Chương 104: Anh sư tử trước và nay
Tùng Đình
15/01/2022
Lại nói tiếp, thật ra U U nhào qua ôm sư tử chưa được bao lâu thì Phí Quân
đã hồi phục tinh thần, ông tiến tới dùng một tay xách bé lên giống như
xách gà con rồi ôm vào lòng.
Sau đó xoay người đi ra ngoài.
Lúc bị Phí Quân bế đi, U U vẫn còn nghi ngờ hỏi:
"Cháu chỉ được sờ một chút thôi ạ? Có thể sờ tiếp không ạ?"
"Lông nó hình như bị rối rồi, U U có mang theo lược nhỏ nè, cháu có thể chải giùm nó đó.."
Phí Quân: "..."
Ông chỉ muốn tìm một diễn viên nhí có lá gan lớn một chút thôi nhưng mà lá gan của cô bé này cũng lớn quá rồi đó?
Mỗi lần đến gần con sư tử kia, ngay cả ông cũng phải cẩn thận từng li từng tí, cũng không dám cử động mạnh, vậy mà cô bé này lại trực tiếp bổ nhào đến, sờ sư tử giống như sờ một chú chó con.
Sau khi ôm U U ra khỏi lồng sắt, không hề bất ngờ, Úc Lan vừa bị dọa đến chết khiếp nhanh chóng chạy đến mắng U U khỏe mạnh, ngây thơ kia.
"Có phải mẹ đã nói với con là rất nguy hiểm hay không? Sao con lại tự ý làm bậy như vậy hả!"
"Con còn chủ động bổ nhào đến ôm nó nữa, giỏi ghê ha? Sao con không nhảy vào miệng nó ngồi luôn đi!"
U U rụt cổ lại, yếu ớt nói:
"Nó có há miệng đâu.."
Úc Lan tức giận đến mức muốn đánh vào mông bé.
Phí Quân cũng tự nhận ra sơ suất của mình, ông không thể không nghiêm túc nói xin lỗi với U U nhưng vẫn giải thích:
"Con sư tử này có há miệng hay không cũng không nguy hiểm. Bởi vì khi được huấn luyện ở đoàn xiếc nó đã bị thương rất nhiều, nên tốc độ phản ứng và lực của móng vuốt cũng không mạnh và linh hoạt như mấy con sư tử bình thường.."
Úc Lan vẫn còn kinh hồn khiếp vía, còn U U sau khi nghe Phí Quân nói lại vô cùng đau lòng, kéo kéo tay áo bà:
"Mẹ ơi, anh sư tử thật đáng thương, chúng ta có thể mang anh ấy về nhà nuôi được không ạ.."
Vừa hay Miên Miên cũng cô đơn, có anh sư tử về làm bạn, chắc chắn Miên Miên sẽ vui lắm đó!
Úc Lan cười như không cười:
"Được thôi, mẹ nuôi sư tử, còn con thì ở lại đây, chịu không?"
Nụ cười trên mặt U U cứng đờ.
"Sau này, giường của con sẽ thành gường của sư tử, đồ ăn vặt của con sẽ cho sư tử ăn, ba mẹ cũng sẽ là ba mẹ của sư tử, được không?"
Khuôn mặt nhỏ của U U phồng lên, vô cùng đáng thương ôm đùi bà.
"Mẹ không nỡ làm vậy đâu." Bé con ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, có chút chột dạ, lại giống như đang tự tẩy não chính mình: "Chắc chắn mẹ sẽ không nỡ bỏ con đâu."
Úc Lan hừ lạnh một tiếng, chọc chọc trán bé.
"Còn muốn nuôi sư tử à, mẹ thấy con giống gấu trúc ngốc nghếch rồi đấy!"
Nếu đem con sư tử này về thì cái nhà trẻ kế bên nhà bọn họ không chừng lại biến thành vườn bách thú!
Phí Quân: "Nếu con bé thích đến vậy thì sau khi quay phim xong có thể ở chơi thêm vài ngày.."
Úc Lan lạnh lùng liếc mắt nhìn qua, cho dù là Phí Quân cũng phải ngậm miệng lại.
U U ngoan ngoãn như gà con đồng cảm mà nhìn chú khỉ đầu chó.
Lúc mẹ con tức giận thì vô cùng, vô cùng đáng sợ đúng không?
Phí Quân đáp lại với một ánh mắt khẳng định.
Quả thật là đáng sợ.
- -
Thời gian gấp gáp, một ngày sau khi U U đến, đoàn làm phim bắt đầu chuẩn bị quay cảnh này nhưng cũng không cần chuẩn bị quá nhiều, quan trọng là sư tử luôn sẵn sàng.
Phí Quân quay phim luôn thoải mái về thời gian, người ta một ngày phải quay năm sáu cảnh diễn, còn ông quay một cảnh trong hai ngày cũng không phải là chuyện chưa từng có.
Chỉ là dựng bối cảnh thôi đã tốn hết cả buổi sáng.
Úc Lan và nam chính có cảnh quay ở tổ khác nên để U U đợi ở tổ bên này, tuy không có mẹ bên cạnh nhưng so với lúc có mẹ thì bây giờ bé còn trôi qua tốt hơn nhiều.
Chú ở tổ ánh sáng cầm quả táo đến:
"Còn hai tiếng nữa mới đến giờ ăn trưa, U U có đói bụng không? Đói thì ăn quả táo này nha."
Chị ở tổ đạo cụ thì đem kẹo mềm vị trái cây đến cho U U:
"U U ăn kẹo nè! Ăn không không hết thì giấu kỹ đi đấy, đừng để mẹ em tịch thu nha."
Mặc dù nhân viên đoàn làm phim đều rất bận nhưng họ cũng không quên mang đồ ăn vặt đến cho diễn viên nhí đang ngồi đợi lên sân khấu.
U U mặc cái áo lông trắng ngồi trên chiếc ghế nhỏ giống như một quả cầu tuyết, bé ngẩng khuôn mặt nhỏ chào đón mọi người, cũng mặc cho người khác xoa đầu, bóp má, bé ngồi đó giống như linh vật của đoàn phim vậy.
U U cũng không biết tại sao lại như vậy, mọi người đều nhét đồ ăn vào trong lòng bé, chỉ có một buổi sáng mà đồ ăn vặt bé nhận được đã đủ để mở một cái tạp hóa nhỏ rồi.
Dù không hiểu tại sao lại vậy nhưng U U vẫn cất kĩ đống đồ ăn vặt này, chỉ lấy mấy viên kẹo gấu mềm đầy màu sắc, loạch xoạch chạy đi tìm chú khỉ đầu chó chơi cùng.
"Chú khỉ đầu chó ơi!"
Từ xa đã nhìn thấy Phí Quân đang bị một một nhóm người vây quanh, U U vui vẻ vừa kêu vừa nhảy nhót chạy đến.
"Sáng nay không cần U U sao?"
Mẹ nói U U phải ngoan ngoãn nghe lời chú khỉ đầu chó nhưng mà bé đã ngồi ở chỗ kia cả buổi sáng rồi!
Mọi người xung quanh Phí Quân đều bất ngờ nhìn cô gái nhỏ.
Trong đó có vài người ngày hôm qua không ở đây, chỉ biết con gái của Úc Lan sẽ đến đóng vai của bà khi nhỏ, nhưng lại không biết cô bé này lại có lá gan lớn như vậy, dám ôm đùi Phí Quân còn gọi ông ấy là..
Chú khỉ đầu chó?
Mấy phó đạo diễn đứng bên cạnh mím chặt môi, sợ bản thân kiềm chế không nổi sẽ bật cười thành tiếng.
Nhưng đồng thời bọn họ cũng lo lắng thay cho cô gái nhỏ không biết trời cao đất dày này.
Phí Quân đã bốn mươi lăm tuổi rồi còn chưa kết hôn, nghĩ cũng biết ông là người không thích trẻ con, mấy diễn viên nhí trước kia cũng không dám đến nói chuyện với ông.
Cô gái nhỏ này nhìn qua đã thấy rất yếu ớt, chắc chắn bị mắng một câu sẽ lập tức khóc nức nở?
Nhưng mà không đợi bọn họ chạy đến bế cô bé ra khỏi đùi Phí Quân thì ông đã buông kịch bản, cúi người tự mình bế bé..
Đặt lên đùi ông.
"Chán à? Không phải có người bên tổ đạo cụ chơi với cháu sao?"
Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, thật sự không thể tin được âm thanh ôn nhu đó phát ra từ miệng của Phí Quân.
Lúc nãy vừa mới mắng chửi người khác! Ông không phải như vậy đâu!
U U ngoan ngoãn lắc đầu:
"Chị đạo cụ bận rộn lắm nên U U để chị đi làm việc rồi! Con có thể chơi cùng chú khỉ đầu chó!"
Chẳng lẽ cháu thật sự không nhìn ra, chú khỉ đầu chó mới là người bận nhất sao?
Trong lòng mọi người đều nghĩ như vậy nhưng chẳng ai dám hé nửa lời.
Mà bản thân Phí Quân cũng không bị cô gái nhỏ này làm phiền đến mức mất kiên nhẫn, chỉ nhàn nhạt nói:
"Bây giờ ta không thể chơi với cháu được, nếu cháu không thấy chán thì có thể ngồi đây đợi ta làm xong việc."
Mọi người ngoài mặt thì bình tĩnh nhưng trong lòng đều nổi lên một trận cuồng phong, sóng to gió lớn.
Ôi má ơi.
Chẳng lẽ trời muốn đổ mưa đỏ sao?
"Được ạ!" U U lập tức đồng ý, ngồi ở trên đùi Phí Quân đung đưa chân nhỏ, thuận miệng nói: "Trước kia cháu cũng hay đến phim trường của ba, cũng thường xuyên ngồi đợi ba!"
Nói đến bố, cô gái nhỏ lập tức hăng hái, quay đầu lại, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn ông nói:
"Ba cháu tên là Cố Khải Châu, ba cũng là một đạo diễn rất lợi hại đó!"
Mặt cô gái nhỏ tràn đầy tự hào, nghiêm túc khoe khoang bố của bé.
Bé hoàn toàn không biết, trong công việc thì người ngồi trước mắt bé chính là đối thủ không đội trời chung với bố bé.
Sự im lặng lại bao trùm.
Mọi người xung quanh đều biết Cố Khải Châu và Phí Quân luôn luôn không hợp nhau nên đều an tĩnh như gà.
Phí Quân rũ mắt nhìn bé gái đáng yêu, có thể mơ hồ nhìn ra chút bóng dáng của Cố Khải Châu, đặc biệt là khi cô bé cười lên có chút ngây ngốc, cái này thật sự rất giống ông ta.
Nhưng bộ dáng ngây thơ ngốc nghếch của bé lại không khiến người khác chán ghét, thậm chí còn cảm thấy rất đáng yêu.
"Ta biết."
U U hưng phấn nói: "Thật ạ? Chú cũng cảm thấy ba cháu vô cùng vô cùng lợi hại sao?"
Toàn bộ phim trường nín thở, Phí Quân dừng một chút, có chút miễn cưỡng nói: "Đúng vậy."
Trong tiếng hoan hô vui vẻ của U U, mọi người trố mắt nhìn nhau, nhao nhao hoài nghi nhân sinh.
Lúc này nếu ở phim trường có paparazzi, chắc chắn người đó sẽ rất phấn khích.
Phí Quân khen Cố Khải Châu? Đây là chuyện kinh thiên động địa gì đây?
Nhìn qua thì bản thân đương sự còn rất bình tĩnh, cũng không cảm thấy xấu hổ khi bị ép khen đối thủ không đội trời chung.
"Lúc nãy nói đến chỗ nào rồi? Tiếp tục đi."
Ở phim trường bên này, đạo diễn nổi tiếng xăm mình như một đại ca xã hội đen đang ôm diễn viên nhí trong lòng, cùng mọi người thảo luận kịch bản. Ở bên kia, Ung Trạch vừa xuống máy bay đã vội vàng chạy đến phim trường.
Phim trường nằm gần đường quốc lộ hoang vắng, mà đoàn phim lại tập trung đông người cho nên rất dễ dàng tìm thấy.
Cuối cùng Ung Trạch cũng vất vả mệt mỏi đến nơi, cậu lo lắng cho U U, người có huyết mạch yêu quái nhưng lại không có lực uy hiếp kia sẽ gặp chuyện không may.
Dù sao thì yêu quái đều tập trung ở khu vực xung quanh núi Trường Trạch, còn những nơi hoang vắng, đa số đều là động vật hoang dã không có lý trí, nếu như bị hơi thở yêu quái chọc giận, chúng có thể sẽ gây ra hậu quả không lường trước được.
"Này.. Này.."
Nhân viên công tác ở phim trường ngăn Ung Trạch lại.
"Em trai à, chỗ này là nơi quay phim, hình như em không phải nhân viên ở đây đúng không?"
Nhân viên đánh giá Ung Trạch một chút.
Thiếu niên mười bốn, mười lăm tuổi, cũng có dáng vẻ của ngôi sao nhưng khuôn mặt lại không quen thuộc, hơn nữa cũng không đeo thẻ công tác.
Ung Trạch giải thích: "Tôi tới tìm Cố U U."
Nhân viên công tác: "À, em là fan sao? Vậy cũng không được, bạn nhỏ U U đang quay phim.."
Ung Trạch tự dưng bị nhầm thành fan: ?
Cũng may cậu phản ứng nhanh nhạy, thừa dịp nhân viên công tác không chú ý, theo lối khác đi vào, thuận tiện đội thêm một cái mũ lưỡi trai che lại bộ dáng nổi bật của mình.
Dựa vào hơi thở yêu quái nhàn nhạt trong không khí, Ung Trạch thuận lợi tìm được U U.
Sau đó cậu nhìn thấy ở giữa phim trường có một con sư tử.
"U, U U ngoan.. Em, em nhanh mang lược, mang lược đến đây đi.. Được không?"
Trong lòng nhân viên bảo vệ được trạm cứu trợ động vật phái đến vô cùng hoảng sợ nhìn cô bé đang chải lông cho sư tử.
Mặc dù trên người bé có đeo đồ bảo hộ để khi có nguy hiểm sẽ nhanh chóng kéo bé đi, cũng đã làm một số thủ đoạn trói buộc để hạn chế hoạt động của sư tử.
Nhưng cũng không có nghĩa là bé có thể ngồi ngay đầu sư tử thế kia!
"Dạ?" Khuôn mặt U U hiện lên vẻ nghi ngờ, chỉ vào bộ lông rậm rạp của sư tử nói: "Lông nó bị rối rồi, chúng ta sắp phải quay phim thì phải chải lại cho đẹp chứ!"
Nhân viên bảo vệ và các diễn viên khác thật muốn lên cơn đau tim.
Bé tưởng đây là búp bê Barbie của bé sao.
Bọn họ cũng không dám tùy tiện đến gần sư tử, cho nên chỉ có thể giương mắt nhìn U U ngồi đó cầm lược chải lông cho sư tử, không nhẹ cũng không nặng, thỉnh thoảng lại dùng sức kéo một cái.
Trong cổ họng sư tử phát ra vài tiếng gầm gừ không rõ, ngay cả ngón chân của nhân viên công tác cũng trở nên căng thẳng, sẵn sàng tùy lúc mà kéo đồ bảo hộ.
Nhưng mà sư tử chỉ vặn vẹo vài cái, liếc mắt nhìn U U một cái, rồi không còn động tĩnh gì nữa.
Cảnh này còn chưa quay bắt đầu quay, từ nhân viên tạp vụ đến đạo diễn đều vô cùng im lặng, dây thần kinh trong đầu đã nhảy liên hồi.
Chỉ có U U đang ở trong nguy hiểm lại không hề hay biết gì, vui vẻ chải lông cho sư tử, giống như dưới tay bé chỉ là một con vật nhỏ vô hại có bộ lông màu vàng thôi.
U U vừa định quay đầu hỏi chú khỉ đầu chó xem bé có thể thắt một bím tóc nhỏ cho sư tử hay không thì nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trong đám người.
Mặc dù mũ lưỡi trai đã được kéo xuống rất thấp nhưng U U liếc mắt một cái là nhận ra ngay.
"Anh Ung Trạch!"
Bé vui mừng hớn hở, điên cuồng vẫy tay với cậu.
Nhân viên phim trường đồng loạt quay lại nhìn cậu bé không biết đã vào phim trường từ lúc nào.
"Sao anh lại đến đây vậy!"
Giọng nói của cô gái nhỏ tràn đầy vui vẻ, ngọt đến rụng tim.
Ung Trạch đang định trả lời, lại nghe thấy bé dùng giọng điệu vui vẻ nói với con sư tử đang nằm bên cạnh:
"Anh sư tử, đây là anh Ung Trạch mà em đã nói với anh! Anh xem! Có phải anh ấy rất đẹp đúng không!"
Anh sư tử tiền nhiệm - Ung Trạch dừng chân, trong đầu hiện ra một dấu chấm hỏi.
Nó là anh sư tử, vậy cậu là ai?
Sau đó xoay người đi ra ngoài.
Lúc bị Phí Quân bế đi, U U vẫn còn nghi ngờ hỏi:
"Cháu chỉ được sờ một chút thôi ạ? Có thể sờ tiếp không ạ?"
"Lông nó hình như bị rối rồi, U U có mang theo lược nhỏ nè, cháu có thể chải giùm nó đó.."
Phí Quân: "..."
Ông chỉ muốn tìm một diễn viên nhí có lá gan lớn một chút thôi nhưng mà lá gan của cô bé này cũng lớn quá rồi đó?
Mỗi lần đến gần con sư tử kia, ngay cả ông cũng phải cẩn thận từng li từng tí, cũng không dám cử động mạnh, vậy mà cô bé này lại trực tiếp bổ nhào đến, sờ sư tử giống như sờ một chú chó con.
Sau khi ôm U U ra khỏi lồng sắt, không hề bất ngờ, Úc Lan vừa bị dọa đến chết khiếp nhanh chóng chạy đến mắng U U khỏe mạnh, ngây thơ kia.
"Có phải mẹ đã nói với con là rất nguy hiểm hay không? Sao con lại tự ý làm bậy như vậy hả!"
"Con còn chủ động bổ nhào đến ôm nó nữa, giỏi ghê ha? Sao con không nhảy vào miệng nó ngồi luôn đi!"
U U rụt cổ lại, yếu ớt nói:
"Nó có há miệng đâu.."
Úc Lan tức giận đến mức muốn đánh vào mông bé.
Phí Quân cũng tự nhận ra sơ suất của mình, ông không thể không nghiêm túc nói xin lỗi với U U nhưng vẫn giải thích:
"Con sư tử này có há miệng hay không cũng không nguy hiểm. Bởi vì khi được huấn luyện ở đoàn xiếc nó đã bị thương rất nhiều, nên tốc độ phản ứng và lực của móng vuốt cũng không mạnh và linh hoạt như mấy con sư tử bình thường.."
Úc Lan vẫn còn kinh hồn khiếp vía, còn U U sau khi nghe Phí Quân nói lại vô cùng đau lòng, kéo kéo tay áo bà:
"Mẹ ơi, anh sư tử thật đáng thương, chúng ta có thể mang anh ấy về nhà nuôi được không ạ.."
Vừa hay Miên Miên cũng cô đơn, có anh sư tử về làm bạn, chắc chắn Miên Miên sẽ vui lắm đó!
Úc Lan cười như không cười:
"Được thôi, mẹ nuôi sư tử, còn con thì ở lại đây, chịu không?"
Nụ cười trên mặt U U cứng đờ.
"Sau này, giường của con sẽ thành gường của sư tử, đồ ăn vặt của con sẽ cho sư tử ăn, ba mẹ cũng sẽ là ba mẹ của sư tử, được không?"
Khuôn mặt nhỏ của U U phồng lên, vô cùng đáng thương ôm đùi bà.
"Mẹ không nỡ làm vậy đâu." Bé con ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, có chút chột dạ, lại giống như đang tự tẩy não chính mình: "Chắc chắn mẹ sẽ không nỡ bỏ con đâu."
Úc Lan hừ lạnh một tiếng, chọc chọc trán bé.
"Còn muốn nuôi sư tử à, mẹ thấy con giống gấu trúc ngốc nghếch rồi đấy!"
Nếu đem con sư tử này về thì cái nhà trẻ kế bên nhà bọn họ không chừng lại biến thành vườn bách thú!
Phí Quân: "Nếu con bé thích đến vậy thì sau khi quay phim xong có thể ở chơi thêm vài ngày.."
Úc Lan lạnh lùng liếc mắt nhìn qua, cho dù là Phí Quân cũng phải ngậm miệng lại.
U U ngoan ngoãn như gà con đồng cảm mà nhìn chú khỉ đầu chó.
Lúc mẹ con tức giận thì vô cùng, vô cùng đáng sợ đúng không?
Phí Quân đáp lại với một ánh mắt khẳng định.
Quả thật là đáng sợ.
- -
Thời gian gấp gáp, một ngày sau khi U U đến, đoàn làm phim bắt đầu chuẩn bị quay cảnh này nhưng cũng không cần chuẩn bị quá nhiều, quan trọng là sư tử luôn sẵn sàng.
Phí Quân quay phim luôn thoải mái về thời gian, người ta một ngày phải quay năm sáu cảnh diễn, còn ông quay một cảnh trong hai ngày cũng không phải là chuyện chưa từng có.
Chỉ là dựng bối cảnh thôi đã tốn hết cả buổi sáng.
Úc Lan và nam chính có cảnh quay ở tổ khác nên để U U đợi ở tổ bên này, tuy không có mẹ bên cạnh nhưng so với lúc có mẹ thì bây giờ bé còn trôi qua tốt hơn nhiều.
Chú ở tổ ánh sáng cầm quả táo đến:
"Còn hai tiếng nữa mới đến giờ ăn trưa, U U có đói bụng không? Đói thì ăn quả táo này nha."
Chị ở tổ đạo cụ thì đem kẹo mềm vị trái cây đến cho U U:
"U U ăn kẹo nè! Ăn không không hết thì giấu kỹ đi đấy, đừng để mẹ em tịch thu nha."
Mặc dù nhân viên đoàn làm phim đều rất bận nhưng họ cũng không quên mang đồ ăn vặt đến cho diễn viên nhí đang ngồi đợi lên sân khấu.
U U mặc cái áo lông trắng ngồi trên chiếc ghế nhỏ giống như một quả cầu tuyết, bé ngẩng khuôn mặt nhỏ chào đón mọi người, cũng mặc cho người khác xoa đầu, bóp má, bé ngồi đó giống như linh vật của đoàn phim vậy.
U U cũng không biết tại sao lại như vậy, mọi người đều nhét đồ ăn vào trong lòng bé, chỉ có một buổi sáng mà đồ ăn vặt bé nhận được đã đủ để mở một cái tạp hóa nhỏ rồi.
Dù không hiểu tại sao lại vậy nhưng U U vẫn cất kĩ đống đồ ăn vặt này, chỉ lấy mấy viên kẹo gấu mềm đầy màu sắc, loạch xoạch chạy đi tìm chú khỉ đầu chó chơi cùng.
"Chú khỉ đầu chó ơi!"
Từ xa đã nhìn thấy Phí Quân đang bị một một nhóm người vây quanh, U U vui vẻ vừa kêu vừa nhảy nhót chạy đến.
"Sáng nay không cần U U sao?"
Mẹ nói U U phải ngoan ngoãn nghe lời chú khỉ đầu chó nhưng mà bé đã ngồi ở chỗ kia cả buổi sáng rồi!
Mọi người xung quanh Phí Quân đều bất ngờ nhìn cô gái nhỏ.
Trong đó có vài người ngày hôm qua không ở đây, chỉ biết con gái của Úc Lan sẽ đến đóng vai của bà khi nhỏ, nhưng lại không biết cô bé này lại có lá gan lớn như vậy, dám ôm đùi Phí Quân còn gọi ông ấy là..
Chú khỉ đầu chó?
Mấy phó đạo diễn đứng bên cạnh mím chặt môi, sợ bản thân kiềm chế không nổi sẽ bật cười thành tiếng.
Nhưng đồng thời bọn họ cũng lo lắng thay cho cô gái nhỏ không biết trời cao đất dày này.
Phí Quân đã bốn mươi lăm tuổi rồi còn chưa kết hôn, nghĩ cũng biết ông là người không thích trẻ con, mấy diễn viên nhí trước kia cũng không dám đến nói chuyện với ông.
Cô gái nhỏ này nhìn qua đã thấy rất yếu ớt, chắc chắn bị mắng một câu sẽ lập tức khóc nức nở?
Nhưng mà không đợi bọn họ chạy đến bế cô bé ra khỏi đùi Phí Quân thì ông đã buông kịch bản, cúi người tự mình bế bé..
Đặt lên đùi ông.
"Chán à? Không phải có người bên tổ đạo cụ chơi với cháu sao?"
Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, thật sự không thể tin được âm thanh ôn nhu đó phát ra từ miệng của Phí Quân.
Lúc nãy vừa mới mắng chửi người khác! Ông không phải như vậy đâu!
U U ngoan ngoãn lắc đầu:
"Chị đạo cụ bận rộn lắm nên U U để chị đi làm việc rồi! Con có thể chơi cùng chú khỉ đầu chó!"
Chẳng lẽ cháu thật sự không nhìn ra, chú khỉ đầu chó mới là người bận nhất sao?
Trong lòng mọi người đều nghĩ như vậy nhưng chẳng ai dám hé nửa lời.
Mà bản thân Phí Quân cũng không bị cô gái nhỏ này làm phiền đến mức mất kiên nhẫn, chỉ nhàn nhạt nói:
"Bây giờ ta không thể chơi với cháu được, nếu cháu không thấy chán thì có thể ngồi đây đợi ta làm xong việc."
Mọi người ngoài mặt thì bình tĩnh nhưng trong lòng đều nổi lên một trận cuồng phong, sóng to gió lớn.
Ôi má ơi.
Chẳng lẽ trời muốn đổ mưa đỏ sao?
"Được ạ!" U U lập tức đồng ý, ngồi ở trên đùi Phí Quân đung đưa chân nhỏ, thuận miệng nói: "Trước kia cháu cũng hay đến phim trường của ba, cũng thường xuyên ngồi đợi ba!"
Nói đến bố, cô gái nhỏ lập tức hăng hái, quay đầu lại, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn ông nói:
"Ba cháu tên là Cố Khải Châu, ba cũng là một đạo diễn rất lợi hại đó!"
Mặt cô gái nhỏ tràn đầy tự hào, nghiêm túc khoe khoang bố của bé.
Bé hoàn toàn không biết, trong công việc thì người ngồi trước mắt bé chính là đối thủ không đội trời chung với bố bé.
Sự im lặng lại bao trùm.
Mọi người xung quanh đều biết Cố Khải Châu và Phí Quân luôn luôn không hợp nhau nên đều an tĩnh như gà.
Phí Quân rũ mắt nhìn bé gái đáng yêu, có thể mơ hồ nhìn ra chút bóng dáng của Cố Khải Châu, đặc biệt là khi cô bé cười lên có chút ngây ngốc, cái này thật sự rất giống ông ta.
Nhưng bộ dáng ngây thơ ngốc nghếch của bé lại không khiến người khác chán ghét, thậm chí còn cảm thấy rất đáng yêu.
"Ta biết."
U U hưng phấn nói: "Thật ạ? Chú cũng cảm thấy ba cháu vô cùng vô cùng lợi hại sao?"
Toàn bộ phim trường nín thở, Phí Quân dừng một chút, có chút miễn cưỡng nói: "Đúng vậy."
Trong tiếng hoan hô vui vẻ của U U, mọi người trố mắt nhìn nhau, nhao nhao hoài nghi nhân sinh.
Lúc này nếu ở phim trường có paparazzi, chắc chắn người đó sẽ rất phấn khích.
Phí Quân khen Cố Khải Châu? Đây là chuyện kinh thiên động địa gì đây?
Nhìn qua thì bản thân đương sự còn rất bình tĩnh, cũng không cảm thấy xấu hổ khi bị ép khen đối thủ không đội trời chung.
"Lúc nãy nói đến chỗ nào rồi? Tiếp tục đi."
Ở phim trường bên này, đạo diễn nổi tiếng xăm mình như một đại ca xã hội đen đang ôm diễn viên nhí trong lòng, cùng mọi người thảo luận kịch bản. Ở bên kia, Ung Trạch vừa xuống máy bay đã vội vàng chạy đến phim trường.
Phim trường nằm gần đường quốc lộ hoang vắng, mà đoàn phim lại tập trung đông người cho nên rất dễ dàng tìm thấy.
Cuối cùng Ung Trạch cũng vất vả mệt mỏi đến nơi, cậu lo lắng cho U U, người có huyết mạch yêu quái nhưng lại không có lực uy hiếp kia sẽ gặp chuyện không may.
Dù sao thì yêu quái đều tập trung ở khu vực xung quanh núi Trường Trạch, còn những nơi hoang vắng, đa số đều là động vật hoang dã không có lý trí, nếu như bị hơi thở yêu quái chọc giận, chúng có thể sẽ gây ra hậu quả không lường trước được.
"Này.. Này.."
Nhân viên công tác ở phim trường ngăn Ung Trạch lại.
"Em trai à, chỗ này là nơi quay phim, hình như em không phải nhân viên ở đây đúng không?"
Nhân viên đánh giá Ung Trạch một chút.
Thiếu niên mười bốn, mười lăm tuổi, cũng có dáng vẻ của ngôi sao nhưng khuôn mặt lại không quen thuộc, hơn nữa cũng không đeo thẻ công tác.
Ung Trạch giải thích: "Tôi tới tìm Cố U U."
Nhân viên công tác: "À, em là fan sao? Vậy cũng không được, bạn nhỏ U U đang quay phim.."
Ung Trạch tự dưng bị nhầm thành fan: ?
Cũng may cậu phản ứng nhanh nhạy, thừa dịp nhân viên công tác không chú ý, theo lối khác đi vào, thuận tiện đội thêm một cái mũ lưỡi trai che lại bộ dáng nổi bật của mình.
Dựa vào hơi thở yêu quái nhàn nhạt trong không khí, Ung Trạch thuận lợi tìm được U U.
Sau đó cậu nhìn thấy ở giữa phim trường có một con sư tử.
"U, U U ngoan.. Em, em nhanh mang lược, mang lược đến đây đi.. Được không?"
Trong lòng nhân viên bảo vệ được trạm cứu trợ động vật phái đến vô cùng hoảng sợ nhìn cô bé đang chải lông cho sư tử.
Mặc dù trên người bé có đeo đồ bảo hộ để khi có nguy hiểm sẽ nhanh chóng kéo bé đi, cũng đã làm một số thủ đoạn trói buộc để hạn chế hoạt động của sư tử.
Nhưng cũng không có nghĩa là bé có thể ngồi ngay đầu sư tử thế kia!
"Dạ?" Khuôn mặt U U hiện lên vẻ nghi ngờ, chỉ vào bộ lông rậm rạp của sư tử nói: "Lông nó bị rối rồi, chúng ta sắp phải quay phim thì phải chải lại cho đẹp chứ!"
Nhân viên bảo vệ và các diễn viên khác thật muốn lên cơn đau tim.
Bé tưởng đây là búp bê Barbie của bé sao.
Bọn họ cũng không dám tùy tiện đến gần sư tử, cho nên chỉ có thể giương mắt nhìn U U ngồi đó cầm lược chải lông cho sư tử, không nhẹ cũng không nặng, thỉnh thoảng lại dùng sức kéo một cái.
Trong cổ họng sư tử phát ra vài tiếng gầm gừ không rõ, ngay cả ngón chân của nhân viên công tác cũng trở nên căng thẳng, sẵn sàng tùy lúc mà kéo đồ bảo hộ.
Nhưng mà sư tử chỉ vặn vẹo vài cái, liếc mắt nhìn U U một cái, rồi không còn động tĩnh gì nữa.
Cảnh này còn chưa quay bắt đầu quay, từ nhân viên tạp vụ đến đạo diễn đều vô cùng im lặng, dây thần kinh trong đầu đã nhảy liên hồi.
Chỉ có U U đang ở trong nguy hiểm lại không hề hay biết gì, vui vẻ chải lông cho sư tử, giống như dưới tay bé chỉ là một con vật nhỏ vô hại có bộ lông màu vàng thôi.
U U vừa định quay đầu hỏi chú khỉ đầu chó xem bé có thể thắt một bím tóc nhỏ cho sư tử hay không thì nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trong đám người.
Mặc dù mũ lưỡi trai đã được kéo xuống rất thấp nhưng U U liếc mắt một cái là nhận ra ngay.
"Anh Ung Trạch!"
Bé vui mừng hớn hở, điên cuồng vẫy tay với cậu.
Nhân viên phim trường đồng loạt quay lại nhìn cậu bé không biết đã vào phim trường từ lúc nào.
"Sao anh lại đến đây vậy!"
Giọng nói của cô gái nhỏ tràn đầy vui vẻ, ngọt đến rụng tim.
Ung Trạch đang định trả lời, lại nghe thấy bé dùng giọng điệu vui vẻ nói với con sư tử đang nằm bên cạnh:
"Anh sư tử, đây là anh Ung Trạch mà em đã nói với anh! Anh xem! Có phải anh ấy rất đẹp đúng không!"
Anh sư tử tiền nhiệm - Ung Trạch dừng chân, trong đầu hiện ra một dấu chấm hỏi.
Nó là anh sư tử, vậy cậu là ai?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.