Đoàn Sủng Thiên Kim Thật Áo Choàng Của Cô Lại Rơi Rồi
Chương 4:
Tú Tiểu Đao
27/08/2024
CHƯƠNG 4: BA MẸ LÊ.
Nhìn vẻ mặt không hài lòng của Cố Vân Phương, thậm chí Lê Sở Hề còn chẳng muốn nhíu mày bất mãn.
Nếu là cô trước đây, có lẽ sẽ vì những lời Cố Vân Phương vừa mới nói mà đau buồn, tủi thân, rồi trốn đi khóc lóc một mình đủ kiểu. Bởi vì cô vẫn rất trân trọng tình mẫu tử giữa cô và Cố Vân Phương, vẫn để tâm đến gia đình mà cô đã gắn bó từ nhỏ đến lớn.
Nhưng bây giờ thì không còn nữa rồi.
Lê Sở Hề nở một nụ cười ngoan ngoãn, ngọt ngào nói: "Mẹ, con rất chào đón Nguyệt Nghi, cũng rất coi trọng lần gặp mặt đầu tiên với em ấy. Con muốn để lại ấn tượng tốt với em, nên mới trang điểm một chút. Đã khiến mọi người phải chờ, con xin lỗi mẹ nhiều."
Lê Gia Minh ở bên cạnh vội hoà giải.
"Thôi nào, tôi đã nói rồi mà, Tiểu Hề là đứa con hiểu chuyện, sao có thể không chào đón Nguyệt Nghi cơ chứ? Vân Phương, bà cứ thích nghĩ lung tung... Giờ vẫn còn sớm, đi đón Nguyệt Nghi vẫn kịp mà."
Nghe xong sắc mặt Cố Vân Phương mới khá hơn một chút.
"Vậy thì đừng lãng phí thời gian nữa, chúng ta nhanh đi thôi."
Đợi bà ta xuống lầu, Lê Gia Minh nhìn Lê Sở Hề, nhẹ nhàng nói: "Tiểu Hề, con đừng để bụng. Mẹ con sốt ruột muốn gặp Nguyệt Nghi nên mới hơi nặng lời. Thật ra bà ấy vẫn rất quan tâm con, rất yêu con…"
Dừng một chút, ông ta lại nói tiếp.
"Còn nữa, con đừng quá lo lắng. Dù Nguyệt Nghi có trở về thì con vẫn là đứa con gái mà ba yêu thương, là cô chủ tiểu thư của nhà họ Lê, nhà họ Lê tuyệt đối sẽ không bạc đãi con. Từ nay về sau, con và Nguyệt Nghi là chị em, nhất định phải hoà thuận với nhau nhé."
Lê Sở Hề chớp chớp mắt, vẻ mặt cảm động: "Vâng, con biết rồi, con nhất định sẽ đối xử tốt với em gái Nguyệt Nghi."
Lê Gia Minh hài lòng gật đầu.
"Ba biết ngay con là đứa con ngoan mà."
Đợi Lê Gia Minh đi theo Cố Vân Phương xuống lầu, vẻ cảm động trên mặt Lê Sở Hề dần biến mất, đôi mắt xinh đẹp đen láy của cô bình tĩnh nhìn theo bóng lưng họ rời đi.
Kiếp trước, sau khi Lê Nguyệt Nghi trở về, Cố Vân Phương dồn hết lực chú ý vào Lê Nguyệt Nghi mặc kệ cô. Dù bề ngoài Lê Gia Minh tỏ ra công bằng, nhưng trên thực tế vẫn thiên vị Lê Nguyệt Nghi hơn, luôn bắt cô phải nhường nhịn cô ta.
Sau đó, khi Lê Nguyệt Nghi tìm mọi cách hãm hại, bôi nhọ cô, thì những người đã nuôi dưỡng cô bao nhiêu năm lại không hề tin cô, mặc cho những lời đồn thổi bên ngoài ngày càng dữ dội.
Cuối cùng, cô trở thành trò cười của cả giới thượng lưu ở Bắc Kinh.
Dù vẫn ở lại nhà họ Lê với thân phận con nuôi, bề ngoài vẫn là cô chủ nhà họ Lê, nhưng cuộc sống của cô còn không bằng người hầu, ai cũng có thể tới giẫm đạp cô.
Dù vậy, cô vẫn tin rằng Lê Gia Minh và Cố Vân Phương yêu thương cô thật lòng.
Nhưng sự thật đã chứng minh, suy nghĩ của cô thật nực cười.
Vốn dĩ họ đã muốn đuổi cô đi từ lâu rồi.
Khi Lê Nguyệt Nghi ngấm ngầm ra tay ngăn cản cô nhận lại người nhà họ Thịnh, họ cũng không thèm mảy may để ý, mà chỉ dửng dưng đứng nhìn.
Dù sao cô cũng đã sống ở nhà họ Lê mười sáu năm, Lê Gia Minh và Cố Vân Phương cũng có công nuôi dưỡng với cô, cô sẽ ghi nhớ phần ân tình này.
Nhưng tình yêu của họ, cô sẽ không còn coi trọng như kiếp trước nữa, càng không thèm cầu xin họ bố thí giống như ăn mày.
Sống lại một đời, cô đã hiểu ra được rất nhiều điều.
Những thứ không thuộc về mình, cô sẽ không cưỡng cầu làm gì.
Huống chi trên thế gian này vẫn có người thân ruột thịt đang chờ cô nhận lại.
Ngồi máy bay hai tiếng, lại đi xe xóc nảy thêm ba bốn tiếng, Lê Sở Hề mới đến được nơi cần đến, đó là một vùng quê hẻo lánh.
Nhìn vẻ mặt không hài lòng của Cố Vân Phương, thậm chí Lê Sở Hề còn chẳng muốn nhíu mày bất mãn.
Nếu là cô trước đây, có lẽ sẽ vì những lời Cố Vân Phương vừa mới nói mà đau buồn, tủi thân, rồi trốn đi khóc lóc một mình đủ kiểu. Bởi vì cô vẫn rất trân trọng tình mẫu tử giữa cô và Cố Vân Phương, vẫn để tâm đến gia đình mà cô đã gắn bó từ nhỏ đến lớn.
Nhưng bây giờ thì không còn nữa rồi.
Lê Sở Hề nở một nụ cười ngoan ngoãn, ngọt ngào nói: "Mẹ, con rất chào đón Nguyệt Nghi, cũng rất coi trọng lần gặp mặt đầu tiên với em ấy. Con muốn để lại ấn tượng tốt với em, nên mới trang điểm một chút. Đã khiến mọi người phải chờ, con xin lỗi mẹ nhiều."
Lê Gia Minh ở bên cạnh vội hoà giải.
"Thôi nào, tôi đã nói rồi mà, Tiểu Hề là đứa con hiểu chuyện, sao có thể không chào đón Nguyệt Nghi cơ chứ? Vân Phương, bà cứ thích nghĩ lung tung... Giờ vẫn còn sớm, đi đón Nguyệt Nghi vẫn kịp mà."
Nghe xong sắc mặt Cố Vân Phương mới khá hơn một chút.
"Vậy thì đừng lãng phí thời gian nữa, chúng ta nhanh đi thôi."
Đợi bà ta xuống lầu, Lê Gia Minh nhìn Lê Sở Hề, nhẹ nhàng nói: "Tiểu Hề, con đừng để bụng. Mẹ con sốt ruột muốn gặp Nguyệt Nghi nên mới hơi nặng lời. Thật ra bà ấy vẫn rất quan tâm con, rất yêu con…"
Dừng một chút, ông ta lại nói tiếp.
"Còn nữa, con đừng quá lo lắng. Dù Nguyệt Nghi có trở về thì con vẫn là đứa con gái mà ba yêu thương, là cô chủ tiểu thư của nhà họ Lê, nhà họ Lê tuyệt đối sẽ không bạc đãi con. Từ nay về sau, con và Nguyệt Nghi là chị em, nhất định phải hoà thuận với nhau nhé."
Lê Sở Hề chớp chớp mắt, vẻ mặt cảm động: "Vâng, con biết rồi, con nhất định sẽ đối xử tốt với em gái Nguyệt Nghi."
Lê Gia Minh hài lòng gật đầu.
"Ba biết ngay con là đứa con ngoan mà."
Đợi Lê Gia Minh đi theo Cố Vân Phương xuống lầu, vẻ cảm động trên mặt Lê Sở Hề dần biến mất, đôi mắt xinh đẹp đen láy của cô bình tĩnh nhìn theo bóng lưng họ rời đi.
Kiếp trước, sau khi Lê Nguyệt Nghi trở về, Cố Vân Phương dồn hết lực chú ý vào Lê Nguyệt Nghi mặc kệ cô. Dù bề ngoài Lê Gia Minh tỏ ra công bằng, nhưng trên thực tế vẫn thiên vị Lê Nguyệt Nghi hơn, luôn bắt cô phải nhường nhịn cô ta.
Sau đó, khi Lê Nguyệt Nghi tìm mọi cách hãm hại, bôi nhọ cô, thì những người đã nuôi dưỡng cô bao nhiêu năm lại không hề tin cô, mặc cho những lời đồn thổi bên ngoài ngày càng dữ dội.
Cuối cùng, cô trở thành trò cười của cả giới thượng lưu ở Bắc Kinh.
Dù vẫn ở lại nhà họ Lê với thân phận con nuôi, bề ngoài vẫn là cô chủ nhà họ Lê, nhưng cuộc sống của cô còn không bằng người hầu, ai cũng có thể tới giẫm đạp cô.
Dù vậy, cô vẫn tin rằng Lê Gia Minh và Cố Vân Phương yêu thương cô thật lòng.
Nhưng sự thật đã chứng minh, suy nghĩ của cô thật nực cười.
Vốn dĩ họ đã muốn đuổi cô đi từ lâu rồi.
Khi Lê Nguyệt Nghi ngấm ngầm ra tay ngăn cản cô nhận lại người nhà họ Thịnh, họ cũng không thèm mảy may để ý, mà chỉ dửng dưng đứng nhìn.
Dù sao cô cũng đã sống ở nhà họ Lê mười sáu năm, Lê Gia Minh và Cố Vân Phương cũng có công nuôi dưỡng với cô, cô sẽ ghi nhớ phần ân tình này.
Nhưng tình yêu của họ, cô sẽ không còn coi trọng như kiếp trước nữa, càng không thèm cầu xin họ bố thí giống như ăn mày.
Sống lại một đời, cô đã hiểu ra được rất nhiều điều.
Những thứ không thuộc về mình, cô sẽ không cưỡng cầu làm gì.
Huống chi trên thế gian này vẫn có người thân ruột thịt đang chờ cô nhận lại.
Ngồi máy bay hai tiếng, lại đi xe xóc nảy thêm ba bốn tiếng, Lê Sở Hề mới đến được nơi cần đến, đó là một vùng quê hẻo lánh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.