quá khôn khéo!
"Sư phụ em còn nói gì nữa?"
Tô Nhu Nhu nghiêm túc quan sát tướng mạo của cậu ta, phát hiện Trương Hào Hoành mặc dù xuất thân nhà giàu mới nổi, dáng dấp cũng không phong lưu hào phóng giống thiếu gia nhà hào môn, thậm chí còn có chút đô con mập mập lùn lùn nhưng tướng mạo đoan chính, thiên đình đầy đặn, rõ ràng mệnh cách rất tốt, cả đời giàu sang, thuận buồm xuôi gió.
Lại nhìn một chút khí sắc trên gương mặt, không có hắc khí tích tụ, ngược lại sáng sủa thoải mái, tràn ngập điềm lành nhàn nhạt.
Bây giờ khí vận vừa vặn.
Tô Nhu Nhu nghiêm túc trả lời, giọng nói non nớt kiên định vô cùng phán, "Anh có mệnh giàu sang."
"Lời này anh rất thích nghe!" Trương Hào Hoành bị dỗ cho mừng rỡ, vui tươi hớn hở mụ mị đầu óc.
Nhìn dáng vẻ bị dăm ba câu của em gái dỗ cho rối tinh rối mù cười ngu của cậu ta, Hoắc Thừa Phong bị đánh gãy mất mạch sáng tác, không vui giơ chân dài ra đá cậu ta một cái.
Cậu đá người qua một bên, quay đầu thái độ với em gái Tô Nhu Nhu lại như thường, ánh mắt dịu dàng bảo cô bé nhận lấy ngọc thạch con khỉ kia. "Không sao, quà này em cứ cầm lấy, đây là bạn của anh."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.