Chương 99: Kẻ thù của U U
Tùng Đình
15/01/2022
Khi Ung Trạch quay lại, Thẩm Tịch Xuyên đã ngồi trên xe lăn, lúc này U U
đang ngồi xổm giữa khe hở của hàng rào gỗ, nói lời cảm ơn với chú báo
Gê-pa nhỏ đang trốn ở đằng xa.
Thẩm Tịch Xuyên kể lại những chuyện vừa xảy ra.
"Nếu ngã vào đó em cũng không cần sợ." Ung Trạch giải thích: "Loài báo săn này rất nhát gan, nó sẽ không tấn công con người."
Hơn nữa nhìn thấy tư thế đầy phấn khích của U U, cậu nghĩ rằng báo săn nhỏ mới là người bị dọa sợ.
"Đúng rồi, sao anh lại đi lâu như vậy?"
"Anh quên đóng cửa khu nhà gấu mèo nhỏ nên quay lại đó."
Trên thực tế là chú gấu mèo nhỏ kia muốn cạy cửa chạy trốn để đi xăm hình, nhưng nó không thể cạy khóa được nên đã cào nát bức tường thành từng mảnh.
Ung Trạch biết rằng nó sẽ gây chuyện nên lúc quay về đó anh đã biến thành nguyên hình của một con sư tử, gầm một tiếng, thế là nó lập tức ngoan ngoãn.
U U nghe Ung Trạch nhắc tới gấu mèo nhỏ, quay đầu lại vui vẻ nói:
"Gấu mèo nhỏ! Dễ thương! Báo săn nhỏ! Cũng dễ thương!"
Bé đứng tại chỗ vui vẻ xoay vòng tròn, như thể có những bông hoa đang nở rộ trên đỉnh đầu của bé.
Ung Trạch thấy bé thích thú như vậy, lại nghĩ hình như chú báo Gê-pa nhỏ cũng không bài xích U U, vì vậy cậu vẫy tay gọi nó.
"Nếu báo săn nhỏ tới đây, em có muốn chụp ảnh chung với nó không?"
Ung Trạch nhẹ nhàng trèo qua hàng rào, bế chú báo đang từ từ đi đến chân cậu.
"Có anh ở đây, nó sẽ không cắn em."
Tất nhiên là U U gật đầu lia lịa, bé không để ý đến đôi mắt đang mở to hoảng sợ của Thẩm Tịch Xuyên.
"Anh hai, chụp giúp em với!"
U U giúp Thẩm Tịch Xuyên lấy điện thoại di động ra, xoay người tạo dáng, cười rạng rỡ, giống như bên cạnh bé không phải là báo săn mà là một con mèo con vậy.
Đúng là nghé con không sợ cọp.
Thẩm Tịch Xuyên cứng nhắc nhấn nút máy ảnh, chụp lại bức ảnh gây sốc này.
Khi U U nhảy nhót đi tới khu gấu trúc, vốn nghĩ rằng bà và chị đã tham quan xong rồi, có khi còn đang nóng lòng chờ bé.
Nhưng mà đi đến đó thì thấy..
La Bích Anh: "Nhóc con nhìn đây nè!"
Cố Diệu Diệu: "Nó leo cây! Nó leo cây kìa! Nó ngã, nó ngã rồi! Nó lăn một vòng!"
U U, người bỗng chốc bị thất sủng: "?"
Khu gấu trúc này có lẽ là khu vực được chú trọng xây dựng nhất trong sở thú, bởi vì nó không phải là yêu quái mà là ba con gấu trúc to lớn bình thường, cho nên khu vực này cũng được rào chắn rất cẩn thận.
Dù vậy cũng không cản trở được sự nhiệt tình của hai người kia.
U U ngạc nhiên nhìn Cố Diệu Diệu đang thích thú dán mặt vào tấm kính, bé kéo góc áo của Thẩm Tịch Xuyên hỏi:
"Anh à, hình như em bị hoa mắt rồi?"
Chị gái của bé là một người lạnh lùng không có tình cảm, luôn cao cao tại thượng mắng chửi người khác!
Bây giờ lại dán mặt vào tấm kính, bị sự đáng yêu của gấu trúc làm cho mê muội giống như một người đang theo đuổi thần tượng vậy, đó là ai?
"Em không hoa mắt." Ngay cả Thẩm Tịch Xuyên cũng cảm thấy bất ngờ: "Đó đúng là chị của em."
Cố Diệu Diệu nghe thấy hai người nói chuyện, bỗng nhiên quay đầu lại:
"Nói gì chị đó?"
U U lắc đầu lia lịa: "Không có gì, không có gì đâu ạ. Chị ơi, chị thích gấu trúc lắm ạ?"
Như thể bị người khác phát hiện ra bí mật nhỏ đáng xấu hổ, Cố Diệu Diệu lúng túng nói:
"Không được sao? Đâu có luật nào quy định chị không được thích nó?"
U U im lặng như gà, ngoan ngoãn lắc đầu.
Chỉ là loại cảm giác.. Đàn ông có trái tim thiếu nữ.. Cách liên tưởng này có hơi kỳ quái.
Thật ra U U cũng không thích gấu trúc.
Bé cũng dán người vào tấm kính nhìn khu sinh hoạt của gấu trúc được đào lõm xuống bên dưới. Bên trong trang trí rất đẹp, có rừng trúc tươi tốt, có núi giả còn có cả hồ sen, xa hoa hơn cả nhà của con người nữa.
U U nhìn nụ cười trên mặt của Cố Diệu Diệu, có chút ghen tị.
Làm gì đáng yêu như vậy chứ.
Không phải là nó chỉ tròn vo thôi sao?
Không phải là đi đường sẽ bị ngã thôi sao?
- -Bé cũng có thể!
"Chị ơi!"
Hai con gấu trúc vì tranh giành một cây tre mà lao vào đánh nhau, còn lăn xuống bật thang, Cố Diệu Diệu đang chăm chú nhìn thì nghe tiếng gọi của U U ở phía sau nên cô nghiêng người cho có lệ, đầu còn chưa quay lại đã hỏi:
"Kêu chị làm gì?"
"Ai nha!"
Cố Diệu Diệu nghe tiếng lập tức quay đầu, nhìn thấy U U giống như đang cố tình ăn vạ, bé ngồi xổm xuống rồi giả vờ té ngã, sau đó uất ức nói:
"Chị ơi, chị làm em ngã rồi!"
Em đang diễn kịch gì vậy?
"Mặt đất bẩn lắm, nhanh đứng lên."
U U dang hai cánh tay, được voi đòi tiên cười nói:
"Ha ha, chị ôm em một cái thì em mới đứng lên được."
"Vậy em cứ nằm đó đi."
Nhưng cuối cùng, Cố Diệu Diệu cũng khẩu xà tâm phật kéo bé lên, sau đó quay lại tiếp tục xem gấu trúc mũm mĩm.
U U giống như người vô hình, ngay lập tức diễn vai một kẻ đáng thương bị tên cặn bã bỏ rơi.
"Chị ơi, chị không yêu em nữa sao? Chị chỉ thích gấu trúc mà không thích em gái nhỏ của mình sao?"
Sau vài giây suy nghĩ, Cố Diệu Diệu đáp:
"Đúng vậy, gấu trúc vừa đáng yêu vừa không ăn vạ, tại sao chị lại không thích nó được chứ?"
U U ngây người mấy giây rồi nhanh chóng bịt tai lại, giả vờ không nghe thấy lời nói của chị gái, tự thôi miên chính mình:
"Không nghe, không nghe, em mới là người đáng yêu nhất!"
Sau một lúc, bé nhìn những con gấu trúc ngớ ngẩn đó rồi hỏi Ung Trạch:
"Anh Ung Trạch, anh nghĩ U U hay gấu trúc dễ thương hơn?"
Tất nhiên Ung Trạch sẽ không làm bé phải xấu hổ, cậu trả lời:
"Em dễ thương hơn."
U U chưa kịp vui vẻ thì Cố Diệu Diệu đã cười nói:
"Anh ấy lừa em đó, trên thế giới này làm gì có ai mà không thấy gấu trúc đáng yêu chứ?
"... "
U U lớn lên trong sự sủng ái của mọi người, rốt cuộc đến hôm nay bé mới biết ai là kẻ thù của mình.
Gấu trúc!
Tớ sẽ nhớ kỹ các cậu!
Sau một ngày đi chơi ở sở thú, về nhà lúc gọi điện thoại cho Úc Lan, U U vẫn còn ghen tị.
" Tất cả động vật ở sở thú đều siêu đáng yêu! Chỉ trừ gấu trúc! Thật quá đáng! Chị gái không thích con nữa! "
Ở đầu dây bên kia, Úc Lan vẫn đang quay cảnh đêm ngoài phim trường, gió thổi rất mạnh, bà mặc áo choàng bình tĩnh nói:
" Mẹ cũng thấy không có gì đáng yêu cả, giống như con vậy, chỉ biết té ngã rồi tỏ ra dễ thương thôi, mẹ nói có đúng không? "
" Con sẽ tức giận đó! "
Bỏ qua chuyện gấu trúc đang tranh sủng với bé, U U kể lại chuyện hôm nay bé đi xem gấu mèo nhỏ và báo săn nhỏ.
" Hóa ra báo Gê-pa không hung dữ chút nào! Nó nhỏ lắm, nhỏ như một con mèo! Cực kỳ dễ thương luôn! Mẹ ơi, con có thể nuôi một con báo săn nhỏ không ạ? "
Úc Lan: ?
Bà tức giận cười:" Sao con không nói muốn nuôi sư tử luôn đi? "
" Được nha, được nha! "
U U nghiêm túc nói:" Anh sư tử hiền lắm! U U cũng thích anh ấy! Chúng ta nuôi đi! "
" Nuôi cái rắm ấy. "
" Con không nuôi rắm, con muốn nuôi sư tử! "
Úc Lan thấy U U người thì nhỏ mà khẩu khí lại rất lớn, cười nói:
" Con thấy sư tử chưa mà đòi nuôi? Những diễn viên nhí ở chỗ này của mẹ, đừng nói nuôi, ngay cả cách thật xa để quay phim cũng không dám. "
Nghe thấy lòng dũng cảm của mình bị mẹ nghi ngờ, U U chạy đi tìm Thẩm Tịch Xuyên nhờ anh gửi ảnh chụp chung của bé với báo săn nhỏ cho Úc Lan.
" Mẹ xem đi! Con thật là dũng cảm! Con cũng dám sờ sư tử, còn nằm trên lưng sư tử nữa đó! "
Chỉ tiếc là không có chụp lại thôi.
Dù Úc Lan thấy được ảnh chụp, nhưng cũng không để ý chuyện U U dám sờ sư tử.
Nếu thật sự sờ nó, thì bé gặp sư tử chỗ nào mà sờ?
Thân hình nhỏ bé của U U còn không đủ để nhét kẽ răng của sư tử nữa là.
Cúp điện thoại, một lát sau, Úc Lan nhận được ảnh chụp do Thẩm Tịch Xuyên gửi đến, bà nhìn một lúc lâu.
Bé gái trong ảnh cười rạng rỡ, thật sự không sợ con báo săn bên cạnh, một người một báo nhưng lại có sự đồng điệu lạ kỳ.
Ngốc, vậy mà không biết sợ.
Nhìn ảnh chụp của con gái, Úc Lan cũng vơi đi vài phần khó chịu mà mấy ngày qua bà gặp phải trong đoàn phim.
Bà đặt bức ảnh đó làm hình nền mở khóa của điện thoại.
Thật ra chỉ là tiện tay cài, nhưng không ngờ bị chuyên viên trang điểm thấy, cười hỏi:
" Lan tỷ, đây là U U nhà chị đúng không? Ui chao, bảo bối thật đáng yêu, đi tham quan sở thú à? Đây là chụp cùng con vật gì vậy? "
Úc Lan bình tĩnh trả lời:" Chụp cùng báo Gê-pa. "
Chuyên viên trang điểm:"? "
Cùng gì cơ?
Không lâu sau, tin tức [Con gái Lan tỷ dám chụp ảnh với báo Gê-pa] lan truyền khắp đoàn phim.
Ngay từ đầu đa số mọi người đều không tin, bởi vì chương trình thực tế" Bé con đi xa"quá hot, hơn nữa vài đoạn U U bị con ngỗng lớn đuổi theo cũng hot. Ai cũng biết hình như cô bé này không được động vật nhỏ thích cho lắm.
Nhưng chuyên viên trang điểm cũng nói rằng chính cô tận mắt nhìn thấy ảnh chụp, đúng là một con báo Gê-pa còn nhỏ.
Điều này khiến mọi người rất ngạc nhiên.
Hôm nay bọn họ quay cảnh ngoài trời trong khu bảo tồn thiên nhiên. Họ cũng gặp rất nhiều loại động vật hoang dã, đúng lúc quay đến cảnh cần diễn viên nhí tương tác với động vật hoang dã, nhưng cuối cùng lại không thể quay được.
Bởi vì diễn viên nhí rất sợ những con vật này.
Giá mà bọn họ có thể tìm được một diễn viên nhí giống như U U, không sợ những động vật hoang dã nhỏ bé này thì tốt rồi.
Đúng lúc, bản thân đạo diễn cũng có ý nghĩ đó.
Hơn nữa ông ấy còn có một suy nghĩ táo bạo hơn.
Một diễn viên nhí không sợ động vật hoang dã à.. Không phải đang có sẵn một người ở đây sao?
Thẩm Tịch Xuyên kể lại những chuyện vừa xảy ra.
"Nếu ngã vào đó em cũng không cần sợ." Ung Trạch giải thích: "Loài báo săn này rất nhát gan, nó sẽ không tấn công con người."
Hơn nữa nhìn thấy tư thế đầy phấn khích của U U, cậu nghĩ rằng báo săn nhỏ mới là người bị dọa sợ.
"Đúng rồi, sao anh lại đi lâu như vậy?"
"Anh quên đóng cửa khu nhà gấu mèo nhỏ nên quay lại đó."
Trên thực tế là chú gấu mèo nhỏ kia muốn cạy cửa chạy trốn để đi xăm hình, nhưng nó không thể cạy khóa được nên đã cào nát bức tường thành từng mảnh.
Ung Trạch biết rằng nó sẽ gây chuyện nên lúc quay về đó anh đã biến thành nguyên hình của một con sư tử, gầm một tiếng, thế là nó lập tức ngoan ngoãn.
U U nghe Ung Trạch nhắc tới gấu mèo nhỏ, quay đầu lại vui vẻ nói:
"Gấu mèo nhỏ! Dễ thương! Báo săn nhỏ! Cũng dễ thương!"
Bé đứng tại chỗ vui vẻ xoay vòng tròn, như thể có những bông hoa đang nở rộ trên đỉnh đầu của bé.
Ung Trạch thấy bé thích thú như vậy, lại nghĩ hình như chú báo Gê-pa nhỏ cũng không bài xích U U, vì vậy cậu vẫy tay gọi nó.
"Nếu báo săn nhỏ tới đây, em có muốn chụp ảnh chung với nó không?"
Ung Trạch nhẹ nhàng trèo qua hàng rào, bế chú báo đang từ từ đi đến chân cậu.
"Có anh ở đây, nó sẽ không cắn em."
Tất nhiên là U U gật đầu lia lịa, bé không để ý đến đôi mắt đang mở to hoảng sợ của Thẩm Tịch Xuyên.
"Anh hai, chụp giúp em với!"
U U giúp Thẩm Tịch Xuyên lấy điện thoại di động ra, xoay người tạo dáng, cười rạng rỡ, giống như bên cạnh bé không phải là báo săn mà là một con mèo con vậy.
Đúng là nghé con không sợ cọp.
Thẩm Tịch Xuyên cứng nhắc nhấn nút máy ảnh, chụp lại bức ảnh gây sốc này.
Khi U U nhảy nhót đi tới khu gấu trúc, vốn nghĩ rằng bà và chị đã tham quan xong rồi, có khi còn đang nóng lòng chờ bé.
Nhưng mà đi đến đó thì thấy..
La Bích Anh: "Nhóc con nhìn đây nè!"
Cố Diệu Diệu: "Nó leo cây! Nó leo cây kìa! Nó ngã, nó ngã rồi! Nó lăn một vòng!"
U U, người bỗng chốc bị thất sủng: "?"
Khu gấu trúc này có lẽ là khu vực được chú trọng xây dựng nhất trong sở thú, bởi vì nó không phải là yêu quái mà là ba con gấu trúc to lớn bình thường, cho nên khu vực này cũng được rào chắn rất cẩn thận.
Dù vậy cũng không cản trở được sự nhiệt tình của hai người kia.
U U ngạc nhiên nhìn Cố Diệu Diệu đang thích thú dán mặt vào tấm kính, bé kéo góc áo của Thẩm Tịch Xuyên hỏi:
"Anh à, hình như em bị hoa mắt rồi?"
Chị gái của bé là một người lạnh lùng không có tình cảm, luôn cao cao tại thượng mắng chửi người khác!
Bây giờ lại dán mặt vào tấm kính, bị sự đáng yêu của gấu trúc làm cho mê muội giống như một người đang theo đuổi thần tượng vậy, đó là ai?
"Em không hoa mắt." Ngay cả Thẩm Tịch Xuyên cũng cảm thấy bất ngờ: "Đó đúng là chị của em."
Cố Diệu Diệu nghe thấy hai người nói chuyện, bỗng nhiên quay đầu lại:
"Nói gì chị đó?"
U U lắc đầu lia lịa: "Không có gì, không có gì đâu ạ. Chị ơi, chị thích gấu trúc lắm ạ?"
Như thể bị người khác phát hiện ra bí mật nhỏ đáng xấu hổ, Cố Diệu Diệu lúng túng nói:
"Không được sao? Đâu có luật nào quy định chị không được thích nó?"
U U im lặng như gà, ngoan ngoãn lắc đầu.
Chỉ là loại cảm giác.. Đàn ông có trái tim thiếu nữ.. Cách liên tưởng này có hơi kỳ quái.
Thật ra U U cũng không thích gấu trúc.
Bé cũng dán người vào tấm kính nhìn khu sinh hoạt của gấu trúc được đào lõm xuống bên dưới. Bên trong trang trí rất đẹp, có rừng trúc tươi tốt, có núi giả còn có cả hồ sen, xa hoa hơn cả nhà của con người nữa.
U U nhìn nụ cười trên mặt của Cố Diệu Diệu, có chút ghen tị.
Làm gì đáng yêu như vậy chứ.
Không phải là nó chỉ tròn vo thôi sao?
Không phải là đi đường sẽ bị ngã thôi sao?
- -Bé cũng có thể!
"Chị ơi!"
Hai con gấu trúc vì tranh giành một cây tre mà lao vào đánh nhau, còn lăn xuống bật thang, Cố Diệu Diệu đang chăm chú nhìn thì nghe tiếng gọi của U U ở phía sau nên cô nghiêng người cho có lệ, đầu còn chưa quay lại đã hỏi:
"Kêu chị làm gì?"
"Ai nha!"
Cố Diệu Diệu nghe tiếng lập tức quay đầu, nhìn thấy U U giống như đang cố tình ăn vạ, bé ngồi xổm xuống rồi giả vờ té ngã, sau đó uất ức nói:
"Chị ơi, chị làm em ngã rồi!"
Em đang diễn kịch gì vậy?
"Mặt đất bẩn lắm, nhanh đứng lên."
U U dang hai cánh tay, được voi đòi tiên cười nói:
"Ha ha, chị ôm em một cái thì em mới đứng lên được."
"Vậy em cứ nằm đó đi."
Nhưng cuối cùng, Cố Diệu Diệu cũng khẩu xà tâm phật kéo bé lên, sau đó quay lại tiếp tục xem gấu trúc mũm mĩm.
U U giống như người vô hình, ngay lập tức diễn vai một kẻ đáng thương bị tên cặn bã bỏ rơi.
"Chị ơi, chị không yêu em nữa sao? Chị chỉ thích gấu trúc mà không thích em gái nhỏ của mình sao?"
Sau vài giây suy nghĩ, Cố Diệu Diệu đáp:
"Đúng vậy, gấu trúc vừa đáng yêu vừa không ăn vạ, tại sao chị lại không thích nó được chứ?"
U U ngây người mấy giây rồi nhanh chóng bịt tai lại, giả vờ không nghe thấy lời nói của chị gái, tự thôi miên chính mình:
"Không nghe, không nghe, em mới là người đáng yêu nhất!"
Sau một lúc, bé nhìn những con gấu trúc ngớ ngẩn đó rồi hỏi Ung Trạch:
"Anh Ung Trạch, anh nghĩ U U hay gấu trúc dễ thương hơn?"
Tất nhiên Ung Trạch sẽ không làm bé phải xấu hổ, cậu trả lời:
"Em dễ thương hơn."
U U chưa kịp vui vẻ thì Cố Diệu Diệu đã cười nói:
"Anh ấy lừa em đó, trên thế giới này làm gì có ai mà không thấy gấu trúc đáng yêu chứ?
"... "
U U lớn lên trong sự sủng ái của mọi người, rốt cuộc đến hôm nay bé mới biết ai là kẻ thù của mình.
Gấu trúc!
Tớ sẽ nhớ kỹ các cậu!
Sau một ngày đi chơi ở sở thú, về nhà lúc gọi điện thoại cho Úc Lan, U U vẫn còn ghen tị.
" Tất cả động vật ở sở thú đều siêu đáng yêu! Chỉ trừ gấu trúc! Thật quá đáng! Chị gái không thích con nữa! "
Ở đầu dây bên kia, Úc Lan vẫn đang quay cảnh đêm ngoài phim trường, gió thổi rất mạnh, bà mặc áo choàng bình tĩnh nói:
" Mẹ cũng thấy không có gì đáng yêu cả, giống như con vậy, chỉ biết té ngã rồi tỏ ra dễ thương thôi, mẹ nói có đúng không? "
" Con sẽ tức giận đó! "
Bỏ qua chuyện gấu trúc đang tranh sủng với bé, U U kể lại chuyện hôm nay bé đi xem gấu mèo nhỏ và báo săn nhỏ.
" Hóa ra báo Gê-pa không hung dữ chút nào! Nó nhỏ lắm, nhỏ như một con mèo! Cực kỳ dễ thương luôn! Mẹ ơi, con có thể nuôi một con báo săn nhỏ không ạ? "
Úc Lan: ?
Bà tức giận cười:" Sao con không nói muốn nuôi sư tử luôn đi? "
" Được nha, được nha! "
U U nghiêm túc nói:" Anh sư tử hiền lắm! U U cũng thích anh ấy! Chúng ta nuôi đi! "
" Nuôi cái rắm ấy. "
" Con không nuôi rắm, con muốn nuôi sư tử! "
Úc Lan thấy U U người thì nhỏ mà khẩu khí lại rất lớn, cười nói:
" Con thấy sư tử chưa mà đòi nuôi? Những diễn viên nhí ở chỗ này của mẹ, đừng nói nuôi, ngay cả cách thật xa để quay phim cũng không dám. "
Nghe thấy lòng dũng cảm của mình bị mẹ nghi ngờ, U U chạy đi tìm Thẩm Tịch Xuyên nhờ anh gửi ảnh chụp chung của bé với báo săn nhỏ cho Úc Lan.
" Mẹ xem đi! Con thật là dũng cảm! Con cũng dám sờ sư tử, còn nằm trên lưng sư tử nữa đó! "
Chỉ tiếc là không có chụp lại thôi.
Dù Úc Lan thấy được ảnh chụp, nhưng cũng không để ý chuyện U U dám sờ sư tử.
Nếu thật sự sờ nó, thì bé gặp sư tử chỗ nào mà sờ?
Thân hình nhỏ bé của U U còn không đủ để nhét kẽ răng của sư tử nữa là.
Cúp điện thoại, một lát sau, Úc Lan nhận được ảnh chụp do Thẩm Tịch Xuyên gửi đến, bà nhìn một lúc lâu.
Bé gái trong ảnh cười rạng rỡ, thật sự không sợ con báo săn bên cạnh, một người một báo nhưng lại có sự đồng điệu lạ kỳ.
Ngốc, vậy mà không biết sợ.
Nhìn ảnh chụp của con gái, Úc Lan cũng vơi đi vài phần khó chịu mà mấy ngày qua bà gặp phải trong đoàn phim.
Bà đặt bức ảnh đó làm hình nền mở khóa của điện thoại.
Thật ra chỉ là tiện tay cài, nhưng không ngờ bị chuyên viên trang điểm thấy, cười hỏi:
" Lan tỷ, đây là U U nhà chị đúng không? Ui chao, bảo bối thật đáng yêu, đi tham quan sở thú à? Đây là chụp cùng con vật gì vậy? "
Úc Lan bình tĩnh trả lời:" Chụp cùng báo Gê-pa. "
Chuyên viên trang điểm:"? "
Cùng gì cơ?
Không lâu sau, tin tức [Con gái Lan tỷ dám chụp ảnh với báo Gê-pa] lan truyền khắp đoàn phim.
Ngay từ đầu đa số mọi người đều không tin, bởi vì chương trình thực tế" Bé con đi xa"quá hot, hơn nữa vài đoạn U U bị con ngỗng lớn đuổi theo cũng hot. Ai cũng biết hình như cô bé này không được động vật nhỏ thích cho lắm.
Nhưng chuyên viên trang điểm cũng nói rằng chính cô tận mắt nhìn thấy ảnh chụp, đúng là một con báo Gê-pa còn nhỏ.
Điều này khiến mọi người rất ngạc nhiên.
Hôm nay bọn họ quay cảnh ngoài trời trong khu bảo tồn thiên nhiên. Họ cũng gặp rất nhiều loại động vật hoang dã, đúng lúc quay đến cảnh cần diễn viên nhí tương tác với động vật hoang dã, nhưng cuối cùng lại không thể quay được.
Bởi vì diễn viên nhí rất sợ những con vật này.
Giá mà bọn họ có thể tìm được một diễn viên nhí giống như U U, không sợ những động vật hoang dã nhỏ bé này thì tốt rồi.
Đúng lúc, bản thân đạo diễn cũng có ý nghĩ đó.
Hơn nữa ông ấy còn có một suy nghĩ táo bạo hơn.
Một diễn viên nhí không sợ động vật hoang dã à.. Không phải đang có sẵn một người ở đây sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.