Đoàn Sủng Vai Ác Ba Tuổi Rưỡi

Chương 138: Thói quen tặng kẹo​

Tùng Đình

08/02/2022

Đổng Gia Hữu bị cạo tóc cùng lắm thì cạo trọc luôn, mấy đứa nhóc cạo trọc đầu thì không bị ảnh hưởng gì, nhiều nhất chỉ bị chê cười vài ngày, sau đó tóc sẽ dài trở lại.

Nhưng cha Đổng còn phải đến công ty đó!

Trong công ty có đến hàng trăm người, một cái đẩy này của U U, chắc chắn phần tóc còn lại cũng không thể giữ được.

Chẳng lẽ ông ta phải mang theo cái đầu trọc để gặp cấp dưới và khách hàng hay sao?

Nghĩ đến chuyện này, cha Đổng suýt chút nữa ngất xỉu tại chỗ, đến khi định thần lại thì cảnh sát đã đưa đám trẻ ra ngoài, cuối cùng chỉ còn lại vài vị cảnh sát vỗ vỗ vai ông ta:

"Giờ này tiệm cắt tóc còn chưa đóng cửa, anh mau đi cắt tóc đi."

Xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, Cố Khải Châu cũng đưa tới một tấm chi phiếu.

"Con gái tôi đã gây thêm phiền phức cho anh rồi, trẻ nhỏ không hiểu chuyện, mong anh thông cảm, bây giờ cũng không còn sớm nữa, chúng tôi về trước đây."

Phải nói rằng với thân phận con nít, tự nhiên chúng lại có điều kiện làm việc ác, nhất là một cô bé ngây thơ như U U, cho dù có cạo đầu của người lớn thì họ cũng không thể làm gì bé.

Cha Đổng không thể nổi giận, chỉ có thể chửi rủa vài câu.

Sau đó xé tấm chi phiếu Cố Khải Châu vừa đưa thành từng mảnh.

Đứng ở phía sau ông ta, bà Đàm lặng lẽ quan sát một hồi lâu.

Bà với cha Đổng là gia đình chắp vá. Đổng Gia Hữu là con trai vợ trước của cha Đổng, tuy còn nhỏ nhưng Đổng Gia Hữu đã biết rất nhiều chuyện, khi bà mang theo Đàm Duệ đi kết hôn, đứa trẻ kia vẫn luôn lo lắng hai mẹ con bà sẽ tranh giành tài sản của nhà họ Đổng.

Bà đã từng cố gắng lấy lòng Đổng Gia Hữu nhưng vẫn không có kết quả, vì vậy bà cũng không ép buộc nữa. Mặc dù cha Đổng hơi ngốc nhưng lại không nặng lời với bà, vốn dĩ bà muốn chịu đựng một chút để sống thật tốt.

Chỉ là bà không ngờ rằng sự chán ghét của Đổng Gia Hữu với mẹ con bọn họ đã đến mức này.

Đàm Duệ là điểm mấu chốt của bà, nếu như vượt qua ranh giới này, cho dù có đối xử tốt với bà đến đâu đi nữa thì bà cũng sẽ không bao giờ nhượng bộ.

Có lẽ, bà nên xem xét lại cuộc hôn nhân này.

Bà Đàm lắc đầu, nắm tay Đàm Duệ lướt qua ba Đổng đi ra ngoài.

Thấy vậy cha Đổng sững sờ, ông ta hoảng sợ, vội vàng đuổi theo hai người bọn họ.

Tuy nhiên, hai mẹ con Đàm Duệ dứt khoát bước đi, cũng không thèm ngoảnh lại.

Lá cây xào xạc, ánh trăng khuyết đã xuất hiện, gió thu cũng nổi lên.

Sau khi hiểu rõ mọi chuyện, cảnh sát cũng nhanh chóng rời đi. Loại chuyện đánh nhau, cắt tóc giữa học sinh tiểu học như thế này cho dù có tranh cãi cả ngày thì cũng không ra kết quả gì, bọn họ cũng không phải là hội phụ nữ nên không quản được mấy chuyện nhỏ nhặt này.

Ung Trạch là người chu đáo lễ nghĩa, tự mình tiễn bọn họ ra xe.

"Đã làm phiền các anh cảnh sát rồi."



So với cha Đổng kiêu ngạo, mới có chút tiền đã vênh váo, thiếu niên lịch sự ôn nhu lại có lễ ở trước mặt này càng làm người ta yêu thích.

Cảnh sát trấn an cậu vài câu, ý nói chuyện nhỏ nhặt này sẽ không ảnh hưởng đến danh tiếng của sở thú, vì sau khi điều tra thì mọi thứ vẫn bình thường bọn họ sẽ không để cho cha Đổng tung tin bịa đặt khắp nơi để trả thù.

Rốt cuộc, trước khi đến đây cấp trên cũng đã dặn dò bọn họ.

Sau khi nhìn thấy xe cảnh sát rời đi, Ung Trạch nghiêng đầu nhìn U U nằm trên vai cậu ngủ say sưa.

Đã gần mười giờ rồi.

Chỉ một ngày ngắn ngủi nhưng cô gái nhỏ này đã trải không ít sóng to gió lớn, buổi sáng lại thức dậy sớm, lăn lộn cả một ngày, đã sớm qua giờ ngủ bình thường.

Nhìn thấy U U ngủ trên lưng người ta, Cố Khải Châu có chút ngượng ngùng nói:

"Làm phiền cháu rồi, để chú bế U U cho.."

"Không sao đâu ạ."

Nhà họ Cố có tài xế lái xe tới, hơn nữa thêm U U thì xe hơi chật.

"Giờ cháu cũng về nhà, để em ấy ngồi chung xe cháu đi ạ."

Trì Hoán gọi cho chú Linh Dương, người phụ trách xe cộ ở vườn thú, rồi nói với Cố Khải Châu:

"Đúng vậy, đúng vậy. Dù sao mọi người cũng là hàng xóm của nhau, thuận đường thôi ạ!"

Cố Khải Châu thấy cũng có lý, vì vậy ông cũng không đánh thức U U.

Ông liếc nhìn xung quanh, tầm mắt dừng lại trên người Khương Đường đang đứng một mình.

"Người nhà cháu không tới đón sao?"

Khương Đường siết chặt quai cặp, nhìn qua cô giáo đang bắt taxi bên đường, cô lảng tránh nói:

"Cô giáo sẽ đưa cháu về ạ."

Cố Khải Châu có chút nghi ngờ, đã sắp mười giờ rồi, đứa nhỏ lại gặp phải chuyện như vậy, cho dù có giáo viên đi cùng nhưng không lẽ người nhà cũng không đến đón bé về sao?

Mặc dù trong lòng có chút khó hiểu, Cố Khải Châu cũng không hỏi thêm nữa.

Ông ngồi xổm xuống, từ trong túi lấy ra một viên kẹo.

Bởi vì U U rất thích ăn kẹo nên ông luôn mang theo trong người, vừa hay bây giờ lại có đất dụng võ.

"Đứa bé ngoan, hôm nay cảm ơn cháu đã bảo vệ U U, sau này có chuyện gì mà chú có thể giúp thì cũng đừng ngại, cháu có thể nói với U U để con bé nói cho chú nhé."



"Vâng ạ."

Một viên kẹo nhỏ được đặt trong lòng bàn tay của Khương Đường.

Hai bố con nhà này đều có thói quen tặng kẹo cho người khác.

Sau lưng cô giáo đang gọi cô, sau khi chào tạm biệt Cố Khải Châu, Khương Đường quay người chạy hai bước, lột vỏ kẹo cho vào miệng.

Đều giống nhau.

Dịu dàng ngọt ngào.

Mà lúc này U U đã ở ngồi lên xe Ung Trạch, cô gái nhỏ đã ngủ rất say, cũng không lạ chỗ, chỉ cần gối đầu lên chân Ung Trạch đã có thể ngủ ngon lành.

Chỉ là đường đi có hơi gập ghềnh, khi đi qua một cái hố nhỏ đầu bé bị lắc lư.

"Tỉnh rồi sao?"

Ung Trạch đặt đầu bé lại chỗ cũ, nhẹ nhàng nói:

"Còn khoảng hai mươi phút nữa mới tới, em có thể ngủ thêm một chút."

U U ngẩng đầu nhìn cậu, chớp mắt:

"Em vừa nằm mơ."

Trì Hoán đang ngồi ở ghế phụ lập tức quay đầu lại, không thương tiếc trêu chọc bé, phá vỡ bầu không khí:

"U U, anh vừa nghe thấy em ngáy đó."

U U: "Anh Ung Trạch, anh ấy cười nhạo em!"

Ung Trạch: "Dù cách ba căn phòng nhưng tiếng ngáy của cậu vẫn làm ồn đến tôi đó, cậu vẫn nên tự lo cho mình đi."

Trì Hoán: "? Cách ba căn phòng thì anh nghe được cái gì? Anh lừa tôi sao?"

Ung Trạch phớt lờ cậu, cúi đầu hỏi: "Em đã mơ thấy gì?"

Bị người ta phá hỏng, U U cố gắng nhớ lại: "Em mơ thấy anh biến thành sư tử."

Trong giây lát, Linh Dương đang lái xe và gấu mèo Trì Hoán lập tức im như gà.

Bé nói gì cơ?

Ai biến thành sư tử? Làm sao bé biết được?

Chỉ có Ung Trạch vẫn bình chân như vại: "Rồi sao nữa?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đoàn Sủng Vai Ác Ba Tuổi Rưỡi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook