Chương 35: Dâng tặng đầu dưa nhỏ
Tùng Đình
07/09/2021
U U đắc ý thu tiền, trong tay ôm một đống tiền lẻ, đôi tay nhỏ xinh của bé không thể cầm hết xấp tiền lẻ dày cộp kia.
Nhiều tiền như vậy, không biết có thể mua được bao nhiêu kẹo đây.
Mặc dù bé không có hiểu biết gì về tiền bạc, nhưng lại lập tức chảy nước miếng.
Nhìn thấy dương mai đã bán được bảy tám phần, tổ chương trình lập tức nháy mắt ra dấu cho nhân viên công tác.
Vì thế lúc bọn trẻ đang đếm tiền thì bất ngờ nhìn thấy một chàng trai không biết lại gần chúng từ lúc nào.
"Các bạn nhỏ, các bạn bán hết rồi sao?"
Trong lúc U U lộn xộn đếm tiền thì bỗng nhiên nghe thấy âm thanh từ phía sau vang lên, sợ tới mức khẽ run một cái.
"Bán, bán hết rồi."
Mặc dù rất thận trọng, nhưng U U vẫn thành thật trả lời, bé hỏi lại:
"Chú là ai vậy ạ?"
Chàng trai cười nói: "Chú là người mà bố mấy đứa nhờ đến đón."
U U đánh giá hắn ta một chút.
Nhân viên của tổ chương trình đều mặc áo thun in hình chữ T màu đen, cho nên một hai ngày trở lại đây, các bạn nhỏ đều có thể nhận ra người nào là nhân viên công tác, người nào không phải.
Mà người trước mắt này không mặc đồng phục, tất nhiên không phải nhân viên công tác.
Tiểu Tỏa vốn là một đứa trẻ chỉ cần rời khỏi bố sẽ khóc ngay nên nghe vậy thì bộ dạng như sắp khóc, không hề nghi ngờ lập tức muốn đi về phía người thanh niên.
"Không được đi!"
Nhiều tiền như vậy, không biết có thể mua được bao nhiêu kẹo đây.
Mặc dù bé không có hiểu biết gì về tiền bạc, nhưng lại lập tức chảy nước miếng.
Nhìn thấy dương mai đã bán được bảy tám phần, tổ chương trình lập tức nháy mắt ra dấu cho nhân viên công tác.
Vì thế lúc bọn trẻ đang đếm tiền thì bất ngờ nhìn thấy một chàng trai không biết lại gần chúng từ lúc nào.
"Các bạn nhỏ, các bạn bán hết rồi sao?"
Trong lúc U U lộn xộn đếm tiền thì bỗng nhiên nghe thấy âm thanh từ phía sau vang lên, sợ tới mức khẽ run một cái.
"Bán, bán hết rồi."
Mặc dù rất thận trọng, nhưng U U vẫn thành thật trả lời, bé hỏi lại:
"Chú là ai vậy ạ?"
Chàng trai cười nói: "Chú là người mà bố mấy đứa nhờ đến đón."
U U đánh giá hắn ta một chút.
Nhân viên của tổ chương trình đều mặc áo thun in hình chữ T màu đen, cho nên một hai ngày trở lại đây, các bạn nhỏ đều có thể nhận ra người nào là nhân viên công tác, người nào không phải.
Mà người trước mắt này không mặc đồng phục, tất nhiên không phải nhân viên công tác.
Tiểu Tỏa vốn là một đứa trẻ chỉ cần rời khỏi bố sẽ khóc ngay nên nghe vậy thì bộ dạng như sắp khóc, không hề nghi ngờ lập tức muốn đi về phía người thanh niên.
"Không được đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.