Đoàn Sủng Thiên Kim Thật Áo Choàng Của Cô Lại Rơi Rồi
Chương 9:
Tú Tiểu Đao
27/08/2024
Bước vào khuôn viên trường quen thuộc, Lê Sở Hề nhớ về rất nhiều việc ở kiếp trước. Đôi mắt đen láy lẳng lặng nhìn mọi thứ trước mắt, trong mắt ẩn chứa rất nhiều cảm xúc phức tạp.
Mà Lê Nguyệt Nghi bị sự xa hoa, sang trọng của trường học dọa cho sợ hãi.
Trước khi chuyển đến nơi này, cô ta chưa bao giờ biết, trường học cũng có đài phun nước ở quảng trường, có chuỗi siêu thị và sân vận động được trang hoàng lộng lẫy! Thậm chí còn có một quá cà phê và rạp chiếu phim ở ngoài trời.
Trước đây, cô ta đều học ở trường tiểu học và cấp hai xuống cấp nghiêm trọng, mỗi khi trời mưa phòng học đều sẽ bị dột. Lên cấp ba học ở trên huyện, điều kiện cũng tốt hơn đôi chút. Nhưng cơ sở vật chất tốt hơn chẳng qua cũng chỉ có thêm một sân thể dục bằng nhựa do người ta quyên góp thông qua tooe chức từ thiện.
Những học sinh đi lại trong khuôn viên trường đều mặc quần áo chỉnh tề, vừa nhìn là biết có thân phận khác hẳn với những đứa trẻ bình thường.
Cho dù khoác lên mình những bộ quần áo hàng hiệu, đắt tiền nhưng khi đứng trước mặt những cậu ấm, cô chiêu vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng, sống trong nhung lụa thì Lê Nguyệt Nghi vẫn cảm thấy vô cùng tự ti.
Nhìn sang bên cạnh thấy Lê Sở Hề vẫn bình tĩnh, tự tin chào hỏi với người khác, trong lòng lại dâng lên một tia hận ý.
Vốn dĩ, người nên bình tĩnh như vậy phải là cô ta!
Rõ ràng Lê Sở Hề chỉ là đồ giả, lại không biết xấu hổ coi mình là thiên kim thật! Nhìn bộ dạng này, xem ra vẫn coi mình là thiên kim tiểu thư nhà họ Lê!
Đúng là không biết xấu hổ!
Lúc này, từ phía sau Lê Nguyệt Nghi nghe thấy những lời bàn tán của mấy học sinh nữ truyền đến.
“Nhìn kìa, phía trước không phải là Lê Sở Hề sao? Qủa nhiên là hoa khôi được mọi người công nhận, dáng người thật đẹp… Mà, người đi bên cạnh cô ấy là ai vậy? Trông lạ quá.”
“Tôi cũng không biết, chắc là học sinh mới chuyển đến.”
Tròng mắt* Lê Nguyệt Nghi di chuyển, trong đầu bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng.
Tròng mắt*: Tròng mắt là một hình cầu, lớp củng mạc phía ngoài, màu trắng đục (tròng trắng), phía trước bọc bởi một lớp trong gọi là kết mạc. Giác mạc nối tiếp củng mạc lồi ra phía trước, trong suốt để lộ phía trong cầu mắt, tạo thành tròng đen.
Cô ta nhìn về phía Lê Sở Hề hạ thấp giọng xuống nhưng lại điều chỉnh âm lượng để những người xung quanh vẫn có thể nghe thấy.
“Chị, chị yên tâm đi! Em sẽ không nói với người khác chuyện chị không phải con gái ruột nhà họ Lê. Em chỉ nói, là bởi vì thân thể em không tốt nên được nuôi dưỡng ở bên ngoài bây giờ mới được đón trở về chứ không phải năm đó hai đứa trẻ bị đánh tráo.”
Mấy học sinh nữ ở bên cạnh tất nhiên là nghe thấy.
“Cái gì? Lê Sở Hề thì ra không phải thiên kim thật của nhà họ Lê? Còn nữa, chuyện đánh tráo là như thế nào?”
“Tôi nghe nói, hôm qua nhà họ Lê vừa đón một đứa con gái trở về. Xem ra, người bên cạnh Lê Sở Hề mới là thiên kim tiểu thư chân chính của nhà họ Lê. Xem đi, ngày thường tỏ vẻ thanh cao hóa ra cũng chỉ là đồ giả!”
Dường như, bây giờ Lê Nguyệt Nghi mới phản ứng lại, hoảng sợ mà che miệng lại: “Chị ơi, không phải em cố ý!”
Giọng nói cao hơn mấy tông, khiến mọi càng thêm chú ý.
“Làm sao vậy, làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?”
“Lê Sở Hề không phải con gái ruột của Lê gia! Ngày đầu tiên khai giảng đã tuôn ra tin tức nóng hổi như vậy, chậc chậc….”
Nghe thấy, xung quanh càng ngày càng nhiều âm thanh bàn tán. Khóe môi Lê Nguyệt Nghi lặng lẽ cong lên.
Đương nhiên, cô ta hy vọng cả thế giới đều biết chuyện Lê Sở Hề không biết xấu hổ chiếm lấy thân phận của cô ta. Buổi sáng hôm nay, ở trước mặt ba mẹ nói vậy, chẳng qua chỉ vì muốn họ thấy được bản thân cô ta rất hiểu chuyện.
Hiện tại không phải là cô ta cố ý nói ra mà “không cẩn thận” bị người khác nghe được, chắc chắn ba mẹ sẽ không trách cô ta….
Bây giờ, tất cả mọi người đều biết, Lê Sở Hề để tôi xem cô sẽ làm thế nào!
Mà Lê Nguyệt Nghi bị sự xa hoa, sang trọng của trường học dọa cho sợ hãi.
Trước khi chuyển đến nơi này, cô ta chưa bao giờ biết, trường học cũng có đài phun nước ở quảng trường, có chuỗi siêu thị và sân vận động được trang hoàng lộng lẫy! Thậm chí còn có một quá cà phê và rạp chiếu phim ở ngoài trời.
Trước đây, cô ta đều học ở trường tiểu học và cấp hai xuống cấp nghiêm trọng, mỗi khi trời mưa phòng học đều sẽ bị dột. Lên cấp ba học ở trên huyện, điều kiện cũng tốt hơn đôi chút. Nhưng cơ sở vật chất tốt hơn chẳng qua cũng chỉ có thêm một sân thể dục bằng nhựa do người ta quyên góp thông qua tooe chức từ thiện.
Những học sinh đi lại trong khuôn viên trường đều mặc quần áo chỉnh tề, vừa nhìn là biết có thân phận khác hẳn với những đứa trẻ bình thường.
Cho dù khoác lên mình những bộ quần áo hàng hiệu, đắt tiền nhưng khi đứng trước mặt những cậu ấm, cô chiêu vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng, sống trong nhung lụa thì Lê Nguyệt Nghi vẫn cảm thấy vô cùng tự ti.
Nhìn sang bên cạnh thấy Lê Sở Hề vẫn bình tĩnh, tự tin chào hỏi với người khác, trong lòng lại dâng lên một tia hận ý.
Vốn dĩ, người nên bình tĩnh như vậy phải là cô ta!
Rõ ràng Lê Sở Hề chỉ là đồ giả, lại không biết xấu hổ coi mình là thiên kim thật! Nhìn bộ dạng này, xem ra vẫn coi mình là thiên kim tiểu thư nhà họ Lê!
Đúng là không biết xấu hổ!
Lúc này, từ phía sau Lê Nguyệt Nghi nghe thấy những lời bàn tán của mấy học sinh nữ truyền đến.
“Nhìn kìa, phía trước không phải là Lê Sở Hề sao? Qủa nhiên là hoa khôi được mọi người công nhận, dáng người thật đẹp… Mà, người đi bên cạnh cô ấy là ai vậy? Trông lạ quá.”
“Tôi cũng không biết, chắc là học sinh mới chuyển đến.”
Tròng mắt* Lê Nguyệt Nghi di chuyển, trong đầu bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng.
Tròng mắt*: Tròng mắt là một hình cầu, lớp củng mạc phía ngoài, màu trắng đục (tròng trắng), phía trước bọc bởi một lớp trong gọi là kết mạc. Giác mạc nối tiếp củng mạc lồi ra phía trước, trong suốt để lộ phía trong cầu mắt, tạo thành tròng đen.
Cô ta nhìn về phía Lê Sở Hề hạ thấp giọng xuống nhưng lại điều chỉnh âm lượng để những người xung quanh vẫn có thể nghe thấy.
“Chị, chị yên tâm đi! Em sẽ không nói với người khác chuyện chị không phải con gái ruột nhà họ Lê. Em chỉ nói, là bởi vì thân thể em không tốt nên được nuôi dưỡng ở bên ngoài bây giờ mới được đón trở về chứ không phải năm đó hai đứa trẻ bị đánh tráo.”
Mấy học sinh nữ ở bên cạnh tất nhiên là nghe thấy.
“Cái gì? Lê Sở Hề thì ra không phải thiên kim thật của nhà họ Lê? Còn nữa, chuyện đánh tráo là như thế nào?”
“Tôi nghe nói, hôm qua nhà họ Lê vừa đón một đứa con gái trở về. Xem ra, người bên cạnh Lê Sở Hề mới là thiên kim tiểu thư chân chính của nhà họ Lê. Xem đi, ngày thường tỏ vẻ thanh cao hóa ra cũng chỉ là đồ giả!”
Dường như, bây giờ Lê Nguyệt Nghi mới phản ứng lại, hoảng sợ mà che miệng lại: “Chị ơi, không phải em cố ý!”
Giọng nói cao hơn mấy tông, khiến mọi càng thêm chú ý.
“Làm sao vậy, làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?”
“Lê Sở Hề không phải con gái ruột của Lê gia! Ngày đầu tiên khai giảng đã tuôn ra tin tức nóng hổi như vậy, chậc chậc….”
Nghe thấy, xung quanh càng ngày càng nhiều âm thanh bàn tán. Khóe môi Lê Nguyệt Nghi lặng lẽ cong lên.
Đương nhiên, cô ta hy vọng cả thế giới đều biết chuyện Lê Sở Hề không biết xấu hổ chiếm lấy thân phận của cô ta. Buổi sáng hôm nay, ở trước mặt ba mẹ nói vậy, chẳng qua chỉ vì muốn họ thấy được bản thân cô ta rất hiểu chuyện.
Hiện tại không phải là cô ta cố ý nói ra mà “không cẩn thận” bị người khác nghe được, chắc chắn ba mẹ sẽ không trách cô ta….
Bây giờ, tất cả mọi người đều biết, Lê Sở Hề để tôi xem cô sẽ làm thế nào!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.