Chương 93: Cuộc tranh cãi ở sở thú
Tùng Đình
15/01/2022
Ngày hôm sau, La Bích Anh hỏi thăm dì Trương mấy vườn bách thú quanh đây.
Dì Trương: "Trong thành phố có mấy cái sở thú cũ, tuy nhiên gần đây tôi nghe nói có một sở thú vừa mới khai trương. Nghe nói ở bên trong đều là những loài động vật còn nhỏ, vô cùng đáng yêu, ngài có thể thử mang bọn nhỏ đến đó tham quan?"
Nghe có vẻ hay đấy.
La Bích Anh quyết định dắt ba đứa trẻ đến sở thú này.
"Nhưng mà.. Hình như sở thú này cũng thường xuyên đóng cửa để tu sửa, không phải mỗi ngày đều mở. Hay là để sáng nay tôi đi xem thử, nếu như có mở của thì mọi người lại đi."
"Không cần, không cần đâu." La Bích Anh nghiêm túc phân tích: "Chắc chắn cuối tuần sở thú sẽ mở cửa, người ta còn phải kiếm tiền nữa chứ?"
Sáng sớm hôm sau, La Bích Anh vô cùng tự tin nói với tài xế lái xe chở bọn họ đến sở thú.
Nhưng mà..
"Ôi trời ơi." U U vô cùng thích thú, bé không sợ lớn chuyện, cất tiếng nói: "Bà ngoại, bọn họ nói hôm nay không mở cửa kìa."
La Bích Anh kinh ngạc nhìn cái cổng đang đóng kín mít, không ngờ tới, sở thú này cũng thật tùy hứng. Cuối tuần là cơ hội tốt để kiếm tiền, thế mà lại không mở cửa?
Hóa ra động vật cũng giống con người, cuối tuần cũng phải nghỉ ngơi sao?
Cũng giống bọn họ, bên kia cũng có bạn nhỏ đã đến đây đợi từ sớm.
"Hu hu hu.. Con không chịu đâu.. Nhất định hôm nay con phải xem hươu cao cổ!"
Mấy du khách khác thấy sở thú không mở cửa nên lập tức rời đi, chỉ có đứa nhỏ này là không chịu buông tha, đứng đó gào thét chói tai, còn dùng chân đá vào cổng sắt của sở thú.
Thẩm Tịch Xuyên khẽ nhíu mày, cậu vô cùng chán ghét mấy đứa nhóc ầm ĩ như vậy.
Nhưng cậu không ngờ đến, so với tên nhóc đó thì bà mẹ kia lại càng không biết nói lý lẽ:
"Ngoan ngoan ngoan, không khóc nữa, cái sở thú rách nát gì đây? Cuối tuần mà cũng không mở cửa, đùa gì vậy chứ?"
Bố của tên nhóc cũng tiếp lời vợ:
"Một cái sở thú thôi mà lớn lối quá vậy? Sớm muộn gì cũng đóng cửa!"
Nói xong gã dùng sức đá vài cái vào cổng sắt, rất có tư thế muốn tháo luôn cái cổng sắt xuống.
Cổng sắt của sở thú bị đá đến mức lung lay sắp đổ, U U sợ hãi chạy đến núp sau xe lăn của Thẩm Tịch Xuyên.
La Bích Anh không nhìn nổi cảnh tượng của một nhà ba người này, giọng không lớn không nhỏ nói một câu: "Thật không có tố chất."
Tai gã kia cũng rất thính, lập tức quay đầu lại hỏi:
"Bà vừa nói cái gì?"
Trước mặt ba đứa cháu, La Bích Anh không muốn gây lộn, bà coi như không nghe thấy câu hỏi của gã, xoay người muốn rời đi.
Nhưng U U thì lại ngây ngô cho rằng thật sự gã ta không nghe thấy lời của bà ngoại, bé nghiêm túc lớn tiếng lặp lại:
"Bà ngoại cháu nói chú không có tố chất đó ạ!"
La Bích Anh, Thẩm Tịch Xuyên và Cố Diệu Diệu: "..."
U U thấy người kia tức giận đến mức đôi mắt trừng lớn như cái chuông đồng. Bé lại cho rằng giọng của bé còn quá nhỏ, vì thế hít sâu một hơi, lặp lại một lần nữa:
"Chú ơi! Mọi người đừng đá cổng nữa! Bà ngoại cháu nói người như vậy không có tố chất!"
Sở thú đã không còn người, âm thanh của U U lớn đến nỗi tưởng như có tiếng vọng lại.
Ngay cả người đang ở bên trong sở thú cũng nghe thấy tiếng của U U.
"Bà ngoại." Hét xong, U U xoay người, gãi gãi đầu vẻ mặt nghi ngờ hỏi: "Có phải tai của chú này không được tốt lắm phải không ạ?"
Bà nghĩ là do đầu óc của cháu không tốt lắm.
Thấy U U đã thành công chọc giận cả nhà kia, mặc dù La Bích Anh có chút đau đầu nhưng bà cũng không sợ tên phiền phức kia. Đừng xem thường năng lực cãi nhau của bà già hơn năm mươi tuổi này.
"Con bé này có được dạy dỗ đàng hoàng không đấy! Tuổi còn nhỏ như vậy mà dám mắng người lớn là không có tố chất?"
Cố Diệu Diệu vén tay áo chuẩn bị khai chiến, không ngờ bà ngoại La còn mạnh mẽ hơn cả cô.
"Này cháu! Lời vừa nãy là do tôi mắng đấy, làm sao, chính là mắng cháu là đồ không có tố chất đấy! Sở thú do người ta xây ra, người ta thích mở thì mở, thích đóng thì đóng, còn cần phải đợi cháu cho phép hay sao?"
"Đã vậy rồi mà một nhà ba người các cháu còn đứng đó đá cổng của người ta, đây không phải là không có tố chất thì là gì! Có tiền thì cháu tự xây một cái đi. Đã không có tiền còn ra bộ áp bức người khác làm gì!"
Cố Diệu Diệu: Xin lỗi, đã làm phiền.
Xem ra cô không cần phải ra tay.
La Bích Anh lấy một chọi hai, bên cạnh còn có tài xế kiêm vệ sĩ, có thể nói chỉ cần một mình bà thôi đã có thể treo vợ chồng người ta lên đánh cho tan nát.
Con bọn họ cũng đang lâm vào tình cảnh khó khăn.
Tên nhóc: "Mấy người không được bắt nạt bố mẹ tôi!"
U U chống nạnh: "Bố mẹ cậu không được bắt nạt bà ngoại tôi!"
Tên nhóc: Không phải là bà ngoại cậu đang một mình đứng đó mắng bố mẹ tôi hay sao?
Thấy La Bích Anh càng đánh càng hăng, khí thế càng lúc càng kinh người, tên nhóc này càng sốt ruột.
"Các người mới là người không có tố chất! Cậu, cả nhà cậu đều là người xấu! Anh cậu là người tàn tật! Là quái vật! Cả nhà cậu đều là quái vật!"
U U trừng mắt, vừa nức nở khóc vừa nói:
"Cậu nói bậy! Anh của U U không phải quái vật! Cậu không được mắng chửi anh ấy!"
"Chính là quái vật! Anh ta không có chân, không giống với chúng ta, anh ta là đồ quái vật!"
Tên nhóc không biết lựa lời, tức giận làm càn, chỉ đem những thứ mà nhóc có thể nghĩ ra để mắng người khác, cho dù đó là lời nói có lực sát thương cực cao.
Đang ngồi trên xe lăn, Thẩm Tịch Xuyên ngước mắt nhìn tên nhóc kia, đôi mắt đen nhánh âm u, không có chút ánh sáng nào.
Cậu siết chặt tay vịn, liếc nhìn mấy người lớn còn đang cãi nhau kịch liệt, không chút tiếng động đẩy xe lăn hướng thẳng đến tên nhóc đang có vẻ mặt dữ tợn kia.
"Nhóc đang mắng người sao?"
Không biết từ khi nào, chiếc cổng sắt của sở thú đã mở ra, một bóng dáng quen thuộc bước ra.
"Là nhóc đúng không?"
Thiếu niên mặt mày lạnh nhạt nhẹ nhàng hỏi, cậu nhìn chằm chằm vào tên nhóc không biết lựa lời mà nói kia.
Thẩm Tịch Xuyên cũng dừng lại.
Mấy đứa nhỏ cùng nhìn về phía người thiếu niên, khuôn mặt U U giàn giụa nước mắt như con cá nhỏ, khóc nức nở nói:
"Chính là cậu ta! Cậu ta mắng anh của U U! Anh của U U không phải quái vật, cậu ta mới là quái vật!"
Cố Diệu Diệu lạnh lùng nhìn tên nhóc, mỉa mai nói:
"Ha, tên nhóc cậu tay chân thì đầy đủ nhưng lại thiếu não, chỉ biết lặp đi lặp lại vài câu. Cho dù có cố gắng đi học thêm cỡ nào đi nữa thì cũng sẽ ngu ngốc như bố mẹ nhóc vậy, ăn nói vụng về."
"Hừ. Cái trình độ này thì cũng đừng có lộ ra, thật đáng xấu hổ, chờ lát nữa chị đây mắng đến phần mộ tổ tiên nhà nhóc chắc nhóc cũng chỉ có thể ngồi đó khóc thút thít thôi nhỉ."
Tên nhóc này chỉ mới bảy, tám tuổi, chưa từng gặp phải tình cảnh này bao giờ.
"Nhóc cảm thấy chân nhóc dài hơn người khác thì ghê gớm lắm sao? Thật ngu ngốc, đừng tưởng rằng người ngốc thì có phúc của người ngốc, ha ha.. Nhóc sai rồi, kẻ ngốc chẳng có gì cả."
Ung Trạch: "..."
Mặc dù U U chẳng hiểu gì nhưng bé lại bị khí thế của chị gái dọa sợ:
"Đúng vậy! Chị, tiếp tục đi! Mắng cậu ta tiếp đi!"
Ung Trạch quay đầu hỏi Thẩm Tịch Xuyên đang ở bên cạnh, muốn biết tại sao mọi người lại cãi nhau ầm ĩ như vậy. Sau khi biết được ngọn nguồn câu chuyện, cậu gật gật đầu.
"Thì ra là như vậy."
Cậu đứng dậy, đi đến chỗ hai vợ chồng đang tức giận bên kia.
"Làm phiền một chút, hôm nay hai người đến đây để thăm quan sở thú đúng không?"
Hai vợ chồng tức giận đến mức phồng mang trợn má, liếc mắt nhìn cậu một cái.
"Đúng vậy! Làm sao? Anh là nhân viên công tác của sở thú à? Tôi nói cho các anh biết, cứ như thế này thì sớm muộn gì sở thú cũng đóng cửa thôi! Cho dù các người có cầu xin chúng tôi thì chúng tôi cũng chẳng thèm đến đây nữa.."
"Vậy là tốt rồi." Từ đầu đến cuối Ung Trạch vẫn bình tĩnh: "Vừa đúng lúc, tôi cũng muốn thông báo một tin, các người đã bị xếp vào danh sách đen của sở thú. Sau này chúng tôi sẽ không chào đón gia đình các người nữa, cảm ơn hai người đã phối hợp."
Vừa nãy hai vợ chồng còn đang kiêu ngạo, sau khi nghe xong, không thể tin được chính mình vừa mới nghe thấy câu gì.
"Hả, dựa vào cái gì?"
Gã đàn ông bị ánh mắt của thiếu niên này nhìn đến mức trong lòng có chút hoảng sợ nhưng giọng điệu vẫn ngang ngạnh nói: "Ha, anh nói không cho thì không cho sao? Sở thú này của nhà anh à?"
Ung Trạch bình tĩnh, gật đầu: "Đúng vậy, sở thú này của nhà tôi, anh có ý kiến gì nữa không?"
Đứng cách đó không xa có một ông cụ hiền từ đang mỉm cười. Ông mặc một thân tây trang, khí chất hơn người, trên người mang theo dáng vẻ ung dung cao quý được lắng đọng qua năm tháng.
Tóm lại, nhìn qua thì chính là dáng vẻ của người có tiền.
"Đồ tâm thần!"
Đôi vợ chồng này cũng biết được, hình như họ đã đụng phải người không dễ chọc, dù trong lòng run sợ nhưng vẫn mạnh miệng nói:
"Không đến thì không đến! Cả thành phố này có rất nhiều sở thú, anh cho rằng tất cả đều của nhà anh hết sao? Tôi sẽ đi đến chỗ khác!"
Nói xong, hai vợ chồng mang theo tên nhóc kia rời đi.
Có lẽ tên nhóc kia cũng biết được nhà bọn họ đang chạy trối chết, nhóc không chỉ khóc lớn lên mà còn dùng tay điên cuồng đánh vào bố mẹ mình, ầm ĩ đi theo sau.
Đôi vợ chồng không đành lòng đánh tên nhóc này, thế là họ chỉ cố gắng trốn tránh nắm tay của nhóc, hùng hổ đi xa.
Ung Trạch nhìn bóng dáng cả nhà bọn họ, quay đầu lại hỏi ông cụ:
"Hình như lúc nãy con chưa nói rõ thì phải, ý con muốn nói là tất cả các sở thú trên cả nước, bao gồm cả thủy cung."
Ông cụ khẽ cười trả lời: "Hình như chưa nói."
Ung Trạch cũng không thèm để ý, bình tĩnh nói:
"Không cần quan tâm, bọn họ sẽ sớm biết thôi."
Dì Trương: "Trong thành phố có mấy cái sở thú cũ, tuy nhiên gần đây tôi nghe nói có một sở thú vừa mới khai trương. Nghe nói ở bên trong đều là những loài động vật còn nhỏ, vô cùng đáng yêu, ngài có thể thử mang bọn nhỏ đến đó tham quan?"
Nghe có vẻ hay đấy.
La Bích Anh quyết định dắt ba đứa trẻ đến sở thú này.
"Nhưng mà.. Hình như sở thú này cũng thường xuyên đóng cửa để tu sửa, không phải mỗi ngày đều mở. Hay là để sáng nay tôi đi xem thử, nếu như có mở của thì mọi người lại đi."
"Không cần, không cần đâu." La Bích Anh nghiêm túc phân tích: "Chắc chắn cuối tuần sở thú sẽ mở cửa, người ta còn phải kiếm tiền nữa chứ?"
Sáng sớm hôm sau, La Bích Anh vô cùng tự tin nói với tài xế lái xe chở bọn họ đến sở thú.
Nhưng mà..
"Ôi trời ơi." U U vô cùng thích thú, bé không sợ lớn chuyện, cất tiếng nói: "Bà ngoại, bọn họ nói hôm nay không mở cửa kìa."
La Bích Anh kinh ngạc nhìn cái cổng đang đóng kín mít, không ngờ tới, sở thú này cũng thật tùy hứng. Cuối tuần là cơ hội tốt để kiếm tiền, thế mà lại không mở cửa?
Hóa ra động vật cũng giống con người, cuối tuần cũng phải nghỉ ngơi sao?
Cũng giống bọn họ, bên kia cũng có bạn nhỏ đã đến đây đợi từ sớm.
"Hu hu hu.. Con không chịu đâu.. Nhất định hôm nay con phải xem hươu cao cổ!"
Mấy du khách khác thấy sở thú không mở cửa nên lập tức rời đi, chỉ có đứa nhỏ này là không chịu buông tha, đứng đó gào thét chói tai, còn dùng chân đá vào cổng sắt của sở thú.
Thẩm Tịch Xuyên khẽ nhíu mày, cậu vô cùng chán ghét mấy đứa nhóc ầm ĩ như vậy.
Nhưng cậu không ngờ đến, so với tên nhóc đó thì bà mẹ kia lại càng không biết nói lý lẽ:
"Ngoan ngoan ngoan, không khóc nữa, cái sở thú rách nát gì đây? Cuối tuần mà cũng không mở cửa, đùa gì vậy chứ?"
Bố của tên nhóc cũng tiếp lời vợ:
"Một cái sở thú thôi mà lớn lối quá vậy? Sớm muộn gì cũng đóng cửa!"
Nói xong gã dùng sức đá vài cái vào cổng sắt, rất có tư thế muốn tháo luôn cái cổng sắt xuống.
Cổng sắt của sở thú bị đá đến mức lung lay sắp đổ, U U sợ hãi chạy đến núp sau xe lăn của Thẩm Tịch Xuyên.
La Bích Anh không nhìn nổi cảnh tượng của một nhà ba người này, giọng không lớn không nhỏ nói một câu: "Thật không có tố chất."
Tai gã kia cũng rất thính, lập tức quay đầu lại hỏi:
"Bà vừa nói cái gì?"
Trước mặt ba đứa cháu, La Bích Anh không muốn gây lộn, bà coi như không nghe thấy câu hỏi của gã, xoay người muốn rời đi.
Nhưng U U thì lại ngây ngô cho rằng thật sự gã ta không nghe thấy lời của bà ngoại, bé nghiêm túc lớn tiếng lặp lại:
"Bà ngoại cháu nói chú không có tố chất đó ạ!"
La Bích Anh, Thẩm Tịch Xuyên và Cố Diệu Diệu: "..."
U U thấy người kia tức giận đến mức đôi mắt trừng lớn như cái chuông đồng. Bé lại cho rằng giọng của bé còn quá nhỏ, vì thế hít sâu một hơi, lặp lại một lần nữa:
"Chú ơi! Mọi người đừng đá cổng nữa! Bà ngoại cháu nói người như vậy không có tố chất!"
Sở thú đã không còn người, âm thanh của U U lớn đến nỗi tưởng như có tiếng vọng lại.
Ngay cả người đang ở bên trong sở thú cũng nghe thấy tiếng của U U.
"Bà ngoại." Hét xong, U U xoay người, gãi gãi đầu vẻ mặt nghi ngờ hỏi: "Có phải tai của chú này không được tốt lắm phải không ạ?"
Bà nghĩ là do đầu óc của cháu không tốt lắm.
Thấy U U đã thành công chọc giận cả nhà kia, mặc dù La Bích Anh có chút đau đầu nhưng bà cũng không sợ tên phiền phức kia. Đừng xem thường năng lực cãi nhau của bà già hơn năm mươi tuổi này.
"Con bé này có được dạy dỗ đàng hoàng không đấy! Tuổi còn nhỏ như vậy mà dám mắng người lớn là không có tố chất?"
Cố Diệu Diệu vén tay áo chuẩn bị khai chiến, không ngờ bà ngoại La còn mạnh mẽ hơn cả cô.
"Này cháu! Lời vừa nãy là do tôi mắng đấy, làm sao, chính là mắng cháu là đồ không có tố chất đấy! Sở thú do người ta xây ra, người ta thích mở thì mở, thích đóng thì đóng, còn cần phải đợi cháu cho phép hay sao?"
"Đã vậy rồi mà một nhà ba người các cháu còn đứng đó đá cổng của người ta, đây không phải là không có tố chất thì là gì! Có tiền thì cháu tự xây một cái đi. Đã không có tiền còn ra bộ áp bức người khác làm gì!"
Cố Diệu Diệu: Xin lỗi, đã làm phiền.
Xem ra cô không cần phải ra tay.
La Bích Anh lấy một chọi hai, bên cạnh còn có tài xế kiêm vệ sĩ, có thể nói chỉ cần một mình bà thôi đã có thể treo vợ chồng người ta lên đánh cho tan nát.
Con bọn họ cũng đang lâm vào tình cảnh khó khăn.
Tên nhóc: "Mấy người không được bắt nạt bố mẹ tôi!"
U U chống nạnh: "Bố mẹ cậu không được bắt nạt bà ngoại tôi!"
Tên nhóc: Không phải là bà ngoại cậu đang một mình đứng đó mắng bố mẹ tôi hay sao?
Thấy La Bích Anh càng đánh càng hăng, khí thế càng lúc càng kinh người, tên nhóc này càng sốt ruột.
"Các người mới là người không có tố chất! Cậu, cả nhà cậu đều là người xấu! Anh cậu là người tàn tật! Là quái vật! Cả nhà cậu đều là quái vật!"
U U trừng mắt, vừa nức nở khóc vừa nói:
"Cậu nói bậy! Anh của U U không phải quái vật! Cậu không được mắng chửi anh ấy!"
"Chính là quái vật! Anh ta không có chân, không giống với chúng ta, anh ta là đồ quái vật!"
Tên nhóc không biết lựa lời, tức giận làm càn, chỉ đem những thứ mà nhóc có thể nghĩ ra để mắng người khác, cho dù đó là lời nói có lực sát thương cực cao.
Đang ngồi trên xe lăn, Thẩm Tịch Xuyên ngước mắt nhìn tên nhóc kia, đôi mắt đen nhánh âm u, không có chút ánh sáng nào.
Cậu siết chặt tay vịn, liếc nhìn mấy người lớn còn đang cãi nhau kịch liệt, không chút tiếng động đẩy xe lăn hướng thẳng đến tên nhóc đang có vẻ mặt dữ tợn kia.
"Nhóc đang mắng người sao?"
Không biết từ khi nào, chiếc cổng sắt của sở thú đã mở ra, một bóng dáng quen thuộc bước ra.
"Là nhóc đúng không?"
Thiếu niên mặt mày lạnh nhạt nhẹ nhàng hỏi, cậu nhìn chằm chằm vào tên nhóc không biết lựa lời mà nói kia.
Thẩm Tịch Xuyên cũng dừng lại.
Mấy đứa nhỏ cùng nhìn về phía người thiếu niên, khuôn mặt U U giàn giụa nước mắt như con cá nhỏ, khóc nức nở nói:
"Chính là cậu ta! Cậu ta mắng anh của U U! Anh của U U không phải quái vật, cậu ta mới là quái vật!"
Cố Diệu Diệu lạnh lùng nhìn tên nhóc, mỉa mai nói:
"Ha, tên nhóc cậu tay chân thì đầy đủ nhưng lại thiếu não, chỉ biết lặp đi lặp lại vài câu. Cho dù có cố gắng đi học thêm cỡ nào đi nữa thì cũng sẽ ngu ngốc như bố mẹ nhóc vậy, ăn nói vụng về."
"Hừ. Cái trình độ này thì cũng đừng có lộ ra, thật đáng xấu hổ, chờ lát nữa chị đây mắng đến phần mộ tổ tiên nhà nhóc chắc nhóc cũng chỉ có thể ngồi đó khóc thút thít thôi nhỉ."
Tên nhóc này chỉ mới bảy, tám tuổi, chưa từng gặp phải tình cảnh này bao giờ.
"Nhóc cảm thấy chân nhóc dài hơn người khác thì ghê gớm lắm sao? Thật ngu ngốc, đừng tưởng rằng người ngốc thì có phúc của người ngốc, ha ha.. Nhóc sai rồi, kẻ ngốc chẳng có gì cả."
Ung Trạch: "..."
Mặc dù U U chẳng hiểu gì nhưng bé lại bị khí thế của chị gái dọa sợ:
"Đúng vậy! Chị, tiếp tục đi! Mắng cậu ta tiếp đi!"
Ung Trạch quay đầu hỏi Thẩm Tịch Xuyên đang ở bên cạnh, muốn biết tại sao mọi người lại cãi nhau ầm ĩ như vậy. Sau khi biết được ngọn nguồn câu chuyện, cậu gật gật đầu.
"Thì ra là như vậy."
Cậu đứng dậy, đi đến chỗ hai vợ chồng đang tức giận bên kia.
"Làm phiền một chút, hôm nay hai người đến đây để thăm quan sở thú đúng không?"
Hai vợ chồng tức giận đến mức phồng mang trợn má, liếc mắt nhìn cậu một cái.
"Đúng vậy! Làm sao? Anh là nhân viên công tác của sở thú à? Tôi nói cho các anh biết, cứ như thế này thì sớm muộn gì sở thú cũng đóng cửa thôi! Cho dù các người có cầu xin chúng tôi thì chúng tôi cũng chẳng thèm đến đây nữa.."
"Vậy là tốt rồi." Từ đầu đến cuối Ung Trạch vẫn bình tĩnh: "Vừa đúng lúc, tôi cũng muốn thông báo một tin, các người đã bị xếp vào danh sách đen của sở thú. Sau này chúng tôi sẽ không chào đón gia đình các người nữa, cảm ơn hai người đã phối hợp."
Vừa nãy hai vợ chồng còn đang kiêu ngạo, sau khi nghe xong, không thể tin được chính mình vừa mới nghe thấy câu gì.
"Hả, dựa vào cái gì?"
Gã đàn ông bị ánh mắt của thiếu niên này nhìn đến mức trong lòng có chút hoảng sợ nhưng giọng điệu vẫn ngang ngạnh nói: "Ha, anh nói không cho thì không cho sao? Sở thú này của nhà anh à?"
Ung Trạch bình tĩnh, gật đầu: "Đúng vậy, sở thú này của nhà tôi, anh có ý kiến gì nữa không?"
Đứng cách đó không xa có một ông cụ hiền từ đang mỉm cười. Ông mặc một thân tây trang, khí chất hơn người, trên người mang theo dáng vẻ ung dung cao quý được lắng đọng qua năm tháng.
Tóm lại, nhìn qua thì chính là dáng vẻ của người có tiền.
"Đồ tâm thần!"
Đôi vợ chồng này cũng biết được, hình như họ đã đụng phải người không dễ chọc, dù trong lòng run sợ nhưng vẫn mạnh miệng nói:
"Không đến thì không đến! Cả thành phố này có rất nhiều sở thú, anh cho rằng tất cả đều của nhà anh hết sao? Tôi sẽ đi đến chỗ khác!"
Nói xong, hai vợ chồng mang theo tên nhóc kia rời đi.
Có lẽ tên nhóc kia cũng biết được nhà bọn họ đang chạy trối chết, nhóc không chỉ khóc lớn lên mà còn dùng tay điên cuồng đánh vào bố mẹ mình, ầm ĩ đi theo sau.
Đôi vợ chồng không đành lòng đánh tên nhóc này, thế là họ chỉ cố gắng trốn tránh nắm tay của nhóc, hùng hổ đi xa.
Ung Trạch nhìn bóng dáng cả nhà bọn họ, quay đầu lại hỏi ông cụ:
"Hình như lúc nãy con chưa nói rõ thì phải, ý con muốn nói là tất cả các sở thú trên cả nước, bao gồm cả thủy cung."
Ông cụ khẽ cười trả lời: "Hình như chưa nói."
Ung Trạch cũng không thèm để ý, bình tĩnh nói:
"Không cần quan tâm, bọn họ sẽ sớm biết thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.