Đoàn Tàu Luân Hồi - Khởi Động Lại [Không Giới Hạn]
Chương 14: Phần 1: Làng Phật Cổ - Chương 12
Cung Thanh Hãn
13/08/2022
Ngày thứ ba ở Xa Hạ Thế Giới
Sớm tinh mơ, Hoàng Nha cựa mình tỉnh dậy.
Gã mở mắt ra, nóng lòng muốn xem kết quả của đêm qua như thế nào, không biết tên nhóc phiền phức và ghê tởm đó đã chết chưa nhỉ?
Chết quách đi cho rồi.
Hoàng Nha ác ý thầm nghĩ, tốt nhất là chỉ để lại mỗi bộ da mà thôi, xương và máu thì nên biến mất, kể cả phổi cũng phải bị hủy đi hết. Lúc ấy, gã mới có thể đích thân tử tế hỏa táng thằng ranh kia với tấm da cùng với ga trải giường của nó.
Một lúc sau, Hoàng Nha và Chủ quản bước ra khỏi phòng.
Họ đến căn phòng góc trong cùng bên phải trên tầng hai. Giữa chừng, lúc đi ngang qua phòng của A Miêu và Lý Thiên Thiên, ngay khi hai người đó bước ra thì hai bên chạm mặt nhau.
Song trước khi A Miêu bước ra khỏi phòng, cô vô tình nhìn thấy một bức tượng Phật điêu khắc đá đã bị vỡ ở ngay trước cửa phòng bọn họ.
Đột nhiên, cô kinh ngạc mở to đôi mắt, không khỏi nhìn về phía Lý Thiên Thiên.
Lý Thiên Thiên cũng lộ ra vẻ mặt hoang mang và ngạc nhiên vô cùng.
....Bức tượng Phật bằng đá này đến từ đâu?! Tại sao nó lại xuất hiện trước cửa phòng của tụi mình?! Mà còn bị vỡ nữa chứ?!
Một vài suy nghĩ ngay lập tức hiện lên và quay mòng mòng trong tâm trí của A Miêu.
Đúng lúc đó, cô thoáng nhìn thấy Hoàng Nha và Chủ quản đang tiến về phía này, cô vô thức dùng chân đẩy mạnh mảnh vỡ của bức tượng Phật vào trong phòng.
Ngay sau khi bức tượng đã vào trong, Lý Thiên Thiên cũng vừa vặn đóng cánh cửa lại.
Mọi thứ vẫn rất ổn thỏa.
Lúc Hoàng Nha và Chủ quản đến đây thì họ không nhìn thấy nó, hai bên chỉ lướt qua, nhìn nhau và im lặng không nói gì.
A Miêu nghi ngờ rằng có kẻ nào đó đã cố tình đặt bức tượng đá ấy trước cửa phòng của họ, và hình như cô hơi băn khoăn về điều này.
Cô muốn nói với Quan Chủ về chuyện kì quái kia, thế nên cô liền quay gót rồi nhanh chóng di chuyển về hướng bên phải ở phía xa.
Cả hai bên cùng lúc đến trước cửa phòng đóng chặt của Ngũ Hạ Cửu, A Miêu liền xung phong gõ cửa đầu tiên.
“Quan…”
Cô chưa kịp dứt lời thì đã có một sức mạnh nào đó khiến cánh cửa tự động mở ra.
Hoàng Nha đứng ở phía sau cánh cửa, hai mắt lóe lên, khóe miệng gã cong cong như muốn nở một nụ cười khiêu khích thì ngay lập tức cứng lại sau khi nhìn rõ tình hình bên trong.
Tại sao không có ai ở trong phòng?! Chuyện gì đã xảy ra?!
Hoàng Nha không thể không đẩy A Miêu đang chắn phía trước ra, gã vội bước vào phòng, ánh mắt gã lướt qua một lượt. Thậm chí cả Mễ Thái cũng biến mất không thấy một chút tăm hơi.
Nhưng điều quan trọng nhất là ở trên giường, không hề có chăn gối.
Hoàng Nha nheo mắt, gã không rõ cậu ta còn sống hay đã chết - nếu tên nhãi đó đã chết, vậy tại sao trong phòng lại không có thi thể? Nhưng nếu mà bọn họ vẫn còn sống, thế thì họ đã đi đâu?!
A Miêu bị gã đẩy suýt đụng vào tường, may sao có Lý Thiên Thiên kịp thời đỡ lấy cô.
Hai người không khỏi trừng mắt lườm Hoàng Nha.
Thế nhưng lúc này, các cô lại không thèm quan tâm đến việc tranh cãi với Hoàng Nha. A Miêu nuốt nước bọt xuống, trước hết phải tìm hiểu xem Quan chủ và Mễ Thái đã đi đâu và tại sao họ lại biến mất.
Sẽ không có điều gì bất trắc xảy ra, phải không?!
A Miêu và Lý Thiên Thiên lo lắng.
Chủ quản cau mày hỏi: “Chẳng lẽ bọn họ đi ra ngoài rồi sao?”
“Ai mà biết được.” Hoàng Nha cáu kỉnh nói.
Gã muốn lục tung cả căn phòng này để tìm bức tượng Phật được giấu ở đây, nhưng A Miêu và Lý Thiên Thiên vẫn đứng ở cửa, gã tạm thời đứng yên và bỏ qua ý định đấy.
Hắn quay người nói: “Đi, đi kiếm lão Đậu trước.”
Chủ quản gật đầu và cun cút đi theo Hoàng Nha đến cầu thang.
Tất nhiên, A Miêu và Lý Thiên Thiên cũng muốn biết Quan chủ và Mễ Thái đang ở đâu.
Vì vậy, cả hai bên cùng nhau đi xuống lầu một. Nhưng chưa kịp tiến thêm vài bước, thì một cánh cửa gỗ phát ra tiếng cọt kẹt.
…
Đêm qua, các sợi nơ ron thần kinh của Ngũ Hạ Cửu căng ra và giúp cậu tập trung hết sức, thậm chí ngay cả khi cậu ngủ thϊếp đi cũng không hoàn toàn thoải mái.
Vì thế nên khi những tiếng kêu từ bậc thang gỗ cũ kỹ bị sức nặng đè lên, Ngũ Hạ Cửu ở trong phòng đã mở mắt ra, rồi từ từ ngồi dậy, chống tay đứng lên.
Cậu quay đầu lại và thấy Mễ Thái vẫn đang ngủ, tay vẫn ôm khư khư đuôi con rùa.
Ngũ Hạ Cửu nhíu chặt lông mày, sau đó ngồi dậy và xuống giường mở cửa.
Khi lờ mờ thấy bóng dáng của cậu, sắc mặt của Hoàng Nha đột nhiên thay đổi. Mặt mày gã ta u ám, không cam lòng buột miệng hỏi:
“Sao cậu lại ở đây?!”
Tên nhóc đó thực sự không làm sao cả?!
Nhưng hành động đầu tiên của Ngũ Hạ Cửu lại là ngáp dài.
Sau đó, cậu thản nhiên khoanh tay dựa lưng vào cánh cửa phòng, phong thái lười biếng, lại trông có chút buồn ngủ, cười cười nói nói:
“Tại sao tôi lại không thể ở chỗ này?”
“Ở lầu hai chán rồi, ngủ không có được. Lại biết rằng phòng này trống nên tôi đi đổi phòng. Có vấn đề gì không?”
Nghe cậu nói xong, Hoàng Nha không khỏi cảm thấy bẽ mặt. Trong lòng gã tự hiểu rõ, e rằng cậu ta đã phát hiện ra hai bức tượng Phật mà A Chí đã bí mật đặt ở trong phòng rồi.
Nếu không, gã sẽ không chạy xuống cầu thang...
Lúc này Mễ Thái mới bừng tỉnh, cậu ta nhân lúc không có ai để ý, liền biết điều giấu đuôi rùa dưới lớp chăn bông, rồi thản nhiên đi ra ngoài.
Cậu ta đứng bên cạnh Ngũ Hạ Cửu và nói:
“Hai người chúng tôi ngủ ở đâu cần anh quan tâm và chỉ đạo ư? Làm như anh khoan dung độ lượng lắm ấy?”
“Sao, anh thất vọng vì không thấy chúng tôi ở tầng trên à?”
Mễ Thái bày ra một vẻ mặt đầy khiêu khích.
Hoàng Nha bị nói trúng vào tim đen, tức lệch mũi, nhưng gã vừa định phản bác lại thì bị Chủ quản chặn lại.
“Đợi đã, có điều gì đó không ổn… Tại sao lão Đậu và A Chí vẫn chưa ra ngoài?!”
Chủ quản cau mày hỏi, trong lòng liền xuất hiện vài tia dự cảm không lành.
Mọi hành động và âm thanh bên ngoài không hề nhỏ, A Chí có thể không cảnh giác, nhưng lão Đậu đã vượt qua một số lần ở Xa Hạ Thế Giới, thế nên đáng lẽ lão ta phải thức dậy từ lâu rồi chứ, trừ khi...
Nghĩ đến đây, Chủ quản không khỏi tái mặt, vội vàng nói:
“Mở cửa ra nhìn một chút!”
Anh ta và Hoàng Nha cùng bước lên phía trước, đẩy cánh cửa đang khép hờ ra. Tại giây tiếp theo, cả hai người đều sững sờ và bất động đứng lại ở cửa.
Và rất tình cờ khi A Miêu đứng ở phía sau nên cô có thể nhìn vào phòng từ khoảng trống giữa hai người kia... Khi nhìn vào cảnh tượng trước mặt, cô đột nhiên mở to hai mắt ra rồi hét toáng lên, chậm chạp và hoảng loạn tiến lại gần Lý Thiên Thiên.
Lão Đậu và A Chí đều đã chết!
Phương thức tử vong cũng tương tự như Bình An, chỉ còn lại mỗi một da...
Ngũ Hạ Cửu và Mễ Thái nhìn nhau và cau mày.
Cậu không ngờ đêm qua cái thứ gọi là “ma quỷ” hay “quái vật” lại lần lượt gϊếŧ chết những hai người, cậu cứ nghĩ nó chỉ hành động giống như đêm đầu tiên thôi...
Cậu hồi tưởng lại, hình như thứ kia đã kéo một vật gì đó vào đêm hôm qua, nhưng khi cậu nhìn xuống đất một lần nữa, thì lại chẳng tìm thấy bất cứ dấu vết nào của nó.
Cái chết bất ngờ của lão Đậu và A Chí chắc chắn đã khiến Hoàng Nha và Chủ quản phải chết lặng.
Đặc biệt là Hoàng Nha, cậu càng cảnh giác hơn khi gã im lặng. Gã nhìn Ngũ Hạ Cửu với một ánh mắt sâu xa như chứa đựng một điều gì đó thật kì lạ mà chẳng ai có thể giải thích nổi.
Sau khi cùng Chủ quản xử lý và hỏa táng thi thể của lão Đậu và A Chí, gã ta liền rời khỏi tòa nhà nhỏ.
Sau khi hai người rời đi, Mễ Thái mới mắng:
“Rõ ràng cái tên đó muốn hại chúng ta..."
“Có chuyện gì vậy? Thứ gì làm anh bị thương vậy?" A Miêu bối rối hỏi.
Mễ Thái dẫn hai người vào phòng trước, sau đó mới kể lại chi tiết toàn bộ việc đêm qua cậu ta không ngủ mà đổi phòng và hoảng loạn vào lúc nửa đêm, nhất là khi tượng Phật bị Ngũ Hạ Cửu phát hiện ra cách phân biệt thật giả.
Nói đến đây, Mễ Thái liền hỏi hai người họ rằng đã nhìn thấy bức tượng Phật đặt ở cửa chưa.
A Miêu và Lý Thiên Thiên nghe vậy đều bất ngờ và ngạc nhiên không tin, nhưng một lúc sau họ liền vội vàng gật đầu.
A Miêu nói: “Tôi đã nhìn thấy nó, nhưng khi chúng tôi tìm thấy nó, bức tượng Phật đã bị vỡ làm hai nửa rồi. Anh có nghĩ là do…”
“Cái gì cơ?! Bị vỡ?!”
Mễ Thái kinh ngạc, sau đó nhìn về phía Ngũ Hạ Cửu: “Quan Chủ, việc này…”
Ngũ Hạ Cửu: “Có thể là bởi vì thứ đó muốn đi vào nhưng bị bức tượng chặn lại.”
A Miêu và Lý Thiên Thiên nghe thấy những lời này, sắc mặt của hai cô tái đi, trông họ có vẻ vô cùng kinh hãi.
Nếu không phải có Quan chủ, e rằng bây giờ bọn họ đã chết hết rồi. Ngay lập tức, hai người họ liền cảm ơn rối rít, không khỏi cảm thấy mình cực kì, cực kì may mắn.
Lúc này, đôi mắt của Mễ Thái sáng lên và nói: “Quan chủ, vì tượng Phật ở chùa Vạn Cổ có thể chống lại thứ đó, vậy nên chúng ta cũng có thể tìm thêm một ít để phòng vệ, cậu thấy thế nào?”
Có tượng Phật rồi, chẳng phải thứ đó sẽ không thể vào phòng được hay sao?
Ngũ Hạ Cửu cau mày lắc đầu tự vấn:
“Tại sao thứ đó lại gϊếŧ một người trong đêm đầu tiên và hai người vào đêm thứ hai?”
“Tượng Phật ở chùa Vạn Cổ quả thực có thể chống lại được nó, nhưng không thể làm thứ đó bị thương. Nếu không, lão Đậu và A Chí có lẽ đã không phải chết.”
“Có thể thấy được rằng, dù tượng Phật có hữu dụng đến mấy thì cũng chỉ là đồ tạm bợ.”
“Hơn nữa, tôi đoán thứ đó có thể tự tăng cường sức mạnh bằng cách ăn thịt và uống máu người. Năng lực của ‘nó’ sẽ dần trở nên mạnh mẽ hơn, tác dụng ngăn chặn của tượng Phật có thể bị giảm dần…”
“Kể cả khi chúng ta đặt bức tượng Phật của chùa Vạn Cổ ở trước cửa thì cũng không thể chắc chắn rằng đêm nay, chúng ta có thể chặn được đường vào của thứ đó hay không.”
“Thế nên chúng ta không thể đem tất cả hy vọng của mình đặt cược vào bức tượng Phật kia. Chúng ta phải tìm cách tiêu diệt thứ đó, nếu không chúng ta sẽ rơi vào thế bị động và phải chờ chết.”
Hơn nữa, số lượng của thứ đó có thể là một, hai hoặc ba “con”.
Thứ đó đã không gϊếŧ bọn họ trong hai đêm. Nhưng ai biết được mối hận thù này sẽ kéo dài trong bao lâu, và liệu ‘nó’ có gϊếŧ được tất cả mọi người trong đêm nay hay không?!
Nghĩ thế nào bây giờ đây, hiện tại bọn họ đang rất nguy hiểm.
Ngũ Hạ Cửu không thể ngồi yên thêm được nữa.
Ba người kia sau khi nghe xong, trong lòng đều cảm thấy vô cùng nặng nề và lo lắng.
Mễ Thái nói nhỏ, “Vậy thì tối nay chúng ta phải làm gì đây…”
Ngũ Hạ Cửu suy nghĩ một chút rồi đáp lại:
“Chúng ta không thể tiếp tục ở chỗ này nữa.”
“Nhưng, nếu chúng ta không ở đây tối nay, thì chúng ta có thể trú tạm ở đâu?” A Miêu sửng sốt.
Ngũ Hạ Cửu: “Tới chùa Vạn Cổ, đêm nay chúng ta sẽ ngủ ở chùa Vạn Cổ.”
“Gì cơ?!”
Ba người đều trợn mắt há hốc mồm kinh ngạc nhìn nhau một lúc, không ngờ rằng Ngũ Hạ Cửu lại quyết định như vậy.
Sớm tinh mơ, Hoàng Nha cựa mình tỉnh dậy.
Gã mở mắt ra, nóng lòng muốn xem kết quả của đêm qua như thế nào, không biết tên nhóc phiền phức và ghê tởm đó đã chết chưa nhỉ?
Chết quách đi cho rồi.
Hoàng Nha ác ý thầm nghĩ, tốt nhất là chỉ để lại mỗi bộ da mà thôi, xương và máu thì nên biến mất, kể cả phổi cũng phải bị hủy đi hết. Lúc ấy, gã mới có thể đích thân tử tế hỏa táng thằng ranh kia với tấm da cùng với ga trải giường của nó.
Một lúc sau, Hoàng Nha và Chủ quản bước ra khỏi phòng.
Họ đến căn phòng góc trong cùng bên phải trên tầng hai. Giữa chừng, lúc đi ngang qua phòng của A Miêu và Lý Thiên Thiên, ngay khi hai người đó bước ra thì hai bên chạm mặt nhau.
Song trước khi A Miêu bước ra khỏi phòng, cô vô tình nhìn thấy một bức tượng Phật điêu khắc đá đã bị vỡ ở ngay trước cửa phòng bọn họ.
Đột nhiên, cô kinh ngạc mở to đôi mắt, không khỏi nhìn về phía Lý Thiên Thiên.
Lý Thiên Thiên cũng lộ ra vẻ mặt hoang mang và ngạc nhiên vô cùng.
....Bức tượng Phật bằng đá này đến từ đâu?! Tại sao nó lại xuất hiện trước cửa phòng của tụi mình?! Mà còn bị vỡ nữa chứ?!
Một vài suy nghĩ ngay lập tức hiện lên và quay mòng mòng trong tâm trí của A Miêu.
Đúng lúc đó, cô thoáng nhìn thấy Hoàng Nha và Chủ quản đang tiến về phía này, cô vô thức dùng chân đẩy mạnh mảnh vỡ của bức tượng Phật vào trong phòng.
Ngay sau khi bức tượng đã vào trong, Lý Thiên Thiên cũng vừa vặn đóng cánh cửa lại.
Mọi thứ vẫn rất ổn thỏa.
Lúc Hoàng Nha và Chủ quản đến đây thì họ không nhìn thấy nó, hai bên chỉ lướt qua, nhìn nhau và im lặng không nói gì.
A Miêu nghi ngờ rằng có kẻ nào đó đã cố tình đặt bức tượng đá ấy trước cửa phòng của họ, và hình như cô hơi băn khoăn về điều này.
Cô muốn nói với Quan Chủ về chuyện kì quái kia, thế nên cô liền quay gót rồi nhanh chóng di chuyển về hướng bên phải ở phía xa.
Cả hai bên cùng lúc đến trước cửa phòng đóng chặt của Ngũ Hạ Cửu, A Miêu liền xung phong gõ cửa đầu tiên.
“Quan…”
Cô chưa kịp dứt lời thì đã có một sức mạnh nào đó khiến cánh cửa tự động mở ra.
Hoàng Nha đứng ở phía sau cánh cửa, hai mắt lóe lên, khóe miệng gã cong cong như muốn nở một nụ cười khiêu khích thì ngay lập tức cứng lại sau khi nhìn rõ tình hình bên trong.
Tại sao không có ai ở trong phòng?! Chuyện gì đã xảy ra?!
Hoàng Nha không thể không đẩy A Miêu đang chắn phía trước ra, gã vội bước vào phòng, ánh mắt gã lướt qua một lượt. Thậm chí cả Mễ Thái cũng biến mất không thấy một chút tăm hơi.
Nhưng điều quan trọng nhất là ở trên giường, không hề có chăn gối.
Hoàng Nha nheo mắt, gã không rõ cậu ta còn sống hay đã chết - nếu tên nhãi đó đã chết, vậy tại sao trong phòng lại không có thi thể? Nhưng nếu mà bọn họ vẫn còn sống, thế thì họ đã đi đâu?!
A Miêu bị gã đẩy suýt đụng vào tường, may sao có Lý Thiên Thiên kịp thời đỡ lấy cô.
Hai người không khỏi trừng mắt lườm Hoàng Nha.
Thế nhưng lúc này, các cô lại không thèm quan tâm đến việc tranh cãi với Hoàng Nha. A Miêu nuốt nước bọt xuống, trước hết phải tìm hiểu xem Quan chủ và Mễ Thái đã đi đâu và tại sao họ lại biến mất.
Sẽ không có điều gì bất trắc xảy ra, phải không?!
A Miêu và Lý Thiên Thiên lo lắng.
Chủ quản cau mày hỏi: “Chẳng lẽ bọn họ đi ra ngoài rồi sao?”
“Ai mà biết được.” Hoàng Nha cáu kỉnh nói.
Gã muốn lục tung cả căn phòng này để tìm bức tượng Phật được giấu ở đây, nhưng A Miêu và Lý Thiên Thiên vẫn đứng ở cửa, gã tạm thời đứng yên và bỏ qua ý định đấy.
Hắn quay người nói: “Đi, đi kiếm lão Đậu trước.”
Chủ quản gật đầu và cun cút đi theo Hoàng Nha đến cầu thang.
Tất nhiên, A Miêu và Lý Thiên Thiên cũng muốn biết Quan chủ và Mễ Thái đang ở đâu.
Vì vậy, cả hai bên cùng nhau đi xuống lầu một. Nhưng chưa kịp tiến thêm vài bước, thì một cánh cửa gỗ phát ra tiếng cọt kẹt.
…
Đêm qua, các sợi nơ ron thần kinh của Ngũ Hạ Cửu căng ra và giúp cậu tập trung hết sức, thậm chí ngay cả khi cậu ngủ thϊếp đi cũng không hoàn toàn thoải mái.
Vì thế nên khi những tiếng kêu từ bậc thang gỗ cũ kỹ bị sức nặng đè lên, Ngũ Hạ Cửu ở trong phòng đã mở mắt ra, rồi từ từ ngồi dậy, chống tay đứng lên.
Cậu quay đầu lại và thấy Mễ Thái vẫn đang ngủ, tay vẫn ôm khư khư đuôi con rùa.
Ngũ Hạ Cửu nhíu chặt lông mày, sau đó ngồi dậy và xuống giường mở cửa.
Khi lờ mờ thấy bóng dáng của cậu, sắc mặt của Hoàng Nha đột nhiên thay đổi. Mặt mày gã ta u ám, không cam lòng buột miệng hỏi:
“Sao cậu lại ở đây?!”
Tên nhóc đó thực sự không làm sao cả?!
Nhưng hành động đầu tiên của Ngũ Hạ Cửu lại là ngáp dài.
Sau đó, cậu thản nhiên khoanh tay dựa lưng vào cánh cửa phòng, phong thái lười biếng, lại trông có chút buồn ngủ, cười cười nói nói:
“Tại sao tôi lại không thể ở chỗ này?”
“Ở lầu hai chán rồi, ngủ không có được. Lại biết rằng phòng này trống nên tôi đi đổi phòng. Có vấn đề gì không?”
Nghe cậu nói xong, Hoàng Nha không khỏi cảm thấy bẽ mặt. Trong lòng gã tự hiểu rõ, e rằng cậu ta đã phát hiện ra hai bức tượng Phật mà A Chí đã bí mật đặt ở trong phòng rồi.
Nếu không, gã sẽ không chạy xuống cầu thang...
Lúc này Mễ Thái mới bừng tỉnh, cậu ta nhân lúc không có ai để ý, liền biết điều giấu đuôi rùa dưới lớp chăn bông, rồi thản nhiên đi ra ngoài.
Cậu ta đứng bên cạnh Ngũ Hạ Cửu và nói:
“Hai người chúng tôi ngủ ở đâu cần anh quan tâm và chỉ đạo ư? Làm như anh khoan dung độ lượng lắm ấy?”
“Sao, anh thất vọng vì không thấy chúng tôi ở tầng trên à?”
Mễ Thái bày ra một vẻ mặt đầy khiêu khích.
Hoàng Nha bị nói trúng vào tim đen, tức lệch mũi, nhưng gã vừa định phản bác lại thì bị Chủ quản chặn lại.
“Đợi đã, có điều gì đó không ổn… Tại sao lão Đậu và A Chí vẫn chưa ra ngoài?!”
Chủ quản cau mày hỏi, trong lòng liền xuất hiện vài tia dự cảm không lành.
Mọi hành động và âm thanh bên ngoài không hề nhỏ, A Chí có thể không cảnh giác, nhưng lão Đậu đã vượt qua một số lần ở Xa Hạ Thế Giới, thế nên đáng lẽ lão ta phải thức dậy từ lâu rồi chứ, trừ khi...
Nghĩ đến đây, Chủ quản không khỏi tái mặt, vội vàng nói:
“Mở cửa ra nhìn một chút!”
Anh ta và Hoàng Nha cùng bước lên phía trước, đẩy cánh cửa đang khép hờ ra. Tại giây tiếp theo, cả hai người đều sững sờ và bất động đứng lại ở cửa.
Và rất tình cờ khi A Miêu đứng ở phía sau nên cô có thể nhìn vào phòng từ khoảng trống giữa hai người kia... Khi nhìn vào cảnh tượng trước mặt, cô đột nhiên mở to hai mắt ra rồi hét toáng lên, chậm chạp và hoảng loạn tiến lại gần Lý Thiên Thiên.
Lão Đậu và A Chí đều đã chết!
Phương thức tử vong cũng tương tự như Bình An, chỉ còn lại mỗi một da...
Ngũ Hạ Cửu và Mễ Thái nhìn nhau và cau mày.
Cậu không ngờ đêm qua cái thứ gọi là “ma quỷ” hay “quái vật” lại lần lượt gϊếŧ chết những hai người, cậu cứ nghĩ nó chỉ hành động giống như đêm đầu tiên thôi...
Cậu hồi tưởng lại, hình như thứ kia đã kéo một vật gì đó vào đêm hôm qua, nhưng khi cậu nhìn xuống đất một lần nữa, thì lại chẳng tìm thấy bất cứ dấu vết nào của nó.
Cái chết bất ngờ của lão Đậu và A Chí chắc chắn đã khiến Hoàng Nha và Chủ quản phải chết lặng.
Đặc biệt là Hoàng Nha, cậu càng cảnh giác hơn khi gã im lặng. Gã nhìn Ngũ Hạ Cửu với một ánh mắt sâu xa như chứa đựng một điều gì đó thật kì lạ mà chẳng ai có thể giải thích nổi.
Sau khi cùng Chủ quản xử lý và hỏa táng thi thể của lão Đậu và A Chí, gã ta liền rời khỏi tòa nhà nhỏ.
Sau khi hai người rời đi, Mễ Thái mới mắng:
“Rõ ràng cái tên đó muốn hại chúng ta..."
“Có chuyện gì vậy? Thứ gì làm anh bị thương vậy?" A Miêu bối rối hỏi.
Mễ Thái dẫn hai người vào phòng trước, sau đó mới kể lại chi tiết toàn bộ việc đêm qua cậu ta không ngủ mà đổi phòng và hoảng loạn vào lúc nửa đêm, nhất là khi tượng Phật bị Ngũ Hạ Cửu phát hiện ra cách phân biệt thật giả.
Nói đến đây, Mễ Thái liền hỏi hai người họ rằng đã nhìn thấy bức tượng Phật đặt ở cửa chưa.
A Miêu và Lý Thiên Thiên nghe vậy đều bất ngờ và ngạc nhiên không tin, nhưng một lúc sau họ liền vội vàng gật đầu.
A Miêu nói: “Tôi đã nhìn thấy nó, nhưng khi chúng tôi tìm thấy nó, bức tượng Phật đã bị vỡ làm hai nửa rồi. Anh có nghĩ là do…”
“Cái gì cơ?! Bị vỡ?!”
Mễ Thái kinh ngạc, sau đó nhìn về phía Ngũ Hạ Cửu: “Quan Chủ, việc này…”
Ngũ Hạ Cửu: “Có thể là bởi vì thứ đó muốn đi vào nhưng bị bức tượng chặn lại.”
A Miêu và Lý Thiên Thiên nghe thấy những lời này, sắc mặt của hai cô tái đi, trông họ có vẻ vô cùng kinh hãi.
Nếu không phải có Quan chủ, e rằng bây giờ bọn họ đã chết hết rồi. Ngay lập tức, hai người họ liền cảm ơn rối rít, không khỏi cảm thấy mình cực kì, cực kì may mắn.
Lúc này, đôi mắt của Mễ Thái sáng lên và nói: “Quan chủ, vì tượng Phật ở chùa Vạn Cổ có thể chống lại thứ đó, vậy nên chúng ta cũng có thể tìm thêm một ít để phòng vệ, cậu thấy thế nào?”
Có tượng Phật rồi, chẳng phải thứ đó sẽ không thể vào phòng được hay sao?
Ngũ Hạ Cửu cau mày lắc đầu tự vấn:
“Tại sao thứ đó lại gϊếŧ một người trong đêm đầu tiên và hai người vào đêm thứ hai?”
“Tượng Phật ở chùa Vạn Cổ quả thực có thể chống lại được nó, nhưng không thể làm thứ đó bị thương. Nếu không, lão Đậu và A Chí có lẽ đã không phải chết.”
“Có thể thấy được rằng, dù tượng Phật có hữu dụng đến mấy thì cũng chỉ là đồ tạm bợ.”
“Hơn nữa, tôi đoán thứ đó có thể tự tăng cường sức mạnh bằng cách ăn thịt và uống máu người. Năng lực của ‘nó’ sẽ dần trở nên mạnh mẽ hơn, tác dụng ngăn chặn của tượng Phật có thể bị giảm dần…”
“Kể cả khi chúng ta đặt bức tượng Phật của chùa Vạn Cổ ở trước cửa thì cũng không thể chắc chắn rằng đêm nay, chúng ta có thể chặn được đường vào của thứ đó hay không.”
“Thế nên chúng ta không thể đem tất cả hy vọng của mình đặt cược vào bức tượng Phật kia. Chúng ta phải tìm cách tiêu diệt thứ đó, nếu không chúng ta sẽ rơi vào thế bị động và phải chờ chết.”
Hơn nữa, số lượng của thứ đó có thể là một, hai hoặc ba “con”.
Thứ đó đã không gϊếŧ bọn họ trong hai đêm. Nhưng ai biết được mối hận thù này sẽ kéo dài trong bao lâu, và liệu ‘nó’ có gϊếŧ được tất cả mọi người trong đêm nay hay không?!
Nghĩ thế nào bây giờ đây, hiện tại bọn họ đang rất nguy hiểm.
Ngũ Hạ Cửu không thể ngồi yên thêm được nữa.
Ba người kia sau khi nghe xong, trong lòng đều cảm thấy vô cùng nặng nề và lo lắng.
Mễ Thái nói nhỏ, “Vậy thì tối nay chúng ta phải làm gì đây…”
Ngũ Hạ Cửu suy nghĩ một chút rồi đáp lại:
“Chúng ta không thể tiếp tục ở chỗ này nữa.”
“Nhưng, nếu chúng ta không ở đây tối nay, thì chúng ta có thể trú tạm ở đâu?” A Miêu sửng sốt.
Ngũ Hạ Cửu: “Tới chùa Vạn Cổ, đêm nay chúng ta sẽ ngủ ở chùa Vạn Cổ.”
“Gì cơ?!”
Ba người đều trợn mắt há hốc mồm kinh ngạc nhìn nhau một lúc, không ngờ rằng Ngũ Hạ Cửu lại quyết định như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.