Chương 128: Em sẽ cắn anh!
Tùng Đình
05/02/2022
Khi sư tử dừng lại không đuổi theo Đổng Gia Hữu nữa, U U đã nhận ra đó chính là anh sư tử mà bé biết.
Đàm Duệ đánh nhau với bọn họ một trận, có vẻ chân đã bị bong gân, một lúc lâu vẫn không đứng dậy được, Khương Đường sợ con báo nhỏ sẽ lao tới.. Mặc dù lúc không tấn công con người thì báo nhỏ cũng ngoan ngoãn giống một chú mèo con, nhưng cũng không vì vậy mà cô dám để cậu nhóc ở lại đây một mình.
Chỉ riêng U U vẫn một lòng nhớ thương anh sư tử biết nói của bé, sải chân chạy đuổi theo.
Sau đó đúng lúc thấy được quá trình Ung Trạch từ sư tử biến thành con người.
Ánh sáng vàng nhạt làm tan rã bóng dáng của con sư tử, những tia sáng nhỏ dần dần hợp lại thành một hình dáng cao và thẳng như cây tre.
Con sư tử vàng dũng mãnh đã biến thành anh Ung Trạch mà bé quen thuộc.
Có thể là do trẻ em đã xem quá nhiều phim truyền hình, những hình ảnh kì ảo như vậy cũng không phải chưa từng bắt gặp trên TV, hơn nữa bé còn chưa đủ khả năng để phân biệt thế giới trên TV và thế giới thực, vì vậy bé cũng không sốc đến mức không thốt nên lời.
Bé chỉ suy nghĩ một chút, chớp chớp mắt nhìn quần áo trên người Ung Trạch.
Sư tử biến thành người bé có thể lý giải, nhưng quần áo ở đâu ra?
Một khi đã nghĩ về cái gì, chuyện đó sẽ trở nên rất quan trọng đối với bé.
Dường như Ung Trạch không ngờ được phản ứng đầu tiên của bé là hỏi chuyện này. Cậu quay đầu lại nhìn đám nhóc đã bị dọa sợ đến tè ra quần, đi qua dắt tay U U, vừa đi vừa giải thích: "Là do lông biến thành."
U U hào hứng nói: "Vậy nếu nhổ một sợi lông, anh có thể.."
"Không, anh là sư tử, không phải Tôn Ngộ Không."
Hóa ra không thể giống với Tề Thiên Đại Thánh, chỉ cần rút sợi lông đã có thể biến thành rất nhiều, rất nhiều khỉ con.
U U ngây ngốc hai giây, nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần, cuối cùng nghĩ tới vấn đề mấu chốt hơn:
"Oa! Thì ra anh Ung Trạch chính là anh sư tử! Thảo nào em cảm thấy anh sư tử hiền thế!"
Vẻ mặt bé vui mừng, dường như đã quên đi nỗi buồn khi bị cắt tóc, Ung Trạch rũ mắt nhìn bé, duỗi tay nhẹ nhàng sờ sờ mái tóc ngắn ngủn của bé.
"Em không sợ à?"
U U lắc lắc đầu, cái đuôi nhỏ phía sau lắc lư, bé nói với vẻ khó hiểu:
"Không sợ ạ? Tại sao phải sợ?"
Ung Trạch nghĩ nghĩ: "Anh là yêu quái."
Dù hạn chế tiếp xúc với con người nhưng Ung Trạch cũng biết rằng đối với con người, yêu quái là một loài hoàn toàn khác.
Nhân gian có câu "Không phải tộc ta, tất có dị tâm", ngay cả khi yêu quái và con người đã bí mật chung sống hòa bình nhiều năm, Ung Trạch biết một khi bí mật này bị bại lộ, chắc chắn sẽ khiến xã hội loài người khủng hoảng.
"Em biết mà."
Bé cười lộ ra hàm răng trắng nhỏ, đôi mắt cong cong hình lưỡi liềm.
"Chỉ có yêu quái mới có thể nói được, anh sư tử bị thương kia không nói được. Anh đừng nghĩ em không biết phân biệt, em rất thông minh."
"Ý của anh là, em không sợ anh ăn thịt em hả?"
U U chớp mắt, bé chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này.
Im lặng một lúc lâu, U U đột nhiên vươn đôi tay nhỏ nhắn mềm mại của bé ra, bắt chước cách mà con báo nhỏ dọa người vừa nãy, cố gắng nhe răng trợn mắt, làm dáng vẻ mà bé nghĩ là rất hung dữ.
"Em cũng sẽ cắn anh! Ngồm ngoàm!"
Em quá ngây thơ.
Trong mắt Ung Trạch lập loè ý cười nhàn nhạt.
Thật ra trước khi xuống núi, cậu cũng đã tưởng tượng ra rất nhiều dáng vẻ của con người. Có một trưởng bối từng nói, con người tham lam độc ác, giết hại lẫn nhau vì những lợi ích không liên quan đến sinh tồn, cũng có trưởng bối khác nói, lòng người phức tạp, nhưng suy cho cùng thì vẫn có nhiều người tốt.
Là chúa sơn lâm, cậu không thể rời khỏi núi Trường Trạch quá sớm, mỗi ngày ở trên núi nhìn mặt trời mọc và mặt trăng lặn, cậu đều tưởng tượng, về sau lúc cậu xuống núi sẽ gặp được loại người như thế nào.
May mắn thay, những người cậu gặp đều tốt hơn trong tưởng tượng của cậu rất nhiều lần.
Ung Trạch lại nhìn thoáng qua mái tóc ngắn cũn bị người khác cắt của bé.
Vấn đề này sẽ không kết thúc dễ dàng như vậy.
Khương Đường và Đàm Duệ đợi rất lâu mới thấy U U trở lại.
Mà bên cạnh bé còn có thêm một người.
"Không phải lo! Anh Ung Trạch sẽ bảo vệ chúng ta! Không sao không sao!"
Khương Đường không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, nhưng nghĩ đến con sư tử kia, trong lòng vẫn còn cảm giác sợ hãi: "Sư tử kia.."
"Con sư tử đó lớn lên trong rạp xiếc. Nó sẽ không làm ai bị thường."
Ung Trạch ngồi xổm xuống trước mặt hai người, ánh mắt lạnh nhạt, bên trong chứa một sức mạnh khó hiểu nào đó: "Các em rất ghét mấy đứa nhóc lúc nãy đúng không?"
Đàm Duệ gật đầu thật mạnh.
Khương Đường chần chờ trong chốc lát, sau đó gật gật đầu.
"Vậy nghe theo anh."
Ung Trạch dựng đưa ngón trỏ lên, để trên môi.
"Quên chuyện sư tử kia đi, từ đầu tới cuối các em chưa từng gặp sư tử, sau khi con báo nhỏ xuất hiện, đứa nhóc vừa nãy lập tức chạy trốn, chuyện xảy ra sau đó, các em đều không biết."
Đàm Duệ có chút sợ hãi hỏi: "Anh trai của em.. Đổng Gia Hữu anh ấy.. Thật sự không bị thương ạ?"
Mặc dù chuyện cậu ta bắt nạt bọn họ rất đáng giận, nhưng lúc Đàm Duệ nhìn thấy sư tử chạy đuổi theo cậu ta, nhóc cũng lo lắng cậu ta sẽ bị sư tử bắt lấy rồi ăn thịt luôn.
U U vỗ ngực, nhìn Ung Trạch đảm bảo:
"Trừ bị tè ra quần thì cậu ta hoàn toàn không bị thương!"
* * *Nhưng lòng tự trọng chắc hẳn là bị thương rất nhiều.
Sau khi biết cậu ta không bị sư tử ăn thịt, Đàm Duệ mới yên tâm.
Nếu đã như vậy thì nhóc cũng sẽ không nói ra, nhìn thấy Đổng Gia Hữu hay bắt nạt nhóc và mẹ bị dọa tới mức tè ra quần, nhóc vô cùng vui.
Rốt cuộc không phải ai cũng được trải nghiệm bị sư tử rượt đuổi.
Sau khi Ung Trạch giải thích vấn đề, cậu đứng dậy và nói: "Lát nữa đi cắt tóc đi."
U U gật đầu, nhưng trước khi đi cắt tóc, bé chạy tới nắm tay Khương Đường.
"Vì bảo vệ em nên Đường Đường bị thương, anh Ung Trạch, anh có thể tìm bác sĩ xem cho Đường Đường được không ạ, cậu ấy đang bị chảy máu."
Khương Đường sửng sốt.
Thật ra vết thương của cô không nghiêm trọng, chỉ là bị đẩy ngã nên tróc da, nhìn hơi đáng sợ một chút thôi.
Đàm Duệ bất mãn nói: "Tớ cũng bị thương! Chân bị trẹo rồi! Còn bị đấm mấy cái!"
U U nhìn cậu nhóc: "À, vậy tiện thể anh tìm bác sĩ cho Đàm Duệ luôn!"
"Tại sao đến tớ lại là tiện thể! Cố U U, cậu thiên vị!"
Hai con gà tiểu học ngây thơ chạy quanh Khương Đường, U U bịt tai không nghe, Đàm Duệ thì khập khiễng đuổi theo phía sau mà phản đối.
Khương Đường khẽ ngẩng đầu nhìn hoàng hôn buông xuống phía xa, ánh hoàng hôn nhẹ nhàng kèm theo gió chiều mùa thu bao trùm lên chân núi phía xa một lớp màn lụa màu cam ấm áp, như thể trái tim đang dần dần được bao bọc trong một bầu khí quyển mềm mại, ấm cúng.
Khi trở về nhóm chính, Đổng Gia Hữu không có ở đó, dường như các giáo viên đang tụ lại với nhau, có vẻ như đang thảo luận một số biện pháp đối phó.
Ung Trạch không quan tâm, cậu dẫn U U và những người bạn của bé đến phòng nghỉ dành cho nhân viên trong sở thú.
Căn phòng được trang trí theo phong cách gấu trúc, dễ thương như khu vui chơi trẻ em, có cả cầu trượt nhỏ và bể bóng đại dương.
Không lâu sau, Trì Hoán được Ung Trạch gọi đến.
"Sao lại vội vàng gọi em thế? Chuyện gì đây?"
Đàm Duệ đánh nhau với bọn họ một trận, có vẻ chân đã bị bong gân, một lúc lâu vẫn không đứng dậy được, Khương Đường sợ con báo nhỏ sẽ lao tới.. Mặc dù lúc không tấn công con người thì báo nhỏ cũng ngoan ngoãn giống một chú mèo con, nhưng cũng không vì vậy mà cô dám để cậu nhóc ở lại đây một mình.
Chỉ riêng U U vẫn một lòng nhớ thương anh sư tử biết nói của bé, sải chân chạy đuổi theo.
Sau đó đúng lúc thấy được quá trình Ung Trạch từ sư tử biến thành con người.
Ánh sáng vàng nhạt làm tan rã bóng dáng của con sư tử, những tia sáng nhỏ dần dần hợp lại thành một hình dáng cao và thẳng như cây tre.
Con sư tử vàng dũng mãnh đã biến thành anh Ung Trạch mà bé quen thuộc.
Có thể là do trẻ em đã xem quá nhiều phim truyền hình, những hình ảnh kì ảo như vậy cũng không phải chưa từng bắt gặp trên TV, hơn nữa bé còn chưa đủ khả năng để phân biệt thế giới trên TV và thế giới thực, vì vậy bé cũng không sốc đến mức không thốt nên lời.
Bé chỉ suy nghĩ một chút, chớp chớp mắt nhìn quần áo trên người Ung Trạch.
Sư tử biến thành người bé có thể lý giải, nhưng quần áo ở đâu ra?
Một khi đã nghĩ về cái gì, chuyện đó sẽ trở nên rất quan trọng đối với bé.
Dường như Ung Trạch không ngờ được phản ứng đầu tiên của bé là hỏi chuyện này. Cậu quay đầu lại nhìn đám nhóc đã bị dọa sợ đến tè ra quần, đi qua dắt tay U U, vừa đi vừa giải thích: "Là do lông biến thành."
U U hào hứng nói: "Vậy nếu nhổ một sợi lông, anh có thể.."
"Không, anh là sư tử, không phải Tôn Ngộ Không."
Hóa ra không thể giống với Tề Thiên Đại Thánh, chỉ cần rút sợi lông đã có thể biến thành rất nhiều, rất nhiều khỉ con.
U U ngây ngốc hai giây, nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần, cuối cùng nghĩ tới vấn đề mấu chốt hơn:
"Oa! Thì ra anh Ung Trạch chính là anh sư tử! Thảo nào em cảm thấy anh sư tử hiền thế!"
Vẻ mặt bé vui mừng, dường như đã quên đi nỗi buồn khi bị cắt tóc, Ung Trạch rũ mắt nhìn bé, duỗi tay nhẹ nhàng sờ sờ mái tóc ngắn ngủn của bé.
"Em không sợ à?"
U U lắc lắc đầu, cái đuôi nhỏ phía sau lắc lư, bé nói với vẻ khó hiểu:
"Không sợ ạ? Tại sao phải sợ?"
Ung Trạch nghĩ nghĩ: "Anh là yêu quái."
Dù hạn chế tiếp xúc với con người nhưng Ung Trạch cũng biết rằng đối với con người, yêu quái là một loài hoàn toàn khác.
Nhân gian có câu "Không phải tộc ta, tất có dị tâm", ngay cả khi yêu quái và con người đã bí mật chung sống hòa bình nhiều năm, Ung Trạch biết một khi bí mật này bị bại lộ, chắc chắn sẽ khiến xã hội loài người khủng hoảng.
"Em biết mà."
Bé cười lộ ra hàm răng trắng nhỏ, đôi mắt cong cong hình lưỡi liềm.
"Chỉ có yêu quái mới có thể nói được, anh sư tử bị thương kia không nói được. Anh đừng nghĩ em không biết phân biệt, em rất thông minh."
"Ý của anh là, em không sợ anh ăn thịt em hả?"
U U chớp mắt, bé chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này.
Im lặng một lúc lâu, U U đột nhiên vươn đôi tay nhỏ nhắn mềm mại của bé ra, bắt chước cách mà con báo nhỏ dọa người vừa nãy, cố gắng nhe răng trợn mắt, làm dáng vẻ mà bé nghĩ là rất hung dữ.
"Em cũng sẽ cắn anh! Ngồm ngoàm!"
Em quá ngây thơ.
Trong mắt Ung Trạch lập loè ý cười nhàn nhạt.
Thật ra trước khi xuống núi, cậu cũng đã tưởng tượng ra rất nhiều dáng vẻ của con người. Có một trưởng bối từng nói, con người tham lam độc ác, giết hại lẫn nhau vì những lợi ích không liên quan đến sinh tồn, cũng có trưởng bối khác nói, lòng người phức tạp, nhưng suy cho cùng thì vẫn có nhiều người tốt.
Là chúa sơn lâm, cậu không thể rời khỏi núi Trường Trạch quá sớm, mỗi ngày ở trên núi nhìn mặt trời mọc và mặt trăng lặn, cậu đều tưởng tượng, về sau lúc cậu xuống núi sẽ gặp được loại người như thế nào.
May mắn thay, những người cậu gặp đều tốt hơn trong tưởng tượng của cậu rất nhiều lần.
Ung Trạch lại nhìn thoáng qua mái tóc ngắn cũn bị người khác cắt của bé.
Vấn đề này sẽ không kết thúc dễ dàng như vậy.
Khương Đường và Đàm Duệ đợi rất lâu mới thấy U U trở lại.
Mà bên cạnh bé còn có thêm một người.
"Không phải lo! Anh Ung Trạch sẽ bảo vệ chúng ta! Không sao không sao!"
Khương Đường không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, nhưng nghĩ đến con sư tử kia, trong lòng vẫn còn cảm giác sợ hãi: "Sư tử kia.."
"Con sư tử đó lớn lên trong rạp xiếc. Nó sẽ không làm ai bị thường."
Ung Trạch ngồi xổm xuống trước mặt hai người, ánh mắt lạnh nhạt, bên trong chứa một sức mạnh khó hiểu nào đó: "Các em rất ghét mấy đứa nhóc lúc nãy đúng không?"
Đàm Duệ gật đầu thật mạnh.
Khương Đường chần chờ trong chốc lát, sau đó gật gật đầu.
"Vậy nghe theo anh."
Ung Trạch dựng đưa ngón trỏ lên, để trên môi.
"Quên chuyện sư tử kia đi, từ đầu tới cuối các em chưa từng gặp sư tử, sau khi con báo nhỏ xuất hiện, đứa nhóc vừa nãy lập tức chạy trốn, chuyện xảy ra sau đó, các em đều không biết."
Đàm Duệ có chút sợ hãi hỏi: "Anh trai của em.. Đổng Gia Hữu anh ấy.. Thật sự không bị thương ạ?"
Mặc dù chuyện cậu ta bắt nạt bọn họ rất đáng giận, nhưng lúc Đàm Duệ nhìn thấy sư tử chạy đuổi theo cậu ta, nhóc cũng lo lắng cậu ta sẽ bị sư tử bắt lấy rồi ăn thịt luôn.
U U vỗ ngực, nhìn Ung Trạch đảm bảo:
"Trừ bị tè ra quần thì cậu ta hoàn toàn không bị thương!"
* * *Nhưng lòng tự trọng chắc hẳn là bị thương rất nhiều.
Sau khi biết cậu ta không bị sư tử ăn thịt, Đàm Duệ mới yên tâm.
Nếu đã như vậy thì nhóc cũng sẽ không nói ra, nhìn thấy Đổng Gia Hữu hay bắt nạt nhóc và mẹ bị dọa tới mức tè ra quần, nhóc vô cùng vui.
Rốt cuộc không phải ai cũng được trải nghiệm bị sư tử rượt đuổi.
Sau khi Ung Trạch giải thích vấn đề, cậu đứng dậy và nói: "Lát nữa đi cắt tóc đi."
U U gật đầu, nhưng trước khi đi cắt tóc, bé chạy tới nắm tay Khương Đường.
"Vì bảo vệ em nên Đường Đường bị thương, anh Ung Trạch, anh có thể tìm bác sĩ xem cho Đường Đường được không ạ, cậu ấy đang bị chảy máu."
Khương Đường sửng sốt.
Thật ra vết thương của cô không nghiêm trọng, chỉ là bị đẩy ngã nên tróc da, nhìn hơi đáng sợ một chút thôi.
Đàm Duệ bất mãn nói: "Tớ cũng bị thương! Chân bị trẹo rồi! Còn bị đấm mấy cái!"
U U nhìn cậu nhóc: "À, vậy tiện thể anh tìm bác sĩ cho Đàm Duệ luôn!"
"Tại sao đến tớ lại là tiện thể! Cố U U, cậu thiên vị!"
Hai con gà tiểu học ngây thơ chạy quanh Khương Đường, U U bịt tai không nghe, Đàm Duệ thì khập khiễng đuổi theo phía sau mà phản đối.
Khương Đường khẽ ngẩng đầu nhìn hoàng hôn buông xuống phía xa, ánh hoàng hôn nhẹ nhàng kèm theo gió chiều mùa thu bao trùm lên chân núi phía xa một lớp màn lụa màu cam ấm áp, như thể trái tim đang dần dần được bao bọc trong một bầu khí quyển mềm mại, ấm cúng.
Khi trở về nhóm chính, Đổng Gia Hữu không có ở đó, dường như các giáo viên đang tụ lại với nhau, có vẻ như đang thảo luận một số biện pháp đối phó.
Ung Trạch không quan tâm, cậu dẫn U U và những người bạn của bé đến phòng nghỉ dành cho nhân viên trong sở thú.
Căn phòng được trang trí theo phong cách gấu trúc, dễ thương như khu vui chơi trẻ em, có cả cầu trượt nhỏ và bể bóng đại dương.
Không lâu sau, Trì Hoán được Ung Trạch gọi đến.
"Sao lại vội vàng gọi em thế? Chuyện gì đây?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.