Chương 2
Nhị Điềm
28/07/2022
Hàn Thanh từ nhỏ đã giỏi việc quan sát sắc mặt của người khác.
Khi còn nhỏ, người lớn đã dỗ cô làm xong bài tập thì mới có kẹo ăn. Cô biết rõ hũ kẹo trong nhà đã hết, nhưng cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn làm bài.
Đánh giá của người lớn dành cho cô chính là luôn ngoan hiền hiểu chuyện. Tuy vậy chỉ có mình Hàn Thanh biết, cô chỉ là không thèm quan tâm nhiều việc như vậy.
Vạch trần lời nói dối của người lớn đối với cô mà nói nhàm chán giống như việc đi vệ sinh xong còn muốn cẩn thận quan sát hình dạng của phân. Với kỹ năng này, cô thà ngồi một chỗ ngẩn ngơ còn hơn là đi xoắn quýt mấy điều vô nghĩa này.
"Đứa nhỏ Hàn Thanh này, rất thông minh, thành tích học tập lại tốt. Chỉ là có hơi chút hướng nội, không thích giao tiếp với bạn học." Lúc tốt nghiệp cấp hai, chủ nhiệm lớp đã có vài lời nhận xét như vậy với mẹ cô.
"Ngày thường chúng tôi bận rộn công việc, cũng không thể chăm lo cho nó được. Tôi cũng không có yêu cầu gì khác, chỉ mong nó học thật tốt không gây chuyện là được."
Hàn Thanh nhìn đôi môi phủ lớp son dầy của mẹ lúc đóng lúc mở, thân hình mập mạp cường tráng thỉnh thoảng lại trở mình vặn vẹo trên ghế, động tác thì giả tạo lại tốn sức, trông thật kinh tởm. Chỉ nghe giáo viên cùng mẹ nói chuyện hai ba câu, Hàn Thanh đã xoay người bỏ đi.
Cô chán ghét việc kết giao với bất kì ai, kể cả người thân bạn bè của mình.
Cô không có suy nghĩ cảm xúc như những người bình thường khác, cũng không làm cho người ta quý mến. Hàn Thanh liền bắt đầu dần dần nhận thức được điểm này từ lúc đó.
......
"'Người được chọn' có nghĩa là gì? Xếp hạng cấp bậc lại là cái gì?" Hàn Thanh bình tĩnh nắm được từ trọng điểm trong giọng người đàn ông đeo kính.
"Cô cũng thấy rồi, B612 cũng không phải một chuyến tàu bình thường."
Người đàn ông trẻ đẩy mắt kính trên mũi, ra hiệu Hàn Thanh quan sát cẩn thận toa tàu phía sau: "Thân phận mỗi người ở đây cũng không đơn giản."
Dù đã xảy ra động tĩnh lớn như vậy, ngoại trừ những nam nữ thanh niên la hét chạy loạn khắp nơi, phần lớn các hành khách thưa thớt đều ngồi ở vị trí ban đầu, vẻ mặt lạnh nhạt cảnh giác, từ đầu đến cuối đều không rời khỏi chỗ mình quá một giây, thờ ơ lạnh lùng nhìn tên đầu trọc cùng gã thắt bím đánh nhau, trông không hề có một chút gì là kinh ngạc.
Tên đầu trọc ngồi dựa trên ghế thở hổn hển, trong chốc lát lại che mặt khóc rống lên, nhìn có vẻ tinh thần đã sụp đổ rồi.
Cách hắn không xa là một cô gái trẻ thời thượng cột tóc đuôi ngựa mặc chiếc váy đồng phục ngắn. Cô ta vừa nhai kẹo cao su, vừa tự nhiên như không mà thổi bong bóng. Đôi mắt từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc đều không dời khỏi cuốn truyện tranh trên tay mình một giây nào.
Phía bên kia, có một người đàn ông trung niên với mái tóc đã ngã màu hoa râm, nhìn trông khoảng 50 tuổi. Anh ta mặc một chiếc quần bó màu đen, để lộ ra những đường nét cơ bắp mờ nhạt. Mặc dù đã lớn tuổi, cả người anh ta đều toát ra vẻ năng lượng tràn trề. Anh ta cảnh giác vuốt ve chiếc vali bên cạnh, dường như trong đó chứa thứ đồ vô cùng quý giá.
Trong toa tàu khá vắng, hành khách cũng không tính là nhiều. Phần lớn đều làm việc riêng của mình, không khí bình tĩnh quỷ dị đến có chút đáng sợ.
"B612 khởi hành hai tuần một lần, mỗi một lần đều sẽ có số lượng lớn người mới lên tàu. Nhưng lần nào cũng chỉ có vài người ít ỏi có thể sống sót một cách thuận lợi."
Người đàn ông đeo kính mỉm cười nhẹ: "Chỉ những 'Người được chọn' có tư chất ưu tú mới có thể tồn tại một cách suôn sẻ, tại thời điểm quyết định nhận được thuộc tính trời ban, không ngừng nâng cao năng lực của mình. Xếp hạng cấp bậc là một khả năng bẩm sinh giúp cho bản thân sinh tồn. Một lát nữa, khi nhân viên phục vụ đến đây, cô có thể yêu cầu họ một cái máy đo sinh tồn miễn phí, dùng nó kiểm tra để biết được thuộc tính bẩm sinh của mình." Ánh mắt người đàn ông đeo kính lộ ra vẻ giảo hoạt, chậm rãi giải thích cho Hàn Thanh.
"Chính thức tự giới thiệu cho cô một chút. Tôi là Lâm Hoa, một 'Người được chọn' kỳ cựu đã trải qua hai lần đi tàu, hoan nghênh cô tham gia tổ đội cùng đồng hành với tôi, bảo đảm có thể bảo vệ cô an toàn. Thế nào, có muốn suy xét một chút hay không?" Người đàn ông đeo kính nói xong,vươn tay về phía Hàn Thanh.
Đó là một đôi bàn tay gầy trơ xương, làn da rất thô ráp, đầy vết chai, trên cổ tay còn mang một chiếc đồng hồ điện tử làm bằng kim loại có hình dáng kỳ quái. Nó tạo cảm giác không ăn nhập gì với phong cách ăn mặc bình thường đầy khoẻ khoắn của người đàn ông đeo kính lúc này.
Hàn Thanh nhận thấy khi người này tự giới thiệu bản thân, anh ta rất tinh tế mà bỏ qua vấn đề xếp hạng cấp bậc.
"Anh có phải là chơi game nhiều quá rồi không? Xếp hạng cấp bậc cái gì chứ, cái loại này chỉ lừa nỗi trẻ con." Hàn Thanh lắc đầu không tin.
"Cô không tin tôi?" Người đàn ông đeo kính có vẻ hơi ngạc nhiên.
"Thật ngại quá, tôi chỉ là đi du lịch mà thôi. Mấy thể loại lừa đảo này tôi thấy nhiều rồi, nếu anh cứ dây dưa nữa thì tôi gọi điện báo cảnh sát tới đây đó." Hàn Thanh mặt hiện rõ vẻ cảnh giác, lùi về phía sau hai bước, không tin nỗi một chữ trong lời của người đàn ông đeo kính.
Không ngạc nhiên chút nào khi cô nhìn thấy được một tia thất vọng chợt lóe lên trên mặt người anh ta.
"Thật là quá đáng tiếc, xem ra tôi đã phán đoán sai." Người đàn ông đeo kính tên Lâm Hoa rút tay về, nhìn Hàn Thanh cười nhẹ: "Vậy thì chúc cô du lịch vui vẻ."
......
Hàn Thanh trở lại chỗ ngồi.
Lúc này đây, trái tim cô đập liên hồi.
Người đàn ông đeo kính vốn dĩ ngồi cách cô không xa, nhưng trãi qua cuộc đối thoại vừa rồi, hắn thu dọn hành lý cùng sách vở di chuyển đến chỗ khác, chắc hẳn là đã để mắt đến hành khách khác.
Tuy vẻ mặt Hàn Thanh giờ phút này vô cùng bình tĩnh, nhưng trong lòng bàn tay đã chậm rãi chảy ra một tầng mồ hôi mỏng.
Cô cơ hồ đã có thể xác nhận được lời nói trong miệng người đàn ông đeo kính kia có 75% mức độ đáng tin.
Từ lúc bắt đầu lên tàu, mọi thứ hết thảy đều không giống bình thường. Bao gồm cả cuộc ẩu đả vừa rồi, thứ ánh sáng vàng không thể giải thích nỗi, cùng với con số -1 lấp lánh trên đầu gã trọc, như thể đó là hiệu ứng đặc biệt chỉ xuất hiện trong phim ảnh hay trò chơi.
Tất cả những điều này cho thấy những gì Hàn Thanh đang trãi qua ở thời điểm này đã chệch khỏi quỹ đạo của thế giới thực từ lâu.
Cô hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh bản thân lại, cẩn thận phân tích hết thảy những thứ cô đã trãi qua lúc này.
Cái người đàn ông đeo kính nói muốn cùng cô hợp tác thành nhóm kia, cô gần như có thể khẳng định rằng đây 100% là cái bẫy.
Trước hết, từ tranh cãi của hai người lúc nãy có thể thấy được, những người trên chiếc tàu này không chỉ quen biết nhau, mà thậm chí còn có tranh chấp về lợi ích. Tên đầu trọc luôn miệng nói đối phương phải đền mạng, như vậy có thể suy đoán lúc trước thật sự từng có người chết, hơn nữa rất có khả năng có liên quan tới gã thắt bím.
Hàn Thanh nhanh chóng rút ra kết luận: Hành khách trên đoàn tàu có thể có quan hệ chém giết lẫn nhau.
Cô vừa mới lên xe, thông tin không bằng người khác. Người đeo kính giờ phút này lại cung cấp cho cô tin tức, điều này quả thực không phù hợp với nguyên tắc trao đổi đồng giá.
Thứ làm Hàn Thanh rơi vào tình thế hoàn toàn bất lợi là giờ phút này cô cũng không biết được "Lợi thế" mình có rốt cuộc là cái gì. Cô là phụ nữ tay trói gà không chặt, bẩm sinh không có ưu thế trong mấy việc dùng vũ lực. Nếu như chỉ dựa vào sự bình tĩnh và khả năng phân tích mà có thể tranh giành sự sống trên chuyến tàu này, như vậy thì cũng quá mức đơn giản rồi.
Bỗng nhiên "Đinh ——" một tiếng, giọng nói máy móc vô cảm lại một lần nữa vang lên trên radio.
Lần này là phát sóng trên toàn bộ đoàn tàu, âm thanh lớn đến mức doạ người, chọc vào lỗ tai từng người một tràng đau đớn. Hàn Thanh còn mơ hồ nghe thấy tiếng vọng truyền từ khoang sau ——
"Chúc quý khách có một buổi chiều vui vẻ. Hoan nghênh đến với đoàn tàu tốc hành B612."
"Trạm cuối của chuyến tàu lần này: Tuyến thế giới song song 32, tàu sắp đến địa điểm. Nhân viên phục vụ sẽ phát vật phẩm có thuộc tính ngẫu nhiên, quý khách vui lòng tự bảo quản đồ vật cá nhân, bảo vệ sự an toàn của bản thân."
"Sau khi xuống xe các vị hành khách có thể hoàn thành nhiệm vụ tích điểm và đổi lấy những phần thưởng có giá trị. Chuyến tàu dự kiến sẽ quay trở lại sau 3 ngày nữa, quá hạn sẽ không chờ, xin đừng bỏ lỡ chuyến đi. Người nào bỏ lỡ tàu sẽ trực tiếp bị xoá bỏ."
"Không gian song song thiện ác không điếm xuể, sống chết tự lo liệu. Chúc các vị hành khách có chuyến đi vui vẻ."
Hàn Thanh ngây ra một lúc, còn chưa kịp phân tích kỹ lưỡng nội dung thông báo, một chiếc xe đẩy nhỏ chất đống hàng hoá cao như núi dừng lại bên cạnh cô.
Cô chỉ liếc mắt nhìn xe đẩy kia một cái liền cảm thấy tim mình như ngừng đập, máu muốn tuôn trào ra.
—— Người nhân viên kia rõ ràng là một người đã chết.
Toàn thân được quấn băng trắng, làn da lộ ra trong không khí đã trở nên xanh đen, thậm chí còn bắt đầu thối rữa, Hàn Thanh thậm chí còn nhìn thấy một con bò sát đang chậm rãi bò dưới lớp băng. Từng trận tanh tưởi từ trên người nó bốc ra, Hàn Thanh chỉ cảm thấy trong ngực mình sông cuộn biển gầm, thiếu chút nữa đã nôn ra bữa ăn đêm.
Người nọ từ tốn lấy ra một gói hàng nhỏ từ trong xe đẩy, đặt ở trước mặt Hàn Thanh, sau đó âm thanh điện tử lại vang lên, phát ra từ xe đẩy.
"Hành khách số W345, vật phẩm ngẫu nhiên đã được phát, vui lòng tự bảo quản. Có muốn đổi vật phẩm nhận thuộc tính không?"
Hàn Thanh không nói gì, bây giờ cô chỉ cảm thấy toàn thân hơi run, một chữ cũng không nói nên lời.
"Phát hiện không còn điểm nào, quy đổi không thành công."
Vừa dứt lời, xe đẩy nhỏ lại thong thả đi về phía trước. Cùng với mùi hôi thối khó tả, thân hình thối rữa được quấn đầy băng vải kia dần biến mất khỏi tầm mắt của Hàn Thanh.
Khi còn nhỏ, người lớn đã dỗ cô làm xong bài tập thì mới có kẹo ăn. Cô biết rõ hũ kẹo trong nhà đã hết, nhưng cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn làm bài.
Đánh giá của người lớn dành cho cô chính là luôn ngoan hiền hiểu chuyện. Tuy vậy chỉ có mình Hàn Thanh biết, cô chỉ là không thèm quan tâm nhiều việc như vậy.
Vạch trần lời nói dối của người lớn đối với cô mà nói nhàm chán giống như việc đi vệ sinh xong còn muốn cẩn thận quan sát hình dạng của phân. Với kỹ năng này, cô thà ngồi một chỗ ngẩn ngơ còn hơn là đi xoắn quýt mấy điều vô nghĩa này.
"Đứa nhỏ Hàn Thanh này, rất thông minh, thành tích học tập lại tốt. Chỉ là có hơi chút hướng nội, không thích giao tiếp với bạn học." Lúc tốt nghiệp cấp hai, chủ nhiệm lớp đã có vài lời nhận xét như vậy với mẹ cô.
"Ngày thường chúng tôi bận rộn công việc, cũng không thể chăm lo cho nó được. Tôi cũng không có yêu cầu gì khác, chỉ mong nó học thật tốt không gây chuyện là được."
Hàn Thanh nhìn đôi môi phủ lớp son dầy của mẹ lúc đóng lúc mở, thân hình mập mạp cường tráng thỉnh thoảng lại trở mình vặn vẹo trên ghế, động tác thì giả tạo lại tốn sức, trông thật kinh tởm. Chỉ nghe giáo viên cùng mẹ nói chuyện hai ba câu, Hàn Thanh đã xoay người bỏ đi.
Cô chán ghét việc kết giao với bất kì ai, kể cả người thân bạn bè của mình.
Cô không có suy nghĩ cảm xúc như những người bình thường khác, cũng không làm cho người ta quý mến. Hàn Thanh liền bắt đầu dần dần nhận thức được điểm này từ lúc đó.
......
"'Người được chọn' có nghĩa là gì? Xếp hạng cấp bậc lại là cái gì?" Hàn Thanh bình tĩnh nắm được từ trọng điểm trong giọng người đàn ông đeo kính.
"Cô cũng thấy rồi, B612 cũng không phải một chuyến tàu bình thường."
Người đàn ông trẻ đẩy mắt kính trên mũi, ra hiệu Hàn Thanh quan sát cẩn thận toa tàu phía sau: "Thân phận mỗi người ở đây cũng không đơn giản."
Dù đã xảy ra động tĩnh lớn như vậy, ngoại trừ những nam nữ thanh niên la hét chạy loạn khắp nơi, phần lớn các hành khách thưa thớt đều ngồi ở vị trí ban đầu, vẻ mặt lạnh nhạt cảnh giác, từ đầu đến cuối đều không rời khỏi chỗ mình quá một giây, thờ ơ lạnh lùng nhìn tên đầu trọc cùng gã thắt bím đánh nhau, trông không hề có một chút gì là kinh ngạc.
Tên đầu trọc ngồi dựa trên ghế thở hổn hển, trong chốc lát lại che mặt khóc rống lên, nhìn có vẻ tinh thần đã sụp đổ rồi.
Cách hắn không xa là một cô gái trẻ thời thượng cột tóc đuôi ngựa mặc chiếc váy đồng phục ngắn. Cô ta vừa nhai kẹo cao su, vừa tự nhiên như không mà thổi bong bóng. Đôi mắt từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc đều không dời khỏi cuốn truyện tranh trên tay mình một giây nào.
Phía bên kia, có một người đàn ông trung niên với mái tóc đã ngã màu hoa râm, nhìn trông khoảng 50 tuổi. Anh ta mặc một chiếc quần bó màu đen, để lộ ra những đường nét cơ bắp mờ nhạt. Mặc dù đã lớn tuổi, cả người anh ta đều toát ra vẻ năng lượng tràn trề. Anh ta cảnh giác vuốt ve chiếc vali bên cạnh, dường như trong đó chứa thứ đồ vô cùng quý giá.
Trong toa tàu khá vắng, hành khách cũng không tính là nhiều. Phần lớn đều làm việc riêng của mình, không khí bình tĩnh quỷ dị đến có chút đáng sợ.
"B612 khởi hành hai tuần một lần, mỗi một lần đều sẽ có số lượng lớn người mới lên tàu. Nhưng lần nào cũng chỉ có vài người ít ỏi có thể sống sót một cách thuận lợi."
Người đàn ông đeo kính mỉm cười nhẹ: "Chỉ những 'Người được chọn' có tư chất ưu tú mới có thể tồn tại một cách suôn sẻ, tại thời điểm quyết định nhận được thuộc tính trời ban, không ngừng nâng cao năng lực của mình. Xếp hạng cấp bậc là một khả năng bẩm sinh giúp cho bản thân sinh tồn. Một lát nữa, khi nhân viên phục vụ đến đây, cô có thể yêu cầu họ một cái máy đo sinh tồn miễn phí, dùng nó kiểm tra để biết được thuộc tính bẩm sinh của mình." Ánh mắt người đàn ông đeo kính lộ ra vẻ giảo hoạt, chậm rãi giải thích cho Hàn Thanh.
"Chính thức tự giới thiệu cho cô một chút. Tôi là Lâm Hoa, một 'Người được chọn' kỳ cựu đã trải qua hai lần đi tàu, hoan nghênh cô tham gia tổ đội cùng đồng hành với tôi, bảo đảm có thể bảo vệ cô an toàn. Thế nào, có muốn suy xét một chút hay không?" Người đàn ông đeo kính nói xong,vươn tay về phía Hàn Thanh.
Đó là một đôi bàn tay gầy trơ xương, làn da rất thô ráp, đầy vết chai, trên cổ tay còn mang một chiếc đồng hồ điện tử làm bằng kim loại có hình dáng kỳ quái. Nó tạo cảm giác không ăn nhập gì với phong cách ăn mặc bình thường đầy khoẻ khoắn của người đàn ông đeo kính lúc này.
Hàn Thanh nhận thấy khi người này tự giới thiệu bản thân, anh ta rất tinh tế mà bỏ qua vấn đề xếp hạng cấp bậc.
"Anh có phải là chơi game nhiều quá rồi không? Xếp hạng cấp bậc cái gì chứ, cái loại này chỉ lừa nỗi trẻ con." Hàn Thanh lắc đầu không tin.
"Cô không tin tôi?" Người đàn ông đeo kính có vẻ hơi ngạc nhiên.
"Thật ngại quá, tôi chỉ là đi du lịch mà thôi. Mấy thể loại lừa đảo này tôi thấy nhiều rồi, nếu anh cứ dây dưa nữa thì tôi gọi điện báo cảnh sát tới đây đó." Hàn Thanh mặt hiện rõ vẻ cảnh giác, lùi về phía sau hai bước, không tin nỗi một chữ trong lời của người đàn ông đeo kính.
Không ngạc nhiên chút nào khi cô nhìn thấy được một tia thất vọng chợt lóe lên trên mặt người anh ta.
"Thật là quá đáng tiếc, xem ra tôi đã phán đoán sai." Người đàn ông đeo kính tên Lâm Hoa rút tay về, nhìn Hàn Thanh cười nhẹ: "Vậy thì chúc cô du lịch vui vẻ."
......
Hàn Thanh trở lại chỗ ngồi.
Lúc này đây, trái tim cô đập liên hồi.
Người đàn ông đeo kính vốn dĩ ngồi cách cô không xa, nhưng trãi qua cuộc đối thoại vừa rồi, hắn thu dọn hành lý cùng sách vở di chuyển đến chỗ khác, chắc hẳn là đã để mắt đến hành khách khác.
Tuy vẻ mặt Hàn Thanh giờ phút này vô cùng bình tĩnh, nhưng trong lòng bàn tay đã chậm rãi chảy ra một tầng mồ hôi mỏng.
Cô cơ hồ đã có thể xác nhận được lời nói trong miệng người đàn ông đeo kính kia có 75% mức độ đáng tin.
Từ lúc bắt đầu lên tàu, mọi thứ hết thảy đều không giống bình thường. Bao gồm cả cuộc ẩu đả vừa rồi, thứ ánh sáng vàng không thể giải thích nỗi, cùng với con số -1 lấp lánh trên đầu gã trọc, như thể đó là hiệu ứng đặc biệt chỉ xuất hiện trong phim ảnh hay trò chơi.
Tất cả những điều này cho thấy những gì Hàn Thanh đang trãi qua ở thời điểm này đã chệch khỏi quỹ đạo của thế giới thực từ lâu.
Cô hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh bản thân lại, cẩn thận phân tích hết thảy những thứ cô đã trãi qua lúc này.
Cái người đàn ông đeo kính nói muốn cùng cô hợp tác thành nhóm kia, cô gần như có thể khẳng định rằng đây 100% là cái bẫy.
Trước hết, từ tranh cãi của hai người lúc nãy có thể thấy được, những người trên chiếc tàu này không chỉ quen biết nhau, mà thậm chí còn có tranh chấp về lợi ích. Tên đầu trọc luôn miệng nói đối phương phải đền mạng, như vậy có thể suy đoán lúc trước thật sự từng có người chết, hơn nữa rất có khả năng có liên quan tới gã thắt bím.
Hàn Thanh nhanh chóng rút ra kết luận: Hành khách trên đoàn tàu có thể có quan hệ chém giết lẫn nhau.
Cô vừa mới lên xe, thông tin không bằng người khác. Người đeo kính giờ phút này lại cung cấp cho cô tin tức, điều này quả thực không phù hợp với nguyên tắc trao đổi đồng giá.
Thứ làm Hàn Thanh rơi vào tình thế hoàn toàn bất lợi là giờ phút này cô cũng không biết được "Lợi thế" mình có rốt cuộc là cái gì. Cô là phụ nữ tay trói gà không chặt, bẩm sinh không có ưu thế trong mấy việc dùng vũ lực. Nếu như chỉ dựa vào sự bình tĩnh và khả năng phân tích mà có thể tranh giành sự sống trên chuyến tàu này, như vậy thì cũng quá mức đơn giản rồi.
Bỗng nhiên "Đinh ——" một tiếng, giọng nói máy móc vô cảm lại một lần nữa vang lên trên radio.
Lần này là phát sóng trên toàn bộ đoàn tàu, âm thanh lớn đến mức doạ người, chọc vào lỗ tai từng người một tràng đau đớn. Hàn Thanh còn mơ hồ nghe thấy tiếng vọng truyền từ khoang sau ——
"Chúc quý khách có một buổi chiều vui vẻ. Hoan nghênh đến với đoàn tàu tốc hành B612."
"Trạm cuối của chuyến tàu lần này: Tuyến thế giới song song 32, tàu sắp đến địa điểm. Nhân viên phục vụ sẽ phát vật phẩm có thuộc tính ngẫu nhiên, quý khách vui lòng tự bảo quản đồ vật cá nhân, bảo vệ sự an toàn của bản thân."
"Sau khi xuống xe các vị hành khách có thể hoàn thành nhiệm vụ tích điểm và đổi lấy những phần thưởng có giá trị. Chuyến tàu dự kiến sẽ quay trở lại sau 3 ngày nữa, quá hạn sẽ không chờ, xin đừng bỏ lỡ chuyến đi. Người nào bỏ lỡ tàu sẽ trực tiếp bị xoá bỏ."
"Không gian song song thiện ác không điếm xuể, sống chết tự lo liệu. Chúc các vị hành khách có chuyến đi vui vẻ."
Hàn Thanh ngây ra một lúc, còn chưa kịp phân tích kỹ lưỡng nội dung thông báo, một chiếc xe đẩy nhỏ chất đống hàng hoá cao như núi dừng lại bên cạnh cô.
Cô chỉ liếc mắt nhìn xe đẩy kia một cái liền cảm thấy tim mình như ngừng đập, máu muốn tuôn trào ra.
—— Người nhân viên kia rõ ràng là một người đã chết.
Toàn thân được quấn băng trắng, làn da lộ ra trong không khí đã trở nên xanh đen, thậm chí còn bắt đầu thối rữa, Hàn Thanh thậm chí còn nhìn thấy một con bò sát đang chậm rãi bò dưới lớp băng. Từng trận tanh tưởi từ trên người nó bốc ra, Hàn Thanh chỉ cảm thấy trong ngực mình sông cuộn biển gầm, thiếu chút nữa đã nôn ra bữa ăn đêm.
Người nọ từ tốn lấy ra một gói hàng nhỏ từ trong xe đẩy, đặt ở trước mặt Hàn Thanh, sau đó âm thanh điện tử lại vang lên, phát ra từ xe đẩy.
"Hành khách số W345, vật phẩm ngẫu nhiên đã được phát, vui lòng tự bảo quản. Có muốn đổi vật phẩm nhận thuộc tính không?"
Hàn Thanh không nói gì, bây giờ cô chỉ cảm thấy toàn thân hơi run, một chữ cũng không nói nên lời.
"Phát hiện không còn điểm nào, quy đổi không thành công."
Vừa dứt lời, xe đẩy nhỏ lại thong thả đi về phía trước. Cùng với mùi hôi thối khó tả, thân hình thối rữa được quấn đầy băng vải kia dần biến mất khỏi tầm mắt của Hàn Thanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.