Chương 87: Sự dũng cảm của Cố U U (1)
Tùng Đình
03/12/2021
Editor: Hân
Beta-er: Huệ Lê Thị
* * *
Úc Lan không biết Cố Diệu Diệu có thầm ghen tị với U U không, nhưng hiện tại bà vô cùng ghen tị với Phương Như, mẹ của Cố Diệu Diệu.
Tại sao đều chung một bố nhưng con của người ta không hề giống Cố Khải Châu, cái bộ dáng của người thiếu kinh nghiệm sinh hoạt thường ngày, vậy mà U U lại thừa kế trăm phần trăm chứ?
".. Con đang làm gì vậy?"
Úc Lan chỉ mới đi che máy quay, vừa quay đầu lại đã thấy U U bị mắc kẹt trong chiếc áo lông.
"Ơ kìa! Mẹ ơi, con không thấy mẹ đâu hết!"
Áo lông nhỏ màu tím có hương thơm thoang thoảng, bé con ngồi trên giường giống như một chiếc bánh bao nhỏ.
Vừa cởi bộ quần áo ướt ra rồi tắm bằng nước nóng, U U quyết định tự mặc quần áo, nghĩ thì hay lắm nhưng tay và đầu của bé lại không chịu nghe lời.
- - Thế là bé chui đầu vào trong tay áo.
Úc Lan: ".. Con không thấy có gì lạ sao?"
Giống như một tên trộm nhỏ đang đeo mặt nạ, tay áo nhỏ xíu bó chặt đầu U U, bé nghĩ nghĩ một chút:
".. Đầu có hơi đau ạ."
Còn biết đầu mình bị đau à!
"Đừng có động, mẹ không giống với dì Trương đâu, lát nữa mẹ kéo ra con mà nhúc nhích rồi bị đau thì đừng có khóc."
Úc Lan cũng tự hiểu rõ bản thân, bà chưa bao giờ một mình chăm con, còn làm loại công việc tỉ mỉ như mặc quần áo này cho nên có thể sẽ làm đau bé.
Nhưng bà cũng không thể hiểu được, U U lấy sức mạnh ở đâu ra để làm đầu bé bị đau như vậy.
".. Mẹ ơi, đau.." U U uất ức nói.
Úc Lan tức giận: "Ai bảo con cố gắng mặc vào làm gì? Kéo không ra được nữa rồi, chắc mẹ phải đi tìm cây kéo cắt thì mới cứu đầu con ra được."
Nhưng U U lại thích cái áo lông này, la hét không cho bà cắt.
"Mẹ tiếp tục đi ạ, con, con có thể chịu được!"
Vừa dứt lời, Úc Lan cố gắng kéo cái áo lên trên --
Hai tay cùng lông mày, đuôi mắt đáng thương của bé cũng bị kéo theo, bé cảm thấy da đầu cũng bị kéo căng!
Hói!
Tóc của bé!
Bé còn phải làm những kiểu tóc thật đẹp nữa mà!
Hơn nữa, thật đúng lúc, cái áo còn kẹt ngay chân tóc của U U, làm bé giống như một cô gái Trung Đông.
".. Hu hu."
U U đau lòng nhìn Úc Lan.
".. Mẹ ơi, lúc về nhà, con muốn dùng dầu gội đầu dài tóc của mẹ để tóc mau mọc lại!"
Vốn đang chuyên tâm giúp bé con cởi cái áo, Úc Lan vừa nghe xong đã tức giận đến nỗi muốn dùng sức thật mạnh lôi cái áo của U U ra. Sau đó chối bỏ:
"Cái gì tóc dài? Mẹ làm gì có, con đừng nói bừa, tóc mẹ nhiều như này thì cần gì phải dùng đến loại dầu gội đó!"
Tóc của U U bị tĩnh điện, xù lên kêu lốp bốp, bé ngây ngốc nói:
"Ơ? Chẳng phải lần trước mẹ hỏi chị Anh Anh dùng dầu gội gì để nhiều tóc hay sao.."
Bé còn nói chưa nói xong đã bị Úc Lan đứng bên cạnh bịt miệng lại.
"Con đổi quần áo nhanh lên, xong rồi thì đi tìm chị con đi."
Con có thể ngậm miệng lại được không, bé con ơi là bé con.
【 Ha ha ha ha ha ha, tôi nghe thấy rồi! Mau mau nói cho Khang Khang biết! Nữ diễn viên hài ấy cũng muốn biết các nữ minh tinh dùng dầu gội gì để chống rụng tóc! 】
【 Minh Anh ngồi không mà cũng trúng đạn, ha ha ha ha】
【 Sợ hãi! Hai nữ minh tinh lén trao đổi về dầu gội mọc tóc lại bị nhóc con ba tuổi nghe thấy! 】
【 Ha ha ha ha, U U của chúng ta tuổi còn nhỏ mà đã bận tâm đến đường chân tóc rồi, đúng là người đẹp thì từ nhỏ đã có ý thức về cái đẹp! 】
U U ngoan ngoãn mặc áo len mỏng, lại đổi thêm một cái váy trắng và đôi tất cùng màu, tuy rằng Úc Lan không thường cột tóc cho U U, cũng không thể cột mấy kiểu phức tạp như dì Trương và chị gái vẫn thường cột cho bé, nhưng bà vẫn có thể thắt thành hai bím tóc nhỏ.
Chờ U U thay xong quần áo đi ra ngoài, khán giả lại thấy một bé gái giống như chùm nho tím lơ lửng trên cây, lắc lư chạy đến, vô cùng nhanh nhẹn nhào vào lòng chị gái.
Theo sau, Úc Lan cũng bước ra khỏi phòng, nhìn thấy hai chị em đang dính lấy nhau như sam.
Nói thật thì bà cũng không biết thế nào là tình chị em sâu đậm, mặc dù bà cũng có một cô em gái, nhưng từ nhỏ đã luôn tị nạnh, tranh giành sự quan tâm của bố mẹ, cho tới bây giờ cũng chưa từng có lúc nào chung sống trong hòa thuận.
Chị em ruột thịt cùng bố cùng mẹ đã như thế, chứ đừng nói đến cùng bố khác mẹ, loại quan hệ này nếu có sự cạnh tranh là điều dễ hiểu.
Cho nên trước đây Úc Lan thật sự không tin Cố Diệu Diệu sẽ coi U U như em gái ruột của mình mà yêu thương.
Thế nhưng sau một quãng thời gian dài, bà lại không thể hiểu được đứa trẻ này.
* * * Thật sự con bé chẳng có chút ganh ghét gì với U U.
Lẽ ra con bé phải là người ghét U U nhất chứ.
"Chị ơi, chị ơi! Vừa nãy em mới thấy cái này trong áo nè!" U U còn tự cho là mình đã nhỏ giọng, từ trong túi lấy ra hai viên kẹo: "Chị một viên, em một viên! Chúng ta lén ăn.."
Lòng bàn tay của nhóc con nóng hầm hập, nắm chặt viên kẹo cẩn thận nhét vào tay Cố Diệu Diệu.
- - Sau đó bé đã bị nhân viên công tác bắt được.
Úc Lan nhìn U U uất ức sắp khóc, lại nhìn Cố Diệu Diệu đang cảm thấy bất đắc dĩ giống như bà, trong lòng đã có đáp án.
Nếu thật sự có nguyên nhân để Cố Diệu Diệu đối xử tốt với U U, vậy thì chỉ có duy nhất một lý do đó là..
Con bé thật sự quá ngốc.
- -
Không khí ở núi Trường Trạch rất trong lành, ban đêm trời cũng trong veo, xuyên qua những tán cây đang che khuất bầu trời, nơi không bị sườn núi che chắn thì có thể nhìn thấy màn đêm là một màu xanh đậm như dãy Ngân Hà mênh mông rực rỡ.
Bữa tối chiều thu se se lạnh nhẹ nhàng trôi qua, tất cả mọi người nhịn không được mà ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nhìn ngắm cảnh tượng trước mắt, từ trong lòng phát ra lời khen ngợi.
Tối nay không phải chơi trò chơi, chỉ đơn giản là một buổi giao lưu hữu nghị giữa các gia đình.
".. Hôm nay chúng ta sắp xếp vô cùng đơn giản, mọi người ngồi thành một nửa hình vòng cung, chúng ta theo thứ tự ngồi xuống, bắt đầu từ hạng nhất!"
Buổi giao lưu lần thứ nhất, mỗi gia đình lên sân khấu biểu diễn một tiết mục.
Cố Khải Châu: ".. Chúng ta biểu diễu gì đây?"
Úc Lan: "Để cho Diệu Diệu và U U chuẩn bị, người lớn chúng ta đừng nhúng tay vào."
Cố Khải Châu: ".. Chỉ là em không muốn biểu diễn chứ gì."
U U: "Con làm con làm! Con có thể biểu diễn thổi bong bóng! Dùng nước miếng để thổi, giống như vậy nè.."
Cố Diệu Diệu: ".. Thôi để chị."
Tổ tiết mục đã chuẩn bị đầy đủ, Cố Diệu Diệu hỏi thăm có nhạc cụ hay không, Chu đạo diễn giống như làm ảo thuật biến ra một cây đàn violin cho cô, hơn nữa nó còn phù hợp với chiều cao của trẻ con.
Chờ tiết mục đồng ca của nhà Tiểu Tỏa kết thúc, Cố Diệu Diệu mang theo đàn violin lên sân khấu.
Phía dưới U U cổ vũ nồng nhiệt:
"Chị ơi cố lên --! Chị là số một --!"
Có lẽ trạch nam* cổ vũ cho thần tượng cũng chỉ giống như U U mà thôi.
*Trạch nam: Chỉ những người con trai rất ít khi ra ngoài khi không cần thiết, họ chỉ thích ở nhà và sống trong không gian của riêng mình.
Cố Diệu Diệu có chút bất đắc dĩ cười cười.
Cầm cây đàn violin trong tay, trong làn gió bốn phía thổi tới, không biết tại sao cô lại nhớ tới vài chuyện ở kiếp trước.
Beta-er: Huệ Lê Thị
* * *
Úc Lan không biết Cố Diệu Diệu có thầm ghen tị với U U không, nhưng hiện tại bà vô cùng ghen tị với Phương Như, mẹ của Cố Diệu Diệu.
Tại sao đều chung một bố nhưng con của người ta không hề giống Cố Khải Châu, cái bộ dáng của người thiếu kinh nghiệm sinh hoạt thường ngày, vậy mà U U lại thừa kế trăm phần trăm chứ?
".. Con đang làm gì vậy?"
Úc Lan chỉ mới đi che máy quay, vừa quay đầu lại đã thấy U U bị mắc kẹt trong chiếc áo lông.
"Ơ kìa! Mẹ ơi, con không thấy mẹ đâu hết!"
Áo lông nhỏ màu tím có hương thơm thoang thoảng, bé con ngồi trên giường giống như một chiếc bánh bao nhỏ.
Vừa cởi bộ quần áo ướt ra rồi tắm bằng nước nóng, U U quyết định tự mặc quần áo, nghĩ thì hay lắm nhưng tay và đầu của bé lại không chịu nghe lời.
- - Thế là bé chui đầu vào trong tay áo.
Úc Lan: ".. Con không thấy có gì lạ sao?"
Giống như một tên trộm nhỏ đang đeo mặt nạ, tay áo nhỏ xíu bó chặt đầu U U, bé nghĩ nghĩ một chút:
".. Đầu có hơi đau ạ."
Còn biết đầu mình bị đau à!
"Đừng có động, mẹ không giống với dì Trương đâu, lát nữa mẹ kéo ra con mà nhúc nhích rồi bị đau thì đừng có khóc."
Úc Lan cũng tự hiểu rõ bản thân, bà chưa bao giờ một mình chăm con, còn làm loại công việc tỉ mỉ như mặc quần áo này cho nên có thể sẽ làm đau bé.
Nhưng bà cũng không thể hiểu được, U U lấy sức mạnh ở đâu ra để làm đầu bé bị đau như vậy.
".. Mẹ ơi, đau.." U U uất ức nói.
Úc Lan tức giận: "Ai bảo con cố gắng mặc vào làm gì? Kéo không ra được nữa rồi, chắc mẹ phải đi tìm cây kéo cắt thì mới cứu đầu con ra được."
Nhưng U U lại thích cái áo lông này, la hét không cho bà cắt.
"Mẹ tiếp tục đi ạ, con, con có thể chịu được!"
Vừa dứt lời, Úc Lan cố gắng kéo cái áo lên trên --
Hai tay cùng lông mày, đuôi mắt đáng thương của bé cũng bị kéo theo, bé cảm thấy da đầu cũng bị kéo căng!
Hói!
Tóc của bé!
Bé còn phải làm những kiểu tóc thật đẹp nữa mà!
Hơn nữa, thật đúng lúc, cái áo còn kẹt ngay chân tóc của U U, làm bé giống như một cô gái Trung Đông.
".. Hu hu."
U U đau lòng nhìn Úc Lan.
".. Mẹ ơi, lúc về nhà, con muốn dùng dầu gội đầu dài tóc của mẹ để tóc mau mọc lại!"
Vốn đang chuyên tâm giúp bé con cởi cái áo, Úc Lan vừa nghe xong đã tức giận đến nỗi muốn dùng sức thật mạnh lôi cái áo của U U ra. Sau đó chối bỏ:
"Cái gì tóc dài? Mẹ làm gì có, con đừng nói bừa, tóc mẹ nhiều như này thì cần gì phải dùng đến loại dầu gội đó!"
Tóc của U U bị tĩnh điện, xù lên kêu lốp bốp, bé ngây ngốc nói:
"Ơ? Chẳng phải lần trước mẹ hỏi chị Anh Anh dùng dầu gội gì để nhiều tóc hay sao.."
Bé còn nói chưa nói xong đã bị Úc Lan đứng bên cạnh bịt miệng lại.
"Con đổi quần áo nhanh lên, xong rồi thì đi tìm chị con đi."
Con có thể ngậm miệng lại được không, bé con ơi là bé con.
【 Ha ha ha ha ha ha, tôi nghe thấy rồi! Mau mau nói cho Khang Khang biết! Nữ diễn viên hài ấy cũng muốn biết các nữ minh tinh dùng dầu gội gì để chống rụng tóc! 】
【 Minh Anh ngồi không mà cũng trúng đạn, ha ha ha ha】
【 Sợ hãi! Hai nữ minh tinh lén trao đổi về dầu gội mọc tóc lại bị nhóc con ba tuổi nghe thấy! 】
【 Ha ha ha ha, U U của chúng ta tuổi còn nhỏ mà đã bận tâm đến đường chân tóc rồi, đúng là người đẹp thì từ nhỏ đã có ý thức về cái đẹp! 】
U U ngoan ngoãn mặc áo len mỏng, lại đổi thêm một cái váy trắng và đôi tất cùng màu, tuy rằng Úc Lan không thường cột tóc cho U U, cũng không thể cột mấy kiểu phức tạp như dì Trương và chị gái vẫn thường cột cho bé, nhưng bà vẫn có thể thắt thành hai bím tóc nhỏ.
Chờ U U thay xong quần áo đi ra ngoài, khán giả lại thấy một bé gái giống như chùm nho tím lơ lửng trên cây, lắc lư chạy đến, vô cùng nhanh nhẹn nhào vào lòng chị gái.
Theo sau, Úc Lan cũng bước ra khỏi phòng, nhìn thấy hai chị em đang dính lấy nhau như sam.
Nói thật thì bà cũng không biết thế nào là tình chị em sâu đậm, mặc dù bà cũng có một cô em gái, nhưng từ nhỏ đã luôn tị nạnh, tranh giành sự quan tâm của bố mẹ, cho tới bây giờ cũng chưa từng có lúc nào chung sống trong hòa thuận.
Chị em ruột thịt cùng bố cùng mẹ đã như thế, chứ đừng nói đến cùng bố khác mẹ, loại quan hệ này nếu có sự cạnh tranh là điều dễ hiểu.
Cho nên trước đây Úc Lan thật sự không tin Cố Diệu Diệu sẽ coi U U như em gái ruột của mình mà yêu thương.
Thế nhưng sau một quãng thời gian dài, bà lại không thể hiểu được đứa trẻ này.
* * * Thật sự con bé chẳng có chút ganh ghét gì với U U.
Lẽ ra con bé phải là người ghét U U nhất chứ.
"Chị ơi, chị ơi! Vừa nãy em mới thấy cái này trong áo nè!" U U còn tự cho là mình đã nhỏ giọng, từ trong túi lấy ra hai viên kẹo: "Chị một viên, em một viên! Chúng ta lén ăn.."
Lòng bàn tay của nhóc con nóng hầm hập, nắm chặt viên kẹo cẩn thận nhét vào tay Cố Diệu Diệu.
- - Sau đó bé đã bị nhân viên công tác bắt được.
Úc Lan nhìn U U uất ức sắp khóc, lại nhìn Cố Diệu Diệu đang cảm thấy bất đắc dĩ giống như bà, trong lòng đã có đáp án.
Nếu thật sự có nguyên nhân để Cố Diệu Diệu đối xử tốt với U U, vậy thì chỉ có duy nhất một lý do đó là..
Con bé thật sự quá ngốc.
- -
Không khí ở núi Trường Trạch rất trong lành, ban đêm trời cũng trong veo, xuyên qua những tán cây đang che khuất bầu trời, nơi không bị sườn núi che chắn thì có thể nhìn thấy màn đêm là một màu xanh đậm như dãy Ngân Hà mênh mông rực rỡ.
Bữa tối chiều thu se se lạnh nhẹ nhàng trôi qua, tất cả mọi người nhịn không được mà ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nhìn ngắm cảnh tượng trước mắt, từ trong lòng phát ra lời khen ngợi.
Tối nay không phải chơi trò chơi, chỉ đơn giản là một buổi giao lưu hữu nghị giữa các gia đình.
".. Hôm nay chúng ta sắp xếp vô cùng đơn giản, mọi người ngồi thành một nửa hình vòng cung, chúng ta theo thứ tự ngồi xuống, bắt đầu từ hạng nhất!"
Buổi giao lưu lần thứ nhất, mỗi gia đình lên sân khấu biểu diễn một tiết mục.
Cố Khải Châu: ".. Chúng ta biểu diễu gì đây?"
Úc Lan: "Để cho Diệu Diệu và U U chuẩn bị, người lớn chúng ta đừng nhúng tay vào."
Cố Khải Châu: ".. Chỉ là em không muốn biểu diễn chứ gì."
U U: "Con làm con làm! Con có thể biểu diễn thổi bong bóng! Dùng nước miếng để thổi, giống như vậy nè.."
Cố Diệu Diệu: ".. Thôi để chị."
Tổ tiết mục đã chuẩn bị đầy đủ, Cố Diệu Diệu hỏi thăm có nhạc cụ hay không, Chu đạo diễn giống như làm ảo thuật biến ra một cây đàn violin cho cô, hơn nữa nó còn phù hợp với chiều cao của trẻ con.
Chờ tiết mục đồng ca của nhà Tiểu Tỏa kết thúc, Cố Diệu Diệu mang theo đàn violin lên sân khấu.
Phía dưới U U cổ vũ nồng nhiệt:
"Chị ơi cố lên --! Chị là số một --!"
Có lẽ trạch nam* cổ vũ cho thần tượng cũng chỉ giống như U U mà thôi.
*Trạch nam: Chỉ những người con trai rất ít khi ra ngoài khi không cần thiết, họ chỉ thích ở nhà và sống trong không gian của riêng mình.
Cố Diệu Diệu có chút bất đắc dĩ cười cười.
Cầm cây đàn violin trong tay, trong làn gió bốn phía thổi tới, không biết tại sao cô lại nhớ tới vài chuyện ở kiếp trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.