Chương 59: Thiên Sứ
Tùng Đình
28/10/2021
Editor: Tan Tan
Beta-er: Thiên Bách Nguyệt
* * *
Việt Minh ngồi xổm trên mặt cỏ, nhìn cô bé giống như sắp tan chảy dưới ánh mặt trời.
Con ngươi hổ phách dưới ánh mặt trời tựa như màu nâu nhạt, phản chiếu vẻ mặt lãnh đạm của cậu ta, phản ứng của cô bé có chút trì độn, nhìn chằm chằm cậu ta một hồi lâu mới mở miệng:
".. Anh làm em sợ."
Giọng nói bé mềm mại, nghe mềm như bông chọc một chút sẽ lõm vào.
Cô bé "ôi" một tiếng ngồi dậy, quay đầu tò mò nhìn cậu ta.
Lực chú ý đầu tiên của U U đặt trên giá trị nhan sắc của đối phương.
Khác với mấy ca ca xung quanh bé, anh trai nhỏ khoảng mười tuổi trước mắt này có gương mặt sạch sẽ ngoan ngoãn, ánh mặt trời dừng trên người cậu ta, giống như pho tượng thiên sứ thuần trắng trong giáo đường.
Chỉ là trên mặt cậu ta không có biểu cảm gì, so với thiên sứ ngây thơ đáng yêu, càng giống một con mèo hoang nhỏ gặp ở ven đường, bộ dạng đáng yêu, nhưng lại lạnh lùng đề phòng bốn phía, lúc nào cũng có khả năng cào người khác.
U U nhìn cậu ta, nghiêm túc nhấn mạnh:
"Em không phải tiểu yêu quái, em là tiểu công chúa."
Hehehe.
Cô bé nâng mặt, cười vừa đáng yêu vừa tự luyến.
Việt Minh hoàn toàn không đoán được bé sẽ trả lời như vậy.
Cậu ta dùng một loại ánh mắt quái dị nhìn bé trong chốc lát, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía con cừu non bên cạnh U U, con cừu non có cái đầu nho nhỏ, lúc ăn cỏ lỗ tai sẽ lắc qua lắc lại theo động tác cắn nuốt.
Đó là một con tiểu yêu quái vừa mới sinh ra không lâu.
Từ nhỏ Việt Minh đã biết có yêu quái tồn tại.
Khi còn nhỏ, cậu ta chỉ vào những yêu quái thành niên trên đường mà người khác không nhìn thấy, kêu: "Đó là con khỉ, khổng tước (công), đà điểu chạy ra từ vườn bách thú".
Cậu ta nhìn rất rõ ràng, nhưng người khác lại không nhìn thấy, cười nhạo cậu ta là kẻ nói dối.
Cũng có người thường có thể nhìn thấy yêu quái, cái loại tiểu yêu quái mới sinh ra không bao lâu này, nhìn qua cũng giống động vật bình thường, nhưng Việt Minh liếc mắt một cái là có thể phân biệt.
Nhưng yêu quái đều là những sinh vật khó chịu.
Bị yêu quái lừa chính là đồ ngốc hết thuốc chữa.
Việt Minh không có lòng hảo tâm nói chuyện này cho U U, bởi vì cậu ta biết sẽ không có ai tin tưởng cậu ta.
Bọn họ chỉ biết kinh ngạc nhìn cậu ta, chỉ vào mũi cậu ta nói: "Mày là kẻ lừa đảo", "Căn bản không có yêu quái", "Đứa trẻ hư hay nói dối".
Không có ai tin tưởng lời cậu ta nói.
Một người một cừu không tiếng động đối diện ba giây, ba giây sau, Việt Minh thu hồi tầm mắt, lẳng lặng trở lại bên cạnh dì Trương đang đứng trên đường mòn.
Dì Trương cười, giới thiệu với U U:
"Tiểu thư U U, đây là con trai dì, tên là Việt Minh."
U U chạy chậm qua, ngoan ngoãn hô: "Xin chào, anh Việt Minh."
Sau đó bé mới biết được, thì ra anh Việt Minh sẽ ở nhà bé một thời gian! Nghỉ hè, chờ đến lúc khai giảng lớp 5 cậu ta mới có thể rời đi.
Úc Lan: "Umh, dọn dẹp phòng để đồ một chút, trong khoảng thời gian này để Tiểu Minh ở chỗ đó đi."
Dì Trương sửng sốt, liên tục xua tay: "Không cần không cần, làm sao có thể để một mình Tiểu Minh chiếm một gian phòng được? Thằng bé có thể ở cùng tôi, Úc phu nhân ngài khách khí quá, Tiểu Minh không phải tới làm khách, làm như vậy không được.."
Dì Trương đã làm ở Cố gia ba năm, từ lúc Úc Lan mang thai đến lúc U U sinh ra, có thể nói còn thân thiết hơn cả mẹ ruột Úc Lan, hơn nữa lại an phận thành thật, hàng năm Úc Lan phát bao lì xì đều không keo kiệt.
"Có cái gì mà không được? Phòng để đồ cũng không phải chỗ tốt gì, chị còn phải dọn dẹp một ngày, mang giường gấp ra lau khô, có thời gian từ chối tôi còn không bằng chị đi dọn dẹp cho tốt đi."
Úc Lan không cho từ chối, xua tay.
Dì Trương vẫn lo lắng, sợ bản thân gây thêm phiền toái cho gia đình bà chủ, vì thế kéo Việt Minh khom lưng liên tục cảm ơn Úc Lan.
Đứa trẻ mười tuổi đã có lòng tự trọng rất mạnh, Việt Minh bị ấn khom lưng, khuôn mặt nhỏ ngượng ngùng đến đỏ lên.
Cậu ta còn chưa có năng lực thay đổi hoàn cảnh, nhưng lòng tự trọng của cậu ta cực mạnh không muốn khom lưng giống mẹ mình, giống như bản thân sinh ra đã thấp kém, là bùn đất bị những người này tùy ý giẫm đạp dưới chân.
"Anh khóc sao?"
Vào lúc Úc Lan và dì Trương cảm ơn từ chối nhiều lần, trước mắt Việt Minh đang cúi đầu bỗng nhiên xuất hiện một khuôn mặt nhỏ.
Đôi mắt bé nhấp nháy, nhìn cậu ta một lúc sau đó xoay người đi lấy một cây kem cho cậu ta.
"Em không có kẹo, anh có muốn ăn cái này không?"
Tuy rằng U U không biết vì sao đột nhiên mặt anh trai nhỏ lại đỏ lên như đang khóc, nhưng bé cảm thấy mặc kệ lí do gì, ăn một miếng kem ngọt ngào tâm trạng sẽ tốt lên một chút.
Kem lạnh băng bị nhét vào tay Việt Minh.
Cô bé ngây thơ như là cho một động vật nhỏ ăn, cho ăn xong liền ngồi một bên, ngoan ngoãn chờ cậu ta ăn cho bé xem.
Bé có ý tốt chân thành, làm cho Việt Minh có chút không biết phải làm thế nào.
"Tôi không cần."
Cậu ta nhét cây kem đông cứng vào tay U U.
Dì Trương thấy tình hình này, có chút xấu hổ, trách cứ nói:
"U U tiểu thư cho con kem, sao con còn không cảm kích? Kem này rất đáng quý, tiền mua một hộp còn nhiều hơn tiền cơm một ngày của con.."
Dì Trương sợ cậu ta làm phật ý Úc Lan và U U, đẩy cậu ta nói:
"Tiểu Minh, không thể không lễ phép như vậy, hai tháng này con phải ở nhờ trong nhà của U U, không được tùy hứng, hiểu chuyện một chút.."
Việt Minh nhéo góc áo mẹ mình, trầm mặc mà dùng sức.
Cậu ta không phải đứa trẻ hai ba tuổi, cậu ta biết rõ thân phận con trai người giúp việc này có ý nghĩa như thế nào.
"Thật xin lỗi."
Cậu ta thu hồi nội tâm lộ ra ngoài! Cảnh giác xa cách, bao phủ bản thân bằng một tầng ôn thuần ngoan ngoãn.
Cậu bé có gương mặt thiên sứ đáng yêu nhìn U U, nhíu mày hỏi:
"Em gái, em tức giận sao?"
U U ngơ ngác lắc đầu, tựa hồ đối với việc thái độ của cậu ta trước sau tương phản có chút kinh ngạc.
Cậu ta có gương mặt nhu hòa, khi cười rộ lên đôi mắt rất sáng.
"Vậy là tốt rồi."
U U bị gương mặt thiên sứ sáng ngời này làm cho sững sờ, lại đưa kem cho Việt Minh:
"Anh thật sự không ăn ạ? Ăn rất ngon đấy."
Lúc này Việt Minh mới nhận.
Sau đó, Việt Minh lại gặp Cố Diệu Diệu và Thẩm Tịch Xuyên.
Show giải trí 'Bé con đi xa' rất nổi tiếng ở trong nước, mặc dù Việt Minh cũng đã thoáng nhìn hai chị em nhà họ Cố trên TV, ngay cả Thẩm Tịch Xuyên, cậu ta cũng đã nghe mẹ nói qua, là con Cố gia nhận nuôi.
Lúc trước trong đầu cậu ta tưởng tượng, phương thức ở chung của người nhà này sẽ là cái dạng gì.
Chị em cùng cha khác mẹ.
Cô nhi ăn nhờ ở đậu.
Nghe giống như kịch bản đau khổ chỉ có trên phim truyền hình.
Gia đình như vậy nhất định lúc nào cũng giương cung bạt kiếm, cậu ta đến sẽ không có người hoan nghênh, Việt Minh thậm chí cảm thấy, chỉ cần bản thân mềm yếu một chút, rất có khả năng sẽ trở thành đối tượng bị bắt nạt.
Nhưng mà --
Úc Lan: "U U, có phải con lại lăn lộn trên mặt cỏ đúng không? Không phải con nói con cừu kia sẽ ị phân lên mặt cỏ à, con không sợ ngày nào đó sẽ lăn vào phân?"
U U: "Con không chê Miên Miên!"
Úc Lan: "Nhưng mà mẹ ghét bỏ con!"
"Chị.." U U thấy Cố Diệu Diệu xuống lầu, vô cùng đáng thương nhìn về phía cô tìm kiếm an ủi.
"Cố U U!" Úc Lan bỗng nhiên nhìn thấy gì đó, hét lên: "Trên chân con là cái gì? Có phải con dẫm vào phân của Miên Miên đúng không? Chân con có dẫm vào thảm mẹ mới mua hay không?"
U U bị Úc Lan nổi trận lôi đình sợ tới mức nhảy dựng lên:
"Anh anh anh hai! Cứu em cứu em!"
Thẩm Tịch Xuyên gần U U nhất đang ngây người, nhìn thấy bé nhanh chóng nhào vào xe lăn của mình, vừa ngồi xuống, liền tự giác thúc giục cậu ta điều khiển xe lăn chạy về phía trước.
Mà dì Trương ở đằng sau cũng tập mãi thành thói quen thay U U yểm trợ, ngăn Úc Lan lại, tốt bụng nói: "Được rồi, được rồi chờ lát nữa đi tắm là được mà".
Cố Diệu Diệu cầm quả táo cắn một miếng, vân đạm phong khinh* nhìn phía dưới ồn ào nhốn nháo.
*mây trôi nước chảy
Việt Minh đứng tại chỗ, có chút kinh ngạc với bầu không khí hòa thuận trong nhà này.
- - -Thật kỳ quái.
Cái gia đình này! Các thành viên một chút cũng không bình thường.
Việt Minh có di động, cậu ta đã xem qua những bát quái không biết thật giả trên mạng.
Theo tin đồn thì Úc Lan hẳn phải là người phụ nữ tâm cơ thâm trầm, con vợ trước-Cố Diệu Diệu hẳn là cô bé lọ lem bị bắt nạt, còn cô nhi Thẩm Tịch Xuyên không hợp với gia đình này.
Nhưng cái gia đình tổ hợp kỳ dị này ở bên nhau còn ấm áp hơn so với gia đình chưa tan vỡ trước kia của cậu ta.
Không có cãi vã.
Mỗi năm cũng không cần phải mong chờ người thân trở về.
Người luôn nhà ở bên cạnh, chỉ cần vừa quay đầu lại liền có người đang nhìn bạn cười.
Thì ra.. gia đình bình thường là như thế này sao?
".. Tiểu Minh, phòng con đã thu dọn xong, về sau con ra vào đều phải đi cửa sau, ngày thường ở bên này ăn cơm cùng mẹ, không được đi quấy rầy phu nhân và tiên sinh bọn họ.."
Việt Minh lẳng lặng nhìn mẹ mình.
Rõ ràng bà và Úc Lan tuổi xấp xỉ nhau, nhưng nhìn qua lại già hơn mười tuổi.
"Vâng."
Đứa trẻ mười tuổi trả lời ngoan ngoãn, nhưng dì Trương vẫn không yên tâm.
"Còn có, không được đánh nhau với người khác."
Nói đến chỗ này, trong lòng dì Trương phá lệ khó hiểu.
Việt Minh ở trước mặt bà rõ ràng là đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhưng mà khi bà quay người lại, thằng bé lại giống như con thú nhỏ hung ác, dùng răng nanh của mình tổn thương người khác.
"Tiểu Minh ngoan." Dì Trương ôn nhu vuốt ve đầu cậu ta: "Bọn nhỏ ở xung quanh đây đều là con cái nhà giàu, chúng ta không giống bọn họ, chúng ta đi đường chúng ta, không cần phải đi trêu chọc bọn họ."
Con ngươi xinh đẹp thông thấu của cậu ta chớp mắt ảm đạm.
Nhưng rất nhanh, cậu ta liền ngoan ngoãn cười, phụ họa: "Vâng, con biết rồi."
Ngoài cửa phòng khép hờ, âm thanh cười đùa cách rất xa, nghe không rõ lắm.
Dì Trương đi ra ngoài chuẩn bị cơm chiều nhẹ nhàng khép cửa lại.
Căn phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Vẻ ôn hòa ngoan ngoãn nguỵ trang trên mặt cậu ta rút đi, cậu bé mười tuổi nhìn xung quanh phòng để đồ nho nhỏ này.
Đây chỉ là nơi dùng để chứa đồ, nhưng sau khi dọn dẹp đơn giản, còn rộng rãi, sáng sủa hơn phòng ngủ nhà cậu ta.
Cây kem cậu vẫn đang nắm chặt làm ướt lòng bàn tay cậu ta.
Cậu bé có dáng vẻ thiên sứ đẹp đẽ, đảo mắt liền lộ ra ánh mắt lãnh khốc vô tình giống như tiểu ác ma.
Việt Minh dứt khoát ném cây kem hơi tan vào thùng rác bên cạnh.
Đồ vật không chiếm được, còn không bằng ngay từ đầu liền không cần.
Beta-er: Thiên Bách Nguyệt
* * *
Việt Minh ngồi xổm trên mặt cỏ, nhìn cô bé giống như sắp tan chảy dưới ánh mặt trời.
Con ngươi hổ phách dưới ánh mặt trời tựa như màu nâu nhạt, phản chiếu vẻ mặt lãnh đạm của cậu ta, phản ứng của cô bé có chút trì độn, nhìn chằm chằm cậu ta một hồi lâu mới mở miệng:
".. Anh làm em sợ."
Giọng nói bé mềm mại, nghe mềm như bông chọc một chút sẽ lõm vào.
Cô bé "ôi" một tiếng ngồi dậy, quay đầu tò mò nhìn cậu ta.
Lực chú ý đầu tiên của U U đặt trên giá trị nhan sắc của đối phương.
Khác với mấy ca ca xung quanh bé, anh trai nhỏ khoảng mười tuổi trước mắt này có gương mặt sạch sẽ ngoan ngoãn, ánh mặt trời dừng trên người cậu ta, giống như pho tượng thiên sứ thuần trắng trong giáo đường.
Chỉ là trên mặt cậu ta không có biểu cảm gì, so với thiên sứ ngây thơ đáng yêu, càng giống một con mèo hoang nhỏ gặp ở ven đường, bộ dạng đáng yêu, nhưng lại lạnh lùng đề phòng bốn phía, lúc nào cũng có khả năng cào người khác.
U U nhìn cậu ta, nghiêm túc nhấn mạnh:
"Em không phải tiểu yêu quái, em là tiểu công chúa."
Hehehe.
Cô bé nâng mặt, cười vừa đáng yêu vừa tự luyến.
Việt Minh hoàn toàn không đoán được bé sẽ trả lời như vậy.
Cậu ta dùng một loại ánh mắt quái dị nhìn bé trong chốc lát, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía con cừu non bên cạnh U U, con cừu non có cái đầu nho nhỏ, lúc ăn cỏ lỗ tai sẽ lắc qua lắc lại theo động tác cắn nuốt.
Đó là một con tiểu yêu quái vừa mới sinh ra không lâu.
Từ nhỏ Việt Minh đã biết có yêu quái tồn tại.
Khi còn nhỏ, cậu ta chỉ vào những yêu quái thành niên trên đường mà người khác không nhìn thấy, kêu: "Đó là con khỉ, khổng tước (công), đà điểu chạy ra từ vườn bách thú".
Cậu ta nhìn rất rõ ràng, nhưng người khác lại không nhìn thấy, cười nhạo cậu ta là kẻ nói dối.
Cũng có người thường có thể nhìn thấy yêu quái, cái loại tiểu yêu quái mới sinh ra không bao lâu này, nhìn qua cũng giống động vật bình thường, nhưng Việt Minh liếc mắt một cái là có thể phân biệt.
Nhưng yêu quái đều là những sinh vật khó chịu.
Bị yêu quái lừa chính là đồ ngốc hết thuốc chữa.
Việt Minh không có lòng hảo tâm nói chuyện này cho U U, bởi vì cậu ta biết sẽ không có ai tin tưởng cậu ta.
Bọn họ chỉ biết kinh ngạc nhìn cậu ta, chỉ vào mũi cậu ta nói: "Mày là kẻ lừa đảo", "Căn bản không có yêu quái", "Đứa trẻ hư hay nói dối".
Không có ai tin tưởng lời cậu ta nói.
Một người một cừu không tiếng động đối diện ba giây, ba giây sau, Việt Minh thu hồi tầm mắt, lẳng lặng trở lại bên cạnh dì Trương đang đứng trên đường mòn.
Dì Trương cười, giới thiệu với U U:
"Tiểu thư U U, đây là con trai dì, tên là Việt Minh."
U U chạy chậm qua, ngoan ngoãn hô: "Xin chào, anh Việt Minh."
Sau đó bé mới biết được, thì ra anh Việt Minh sẽ ở nhà bé một thời gian! Nghỉ hè, chờ đến lúc khai giảng lớp 5 cậu ta mới có thể rời đi.
Úc Lan: "Umh, dọn dẹp phòng để đồ một chút, trong khoảng thời gian này để Tiểu Minh ở chỗ đó đi."
Dì Trương sửng sốt, liên tục xua tay: "Không cần không cần, làm sao có thể để một mình Tiểu Minh chiếm một gian phòng được? Thằng bé có thể ở cùng tôi, Úc phu nhân ngài khách khí quá, Tiểu Minh không phải tới làm khách, làm như vậy không được.."
Dì Trương đã làm ở Cố gia ba năm, từ lúc Úc Lan mang thai đến lúc U U sinh ra, có thể nói còn thân thiết hơn cả mẹ ruột Úc Lan, hơn nữa lại an phận thành thật, hàng năm Úc Lan phát bao lì xì đều không keo kiệt.
"Có cái gì mà không được? Phòng để đồ cũng không phải chỗ tốt gì, chị còn phải dọn dẹp một ngày, mang giường gấp ra lau khô, có thời gian từ chối tôi còn không bằng chị đi dọn dẹp cho tốt đi."
Úc Lan không cho từ chối, xua tay.
Dì Trương vẫn lo lắng, sợ bản thân gây thêm phiền toái cho gia đình bà chủ, vì thế kéo Việt Minh khom lưng liên tục cảm ơn Úc Lan.
Đứa trẻ mười tuổi đã có lòng tự trọng rất mạnh, Việt Minh bị ấn khom lưng, khuôn mặt nhỏ ngượng ngùng đến đỏ lên.
Cậu ta còn chưa có năng lực thay đổi hoàn cảnh, nhưng lòng tự trọng của cậu ta cực mạnh không muốn khom lưng giống mẹ mình, giống như bản thân sinh ra đã thấp kém, là bùn đất bị những người này tùy ý giẫm đạp dưới chân.
"Anh khóc sao?"
Vào lúc Úc Lan và dì Trương cảm ơn từ chối nhiều lần, trước mắt Việt Minh đang cúi đầu bỗng nhiên xuất hiện một khuôn mặt nhỏ.
Đôi mắt bé nhấp nháy, nhìn cậu ta một lúc sau đó xoay người đi lấy một cây kem cho cậu ta.
"Em không có kẹo, anh có muốn ăn cái này không?"
Tuy rằng U U không biết vì sao đột nhiên mặt anh trai nhỏ lại đỏ lên như đang khóc, nhưng bé cảm thấy mặc kệ lí do gì, ăn một miếng kem ngọt ngào tâm trạng sẽ tốt lên một chút.
Kem lạnh băng bị nhét vào tay Việt Minh.
Cô bé ngây thơ như là cho một động vật nhỏ ăn, cho ăn xong liền ngồi một bên, ngoan ngoãn chờ cậu ta ăn cho bé xem.
Bé có ý tốt chân thành, làm cho Việt Minh có chút không biết phải làm thế nào.
"Tôi không cần."
Cậu ta nhét cây kem đông cứng vào tay U U.
Dì Trương thấy tình hình này, có chút xấu hổ, trách cứ nói:
"U U tiểu thư cho con kem, sao con còn không cảm kích? Kem này rất đáng quý, tiền mua một hộp còn nhiều hơn tiền cơm một ngày của con.."
Dì Trương sợ cậu ta làm phật ý Úc Lan và U U, đẩy cậu ta nói:
"Tiểu Minh, không thể không lễ phép như vậy, hai tháng này con phải ở nhờ trong nhà của U U, không được tùy hứng, hiểu chuyện một chút.."
Việt Minh nhéo góc áo mẹ mình, trầm mặc mà dùng sức.
Cậu ta không phải đứa trẻ hai ba tuổi, cậu ta biết rõ thân phận con trai người giúp việc này có ý nghĩa như thế nào.
"Thật xin lỗi."
Cậu ta thu hồi nội tâm lộ ra ngoài! Cảnh giác xa cách, bao phủ bản thân bằng một tầng ôn thuần ngoan ngoãn.
Cậu bé có gương mặt thiên sứ đáng yêu nhìn U U, nhíu mày hỏi:
"Em gái, em tức giận sao?"
U U ngơ ngác lắc đầu, tựa hồ đối với việc thái độ của cậu ta trước sau tương phản có chút kinh ngạc.
Cậu ta có gương mặt nhu hòa, khi cười rộ lên đôi mắt rất sáng.
"Vậy là tốt rồi."
U U bị gương mặt thiên sứ sáng ngời này làm cho sững sờ, lại đưa kem cho Việt Minh:
"Anh thật sự không ăn ạ? Ăn rất ngon đấy."
Lúc này Việt Minh mới nhận.
Sau đó, Việt Minh lại gặp Cố Diệu Diệu và Thẩm Tịch Xuyên.
Show giải trí 'Bé con đi xa' rất nổi tiếng ở trong nước, mặc dù Việt Minh cũng đã thoáng nhìn hai chị em nhà họ Cố trên TV, ngay cả Thẩm Tịch Xuyên, cậu ta cũng đã nghe mẹ nói qua, là con Cố gia nhận nuôi.
Lúc trước trong đầu cậu ta tưởng tượng, phương thức ở chung của người nhà này sẽ là cái dạng gì.
Chị em cùng cha khác mẹ.
Cô nhi ăn nhờ ở đậu.
Nghe giống như kịch bản đau khổ chỉ có trên phim truyền hình.
Gia đình như vậy nhất định lúc nào cũng giương cung bạt kiếm, cậu ta đến sẽ không có người hoan nghênh, Việt Minh thậm chí cảm thấy, chỉ cần bản thân mềm yếu một chút, rất có khả năng sẽ trở thành đối tượng bị bắt nạt.
Nhưng mà --
Úc Lan: "U U, có phải con lại lăn lộn trên mặt cỏ đúng không? Không phải con nói con cừu kia sẽ ị phân lên mặt cỏ à, con không sợ ngày nào đó sẽ lăn vào phân?"
U U: "Con không chê Miên Miên!"
Úc Lan: "Nhưng mà mẹ ghét bỏ con!"
"Chị.." U U thấy Cố Diệu Diệu xuống lầu, vô cùng đáng thương nhìn về phía cô tìm kiếm an ủi.
"Cố U U!" Úc Lan bỗng nhiên nhìn thấy gì đó, hét lên: "Trên chân con là cái gì? Có phải con dẫm vào phân của Miên Miên đúng không? Chân con có dẫm vào thảm mẹ mới mua hay không?"
U U bị Úc Lan nổi trận lôi đình sợ tới mức nhảy dựng lên:
"Anh anh anh hai! Cứu em cứu em!"
Thẩm Tịch Xuyên gần U U nhất đang ngây người, nhìn thấy bé nhanh chóng nhào vào xe lăn của mình, vừa ngồi xuống, liền tự giác thúc giục cậu ta điều khiển xe lăn chạy về phía trước.
Mà dì Trương ở đằng sau cũng tập mãi thành thói quen thay U U yểm trợ, ngăn Úc Lan lại, tốt bụng nói: "Được rồi, được rồi chờ lát nữa đi tắm là được mà".
Cố Diệu Diệu cầm quả táo cắn một miếng, vân đạm phong khinh* nhìn phía dưới ồn ào nhốn nháo.
*mây trôi nước chảy
Việt Minh đứng tại chỗ, có chút kinh ngạc với bầu không khí hòa thuận trong nhà này.
- - -Thật kỳ quái.
Cái gia đình này! Các thành viên một chút cũng không bình thường.
Việt Minh có di động, cậu ta đã xem qua những bát quái không biết thật giả trên mạng.
Theo tin đồn thì Úc Lan hẳn phải là người phụ nữ tâm cơ thâm trầm, con vợ trước-Cố Diệu Diệu hẳn là cô bé lọ lem bị bắt nạt, còn cô nhi Thẩm Tịch Xuyên không hợp với gia đình này.
Nhưng cái gia đình tổ hợp kỳ dị này ở bên nhau còn ấm áp hơn so với gia đình chưa tan vỡ trước kia của cậu ta.
Không có cãi vã.
Mỗi năm cũng không cần phải mong chờ người thân trở về.
Người luôn nhà ở bên cạnh, chỉ cần vừa quay đầu lại liền có người đang nhìn bạn cười.
Thì ra.. gia đình bình thường là như thế này sao?
".. Tiểu Minh, phòng con đã thu dọn xong, về sau con ra vào đều phải đi cửa sau, ngày thường ở bên này ăn cơm cùng mẹ, không được đi quấy rầy phu nhân và tiên sinh bọn họ.."
Việt Minh lẳng lặng nhìn mẹ mình.
Rõ ràng bà và Úc Lan tuổi xấp xỉ nhau, nhưng nhìn qua lại già hơn mười tuổi.
"Vâng."
Đứa trẻ mười tuổi trả lời ngoan ngoãn, nhưng dì Trương vẫn không yên tâm.
"Còn có, không được đánh nhau với người khác."
Nói đến chỗ này, trong lòng dì Trương phá lệ khó hiểu.
Việt Minh ở trước mặt bà rõ ràng là đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhưng mà khi bà quay người lại, thằng bé lại giống như con thú nhỏ hung ác, dùng răng nanh của mình tổn thương người khác.
"Tiểu Minh ngoan." Dì Trương ôn nhu vuốt ve đầu cậu ta: "Bọn nhỏ ở xung quanh đây đều là con cái nhà giàu, chúng ta không giống bọn họ, chúng ta đi đường chúng ta, không cần phải đi trêu chọc bọn họ."
Con ngươi xinh đẹp thông thấu của cậu ta chớp mắt ảm đạm.
Nhưng rất nhanh, cậu ta liền ngoan ngoãn cười, phụ họa: "Vâng, con biết rồi."
Ngoài cửa phòng khép hờ, âm thanh cười đùa cách rất xa, nghe không rõ lắm.
Dì Trương đi ra ngoài chuẩn bị cơm chiều nhẹ nhàng khép cửa lại.
Căn phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Vẻ ôn hòa ngoan ngoãn nguỵ trang trên mặt cậu ta rút đi, cậu bé mười tuổi nhìn xung quanh phòng để đồ nho nhỏ này.
Đây chỉ là nơi dùng để chứa đồ, nhưng sau khi dọn dẹp đơn giản, còn rộng rãi, sáng sủa hơn phòng ngủ nhà cậu ta.
Cây kem cậu vẫn đang nắm chặt làm ướt lòng bàn tay cậu ta.
Cậu bé có dáng vẻ thiên sứ đẹp đẽ, đảo mắt liền lộ ra ánh mắt lãnh khốc vô tình giống như tiểu ác ma.
Việt Minh dứt khoát ném cây kem hơi tan vào thùng rác bên cạnh.
Đồ vật không chiếm được, còn không bằng ngay từ đầu liền không cần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.