Chương 95: Cuộc hỗn chiến với đám khỉ
Tùng Đình
15/01/2022
Theo đường đi của sở thú, đoàn người đi qua hồ nhân tạo sẽ đến khu nhà đầu tiên, đó là nơi ở của đám khỉ.
Đúng như Ung Trạch đã nói, động vật ở đây không phải là những con đã trưởng thành như ở các sở thú khác, vừa thấy đã biết hầu hết chúng đều chưa trưởng thành, một số con đang bắt đầu bước vào giai đoạn trưởng thành.
U U áp mặt vào tấm kính, thích thú nhìn con khỉ đang ngồi trên cây ăn chuối, hỏi:
"Con khỉ này còn chưa có lớn lên, vậy gọi là con khỉ nhỏ sao?"
Con khỉ: ?
Ung Trạch bất lực nói: "Không, không gọi như vậy."
Ngoài con đang ngồi trên cành vừa ăn chuối vừa tò mò nhìn bọn họ, ở phía dưới còn có một con khỉ màu đen đang ngồi xếp bằng.
Cố Diệu Diệu nhìn chằm chằm con khỉ đen kia.
"Nó đang xỉa răng à?"
Cô khó hiểu nhìn nó, quan trọng hơn chính là khi vừa nói xong, dường như nó có thể nghe hiểu cho nên nhanh chóng vứt một thứ giống như que tăm, rồi giả ngu chạy đi.
?
Cố Diệu Diệu chỉ vào con khỉ đen đang lảo đảo chạy đi: "Nó hiểu được tôi nói gì sao?"
Ung Trạch ho nhẹ một tiếng, giải thích:
"Có thể nó đang.. Mắc cỡ."
"Bên dưới nhánh cây kia, có cái gì nhìn giống như điện thoại di động ấy?"
"Chắc là của nhân viên, lát nữa tôi sẽ gọi người đến lấy."
Cố Diệu Diệu nghi ngờ nhìn chằm chằm Ung Trạch đang mất tự nhiên, dò hỏi:
"Nhân viên? Dọc đường đi tôi có thấy ai đâu."
Ung Trạch: "..."
Rõ ràng cùng một bố sinh ra, có phải chỉ số thông minh của hai chị em nhà này chênh lệch nhau quá nhiều hay không?
Lúc này, U U đã bị hấp dẫn bởi một con khỉ nhỏ ở bên cạnh.
Con khỉ nhỏ cũng lớn gần bằng bé, nơi nó sống có rất nhiều dây leo. Con khỉ nhỏ linh hoạt vượt qua đám dây leo, nhìn còn thú vị hơn diễn xiếc rất nhiều.
U U chăm chú nhìn nhưng bé quá thấp, cái đầu nhỏ chỉ ngẩng lên nhìn một lát đã thấy mỏi.
Thẩm Tịch Xuyên nhìn thấy hành động của U U, vừa định đi qua đã thấy Ung Trạch đến trước một bước hỏi:
"Em không nhìn thấy hả?"
U U gật đầu.
Với chiều cao một mét bảy lăm, Ung Trạch duỗi tay, nhẹ nhàng bế U U đặt lên vai cậu.
"Giờ thì sao?"
Bỗng nhiên chiều cao còn chưa tới một mét nhanh chóng được tăng lên, lập tức tầm nhìn của U U được mở rộng.
Bé cảm thấy hình như trên một mét tám thì không khí lại trong lành hơn một chút!
"Có thể thấy rõ!" Hai bàn chân nhỏ của U U vui vẻ lắc lư: "Nhìn rõ lắm luôn!"
Bé vui vẻ cười khanh khách.
Phía sau bé, chiếc xe lăn chợt dừng lại, Thẩm Tịch Xuyên lẳng lặng nhìn, không đến gần nữa.
Mặc dù khi ngồi trên vai Ung Trạch thì bé nhìn thấy mọi thứ một cách rõ ràng, nhưng đồng thời cũng thu hút ánh mắt của đám khỉ con.
"Cô bé kia đang ngồi trên vai anh Ung Trạch sao?"
"Tôi cũng muốn, tôi cũng muốn ngồi!"
"Thật đáng giận, đó chỉ là một đứa nhỏ loài người hèn yếu mà thôi! Tức chết tôi rồi!"
Đám khỉ nhỏ này khoảng mười tuổi. Đối với yêu quái ở tuổi này thì sở thú cũng giống như trường mẫu giáo, có thể giảm bớt gánh nặng cho bố mẹ yêu quái đang bận rộn.
Bởi vì trên người Ung Trạch có một loại khí chất rất đặc biệt, cho nên đám yêu quái nhỏ này đều muốn thân cận với cậu.
U U không hề biết bé đã nhận đầy giá trị thù hận của đám khỉ nhỏ, mỉm cười hỏi:
"Chúng nó ăn cái gì ạ? Em muốn cho bọn chúng ăn!"
"Chúng ăn.."
Thật ra thì thức ăn của đám khỉ nhỏ này cũng không khác gì thức ăn của U U. Ung Trạch đang nghĩ xem có nên lấy chuối của con khỉ bên cạnh lại đây hay không thì nghe thấy U U kêu một tiếng "Ui da."
"Làm sao vậy?"
U U cuối đầu xuống thì thấy, thứ vừa đập vào đầu bé là một quả óc chó.
Ung Trạch cũng thấy, cậu quay đầu nhìn đám khỉ nhỏ, tỏ vẻ không đồng ý:
"Đừng làm loạn."
Đám khỉ con thấy cậu lên tiếng, nhìn nhau chần chờ.
Nhưng mà..
Rõ ràng là bọn nó cũng không ngoan ngoãn nghe lời.
Bang bang bang..
Những quả óc chó được tích tụ trong mùa xuân đã trở thành những viên đạn của đám khỉ nhỏ, chúng nhanh chóng ném vào U U. Làm sao U U có thể tránh được đám khỉ nhỏ, chỉ có thể đáng thương bảo vệ cái đầu nhỏ của bé.
Sau đó bé phát hiện ra, lần này những quả óc chó không có đập trúng bé.
Thì ra là anh Ung Trạch đã che cho bé.
"Còn ném nữa tôi sẽ tức giận."
Ung Trạch khẽ cau mày.
Đám khỉ nhỏ nghịch ngợm cũng cảm thấy cậu có chút tức giận, lúng túng rụt cổ lại, không ném nữa.
Cố Diệu Diệu thấy U U bị một đám khỉ nhỏ tấn công, tức giận đến nghiến răng, cố tình trước mặt lại là tấm kính cao ít nhất một mét tám, cô không thể giúp U U ném lại được, vì vậy cô nhặt những quả óc chó trên đất đưa cho bé.
"U U, ném lại cho chị!" Cô nhét tất cả vào tay Ung Trạch, ý bảo cậu đưa cho em gái, còn cố ý kích thích: "Không ném thì em chính là một đứa ngốc!"
Quả nhiên U U đã bị lừa: "Em không phải là đứa ngốc!"
"Ném đi, ném xong thì em không phải đứa ngốc!"
"Chính là không phải đứa ngốc, U U là người thông minh."
"Không quan tâm em là cái gì, ném cho chị! Nhanh lên!"
U U tức giận siết chặt quả óc chó, trừng mắt nhìn đám khỉ nhỏ vừa ném bé, giận dữ ném..
Ngay cả một nửa khoảng cách cũng chưa ném tới.
Cố Diệu Diệu: "..."
Thật muốn sụp đổ.
U U cũng cảm thấy hơi xấu hổ, hùng hổ nói:
"Em, em ném lại lần nữa!"
Lần này bé dùng toàn lực, vung cánh tay nhỏ của mình ném thật mạnh, khoảng cách ném vừa đủ, nhưng tốc độ lại không đủ, bé không ném trúng con nào.
Một đám khỉ nhỏ đang ngồi trên cành cây: "Chi chi chi chi.."
Cười rất to.
Khóc.
Ung Trạch yên lặng cầm một quả óc chó, nhẹ nhàng ném..
Bang!
Đập trúng ngay con khỉ cười to nhất.
Khỉ nhỏ đang ngồi trên cành cây, bỗng hét to một tiếng rồi rớt bịch xuống đất.
"Em ném đi."
Ung Trạch đưa cho U U một quả óc chó: "Chúng nó sẽ không động đậy đâu."
U U không tin hỏi: "Thật ạ? Tại sao?"
Ung Trạch: "Chúng không dám."
Cố Diệu Diệu: ?
Ngay cả một người ngây thơ như U U cũng có chút bán tín bán nghi.
"Anh Ung Trạch nói chúng ta không dám kìa."
"Chúng ta nên di chuyển hay không đây?"
"Nếu động đậy thì anh ấy sẽ tức giận đấy?"
"Cậu động trước đi, rồi chúng tôi sẽ theo sau."
Vì lòng tin tưởng với Ung Trạch rất cao, U U vẫn ném một quả óc chó đi.
Sức của bé rất nhẹ, đám khỉ nhỏ lại thành thật ngồi yên giống như trái bowling, con khỉ xui xẻo nhất đã bị ném trúng.
"Gian lận! Tại sao không cho chúng nó di chuyển!"
"Yeah.. Em ném trúng rồi!" U U vô cùng vui vẻ: "U U không phải đứa ngốc! Yeah!"
Cố Diệu Diệu và Thẩm Tịch Xuyên đều ngạc nhiên về sự ngoan ngoãn của đám khỉ nhỏ này.
Thậm chí Cố Diệu Diệu còn nghi ngờ Ung Trạch này không phải chỉ là con nhà giàu mà còn là người huấn luyện khỉ, đúng không?
Sau khi nhìn thấy đám khỉ nhỏ ngoan ngoãn nghe lời, Thẩm Tịch Xuyên suy nghĩ một chút rồi đi đến bồn hoa nhỏ bên cạnh.
Ung Trạch hỏi U U: "Vừa nãy em bị ném trúng vài lần? Còn muốn ném không?"
Đứng bên cạnh, Cố Diệu Diệu kiên định nói: "Ném! Tại sao không ném! U U, em dùng sự tức giận của mình ném bọn nó đi."
Nhưng U U lại là người dễ mềm lòng, bé do dự:
"Hả? Tại sao lại ném nữa ạ.."
"Nhất định phải ném." Thẩm Tịch Xuyên ngồi bên cạnh, yên lặng đưa tới một cục đá: "Dùng cái này ném."
Ngồi trên vai Ung Trạch, U U cúi đầu nhìn xuống.
Có thể ném, nhưng mà không cần dùng cục đá lớn như vậy đâu!
Đúng như Ung Trạch đã nói, động vật ở đây không phải là những con đã trưởng thành như ở các sở thú khác, vừa thấy đã biết hầu hết chúng đều chưa trưởng thành, một số con đang bắt đầu bước vào giai đoạn trưởng thành.
U U áp mặt vào tấm kính, thích thú nhìn con khỉ đang ngồi trên cây ăn chuối, hỏi:
"Con khỉ này còn chưa có lớn lên, vậy gọi là con khỉ nhỏ sao?"
Con khỉ: ?
Ung Trạch bất lực nói: "Không, không gọi như vậy."
Ngoài con đang ngồi trên cành vừa ăn chuối vừa tò mò nhìn bọn họ, ở phía dưới còn có một con khỉ màu đen đang ngồi xếp bằng.
Cố Diệu Diệu nhìn chằm chằm con khỉ đen kia.
"Nó đang xỉa răng à?"
Cô khó hiểu nhìn nó, quan trọng hơn chính là khi vừa nói xong, dường như nó có thể nghe hiểu cho nên nhanh chóng vứt một thứ giống như que tăm, rồi giả ngu chạy đi.
?
Cố Diệu Diệu chỉ vào con khỉ đen đang lảo đảo chạy đi: "Nó hiểu được tôi nói gì sao?"
Ung Trạch ho nhẹ một tiếng, giải thích:
"Có thể nó đang.. Mắc cỡ."
"Bên dưới nhánh cây kia, có cái gì nhìn giống như điện thoại di động ấy?"
"Chắc là của nhân viên, lát nữa tôi sẽ gọi người đến lấy."
Cố Diệu Diệu nghi ngờ nhìn chằm chằm Ung Trạch đang mất tự nhiên, dò hỏi:
"Nhân viên? Dọc đường đi tôi có thấy ai đâu."
Ung Trạch: "..."
Rõ ràng cùng một bố sinh ra, có phải chỉ số thông minh của hai chị em nhà này chênh lệch nhau quá nhiều hay không?
Lúc này, U U đã bị hấp dẫn bởi một con khỉ nhỏ ở bên cạnh.
Con khỉ nhỏ cũng lớn gần bằng bé, nơi nó sống có rất nhiều dây leo. Con khỉ nhỏ linh hoạt vượt qua đám dây leo, nhìn còn thú vị hơn diễn xiếc rất nhiều.
U U chăm chú nhìn nhưng bé quá thấp, cái đầu nhỏ chỉ ngẩng lên nhìn một lát đã thấy mỏi.
Thẩm Tịch Xuyên nhìn thấy hành động của U U, vừa định đi qua đã thấy Ung Trạch đến trước một bước hỏi:
"Em không nhìn thấy hả?"
U U gật đầu.
Với chiều cao một mét bảy lăm, Ung Trạch duỗi tay, nhẹ nhàng bế U U đặt lên vai cậu.
"Giờ thì sao?"
Bỗng nhiên chiều cao còn chưa tới một mét nhanh chóng được tăng lên, lập tức tầm nhìn của U U được mở rộng.
Bé cảm thấy hình như trên một mét tám thì không khí lại trong lành hơn một chút!
"Có thể thấy rõ!" Hai bàn chân nhỏ của U U vui vẻ lắc lư: "Nhìn rõ lắm luôn!"
Bé vui vẻ cười khanh khách.
Phía sau bé, chiếc xe lăn chợt dừng lại, Thẩm Tịch Xuyên lẳng lặng nhìn, không đến gần nữa.
Mặc dù khi ngồi trên vai Ung Trạch thì bé nhìn thấy mọi thứ một cách rõ ràng, nhưng đồng thời cũng thu hút ánh mắt của đám khỉ con.
"Cô bé kia đang ngồi trên vai anh Ung Trạch sao?"
"Tôi cũng muốn, tôi cũng muốn ngồi!"
"Thật đáng giận, đó chỉ là một đứa nhỏ loài người hèn yếu mà thôi! Tức chết tôi rồi!"
Đám khỉ nhỏ này khoảng mười tuổi. Đối với yêu quái ở tuổi này thì sở thú cũng giống như trường mẫu giáo, có thể giảm bớt gánh nặng cho bố mẹ yêu quái đang bận rộn.
Bởi vì trên người Ung Trạch có một loại khí chất rất đặc biệt, cho nên đám yêu quái nhỏ này đều muốn thân cận với cậu.
U U không hề biết bé đã nhận đầy giá trị thù hận của đám khỉ nhỏ, mỉm cười hỏi:
"Chúng nó ăn cái gì ạ? Em muốn cho bọn chúng ăn!"
"Chúng ăn.."
Thật ra thì thức ăn của đám khỉ nhỏ này cũng không khác gì thức ăn của U U. Ung Trạch đang nghĩ xem có nên lấy chuối của con khỉ bên cạnh lại đây hay không thì nghe thấy U U kêu một tiếng "Ui da."
"Làm sao vậy?"
U U cuối đầu xuống thì thấy, thứ vừa đập vào đầu bé là một quả óc chó.
Ung Trạch cũng thấy, cậu quay đầu nhìn đám khỉ nhỏ, tỏ vẻ không đồng ý:
"Đừng làm loạn."
Đám khỉ con thấy cậu lên tiếng, nhìn nhau chần chờ.
Nhưng mà..
Rõ ràng là bọn nó cũng không ngoan ngoãn nghe lời.
Bang bang bang..
Những quả óc chó được tích tụ trong mùa xuân đã trở thành những viên đạn của đám khỉ nhỏ, chúng nhanh chóng ném vào U U. Làm sao U U có thể tránh được đám khỉ nhỏ, chỉ có thể đáng thương bảo vệ cái đầu nhỏ của bé.
Sau đó bé phát hiện ra, lần này những quả óc chó không có đập trúng bé.
Thì ra là anh Ung Trạch đã che cho bé.
"Còn ném nữa tôi sẽ tức giận."
Ung Trạch khẽ cau mày.
Đám khỉ nhỏ nghịch ngợm cũng cảm thấy cậu có chút tức giận, lúng túng rụt cổ lại, không ném nữa.
Cố Diệu Diệu thấy U U bị một đám khỉ nhỏ tấn công, tức giận đến nghiến răng, cố tình trước mặt lại là tấm kính cao ít nhất một mét tám, cô không thể giúp U U ném lại được, vì vậy cô nhặt những quả óc chó trên đất đưa cho bé.
"U U, ném lại cho chị!" Cô nhét tất cả vào tay Ung Trạch, ý bảo cậu đưa cho em gái, còn cố ý kích thích: "Không ném thì em chính là một đứa ngốc!"
Quả nhiên U U đã bị lừa: "Em không phải là đứa ngốc!"
"Ném đi, ném xong thì em không phải đứa ngốc!"
"Chính là không phải đứa ngốc, U U là người thông minh."
"Không quan tâm em là cái gì, ném cho chị! Nhanh lên!"
U U tức giận siết chặt quả óc chó, trừng mắt nhìn đám khỉ nhỏ vừa ném bé, giận dữ ném..
Ngay cả một nửa khoảng cách cũng chưa ném tới.
Cố Diệu Diệu: "..."
Thật muốn sụp đổ.
U U cũng cảm thấy hơi xấu hổ, hùng hổ nói:
"Em, em ném lại lần nữa!"
Lần này bé dùng toàn lực, vung cánh tay nhỏ của mình ném thật mạnh, khoảng cách ném vừa đủ, nhưng tốc độ lại không đủ, bé không ném trúng con nào.
Một đám khỉ nhỏ đang ngồi trên cành cây: "Chi chi chi chi.."
Cười rất to.
Khóc.
Ung Trạch yên lặng cầm một quả óc chó, nhẹ nhàng ném..
Bang!
Đập trúng ngay con khỉ cười to nhất.
Khỉ nhỏ đang ngồi trên cành cây, bỗng hét to một tiếng rồi rớt bịch xuống đất.
"Em ném đi."
Ung Trạch đưa cho U U một quả óc chó: "Chúng nó sẽ không động đậy đâu."
U U không tin hỏi: "Thật ạ? Tại sao?"
Ung Trạch: "Chúng không dám."
Cố Diệu Diệu: ?
Ngay cả một người ngây thơ như U U cũng có chút bán tín bán nghi.
"Anh Ung Trạch nói chúng ta không dám kìa."
"Chúng ta nên di chuyển hay không đây?"
"Nếu động đậy thì anh ấy sẽ tức giận đấy?"
"Cậu động trước đi, rồi chúng tôi sẽ theo sau."
Vì lòng tin tưởng với Ung Trạch rất cao, U U vẫn ném một quả óc chó đi.
Sức của bé rất nhẹ, đám khỉ nhỏ lại thành thật ngồi yên giống như trái bowling, con khỉ xui xẻo nhất đã bị ném trúng.
"Gian lận! Tại sao không cho chúng nó di chuyển!"
"Yeah.. Em ném trúng rồi!" U U vô cùng vui vẻ: "U U không phải đứa ngốc! Yeah!"
Cố Diệu Diệu và Thẩm Tịch Xuyên đều ngạc nhiên về sự ngoan ngoãn của đám khỉ nhỏ này.
Thậm chí Cố Diệu Diệu còn nghi ngờ Ung Trạch này không phải chỉ là con nhà giàu mà còn là người huấn luyện khỉ, đúng không?
Sau khi nhìn thấy đám khỉ nhỏ ngoan ngoãn nghe lời, Thẩm Tịch Xuyên suy nghĩ một chút rồi đi đến bồn hoa nhỏ bên cạnh.
Ung Trạch hỏi U U: "Vừa nãy em bị ném trúng vài lần? Còn muốn ném không?"
Đứng bên cạnh, Cố Diệu Diệu kiên định nói: "Ném! Tại sao không ném! U U, em dùng sự tức giận của mình ném bọn nó đi."
Nhưng U U lại là người dễ mềm lòng, bé do dự:
"Hả? Tại sao lại ném nữa ạ.."
"Nhất định phải ném." Thẩm Tịch Xuyên ngồi bên cạnh, yên lặng đưa tới một cục đá: "Dùng cái này ném."
Ngồi trên vai Ung Trạch, U U cúi đầu nhìn xuống.
Có thể ném, nhưng mà không cần dùng cục đá lớn như vậy đâu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.