Chương 81: Nghĩ cũng đừng nghĩ
Tùng Đình
28/10/2021
Editor: Phượng Vũ Thiên Tuyết
Beta-er: Thiên Bách Nguyệt
----------------
U U hoàn toàn không ý thức được chính bé đã chọc cho Tiểu Tỏa khóc, vô cùng nghĩa khí mà hô to phải bảo vệ nhóc ta, còn không cho phép bố Tiểu Tỏa hung dữ với nhóc.
Bố Tiểu Tỏa cũng thật đau đầu.
Bất quá ông vẫn rất có nguyên tắc, bọn họ vốn là người ném xa thứ hai, lý ra phải là người chọn phòng thứ hai, nhưng bởi vì thủ đoạn của Tiểu Tỏa không chính đáng, ông quyết định từ bỏ, làm người lựa chọn cuối cùng.
Chọn phòng ở xong, không sai biệt lắm cũng đến giờ cơm trưa.
Theo thường lệ thì đầu tiên mọi người sẽ tụ tập ăn ở ngôi nhà tốt nhất.
Lần này gia đình U U cuối cùng cũng nở mày nở mặt, làm chủ nhà một lần, tiến vào căn nhà gỗ nhỏ xa hoa.
"Oa.. U U nhà em thật đẹp nha!"
Điềm Điềm hâm mộ ghé vào cửa sổ của nhà gỗ nhỏ, này cũng không phải đỉnh núi, nhưng nhìn ra xa bên ngoài, là có thể nhìn thấy một mảnh thu ý dạt dào ở Trường Trạch sơn, mơ hồ có biển mây cuồn cuộn, đẹp đến phảng phất như tiên cảnh.
U U cũng rất thích nơi này, quay đầu nói với Tiểu Tỏa:
"Anh Tiểu Tỏa có thích nơi này không? Anh có thể tới nhà của em, chúng ta cùng nhau chơi nha."
Tiểu Tỏa gật gật đầu.
Nhóc ta được U U dỗ hai ba lần, đã hoàn toàn quên mất sự việc mình bị bé chọc khóc.
"Thật xin lỗi." Nhóc ta thậm chí còn chủ động xin lỗi Cố Diệu Diệu, "Em không nên, không nên dùng phương pháp như vậy, cùng chị tranh hạng nhất, Diệu Diệu xin lỗi chị."
Cố Diệu Diệu không ngờ nhanh như vậy nhóc ta đã thừa nhận sai lầm.
Những nghĩ lại, trẻ nhỏ vốn là như vậy, rất dễ phạm sai lầm, cũng thật dễ dàng sửa lại, sẽ không có kiêu ngạo không muốn nhận sai mà băn khoăn.
Chỉ cần dẫn đường thật tốt, cho dù là đứa nhỏ có bản tính xấu cỡ nào, cũng có thể sửa lại được.
Cố Diệu Diệu liếc mắt U U.
"Chị, chị muốn làm hòa với Tiểu Tỏa sao? Muốn làm hòa sao?"
Một bên hoàng đế chưa vội mà thái giám đã gấp, U U thúc giục nói.
".. Ừm."
Chờ phục vụ bưng thức ăn đến Cố Khải Châu lại đây kêu bọn nhỏ ăn cơm, nhìn đến chính là cảnh tưởng mấy đứa nhỏ cùng nhau chơi đến vui vui vẻ vẻ.
Ăn cơm xong, liền tới thời gian nghỉ trưa.
"U U, sao còn chưa đi ngủ? Buổi chiều chúng ta còn có nhiệm vụ đó, không ngủ được buổi chiều sẽ không có tinh thần đâu."
U U đang quỳ gối trên băng ghế nhỏ ngắm phong cảnh bên ngoài cửa sổ liền xụ mặt, không chịu đem tầm mắt dời khỏi cảnh đẹp bên ngoài.
Ngoài cửa sổ bị nhuộm đầy một cánh rừng tầng tầng lớp lớp, trong dãy núi mây cũng khoát lên mình sắc màu nhẹ nhàng, giống như mặt trời ngày thu trải đầy mềm mại làm lòng người xem cũng ấm áp đến lạ.
Bé chỉ vào cảnh sắc bên ngoài cửa sổ gọi bố xem:
"Nhìn thật đẹp ạ!"
Rời xa bê tông cốt thép của thành thị phồn hoa, thiên nhiên tráng lệ khiến trẻ con chấn động mãnh liệt hơn so với người trưởng thành.
U U lại nghĩ tới rừng rậm ở trong mộng.
Trong mộng rừng rậm cũng xinh đẹp giống như nơi này, đáng tiếc bé chưa kịp nhìn được, nó đã nổi lửa, chỉ thấy nó bị lửa lớn cắn nuốt, nhánh cây bị đốt đến bùm bùm kêu vang, còn có tiếng động vật thét chói tai không biết từ nơi nào truyền đến.
Cảnh tượng đó thật đáng sợ.
Cố Khải Châu không biết trong đầu nhỏ của U U đang suy nghĩ cái gì, ông chỉ nghe được U U nói một câu gì đó, tiếp theo bé lập tức bay nhanh đến một cái đề tài khác:
".. Cho nên chúng ta nhất định phải bảo vệ rừng! Bảo vệ động vật! Bảo vệ tiểu yêu quái!"
Cô bé nắm chặt nắm tay nho nhỏ, vẻ mặt nghiêm túc.
Cố Khải Châu đã quen với tính lên xuống thất thường, hay lải nhải của bé, nghe vậy ông chỉ cộc lốc ừ một tiếng liền bế bé từ cửa sổ lên, nhét vào ổ chăn.
"Bảo vệ rừng rậm không phải là chức trách của trẻ con, đi ngủ mới đúng."
* * *
Ngoài cửa sổ chim sơn ca cũng đã thu lại tiếng hót trong trẻo, U U ngọt ngào làm một giấc ngủ trưa.
Một giấc ngủ dậy, Cố Khải Châu lại thay một bộ quần áo khác cho U U.
"Buổi chiều mặc cái này được không?"
Quần áo trong va li phần lớn là Úc Lam chuẩn bị cho U U, từ quần áo cho đến giày đều được bà phối hợp hoàn hảo, nhưng mà Cố Khải Châu lại thích cho con gái mặc quần áo đáng yêu chút.
* * *tựa như bây giờ ông đang giơ một bộ quần áo liền thân hình sư tử nhỏ.
U U đối với việc chọn quần áo rất xoi mói, đối với thẩm mỹ của Cố Khải Châu càng có chút ghét bỏ.
"Con không cần, con muốn mặc váy công chúa!"
Nhưng mà sau khi bị Cố Khải Châu giơ bộ đồ đuổi theo hết nửa ngày, rốt cuộc bé vẫn là khuất phục.
Bé vừa mặc vừa nói:
"Ài ba thật sự rất ấu trĩ nha."
Cố Khải Châu bị một nhóc con ba tuổi nói ấu trĩ: ?
Được rồi.
Mặc kệ con bé nói cái gì, dù sao con bé cũng đã mặc vào~
Chờ U U mặc xong bộ đồ sư tử liền thân, Cố Khải Châu lấy xuống khăn lông che trên máy ảnh, màn hình hiện lên trước người xem nháy mắt có thể thông cảm vì sao Cố Khải Châuchấp nhất với bộ đồ này như vậy.
Bởi vì---
[a a a a a a đây là nhóc mèo con đáng yêu nào vậy tui đi chết đây!]
[U U U tiểu bảo bối còn có cái đuôi sư tử thật sự là dễ thương đến xuất huyết!]
[a a a mang mũ lên! Tui nói đây là cái tiểu sư tử đáng yêu gì, tui hộc máu!]
U U căn bản đã có một thân hình nho nhỏ, ngày thường mặc vào chiếc váy nhỏ, chính là phong cách một cái tiểu công chúa mềm mại đáng yêu.
Nhưng mà giờ lại bị một bộ sư tử liền thân bọc từ đầu đến chân, chỉ lộ ra một đôi mắt nhỏ đen như mực quay tròn chuyển động, hoàn toàn tựa như một con sư tử nhỏ thật sự.
Cố Khải Châu vô cùng thỏa mãn, một tay nhanh như gió bắt lấy Cố Diệu Diệu, một tay nắm bé con đáng yêu, một đường này hấp dẫn vô số ánh mắt hâm mộ, tâm hư vinh muốn khoe con gái nhỏ của cha già đã hoàn toàn được thỏa mãn.
Đặc biệt là bố Chu Chu, bố Tiểu Tỏa và bố Joe đều không có con gái, nhìn Cố Khải Châu có hai đứa con gái đáng yêu như vậy, đôi mắt đã ghen ghét đến tái đi rồi.
"Nhà họ Cố các người không có thiếu con gái đi, tôi lấy Chu Chu nhà chúng tôi đổi U U nhà các người, tôi giúp mấy người nuôi dưỡng con gái nhỏ, thế nào?"
Cố Khải Châu đang muốn nói lời từ chối thì nghe U U đáp:
"Được ạ được ạ!"
Cố Khải Châu: ?
U U ngây ngô vô tâm vô phổi nháy mắt đáp: "Con thích bố của Chu Chu! Bố Chu Chu làm đồ ăn ăn ngon!"
Được cô bé khẳng định, bố Chu Chu cười đến không thấy mắt đâu.
".. Mơ tưởng!"
Chu Chu trưởng thành sớm liền ở một bên châm ngòi thổi gió: "Không quan hệ bố, về sau con cưới U U vậy em ấy với chúng ta là người một nhà rồi!"
Cố Khải Châu và Cố Diệu Diệu: ? Hai bố con mấy người nghĩ cũng đừng nghĩ!
Đạo diễn Chu cười đánh gãy lời bọn họ, tuyên bố nhiệm vụ buổi chiều của các bạn nhỏ:
".. Nguyên liệu nấu ăn bữa chiều và bữa tối, chúng tôi đã thả xuống ở trong rừng rậm, chờ các bạn nhỏ của chúng ta tìm trở về, nhưng hiện tại xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn."
"Nguyên liệu nấu ăn đặt trong rừng rậm đã bị yêu quái lấy đi rồi, vì không để các bố đói bụng, yêu cầu các bạn nhỏ phải tìm được rừng rậm của yêu quái, thương lượng với bọn họ, lấy lại nguyên liệu nấu ăn thuộc về chúng ta."
"Các bạn nhỏ, mấy đứa có tự tin không?"
Vừa nói đến ăn, âm thanh đầu tiên của U U vang dội, nhiệt tình dồi dào trả lời:
"Có---!"
"Tốt." Đạo diễn Chu phát cho mỗi đứa nhỏ một cái bản đồ: "Dựa theo bản đồ, mấy đứa mỗi người chịu trách nhiệm đi tìm yêu quái của mình đi."
Dẫn theo một đám trẻ nhỏ xuất phát.
Mà cùng lúc đó, Ung Trạch cũng vừa về tới núi Trường Trạch.
Cậu đi lên một đường núi đặc biệt, vừa khéo chính là, trên con đường lên núi kia sẽ đi qua một bờ hồ có một đám bồ nông thường xuyên bắt cá ở đó.
"Ung Trạch ca ca Ung Trạch ca ca!"
Bồ nông nhỏ vừa thấy Ung Trạch trở về, gấp không chờ nổi mà hóa hình thành bé trai mười một tuổi, một phen chui vào trong lòng ngực của Ung Trạch.
"Hôm nay em thấy được một bé gái rất thú vị nha! Em ấy lại có điểm giống người, lại có điểm giống yêu quái, trên người còn có hương thơm ngào ngạt, bộ dáng của em ấy--- rất đáng yêu!
Ung Trạch đã đoán được người cậu ta gặp là ai rồi.
Nhưng mà cậu lại nghĩ tới gì đó, cúi đầu nhìn thằng bé.
" Sau đó đâu? "
Đứa bé kia còn không không biết nguy hiểm đang tới gần, cao hứng phấn chấn mà nói cho cậu:
" Sau đó em cũng giống như bình thường, nhẹ nhàng cắn bé một cái, bé khóc thật lớn tiếng nha! "
Yêu quái và nhân loại có phương thức biểu đạt sự yêu thích khác nhau, lúc chơi đùa cũng thường xuyên làm bị thương người khác, cho nên cậu ta cũng không biết chừng mực mà làm tổn thương người khác.
Ánh mắt Ung Trạch khẽ nhúc nhích, giọng điệu nghe không rõ vui buồn.
" Cắn như thế nào? "
Cậu ta vẫn còn vui vẻ đắm chìm vào lúc gặp được em gái đáng yêu kia, vui sướng mà khoa chân múa tay ra dấu:
" Chính là chính là.. "
Đang nói, bỗng nhiên thấy Ung Trạch biến trở về hình dạng sư tử.
Sư tử trưởng thành uy phong lẫm lẫm cao hơn cậu ta rất nhiều, bé trai chưa kịp hiểu rõ tại sao cậu lại đột nhiên biến trở về nguyên hình thì tầm mắt bỗng tối sầm lại.
" Là cắn như thế này sao?"
Ung Trạch há mồm một ngụm ngậm cái đầu của cậu ta vào trong, bình tĩnh mà nói.
Beta-er: Thiên Bách Nguyệt
----------------
U U hoàn toàn không ý thức được chính bé đã chọc cho Tiểu Tỏa khóc, vô cùng nghĩa khí mà hô to phải bảo vệ nhóc ta, còn không cho phép bố Tiểu Tỏa hung dữ với nhóc.
Bố Tiểu Tỏa cũng thật đau đầu.
Bất quá ông vẫn rất có nguyên tắc, bọn họ vốn là người ném xa thứ hai, lý ra phải là người chọn phòng thứ hai, nhưng bởi vì thủ đoạn của Tiểu Tỏa không chính đáng, ông quyết định từ bỏ, làm người lựa chọn cuối cùng.
Chọn phòng ở xong, không sai biệt lắm cũng đến giờ cơm trưa.
Theo thường lệ thì đầu tiên mọi người sẽ tụ tập ăn ở ngôi nhà tốt nhất.
Lần này gia đình U U cuối cùng cũng nở mày nở mặt, làm chủ nhà một lần, tiến vào căn nhà gỗ nhỏ xa hoa.
"Oa.. U U nhà em thật đẹp nha!"
Điềm Điềm hâm mộ ghé vào cửa sổ của nhà gỗ nhỏ, này cũng không phải đỉnh núi, nhưng nhìn ra xa bên ngoài, là có thể nhìn thấy một mảnh thu ý dạt dào ở Trường Trạch sơn, mơ hồ có biển mây cuồn cuộn, đẹp đến phảng phất như tiên cảnh.
U U cũng rất thích nơi này, quay đầu nói với Tiểu Tỏa:
"Anh Tiểu Tỏa có thích nơi này không? Anh có thể tới nhà của em, chúng ta cùng nhau chơi nha."
Tiểu Tỏa gật gật đầu.
Nhóc ta được U U dỗ hai ba lần, đã hoàn toàn quên mất sự việc mình bị bé chọc khóc.
"Thật xin lỗi." Nhóc ta thậm chí còn chủ động xin lỗi Cố Diệu Diệu, "Em không nên, không nên dùng phương pháp như vậy, cùng chị tranh hạng nhất, Diệu Diệu xin lỗi chị."
Cố Diệu Diệu không ngờ nhanh như vậy nhóc ta đã thừa nhận sai lầm.
Những nghĩ lại, trẻ nhỏ vốn là như vậy, rất dễ phạm sai lầm, cũng thật dễ dàng sửa lại, sẽ không có kiêu ngạo không muốn nhận sai mà băn khoăn.
Chỉ cần dẫn đường thật tốt, cho dù là đứa nhỏ có bản tính xấu cỡ nào, cũng có thể sửa lại được.
Cố Diệu Diệu liếc mắt U U.
"Chị, chị muốn làm hòa với Tiểu Tỏa sao? Muốn làm hòa sao?"
Một bên hoàng đế chưa vội mà thái giám đã gấp, U U thúc giục nói.
".. Ừm."
Chờ phục vụ bưng thức ăn đến Cố Khải Châu lại đây kêu bọn nhỏ ăn cơm, nhìn đến chính là cảnh tưởng mấy đứa nhỏ cùng nhau chơi đến vui vui vẻ vẻ.
Ăn cơm xong, liền tới thời gian nghỉ trưa.
"U U, sao còn chưa đi ngủ? Buổi chiều chúng ta còn có nhiệm vụ đó, không ngủ được buổi chiều sẽ không có tinh thần đâu."
U U đang quỳ gối trên băng ghế nhỏ ngắm phong cảnh bên ngoài cửa sổ liền xụ mặt, không chịu đem tầm mắt dời khỏi cảnh đẹp bên ngoài.
Ngoài cửa sổ bị nhuộm đầy một cánh rừng tầng tầng lớp lớp, trong dãy núi mây cũng khoát lên mình sắc màu nhẹ nhàng, giống như mặt trời ngày thu trải đầy mềm mại làm lòng người xem cũng ấm áp đến lạ.
Bé chỉ vào cảnh sắc bên ngoài cửa sổ gọi bố xem:
"Nhìn thật đẹp ạ!"
Rời xa bê tông cốt thép của thành thị phồn hoa, thiên nhiên tráng lệ khiến trẻ con chấn động mãnh liệt hơn so với người trưởng thành.
U U lại nghĩ tới rừng rậm ở trong mộng.
Trong mộng rừng rậm cũng xinh đẹp giống như nơi này, đáng tiếc bé chưa kịp nhìn được, nó đã nổi lửa, chỉ thấy nó bị lửa lớn cắn nuốt, nhánh cây bị đốt đến bùm bùm kêu vang, còn có tiếng động vật thét chói tai không biết từ nơi nào truyền đến.
Cảnh tượng đó thật đáng sợ.
Cố Khải Châu không biết trong đầu nhỏ của U U đang suy nghĩ cái gì, ông chỉ nghe được U U nói một câu gì đó, tiếp theo bé lập tức bay nhanh đến một cái đề tài khác:
".. Cho nên chúng ta nhất định phải bảo vệ rừng! Bảo vệ động vật! Bảo vệ tiểu yêu quái!"
Cô bé nắm chặt nắm tay nho nhỏ, vẻ mặt nghiêm túc.
Cố Khải Châu đã quen với tính lên xuống thất thường, hay lải nhải của bé, nghe vậy ông chỉ cộc lốc ừ một tiếng liền bế bé từ cửa sổ lên, nhét vào ổ chăn.
"Bảo vệ rừng rậm không phải là chức trách của trẻ con, đi ngủ mới đúng."
* * *
Ngoài cửa sổ chim sơn ca cũng đã thu lại tiếng hót trong trẻo, U U ngọt ngào làm một giấc ngủ trưa.
Một giấc ngủ dậy, Cố Khải Châu lại thay một bộ quần áo khác cho U U.
"Buổi chiều mặc cái này được không?"
Quần áo trong va li phần lớn là Úc Lam chuẩn bị cho U U, từ quần áo cho đến giày đều được bà phối hợp hoàn hảo, nhưng mà Cố Khải Châu lại thích cho con gái mặc quần áo đáng yêu chút.
* * *tựa như bây giờ ông đang giơ một bộ quần áo liền thân hình sư tử nhỏ.
U U đối với việc chọn quần áo rất xoi mói, đối với thẩm mỹ của Cố Khải Châu càng có chút ghét bỏ.
"Con không cần, con muốn mặc váy công chúa!"
Nhưng mà sau khi bị Cố Khải Châu giơ bộ đồ đuổi theo hết nửa ngày, rốt cuộc bé vẫn là khuất phục.
Bé vừa mặc vừa nói:
"Ài ba thật sự rất ấu trĩ nha."
Cố Khải Châu bị một nhóc con ba tuổi nói ấu trĩ: ?
Được rồi.
Mặc kệ con bé nói cái gì, dù sao con bé cũng đã mặc vào~
Chờ U U mặc xong bộ đồ sư tử liền thân, Cố Khải Châu lấy xuống khăn lông che trên máy ảnh, màn hình hiện lên trước người xem nháy mắt có thể thông cảm vì sao Cố Khải Châuchấp nhất với bộ đồ này như vậy.
Bởi vì---
[a a a a a a đây là nhóc mèo con đáng yêu nào vậy tui đi chết đây!]
[U U U tiểu bảo bối còn có cái đuôi sư tử thật sự là dễ thương đến xuất huyết!]
[a a a mang mũ lên! Tui nói đây là cái tiểu sư tử đáng yêu gì, tui hộc máu!]
U U căn bản đã có một thân hình nho nhỏ, ngày thường mặc vào chiếc váy nhỏ, chính là phong cách một cái tiểu công chúa mềm mại đáng yêu.
Nhưng mà giờ lại bị một bộ sư tử liền thân bọc từ đầu đến chân, chỉ lộ ra một đôi mắt nhỏ đen như mực quay tròn chuyển động, hoàn toàn tựa như một con sư tử nhỏ thật sự.
Cố Khải Châu vô cùng thỏa mãn, một tay nhanh như gió bắt lấy Cố Diệu Diệu, một tay nắm bé con đáng yêu, một đường này hấp dẫn vô số ánh mắt hâm mộ, tâm hư vinh muốn khoe con gái nhỏ của cha già đã hoàn toàn được thỏa mãn.
Đặc biệt là bố Chu Chu, bố Tiểu Tỏa và bố Joe đều không có con gái, nhìn Cố Khải Châu có hai đứa con gái đáng yêu như vậy, đôi mắt đã ghen ghét đến tái đi rồi.
"Nhà họ Cố các người không có thiếu con gái đi, tôi lấy Chu Chu nhà chúng tôi đổi U U nhà các người, tôi giúp mấy người nuôi dưỡng con gái nhỏ, thế nào?"
Cố Khải Châu đang muốn nói lời từ chối thì nghe U U đáp:
"Được ạ được ạ!"
Cố Khải Châu: ?
U U ngây ngô vô tâm vô phổi nháy mắt đáp: "Con thích bố của Chu Chu! Bố Chu Chu làm đồ ăn ăn ngon!"
Được cô bé khẳng định, bố Chu Chu cười đến không thấy mắt đâu.
".. Mơ tưởng!"
Chu Chu trưởng thành sớm liền ở một bên châm ngòi thổi gió: "Không quan hệ bố, về sau con cưới U U vậy em ấy với chúng ta là người một nhà rồi!"
Cố Khải Châu và Cố Diệu Diệu: ? Hai bố con mấy người nghĩ cũng đừng nghĩ!
Đạo diễn Chu cười đánh gãy lời bọn họ, tuyên bố nhiệm vụ buổi chiều của các bạn nhỏ:
".. Nguyên liệu nấu ăn bữa chiều và bữa tối, chúng tôi đã thả xuống ở trong rừng rậm, chờ các bạn nhỏ của chúng ta tìm trở về, nhưng hiện tại xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn."
"Nguyên liệu nấu ăn đặt trong rừng rậm đã bị yêu quái lấy đi rồi, vì không để các bố đói bụng, yêu cầu các bạn nhỏ phải tìm được rừng rậm của yêu quái, thương lượng với bọn họ, lấy lại nguyên liệu nấu ăn thuộc về chúng ta."
"Các bạn nhỏ, mấy đứa có tự tin không?"
Vừa nói đến ăn, âm thanh đầu tiên của U U vang dội, nhiệt tình dồi dào trả lời:
"Có---!"
"Tốt." Đạo diễn Chu phát cho mỗi đứa nhỏ một cái bản đồ: "Dựa theo bản đồ, mấy đứa mỗi người chịu trách nhiệm đi tìm yêu quái của mình đi."
Dẫn theo một đám trẻ nhỏ xuất phát.
Mà cùng lúc đó, Ung Trạch cũng vừa về tới núi Trường Trạch.
Cậu đi lên một đường núi đặc biệt, vừa khéo chính là, trên con đường lên núi kia sẽ đi qua một bờ hồ có một đám bồ nông thường xuyên bắt cá ở đó.
"Ung Trạch ca ca Ung Trạch ca ca!"
Bồ nông nhỏ vừa thấy Ung Trạch trở về, gấp không chờ nổi mà hóa hình thành bé trai mười một tuổi, một phen chui vào trong lòng ngực của Ung Trạch.
"Hôm nay em thấy được một bé gái rất thú vị nha! Em ấy lại có điểm giống người, lại có điểm giống yêu quái, trên người còn có hương thơm ngào ngạt, bộ dáng của em ấy--- rất đáng yêu!
Ung Trạch đã đoán được người cậu ta gặp là ai rồi.
Nhưng mà cậu lại nghĩ tới gì đó, cúi đầu nhìn thằng bé.
" Sau đó đâu? "
Đứa bé kia còn không không biết nguy hiểm đang tới gần, cao hứng phấn chấn mà nói cho cậu:
" Sau đó em cũng giống như bình thường, nhẹ nhàng cắn bé một cái, bé khóc thật lớn tiếng nha! "
Yêu quái và nhân loại có phương thức biểu đạt sự yêu thích khác nhau, lúc chơi đùa cũng thường xuyên làm bị thương người khác, cho nên cậu ta cũng không biết chừng mực mà làm tổn thương người khác.
Ánh mắt Ung Trạch khẽ nhúc nhích, giọng điệu nghe không rõ vui buồn.
" Cắn như thế nào? "
Cậu ta vẫn còn vui vẻ đắm chìm vào lúc gặp được em gái đáng yêu kia, vui sướng mà khoa chân múa tay ra dấu:
" Chính là chính là.. "
Đang nói, bỗng nhiên thấy Ung Trạch biến trở về hình dạng sư tử.
Sư tử trưởng thành uy phong lẫm lẫm cao hơn cậu ta rất nhiều, bé trai chưa kịp hiểu rõ tại sao cậu lại đột nhiên biến trở về nguyên hình thì tầm mắt bỗng tối sầm lại.
" Là cắn như thế này sao?"
Ung Trạch há mồm một ngụm ngậm cái đầu của cậu ta vào trong, bình tĩnh mà nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.