Chương 174: Người cuối cùng bị bắt (2)
Tùng Đình
01/11/2022
Bị nắm điểm yếu, Cố Lâm không dám nói lung tung nữa, cậu ấy sốc lại tinh thần, chuẩn bị đánh chiếm một tháp trong map hẻm núi Vương Giả, để hai
cô em biết được sự lợi hại của anh trai!
Sau đó...
Cố Diệu Diệu First Blood! (Giết được mạng đầu tiên)
Cố Diệu Diệu Double Kill! (Giết 2 mạng liên tiếp)
Cố Diệu Diệu Triple Kill! (Giết 3 mạng liên tiếp)
Cố Dương và Cố Lâm:!!!
"Chạy chạy chạy ——!"
Mắt thấy Cố Diệu Diệu đã giết đỏ cả mắt, Cố Lâm sợ đến mức quay đầu chạy về tháp nhà.
"Em ấy đang vượt tháp! Em ấy đang tới đây!!"
Màn hình lần thứ hai hóa đen khiến vẻ mặt hai cậu nhóc tràn ngập hoảng sợ.
Quả kinh khủng! Em gái này thế mà lại kinh khủng như vậy!!
U U nhìn không hiểu game này chơi thế nào, chỉ thấy phía bên Cố Diệu Diệu màn hình vẫn đầy màu sắc, còn bên phía Cố Lâm thì bất động đen thui, vì thế bé gõ màn hình của Cố Lâm: "Anh họ ơi, có phải điện thoại của anh bị hư rồi không?"
Vẻ mặt bạn nhỏ vô cùng ngây ngô vô tội, lời nói lại như mũi tên đâm vào tim.
"Vì sao điện thoại của anh chỉ có hai màu trắng đen vậy?"
Cố Lâm: "...Anh thích."
Cuối cùng Cố Diệu Diệu thắng với chín mạng, cô hạ điện thoại xuống, nhẹ nhàng tinh tế trào phúng: "Không sao, đợi em có tiền rồi sẽ mua cho anh họ một chiếc điện thoại sặc sỡ."
Cố Lâm:...Khinh người quá đáng! Cô em gái này thật sự là quá khinh người!
Chơi solo với Cố Diệu Diệu là một trải nghiệm tồi tệ!
U U thấy tâm trạng Cố Lâm xấu đi, bé vỗ vai cậu ấy an ủi: "Không sao, chị của em lợi hại như vậy đấy!"
"Em... đây là đang an ủi anh à?"
Nhìn thấy Cố Lâm đã có bóng ma tâm lý vì mình, Cố Diệu Diệu hài lòng bỏ điện thoại ra.
Vào lúc này, Ung Trạch nói rằng buổi chiều sẽ đến tìm U U cũng đã tới trước cửa biệt thự nhà họ Cố.
"Anh Ung Trạch...!"
U U vốn đang an ủi Cố Lâm lập tức nhảy dựng lên, bé giống như chú cún thoát khỏi dây xích, dùng đôi chân ngắn nhỏ chạy ra ngoài, nhào vào trong ngực Ung Trạch.
Cố Dương và Cố Lâm hôm nay mới thu hoạch được một cô em họ nóng hổi cũng chưa nhận được đãi ngộ này, ghen tị hỏi: "Tên kia là ai?"
"Là bạn của U U? Vì sao em ấy có nhiều anh trai vậy?"
Cố Diệu Diệu cũng rất bất mãn với việc U U gần gũi Ung Trạch nên đi tới kéo cô nhóc như gấu túi bám chặt cây xuống.
"Con gái thì phải rụt rè một chút, sao có thể đu trên người người ta như thế?"
Ung Trạch đo chiều cao của Cố Diệu Diệu lại đo của cậu.
"Có lẽ là vì anh cao hơn nên nhảy lên vui hơn nhiều?"
U U phụ họa gật đầu liên tục.
Cố Diệu Diệu:? Cao hơn thì lợi hại lắm à? Lửa giận bốc lên ngùn ngụt.
U U quay đầu đếm số người, tính cả bé là có tổng cộng sáu người, hiếm khi có nhiều người tụ tập như này, không chơi trốn tìm thì rất đáng tiếc.
"Chúng ta đi chơi trốn tìm đi!" U U hưng phấn đề nghị.
Cố Dương và Cố Lâm không chút do dự từ chối: "Không chơi, mấy trò đó đều dành cho lớp dưới chơi, bọn anh đã sắp lên cấp hai rồi."
U U mất mát cố thuyết phục: "Chơi đi! Chơi trốn tìm rất vui!"
"Không chơi, bọn anh chuẩn bị chơi game với nhau."
Cố Diệu Diệu: "Chơi game thay vì chơi trốn tìm cũng được, chúng ta tiếp tục solo, tiếp theo đến lượt anh họ lớn đúng không?"
Cố Dương: "...Thật, thật ra anh thấy chơi trốn tìm cũng ổn, rất vui."
Thà chơi trốn tìm chứ không chơi game với Cố Diệu Diệu!
Cậu ta làm anh không cần mặt mũi à!
Vì thế tuy quá trình miễn cưỡng nhưng nhóm người tụ họp đông đủ vẫn bắt đầu chơi trốn tìm, làm người bắt đầu tiên là Cố Diệu Diệu, lúc đếm ngược bắt đầu, U U là người hào hứng nhất chạy đi trốn.
Sau đó... là người đầu tiên bị bắt được.
"Em đã trốn kỹ như vậy!" U U bi phẫn nói: "Chắc chắn chị đã nhìn trộm! Đúng chứ ạ!"
"Đúng cái rắm." Cố Diệu Diệu lạnh lùng vạch trần: "Mỗi lần trốn em đều thích trốn sau rèm, hai chân đều lộ ra ngoài, không bắt em thì bắt ai?"
U U: QAQ
Mà khi U U làm người bắt, bé đi lại trong nhà nửa giờ cũng không tìm thấy một bóng dáng nào.
Cuối cùng là Ung Trạch thật sự không nhìn được nữa, giả bộ hắt xì một cái giúp U U tìm được chỗ trốn của cậu.
"Đám chị hai quá giảo hoạt! Trốn trong tủ quần áo và trên gác mái, thật là quá đáng!"
Cố Diệu Diệu không đồng ý: "Dễ đoán như vậy mà em cũng nhìn không ra, là do em quá dễ bị lừa."
U U tức giận đến mức trề môi ra như miệng ấm nước siêu tốc.
Tiếp theo đến lượt Ung Trạch làm người bắt, lúc này đám Cố Diệu Diệu đều lên tinh thần, rốt cuộc thì chỉ số thông minh của Ung Trạch và U U không cùng cấp bậc, bọn họ cần phải thật nghiêm túc.
Cố Dương thậm chí còn làm tư thế lấy đà chuẩn bị chạy ngay khi đếm ngược bắt đầu, thái độ nghiêm túc như vậy khiến U U cảm thấy không công bằng: "Khi nãy anh chị cũng không trốn nghiêm túc như vậy! Có phải anh chị xem thường em không!"
Cố Dương và Cố Lâm gật đầu: "Đúng vậy, bởi vì em rất dễ lừa."
U U: Quá đáng!
"Lần này em sẽ trốn thật tốt! Nhất định sẽ không để bị bắt!" U U nhăn mũi nhỏ, tỏ vẻ hung dữ nhưng không có chút đe dọa nào: "Em nhất định sẽ là người cuối cùng bị bắt! Anh chị cứ chờ mà xem!"
Ung Trạch đã quay lưng lại chuẩn bị đếm ngược, nghĩ ngợi một lát thì quay đầu nói: "Được, em nhất định sẽ là người cuối cùng bị bắt."
Bởi vì trước khi bắt bé, cậu nhất định sẽ bắt tất cả những người khác trước tiên.
Những người khác:...Hello? Cậu thiên vị còn có thể thiên vị trắng trợn như vậy hả?
Sau đó...
Cố Diệu Diệu First Blood! (Giết được mạng đầu tiên)
Cố Diệu Diệu Double Kill! (Giết 2 mạng liên tiếp)
Cố Diệu Diệu Triple Kill! (Giết 3 mạng liên tiếp)
Cố Dương và Cố Lâm:!!!
"Chạy chạy chạy ——!"
Mắt thấy Cố Diệu Diệu đã giết đỏ cả mắt, Cố Lâm sợ đến mức quay đầu chạy về tháp nhà.
"Em ấy đang vượt tháp! Em ấy đang tới đây!!"
Màn hình lần thứ hai hóa đen khiến vẻ mặt hai cậu nhóc tràn ngập hoảng sợ.
Quả kinh khủng! Em gái này thế mà lại kinh khủng như vậy!!
U U nhìn không hiểu game này chơi thế nào, chỉ thấy phía bên Cố Diệu Diệu màn hình vẫn đầy màu sắc, còn bên phía Cố Lâm thì bất động đen thui, vì thế bé gõ màn hình của Cố Lâm: "Anh họ ơi, có phải điện thoại của anh bị hư rồi không?"
Vẻ mặt bạn nhỏ vô cùng ngây ngô vô tội, lời nói lại như mũi tên đâm vào tim.
"Vì sao điện thoại của anh chỉ có hai màu trắng đen vậy?"
Cố Lâm: "...Anh thích."
Cuối cùng Cố Diệu Diệu thắng với chín mạng, cô hạ điện thoại xuống, nhẹ nhàng tinh tế trào phúng: "Không sao, đợi em có tiền rồi sẽ mua cho anh họ một chiếc điện thoại sặc sỡ."
Cố Lâm:...Khinh người quá đáng! Cô em gái này thật sự là quá khinh người!
Chơi solo với Cố Diệu Diệu là một trải nghiệm tồi tệ!
U U thấy tâm trạng Cố Lâm xấu đi, bé vỗ vai cậu ấy an ủi: "Không sao, chị của em lợi hại như vậy đấy!"
"Em... đây là đang an ủi anh à?"
Nhìn thấy Cố Lâm đã có bóng ma tâm lý vì mình, Cố Diệu Diệu hài lòng bỏ điện thoại ra.
Vào lúc này, Ung Trạch nói rằng buổi chiều sẽ đến tìm U U cũng đã tới trước cửa biệt thự nhà họ Cố.
"Anh Ung Trạch...!"
U U vốn đang an ủi Cố Lâm lập tức nhảy dựng lên, bé giống như chú cún thoát khỏi dây xích, dùng đôi chân ngắn nhỏ chạy ra ngoài, nhào vào trong ngực Ung Trạch.
Cố Dương và Cố Lâm hôm nay mới thu hoạch được một cô em họ nóng hổi cũng chưa nhận được đãi ngộ này, ghen tị hỏi: "Tên kia là ai?"
"Là bạn của U U? Vì sao em ấy có nhiều anh trai vậy?"
Cố Diệu Diệu cũng rất bất mãn với việc U U gần gũi Ung Trạch nên đi tới kéo cô nhóc như gấu túi bám chặt cây xuống.
"Con gái thì phải rụt rè một chút, sao có thể đu trên người người ta như thế?"
Ung Trạch đo chiều cao của Cố Diệu Diệu lại đo của cậu.
"Có lẽ là vì anh cao hơn nên nhảy lên vui hơn nhiều?"
U U phụ họa gật đầu liên tục.
Cố Diệu Diệu:? Cao hơn thì lợi hại lắm à? Lửa giận bốc lên ngùn ngụt.
U U quay đầu đếm số người, tính cả bé là có tổng cộng sáu người, hiếm khi có nhiều người tụ tập như này, không chơi trốn tìm thì rất đáng tiếc.
"Chúng ta đi chơi trốn tìm đi!" U U hưng phấn đề nghị.
Cố Dương và Cố Lâm không chút do dự từ chối: "Không chơi, mấy trò đó đều dành cho lớp dưới chơi, bọn anh đã sắp lên cấp hai rồi."
U U mất mát cố thuyết phục: "Chơi đi! Chơi trốn tìm rất vui!"
"Không chơi, bọn anh chuẩn bị chơi game với nhau."
Cố Diệu Diệu: "Chơi game thay vì chơi trốn tìm cũng được, chúng ta tiếp tục solo, tiếp theo đến lượt anh họ lớn đúng không?"
Cố Dương: "...Thật, thật ra anh thấy chơi trốn tìm cũng ổn, rất vui."
Thà chơi trốn tìm chứ không chơi game với Cố Diệu Diệu!
Cậu ta làm anh không cần mặt mũi à!
Vì thế tuy quá trình miễn cưỡng nhưng nhóm người tụ họp đông đủ vẫn bắt đầu chơi trốn tìm, làm người bắt đầu tiên là Cố Diệu Diệu, lúc đếm ngược bắt đầu, U U là người hào hứng nhất chạy đi trốn.
Sau đó... là người đầu tiên bị bắt được.
"Em đã trốn kỹ như vậy!" U U bi phẫn nói: "Chắc chắn chị đã nhìn trộm! Đúng chứ ạ!"
"Đúng cái rắm." Cố Diệu Diệu lạnh lùng vạch trần: "Mỗi lần trốn em đều thích trốn sau rèm, hai chân đều lộ ra ngoài, không bắt em thì bắt ai?"
U U: QAQ
Mà khi U U làm người bắt, bé đi lại trong nhà nửa giờ cũng không tìm thấy một bóng dáng nào.
Cuối cùng là Ung Trạch thật sự không nhìn được nữa, giả bộ hắt xì một cái giúp U U tìm được chỗ trốn của cậu.
"Đám chị hai quá giảo hoạt! Trốn trong tủ quần áo và trên gác mái, thật là quá đáng!"
Cố Diệu Diệu không đồng ý: "Dễ đoán như vậy mà em cũng nhìn không ra, là do em quá dễ bị lừa."
U U tức giận đến mức trề môi ra như miệng ấm nước siêu tốc.
Tiếp theo đến lượt Ung Trạch làm người bắt, lúc này đám Cố Diệu Diệu đều lên tinh thần, rốt cuộc thì chỉ số thông minh của Ung Trạch và U U không cùng cấp bậc, bọn họ cần phải thật nghiêm túc.
Cố Dương thậm chí còn làm tư thế lấy đà chuẩn bị chạy ngay khi đếm ngược bắt đầu, thái độ nghiêm túc như vậy khiến U U cảm thấy không công bằng: "Khi nãy anh chị cũng không trốn nghiêm túc như vậy! Có phải anh chị xem thường em không!"
Cố Dương và Cố Lâm gật đầu: "Đúng vậy, bởi vì em rất dễ lừa."
U U: Quá đáng!
"Lần này em sẽ trốn thật tốt! Nhất định sẽ không để bị bắt!" U U nhăn mũi nhỏ, tỏ vẻ hung dữ nhưng không có chút đe dọa nào: "Em nhất định sẽ là người cuối cùng bị bắt! Anh chị cứ chờ mà xem!"
Ung Trạch đã quay lưng lại chuẩn bị đếm ngược, nghĩ ngợi một lát thì quay đầu nói: "Được, em nhất định sẽ là người cuối cùng bị bắt."
Bởi vì trước khi bắt bé, cậu nhất định sẽ bắt tất cả những người khác trước tiên.
Những người khác:...Hello? Cậu thiên vị còn có thể thiên vị trắng trợn như vậy hả?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.