Chương 121: U U đã biết mắng người
Tùng Đình
24/01/2022
Khương Đường nghiêng đầu nhìn bé: "Cái gì mà quá tốt?"
"Đường Đường thích nơi này thì quá tốt rồi!" U U thân mật kéo lấy tay cô: "Lúc trước thầy hiệu trưởng hỏi tớ có đề nghị chỗ nào hay không, mặc dù tớ đã chọn sở thú, nhưng tớ cũng rất lo lắng cậu sẽ không thích nơi này.."
U U thật sự chỉ muốn cùng Khương Đường đi du lịch mùa thu, nhưng bé không muốn Đường Đường vì bị ép buộc mới đồng ý đến đây.
Bé biết, Khương Đường vẫn luôn ngoan ngoãn nghe theo mình, cậu ấy rất tốt, rất tốt với bé.
Cho nên, bé cũng muốn Khương Đường sẽ có một chút hài lòng.
Khương Đường hơi sửng sốt.
Khó trách..
Lúc trước rõ ràng cô nghe mọi người nói học sinh lớp 1 có thể sẽ đi cắm trại dã ngoại hoặc là đến tham quan công viên quốc gia ở một thành phố khác, đó đều là những nơi có chi phí vô cùng đắt đỏ, Khương Đường vốn nghĩ rằng bản thân cô sẽ không thể tham gia.
Là U U đã đưa ra đề nghị đến sở thú.
So với cắm trại dã ngoại và đi công viên quốc gia thì tiền mua vé tham quan sở thú rẻ hơn rất nhiều.
Nhưng rõ ràng bản thân U U đã từng đến đây, hơn nữa hình như không phải chỉ mới đến một lần.
Có phải là.. Bởi vì cô cho nên bé mới chọn cái này không?
Khi Khương Đường còn đang ngẩn người thì U U đã lôi kéo cô đi xem những loại động vật nhỏ khác, chủ yếu là muốn dắt Khương Đường đi xem con sư tử của gánh xiếc thú mà lúc trước khi đóng phim U U đã dùng lược nhỏ của mình cẩn thận chải lông cho nó.
"Anh sư tử, đã lâu không gặp!"
So với sư tử bé đã nhìn thấy ở phim trường lúc trước thì con sư tử trước mắt này có hơi khác một chút, mặc dù trên người vẫn còn một số vết thương quen thuộc nhưng lông bờm đã được xử lý sạch sẽ, dưới ánh mặt trời lại hiện lên ánh vàng rực rỡ sáng bóng.
Có thể thấy được tình trạng sức khỏe của nó đã tốt hơn rất nhiều.
Sư tử đang nằm rạp trên mặt đất phơi nắng giống như đã nghe thấy tiếng gọi của U U, lười biếng ngẩng đầu lên, tầm mắt hơi dịch chuyển về phía bé.
Động vật không thể nào nhớ được những người mà chúng chỉ mới gặp vài lần, nhưng sư tử lại có thể ngửi được hơi thở quen thuộc của riêng U U trong không khí.
Hơi thở quen thuộc kia rõ ràng có mang theo cảm giác áp bách của yêu quái nhưng lại không hề có tính công kích.
Khương Đường kinh ngạc nhìn U U:
"Cậu biết nó?"
U U tươi cười rực rỡ:
"Có biết! Bọn tớ từng đóng phim cùng nhau! Anh sư tử có lông xù mềm như nhung, sờ lên rất thoải mái!"
Khương Đường nhất thời không biết là cô nên khiếp sợ vì bé dám sờ sư tử, hay là nên khiếp sợ vì phạm vi quen biết bạn bè của bé lại rộng đến trình độ này.
Các bạn nhỏ bị câu chuyện của bé hấp dẫn, vô thức tụ lại một chỗ, nghe U U kể lại chuyện giữa bé và anh sư tử.
Trong chuyện xưa của U U có hai anh sư tử, một anh sư tử biết nói chuyện, còn một anh sư tử thì từng chịu rất nhiều tổn thương, nhưng hai anh ấy đều có một điểm chung đó là..
"Bộ lông của hai anh ấy sờ vào rất thoải mái." U U đối diện với các bạn nhỏ, nghiêm túc nói: "Giống như một con mèo siêu bự, sờ vào rất thích!"
Các bạn nhỏ không hiểu chuyện, dễ bị lừa nhao nhao phát ra âm thanh oa oa, bày tỏ lòng hâm mộ.
Trong đám người, bạn nhỏ Đàm Duệ cũng bị câu chuyện của U U dọa sợ rồi, sờ bờm sư tử thì không nói, nhưng quả thật cậu ta chưa bao giờ nhìn thấy sư tử biết nói chuyện.
Đàm Duệ: "U U, cậu thật lợi hại, bộ phim cậu quay tên gì vậy? Tớ cũng muốn xem!"
U U nói tên phim cho cậu ta biết, Đàm Duệ còn quấn lấy U U muốn hỏi chuyện lúc trước nhóc nhìn thấy trên ti vi, chính là đoạn ngắn mà bé bị bồ nông nhỏ ngoạm đầu.
Phần lớn các bạn nhỏ ở đây đều chưa xem qua bộ phim do Úc Lan đóng, nhưng chương trình thực tế mà U U tham gia lúc đó lại có độ hot cực kỳ cao.
Đàm Duệ rất tò mò, bị bồ nông ngoạm đầu sẽ có cảm giác như thế nào?
Nhưng mà không chờ U U trả lời thì đã nghe trong đám người bỗng vang lên tiếng nói có chút chói tai:
"Sư tử biết nói chuyện thì có gì đặc biệt đâu chứ, anh còn từng thấy sư tử kêu meo meo kìa!"
Nhìn theo hướng phát ra âm thanh, nói chuyện chính là một người con trai cao, dáng người chắc nịch, cậu ta có đôi mắt hẹp dài, đầu ngẩng cao nhìn người khác, cảm giác có chút kiêu ngạo và khinh người.
Lời này của cậu ta rõ ràng là muốn đoạt sự nổi bật của U U, sự chú ý của mọi người đều bị cậu ta hấp dẫn, nhao nhao dò hỏi thật sự sư tử sẽ kêu tiếng mèo ư?
Mặc dù các bạn nhỏ đều biết sư tử không thể nói chuyện, nhưng mà có thể kêu meo meo hay không, thật sự có người sẽ hơi hơi do dự.
Đàm Duệ thấy cậu nhóc kia lại có chút căng thẳng.
"Cậu quen người đó à?" U U chú ý đến động tác nhỏ của cậu ta.
"Ừm.." Đàm Duệ nhỏ giọng nói: "Đó là anh tớ.. Con trai của dượng tớ."
U U bị tầng quan hệ rối rắm này làm cho mơ hồ.
Nhưng Khương Đường lại nghe rất rõ, có lẽ là loại gia đình chắp nối, cậu nhóc kia chính là con trai của cha dượng Đàm Duệ.
Tên nhóc đầu to kia đi đến trước mặt U U, ánh mắt khinh miệt nhìn qua Đàm Duệ một cái, lại nói với U U:
"Xin chào, anh là Đổng Gia Hữu học lớp năm."
U U: "Xin chào."
Cậu ta lại tiếp tục nói: "Anh biết em, em chính là bạn nhỏ nổi tiếng Cố U U, bố anh chính là chủ tịch của công ty khoa học kỹ thuật Minh Duệ, bố anh từng nói vật họp theo loài, cho nên anh cảm thấy em nên trở thành bạn bè của anh chứ không phải tên Đàm Duệ kia."
Khương Đường bị lời nói của tên nhóc Đổng Gia Hữu này dọa sợ.
Nếu không phải cậu ta còn có hành vi ngây thơ mà chỉ dựa vào mấy câu vừa rồi, quả thật cậu ta còn trưởng thành sớm hơn so với người trọng sinh như Khương Đường.
Nhưng chỉ dựa vào việc cậu ta đột nhiên muốn làm bạn với U U cũng đủ thấy Đổng Gia Hữu vẫn còn là một học sinh tiểu học vừa ngây thơ lại ấu trĩ, nếu cậu ta có chút đầu óc của người trưởng thành thì sẽ không bao giờ làm chuyện như thế.
U U cũng sững sờ hồi lâu, sau đó bé chớp chớp mắt:
"Anh không phải là anh trai Đàm Duệ sao?"
Đàm Duệ cúi đầu không hé răng.
"Anh không phải anh trai nó, bọn anh không có quan hệ huyết thống." Đổng Gia Hữu khẽ nâng cằm, có chút kiêu căng: "Nó chỉ là đứa con riêng chồng trước của mẹ kế anh thôi."
"Nó và em không phải là người của cùng một thế giới, chúng ta mới là người cùng một thế giới."
Các bạn nhỏ đang vây xem đều châu đầu ghé tai bàn tán, chúng không hiểu con riêng chồng trước nghĩa là gì.
Mặt Đàm Duệ đỏ lên, tay chân luống cuống, cậu ta không hề có một chút khí thế giống như lần đầu gặp mặt U U.
Bây giờ cậu ta chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, chạy trốn khỏi nơi này.
Nhưng chính vào lúc này, U U lại bỗng nhiên nắm lấy bàn tay Đàm Duệ:
"Em không muốn."
Một tay bé nắm lấy tay của Đàm Duệ, một tay nắm tay của Khương Đường.
Lúc này, đầu óc không được thông minh cho lắm của bé chợt nhớ đến những lời dạy dỗ của chị gái.
"Anh không đẹp trai bằng Đàm Duệ, em chỉ thích làm bạn với những bạn nhỏ xinh đẹp thôi."
Chị gái đã nói, khi nói chuyện với những người không có giáo dưỡng thì có thể dùng phương pháp cực đoan để đáp trả!
Bé đã học được! Bé đã biết cách mắng người!
Có lẽ là giá trị nhan sắc của Đàm Duệ và Đổng Gia Hữu chênh lệch quá lớn, cho nên U U vừa mới nói xong câu này thì các bạn nhỏ xung quanh lập tức cực kỳ kích động, dù còn nhỏ nhưng bọn họ đã có thể cảm nhận được cảm giác vui sướng của việc hóng drama, cả đám lập tức ồn ào.
"Em, em đang nói cái gì thế?" Lần này mặt Đổng Gia Hữu còn đỏ hơn cả mặt của Đàm Duệ:
"Em nói bậy! Sao em có thể nói người khác như thế! Bố anh nói con trai đẹp hay không cũng không quan trọng, em, em là cái đồ nông cạn!"
U U bình tĩnh đối mặt với bản chất nhan cẩu của mình:
"Đúng vậy, em chính là người nông cạn!"
Thích những anh trai chị gái xinh đẹp có gì không đúng!
Ở cùng một chỗ với những người xinh đẹp, bé còn có thể ăn nhiều hơn hai chén cơm đó!
Đổng Gia Hữu bị mọi người cười nhạo thì tức giận muốn chết, trong lúc vừa phẫn nộ vừa quẫn bách lại muốn đưa tay đẩy ngã U U..
"Cậu bạn nhỏ, gia đình nhóc có quyền có thế như vậy, chẳng lẽ lại không có ai dạy nhóc phải đối xử dịu dàng với con gái sao?"
Người bắt lấy tay áo của Đổng Gia Hữu là một người thiếu niên có cánh tay tinh tế mà hữu lực.
Tầm mắt dời theo cánh tay nhìn lên trên lập tức nhìn thấy một gương mặt thanh tú, ngũ quan dễ nhìn.
Cũng có thể được xem là một người có dáng vẻ trong sáng, đẹp trai.
Điều duy nhất không phù hợp chính là trên cánh tay thanh tú của người thiếu niên này có một hình xăm ngoài sức tưởng tượng..
Heo Peppa.
* * *
Tác giả có lời muốn nói:
Gấu mèo nhỏ có trí thông minh cùng một cấp bậc với U U đã tái xuất, hãy để cậu ấy đi tìm hiểu tinh thần xã hội một chút.
{Không phải hình xăm thật đâu, chỉ là hình xăm được dán lên thôi }
"Đường Đường thích nơi này thì quá tốt rồi!" U U thân mật kéo lấy tay cô: "Lúc trước thầy hiệu trưởng hỏi tớ có đề nghị chỗ nào hay không, mặc dù tớ đã chọn sở thú, nhưng tớ cũng rất lo lắng cậu sẽ không thích nơi này.."
U U thật sự chỉ muốn cùng Khương Đường đi du lịch mùa thu, nhưng bé không muốn Đường Đường vì bị ép buộc mới đồng ý đến đây.
Bé biết, Khương Đường vẫn luôn ngoan ngoãn nghe theo mình, cậu ấy rất tốt, rất tốt với bé.
Cho nên, bé cũng muốn Khương Đường sẽ có một chút hài lòng.
Khương Đường hơi sửng sốt.
Khó trách..
Lúc trước rõ ràng cô nghe mọi người nói học sinh lớp 1 có thể sẽ đi cắm trại dã ngoại hoặc là đến tham quan công viên quốc gia ở một thành phố khác, đó đều là những nơi có chi phí vô cùng đắt đỏ, Khương Đường vốn nghĩ rằng bản thân cô sẽ không thể tham gia.
Là U U đã đưa ra đề nghị đến sở thú.
So với cắm trại dã ngoại và đi công viên quốc gia thì tiền mua vé tham quan sở thú rẻ hơn rất nhiều.
Nhưng rõ ràng bản thân U U đã từng đến đây, hơn nữa hình như không phải chỉ mới đến một lần.
Có phải là.. Bởi vì cô cho nên bé mới chọn cái này không?
Khi Khương Đường còn đang ngẩn người thì U U đã lôi kéo cô đi xem những loại động vật nhỏ khác, chủ yếu là muốn dắt Khương Đường đi xem con sư tử của gánh xiếc thú mà lúc trước khi đóng phim U U đã dùng lược nhỏ của mình cẩn thận chải lông cho nó.
"Anh sư tử, đã lâu không gặp!"
So với sư tử bé đã nhìn thấy ở phim trường lúc trước thì con sư tử trước mắt này có hơi khác một chút, mặc dù trên người vẫn còn một số vết thương quen thuộc nhưng lông bờm đã được xử lý sạch sẽ, dưới ánh mặt trời lại hiện lên ánh vàng rực rỡ sáng bóng.
Có thể thấy được tình trạng sức khỏe của nó đã tốt hơn rất nhiều.
Sư tử đang nằm rạp trên mặt đất phơi nắng giống như đã nghe thấy tiếng gọi của U U, lười biếng ngẩng đầu lên, tầm mắt hơi dịch chuyển về phía bé.
Động vật không thể nào nhớ được những người mà chúng chỉ mới gặp vài lần, nhưng sư tử lại có thể ngửi được hơi thở quen thuộc của riêng U U trong không khí.
Hơi thở quen thuộc kia rõ ràng có mang theo cảm giác áp bách của yêu quái nhưng lại không hề có tính công kích.
Khương Đường kinh ngạc nhìn U U:
"Cậu biết nó?"
U U tươi cười rực rỡ:
"Có biết! Bọn tớ từng đóng phim cùng nhau! Anh sư tử có lông xù mềm như nhung, sờ lên rất thoải mái!"
Khương Đường nhất thời không biết là cô nên khiếp sợ vì bé dám sờ sư tử, hay là nên khiếp sợ vì phạm vi quen biết bạn bè của bé lại rộng đến trình độ này.
Các bạn nhỏ bị câu chuyện của bé hấp dẫn, vô thức tụ lại một chỗ, nghe U U kể lại chuyện giữa bé và anh sư tử.
Trong chuyện xưa của U U có hai anh sư tử, một anh sư tử biết nói chuyện, còn một anh sư tử thì từng chịu rất nhiều tổn thương, nhưng hai anh ấy đều có một điểm chung đó là..
"Bộ lông của hai anh ấy sờ vào rất thoải mái." U U đối diện với các bạn nhỏ, nghiêm túc nói: "Giống như một con mèo siêu bự, sờ vào rất thích!"
Các bạn nhỏ không hiểu chuyện, dễ bị lừa nhao nhao phát ra âm thanh oa oa, bày tỏ lòng hâm mộ.
Trong đám người, bạn nhỏ Đàm Duệ cũng bị câu chuyện của U U dọa sợ rồi, sờ bờm sư tử thì không nói, nhưng quả thật cậu ta chưa bao giờ nhìn thấy sư tử biết nói chuyện.
Đàm Duệ: "U U, cậu thật lợi hại, bộ phim cậu quay tên gì vậy? Tớ cũng muốn xem!"
U U nói tên phim cho cậu ta biết, Đàm Duệ còn quấn lấy U U muốn hỏi chuyện lúc trước nhóc nhìn thấy trên ti vi, chính là đoạn ngắn mà bé bị bồ nông nhỏ ngoạm đầu.
Phần lớn các bạn nhỏ ở đây đều chưa xem qua bộ phim do Úc Lan đóng, nhưng chương trình thực tế mà U U tham gia lúc đó lại có độ hot cực kỳ cao.
Đàm Duệ rất tò mò, bị bồ nông ngoạm đầu sẽ có cảm giác như thế nào?
Nhưng mà không chờ U U trả lời thì đã nghe trong đám người bỗng vang lên tiếng nói có chút chói tai:
"Sư tử biết nói chuyện thì có gì đặc biệt đâu chứ, anh còn từng thấy sư tử kêu meo meo kìa!"
Nhìn theo hướng phát ra âm thanh, nói chuyện chính là một người con trai cao, dáng người chắc nịch, cậu ta có đôi mắt hẹp dài, đầu ngẩng cao nhìn người khác, cảm giác có chút kiêu ngạo và khinh người.
Lời này của cậu ta rõ ràng là muốn đoạt sự nổi bật của U U, sự chú ý của mọi người đều bị cậu ta hấp dẫn, nhao nhao dò hỏi thật sự sư tử sẽ kêu tiếng mèo ư?
Mặc dù các bạn nhỏ đều biết sư tử không thể nói chuyện, nhưng mà có thể kêu meo meo hay không, thật sự có người sẽ hơi hơi do dự.
Đàm Duệ thấy cậu nhóc kia lại có chút căng thẳng.
"Cậu quen người đó à?" U U chú ý đến động tác nhỏ của cậu ta.
"Ừm.." Đàm Duệ nhỏ giọng nói: "Đó là anh tớ.. Con trai của dượng tớ."
U U bị tầng quan hệ rối rắm này làm cho mơ hồ.
Nhưng Khương Đường lại nghe rất rõ, có lẽ là loại gia đình chắp nối, cậu nhóc kia chính là con trai của cha dượng Đàm Duệ.
Tên nhóc đầu to kia đi đến trước mặt U U, ánh mắt khinh miệt nhìn qua Đàm Duệ một cái, lại nói với U U:
"Xin chào, anh là Đổng Gia Hữu học lớp năm."
U U: "Xin chào."
Cậu ta lại tiếp tục nói: "Anh biết em, em chính là bạn nhỏ nổi tiếng Cố U U, bố anh chính là chủ tịch của công ty khoa học kỹ thuật Minh Duệ, bố anh từng nói vật họp theo loài, cho nên anh cảm thấy em nên trở thành bạn bè của anh chứ không phải tên Đàm Duệ kia."
Khương Đường bị lời nói của tên nhóc Đổng Gia Hữu này dọa sợ.
Nếu không phải cậu ta còn có hành vi ngây thơ mà chỉ dựa vào mấy câu vừa rồi, quả thật cậu ta còn trưởng thành sớm hơn so với người trọng sinh như Khương Đường.
Nhưng chỉ dựa vào việc cậu ta đột nhiên muốn làm bạn với U U cũng đủ thấy Đổng Gia Hữu vẫn còn là một học sinh tiểu học vừa ngây thơ lại ấu trĩ, nếu cậu ta có chút đầu óc của người trưởng thành thì sẽ không bao giờ làm chuyện như thế.
U U cũng sững sờ hồi lâu, sau đó bé chớp chớp mắt:
"Anh không phải là anh trai Đàm Duệ sao?"
Đàm Duệ cúi đầu không hé răng.
"Anh không phải anh trai nó, bọn anh không có quan hệ huyết thống." Đổng Gia Hữu khẽ nâng cằm, có chút kiêu căng: "Nó chỉ là đứa con riêng chồng trước của mẹ kế anh thôi."
"Nó và em không phải là người của cùng một thế giới, chúng ta mới là người cùng một thế giới."
Các bạn nhỏ đang vây xem đều châu đầu ghé tai bàn tán, chúng không hiểu con riêng chồng trước nghĩa là gì.
Mặt Đàm Duệ đỏ lên, tay chân luống cuống, cậu ta không hề có một chút khí thế giống như lần đầu gặp mặt U U.
Bây giờ cậu ta chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, chạy trốn khỏi nơi này.
Nhưng chính vào lúc này, U U lại bỗng nhiên nắm lấy bàn tay Đàm Duệ:
"Em không muốn."
Một tay bé nắm lấy tay của Đàm Duệ, một tay nắm tay của Khương Đường.
Lúc này, đầu óc không được thông minh cho lắm của bé chợt nhớ đến những lời dạy dỗ của chị gái.
"Anh không đẹp trai bằng Đàm Duệ, em chỉ thích làm bạn với những bạn nhỏ xinh đẹp thôi."
Chị gái đã nói, khi nói chuyện với những người không có giáo dưỡng thì có thể dùng phương pháp cực đoan để đáp trả!
Bé đã học được! Bé đã biết cách mắng người!
Có lẽ là giá trị nhan sắc của Đàm Duệ và Đổng Gia Hữu chênh lệch quá lớn, cho nên U U vừa mới nói xong câu này thì các bạn nhỏ xung quanh lập tức cực kỳ kích động, dù còn nhỏ nhưng bọn họ đã có thể cảm nhận được cảm giác vui sướng của việc hóng drama, cả đám lập tức ồn ào.
"Em, em đang nói cái gì thế?" Lần này mặt Đổng Gia Hữu còn đỏ hơn cả mặt của Đàm Duệ:
"Em nói bậy! Sao em có thể nói người khác như thế! Bố anh nói con trai đẹp hay không cũng không quan trọng, em, em là cái đồ nông cạn!"
U U bình tĩnh đối mặt với bản chất nhan cẩu của mình:
"Đúng vậy, em chính là người nông cạn!"
Thích những anh trai chị gái xinh đẹp có gì không đúng!
Ở cùng một chỗ với những người xinh đẹp, bé còn có thể ăn nhiều hơn hai chén cơm đó!
Đổng Gia Hữu bị mọi người cười nhạo thì tức giận muốn chết, trong lúc vừa phẫn nộ vừa quẫn bách lại muốn đưa tay đẩy ngã U U..
"Cậu bạn nhỏ, gia đình nhóc có quyền có thế như vậy, chẳng lẽ lại không có ai dạy nhóc phải đối xử dịu dàng với con gái sao?"
Người bắt lấy tay áo của Đổng Gia Hữu là một người thiếu niên có cánh tay tinh tế mà hữu lực.
Tầm mắt dời theo cánh tay nhìn lên trên lập tức nhìn thấy một gương mặt thanh tú, ngũ quan dễ nhìn.
Cũng có thể được xem là một người có dáng vẻ trong sáng, đẹp trai.
Điều duy nhất không phù hợp chính là trên cánh tay thanh tú của người thiếu niên này có một hình xăm ngoài sức tưởng tượng..
Heo Peppa.
* * *
Tác giả có lời muốn nói:
Gấu mèo nhỏ có trí thông minh cùng một cấp bậc với U U đã tái xuất, hãy để cậu ấy đi tìm hiểu tinh thần xã hội một chút.
{Không phải hình xăm thật đâu, chỉ là hình xăm được dán lên thôi }
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.