Chương 73: Siêu siêu lợi hại!
Tùng Đình
28/10/2021
Editor: Gin
Beta-er: Thiên Bách Nguyệt
* * *
"Không ngờ rằng bọn họ cũng có cha mẹ dạy dỗ đó, thật xin lỗi, là cháu nhìn không ra nha."
Thái độ của Cố Diệu Diệu rất tốt, dáng vẻ vô cùng thích hợp cúi đầu với đám người kia.
* * * Nhưng mà cái khom lưng cúi đầu này hoàn toàn không giống tư thế của một đứa bé đang xin người lớn tha lỗi, lại giống với cái cúi người tiếc nuối cho các vị phụ huynh không biết cách giáo dục con cái.
Úc Lan là người đầu tiên nhịn không được muốn bật cười, nhưng lại cố kỵ thân phận của mấy người kia, đành cực lực khắc chế khóe miệng đang cong lên khó mà kiểm soát của mình.
Con bé này lúc đối đáp với người ngoài miệng lưỡi cũng thật sắc bén nha, thật sự khiến người ta yêu thích mà.
Nhưng mà mấy bà cô bị Cố Diệu Diệu khích tướng lại không cảm thấy như thế.
"Mày-- mày con nhóc này, mày nói chuyện quái quỷ gì thế?"
"Đừng tưởng rằng bọn tao không nghe ra mày đang mắng bọn tao! Tuổi còn nhỏ mà đã đanh đá vậy rồi?"
"Đây là cách dạy con của nhà họ Cố mấy người sao? Tôi nhất định phải để giới truyền thông biết được chuyện này! Để tất cả mọi người biết được bộ mặt thật của người nổi tiếng mấy người!"
Cố Diệu Diệu trợn mắt, nghĩ thầm mấy người là cái thá gì chứ, cô chính là muốn cho bọn họ phải nhìn sắc mặt mình đấy.
"Các người muốn phơi bày chuyện gì hả? Chuyện con trai ngoan nhà các người dùng đá ném thú cưng nhà cháu à?"
Cô nhìn mấy người lớn này vô cớ gây sự như thế, cảm thấy thật sự rất nực cười.
"Còn bác gái trước đó uy hiếp chúng cháu, bây giờ chồng bà ấy đã muốn ly hôn với bà ấy rồi, các người có biết chưa?"
Cố Diệu Diệu đang nói đến việc tin nóng trên mạng lúc trước, về việc vu khống U U ức hiếp bạn cùng lớp.
Chuyện lúc đó đã gây ra một làn sóng dữ trên mạng xã hội, mấy phu nhân quyền quý rảnh rỗi không có chuyện gì làm này đương nhiên cũng có chú ý tin tức này, Cố Diệu Diệu vừa nhắc đến, khiến bọn họ cảm thấy mất mặt không ít.
Dì Trương cũng chú ý tới dáng vẻ heo héo của đám người kia, có chút mơ hồ không rõ.
Cho nên, là mấy đứa nhóc kia dùng đá ném Miên Miên trước, là bọn chúng ra tay trước, cho nên Việt Minh mới đánh trả để tự vệ sao?
".. Tiểu Minh, con vì muốn bảo vệ Miên Miên và hai em mới ra tay với đám nhóc đó sao?"
Dì Trương thử dò hỏi Việt Minh.
Việt Minh vẫn ngậm miệng không nói.
Ngược lại là U U, bé sợ Dì Trương sẽ tiếp tục phạt đánh anh Việt Minh, lập tức chạy qua dùng thân thế nhỏ nhắn của bé che trước người Việt Minh, đôi mắt long lanh nước nhìn Dì Trương:
"Dì Trương không nên hung dữ với anh, anh ấy bị thương rồi, sẽ rất đau."
Cánh tay nho nhỏ của bé không bảo hộ được cậu bé mười tuổi như Việt Minh, nhưng bé vẫn nỗ lực căng chặt hai tay, nỗ lực bảo vệ anh Việt Minh của bé.
"Anh không đau." Việt Minh an ủi U U đang bị dọa sợ, "Da anh rất dày, không sao cả."
Bà nghe Việt Minh nói như vậy, trong lòng lại càng thêm chua xót và hụt hẫng.
Thật ra bà ấy cũng không có ý gì, chỉ là bà lo lắng Việt Minh không hiểu chuyện sẽ chọc phải người không nên chọc, lúc đó nó sẽ gặp càng nhiều phiền phức lớn hơn nữa.
Bọn họ có thể có một chỗ dừng chân ở thành phố này đã là chuyện không dễ dàng gì rồi, nếu cứ tùy tiện chọc phải những người có quyền có thế, vậy tất cả nỗ lực của hai mẹ con họ đều sẽ biến thành mây khói.
Cho nên trong bất kì trường hợp nào, bà cũng luôn luôn yêu cầu Việt Minh cúi đầu nhận sai trước, là bà đã sai rồi sao?
"Tôi đã gọi điện thoại cho bảo vệ của khu biệt thự, anh ta sẽ lập tức mang đoạn video theo dõi gần hồ thiên nga đến đây."
Úc Lan được Cố Diệu Diệu nhắc nhở, đã lập tức hành động.
Sau khi cúp máy, bà khẽ mỉm cười, vẻ mặt thoải mái, ung dung ngồi xuống sô pha đưa tay ra hiệu cho mọi người ngồi xuống nói chuyện.
"Nếu là mấy đứa trẻ nhà tôi ra tay trước, vậy được, nhà tôi sẽ chi trả toàn bộ tiền thuốc men theo yêu cầu của mấy người, nhưng nếu là do con của mấy người ra tay trước, sẽ không dễ dàng như thế đâu.."
Úc Lan hất cằm chỉ chỉ Việt Minh và Miên Miên.
"Tiền thuốc men, tiền đền bù tổn thất tâm lý và tinh thần, tất cả đều phải tăng gấp đôi."
"Dựa vào cái gì mà đòi tăng gấp đôi? Không phải đứa nhỏ nhà chúng tôi chỉ đánh một con cừu à? Một con súc sinh mà thôi, mấy đứa nhỏ bướng bỉnh muốn đánh thì đánh.."
Cố Diệu Diệu: "Vừa rồi lúc bà đòi nhà tôi bồi thường cũng không nói như thế."
* * *?
Mày mắng đứa nhỏ nhà ai là súc sinh hả?
Mấy vị phu nhân hơn ba mươi tuổi đầu này cũng không phải không muốn hung hăng mắng ngược lại, nhưng mà mọi người đều là những nhân vật có uy tín có danh dự, thật sự là không cách nào bỏ qua mặt mũi của mình đi đấu võ mồm với một cô bé sáu tuổi.
* * * Nói đến cũng thật kỳ lạ, không biết cô nhóc này học được ở đâu, có thể mắng người mà không dùng từ ngữ thô lỗ tục tĩu?
Úc Lan gõ gõ mặt bàn:
"Nhìn cái gì? Nếu đã tự thừa nhận là do con nhà mấy người ra tay trước, thì các người cũng nên xin lỗi rồi bồi thường đi chứ, bằng không tôi sẽ nhờ hàng xóm đến cùng nhau xem video giám sát rồi nhờ họ nói một câu công bằng nha."
Thái độ của Úc Lan vô cùng cứng rắn, mấy người này liếc nhau một hồi, đều cảm thấy bọn họ không phải đối thủ của bà ấy.
Vì thế đành phải véo tai con trai nhà mình, kêu chúng nó mang khuôn mặt bị đánh đến bầm dập khom lưng xin lỗi đối phương, cuối cùng lại cắn răng nghiến lợi xé chi phiếu đưa qua, hỏi:
".. Vừa lòng rồi chứ?"
Mỗi người năm vạn tiền thuốc men cộng thêm tiền bồi thường tổn thất tinh thần, tổng cộng hai mươi vạn.
Mặc dù Việt Minh cũng có bị thương, nhưng nhiều lắm chỉ cần dùng dầu hoa hồng xoa xoa một chút là được, ngay cả băng dán cũng không cần dùng tới.
Úc Lan nhận lấy chi phiếu đám người kia không tình nguyện đưa qua, nhét vào túi áo Việt Minh.
"Đi thong thả, không tiễn."
Mấy phu nhân kia hung dữ trừng mắt nhìn Úc Lan một phát, ánh mắt kia giống như chỉ hận không thể lột lớp da xin đẹp như hoa của bà xuống, nhưng mà, bọn họ vẫn không có cách nào động đến bà ấy.
Trước khi ra khỏi cửa, có một người thật sự không thể nuốt nổi cục tức này, lập tức độc miệng công kích U U:
"Cô bé nhỏ, mẹ cháu và chị gái cháu đều rất nhanh mồm nhanh miệng, nếu không phải hai người họ không giống nhau, dì còn tưởng rằng họ mới là mẹ con ruột, còn cháu chính là đứa nhỏ không ai cần được nhặt ra từ thùng rác đấy."
U U ngây ngốc nhìn vẻ mặt độc ác của người đàn bà kia, nhưng bé lại không hiểu lời của bà ta, còn tưởng rằng bà ta đang khen Úc Lan và Cố Diệu Diệu, vì thế bé vui vẻ phụ họa theo:
"Đúng! Mẹ cháu và chị gái cháu siêu siêu siêu siêu -- lợi hại!"
Beta-er: Thiên Bách Nguyệt
* * *
"Không ngờ rằng bọn họ cũng có cha mẹ dạy dỗ đó, thật xin lỗi, là cháu nhìn không ra nha."
Thái độ của Cố Diệu Diệu rất tốt, dáng vẻ vô cùng thích hợp cúi đầu với đám người kia.
* * * Nhưng mà cái khom lưng cúi đầu này hoàn toàn không giống tư thế của một đứa bé đang xin người lớn tha lỗi, lại giống với cái cúi người tiếc nuối cho các vị phụ huynh không biết cách giáo dục con cái.
Úc Lan là người đầu tiên nhịn không được muốn bật cười, nhưng lại cố kỵ thân phận của mấy người kia, đành cực lực khắc chế khóe miệng đang cong lên khó mà kiểm soát của mình.
Con bé này lúc đối đáp với người ngoài miệng lưỡi cũng thật sắc bén nha, thật sự khiến người ta yêu thích mà.
Nhưng mà mấy bà cô bị Cố Diệu Diệu khích tướng lại không cảm thấy như thế.
"Mày-- mày con nhóc này, mày nói chuyện quái quỷ gì thế?"
"Đừng tưởng rằng bọn tao không nghe ra mày đang mắng bọn tao! Tuổi còn nhỏ mà đã đanh đá vậy rồi?"
"Đây là cách dạy con của nhà họ Cố mấy người sao? Tôi nhất định phải để giới truyền thông biết được chuyện này! Để tất cả mọi người biết được bộ mặt thật của người nổi tiếng mấy người!"
Cố Diệu Diệu trợn mắt, nghĩ thầm mấy người là cái thá gì chứ, cô chính là muốn cho bọn họ phải nhìn sắc mặt mình đấy.
"Các người muốn phơi bày chuyện gì hả? Chuyện con trai ngoan nhà các người dùng đá ném thú cưng nhà cháu à?"
Cô nhìn mấy người lớn này vô cớ gây sự như thế, cảm thấy thật sự rất nực cười.
"Còn bác gái trước đó uy hiếp chúng cháu, bây giờ chồng bà ấy đã muốn ly hôn với bà ấy rồi, các người có biết chưa?"
Cố Diệu Diệu đang nói đến việc tin nóng trên mạng lúc trước, về việc vu khống U U ức hiếp bạn cùng lớp.
Chuyện lúc đó đã gây ra một làn sóng dữ trên mạng xã hội, mấy phu nhân quyền quý rảnh rỗi không có chuyện gì làm này đương nhiên cũng có chú ý tin tức này, Cố Diệu Diệu vừa nhắc đến, khiến bọn họ cảm thấy mất mặt không ít.
Dì Trương cũng chú ý tới dáng vẻ heo héo của đám người kia, có chút mơ hồ không rõ.
Cho nên, là mấy đứa nhóc kia dùng đá ném Miên Miên trước, là bọn chúng ra tay trước, cho nên Việt Minh mới đánh trả để tự vệ sao?
".. Tiểu Minh, con vì muốn bảo vệ Miên Miên và hai em mới ra tay với đám nhóc đó sao?"
Dì Trương thử dò hỏi Việt Minh.
Việt Minh vẫn ngậm miệng không nói.
Ngược lại là U U, bé sợ Dì Trương sẽ tiếp tục phạt đánh anh Việt Minh, lập tức chạy qua dùng thân thế nhỏ nhắn của bé che trước người Việt Minh, đôi mắt long lanh nước nhìn Dì Trương:
"Dì Trương không nên hung dữ với anh, anh ấy bị thương rồi, sẽ rất đau."
Cánh tay nho nhỏ của bé không bảo hộ được cậu bé mười tuổi như Việt Minh, nhưng bé vẫn nỗ lực căng chặt hai tay, nỗ lực bảo vệ anh Việt Minh của bé.
"Anh không đau." Việt Minh an ủi U U đang bị dọa sợ, "Da anh rất dày, không sao cả."
Bà nghe Việt Minh nói như vậy, trong lòng lại càng thêm chua xót và hụt hẫng.
Thật ra bà ấy cũng không có ý gì, chỉ là bà lo lắng Việt Minh không hiểu chuyện sẽ chọc phải người không nên chọc, lúc đó nó sẽ gặp càng nhiều phiền phức lớn hơn nữa.
Bọn họ có thể có một chỗ dừng chân ở thành phố này đã là chuyện không dễ dàng gì rồi, nếu cứ tùy tiện chọc phải những người có quyền có thế, vậy tất cả nỗ lực của hai mẹ con họ đều sẽ biến thành mây khói.
Cho nên trong bất kì trường hợp nào, bà cũng luôn luôn yêu cầu Việt Minh cúi đầu nhận sai trước, là bà đã sai rồi sao?
"Tôi đã gọi điện thoại cho bảo vệ của khu biệt thự, anh ta sẽ lập tức mang đoạn video theo dõi gần hồ thiên nga đến đây."
Úc Lan được Cố Diệu Diệu nhắc nhở, đã lập tức hành động.
Sau khi cúp máy, bà khẽ mỉm cười, vẻ mặt thoải mái, ung dung ngồi xuống sô pha đưa tay ra hiệu cho mọi người ngồi xuống nói chuyện.
"Nếu là mấy đứa trẻ nhà tôi ra tay trước, vậy được, nhà tôi sẽ chi trả toàn bộ tiền thuốc men theo yêu cầu của mấy người, nhưng nếu là do con của mấy người ra tay trước, sẽ không dễ dàng như thế đâu.."
Úc Lan hất cằm chỉ chỉ Việt Minh và Miên Miên.
"Tiền thuốc men, tiền đền bù tổn thất tâm lý và tinh thần, tất cả đều phải tăng gấp đôi."
"Dựa vào cái gì mà đòi tăng gấp đôi? Không phải đứa nhỏ nhà chúng tôi chỉ đánh một con cừu à? Một con súc sinh mà thôi, mấy đứa nhỏ bướng bỉnh muốn đánh thì đánh.."
Cố Diệu Diệu: "Vừa rồi lúc bà đòi nhà tôi bồi thường cũng không nói như thế."
* * *?
Mày mắng đứa nhỏ nhà ai là súc sinh hả?
Mấy vị phu nhân hơn ba mươi tuổi đầu này cũng không phải không muốn hung hăng mắng ngược lại, nhưng mà mọi người đều là những nhân vật có uy tín có danh dự, thật sự là không cách nào bỏ qua mặt mũi của mình đi đấu võ mồm với một cô bé sáu tuổi.
* * * Nói đến cũng thật kỳ lạ, không biết cô nhóc này học được ở đâu, có thể mắng người mà không dùng từ ngữ thô lỗ tục tĩu?
Úc Lan gõ gõ mặt bàn:
"Nhìn cái gì? Nếu đã tự thừa nhận là do con nhà mấy người ra tay trước, thì các người cũng nên xin lỗi rồi bồi thường đi chứ, bằng không tôi sẽ nhờ hàng xóm đến cùng nhau xem video giám sát rồi nhờ họ nói một câu công bằng nha."
Thái độ của Úc Lan vô cùng cứng rắn, mấy người này liếc nhau một hồi, đều cảm thấy bọn họ không phải đối thủ của bà ấy.
Vì thế đành phải véo tai con trai nhà mình, kêu chúng nó mang khuôn mặt bị đánh đến bầm dập khom lưng xin lỗi đối phương, cuối cùng lại cắn răng nghiến lợi xé chi phiếu đưa qua, hỏi:
".. Vừa lòng rồi chứ?"
Mỗi người năm vạn tiền thuốc men cộng thêm tiền bồi thường tổn thất tinh thần, tổng cộng hai mươi vạn.
Mặc dù Việt Minh cũng có bị thương, nhưng nhiều lắm chỉ cần dùng dầu hoa hồng xoa xoa một chút là được, ngay cả băng dán cũng không cần dùng tới.
Úc Lan nhận lấy chi phiếu đám người kia không tình nguyện đưa qua, nhét vào túi áo Việt Minh.
"Đi thong thả, không tiễn."
Mấy phu nhân kia hung dữ trừng mắt nhìn Úc Lan một phát, ánh mắt kia giống như chỉ hận không thể lột lớp da xin đẹp như hoa của bà xuống, nhưng mà, bọn họ vẫn không có cách nào động đến bà ấy.
Trước khi ra khỏi cửa, có một người thật sự không thể nuốt nổi cục tức này, lập tức độc miệng công kích U U:
"Cô bé nhỏ, mẹ cháu và chị gái cháu đều rất nhanh mồm nhanh miệng, nếu không phải hai người họ không giống nhau, dì còn tưởng rằng họ mới là mẹ con ruột, còn cháu chính là đứa nhỏ không ai cần được nhặt ra từ thùng rác đấy."
U U ngây ngốc nhìn vẻ mặt độc ác của người đàn bà kia, nhưng bé lại không hiểu lời của bà ta, còn tưởng rằng bà ta đang khen Úc Lan và Cố Diệu Diệu, vì thế bé vui vẻ phụ họa theo:
"Đúng! Mẹ cháu và chị gái cháu siêu siêu siêu siêu -- lợi hại!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.