Chương 71: Chương 105-106
Cửu Phẩm Nhất Cục
30/05/2022
Theo như lời ông chủ nói, có người đang đi thì không thấy nữa, chắc chắn là Thần sông đã đi vào động phủ của cô ta, nếu có thể biết được nơi này là đâu thì nói thật, bây giờ tôi có thể 1 nhát kiếm đâm chết cô ta rồi.
Suy cho cùng thì nhân lúc cô ta hôn mê mà lén gϊếŧ cô ta cũng không quang minh chính đại cho lắm, những cũng không còn cách nào khác. Công bằng mà nói thì trước hết để cô ta tỉnh lại, như vậy tôi mới có thể gϊếŧ cô ta? Nhưng đến lúc đó cô ta gϊếŧ tôi rồi, tôi cũng không còn sức mạnh nữa.
Ông chủ do dự một lát, nhấp một ngụm rượu nói:
“Cậu thật sự muốn đi sao??”
Tôi vội vàng gật đầu, thực sự tôi không thể chờ đợi được nữa!
Tốt nhất là nên đến đó nhân lúc thần sông còn đang hôn mê, để tránh cô ta âm thầm làm chuyện gì đó.
“Thôi cậu đợi chút, để tôi gọi điện hỏi thăm người bạn đó.” Ông chủ nói, tôi hiểu ý ông ta.
Sống mũi ông ta phát sáng, điều này có nghĩa là tiền vào túi ông ta, giờ giả bộ hồ đồ chắc chắn không được, tôi bèn trực tiếp lấy ra một ngàn tệ đưa cho ông ta. Ông chủ liếc nhìn tôi một cách ngạc nhiên, giống như ngạc nhiên vì không ngờ tôi lại “biết điều” như vậy.
Nhưng tôi làm như vậy, ông ta thay đổi sắc mặt với tôi rõ ràng, cũng thay đổi cách nhìn về tôi:
"Anh bạn, cậu đợi một lát, tôi sẽ gọi ngay đây, nhất định sẽ giúp cậu hỏi cho rõ ràng."
Cách xưng hô cũng đã thay đổi, tôi thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói không cần vội, ông cứ từ từ gọi. Tôi biết mục tiêu của mình đã đạt được rồi, có được thứ bản thân mong muốn rồi thì người ta sẽ làm việc cố gắng hơn.
Ông ta lấy điện thoại ra gọi, nói là có một người bạn tốt muốn nhờ ông ta giúp đỡ, "người bạn tốt" này đương nhiên là nói tôi rồi.
Trong lúc chờ đợi, tôi nhìn thần sông bên cạnh, phát hiện ngực cô ta vẫn còn đang thấm máu, nhưng do cô ta mặc đồ màu đen nên nếu không nhìn kĩ, căn bản sẽ không phát hiện ra được. Giờ thương tích của thần sông lại càng nặng, chuyện này với tôi mà nói đúng là một chuyện tốt. Nhưng tôi lại có chút lo lắng, vị thần sông này sẽ không vì bị thương mà tự chết đúng không? Vậy thì làm sao tôi quyết định được một lát nữa tôi sẽ đi đâu, đến Động phủ Thần sông sao? Tôi bỗng thấy hơi bối rối…
Ngay sau khi ông chủ gọi điện xong, ông ta đi tới và nói:
"Anh bạn, tôi đã hỏi rõ ràng rồi. Bây giờ tôi sẽ đưa cậu đến nơi đó, có thể mất gần một ngày."
Tôi vui mừng khôn xiết, nói không thành vấn đề. Thời gian một ngày này, thần sông này chắc không thể thức dậy, thậm chí có thể sẽ chết ngang đường.
"Vậy thì làm phiền ông rồi." tôi nói.
"Nên làm mà, anh bạn, cậu là người thông minh nhất mà tôi từng gặp đó." Ông chủ vừa chèo thuyền vừa nói.
Loại cảm kích này làm tôi không nói nên lời, tôi chỉ là nhìn ra được ông muốn tiền liền chủ động đưa cho ông mà thôi!
Tiếp theo, ông chủ liền chèo thuyền qua đêm, quả nhiên đưa ông ta một ngàn tệ vẫn là tôi có lợi hơn nhiều.
Tôi luôn để ý tình hình của thần sông, lòng nhẹ nhõm hẳn vì cô ta vẫn bất động. Sau khi mặt trời lên, ông chủ cẩn thận hỏi kỹ tôi rằng cô ta đã chết chưa? Tôi lắc đầu nói vẫn chưa rồi để ông ta kiểm tra hơi thở của thần sông. Sau đó ông ta lười biếng rời đi, có vẻ rất ghét thần sông. Nhưng như vậy có thể làm cho ông ta cảm thấy yên tâm hơn.
Đến hết thời gian một ngày, cũng là lúc trời tối, ông chủ từ từ dừng thuyền, lúc này bốn phía đều là sương mù, nhưng nơi này cũng có núi bao quanh hai bên, hơn nữa kỳ lạ là dù sao Thần sông cũng là phụ nữ, tại sao cô ta lại chọn nơi thối um thế này làm Động phủ?? Nói không dễ nghe thì xung quanh còn có mùi lợn chết, lẽ nào thần sông là một người bên ngoài trông sạch sẽ, nhưng nhà cửa thì bừa bộn bẩn thỉu?
Hoặc, có thể là sai chỗ rồi? Tôi muốn đánh thức thần sông để hỏi rõ, nhưng sau khi nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy không ổn. Tốt hơn là tôi nên tự mình quyết định, nếu không thì đó thực sự là Động phủ của cô ta, cô ta có thể sẽ trực tiếp gϊếŧ tôi. Tóm lại, tôi hộ tống cô ta trở về là hết giá trị sử dụng rồi, vậy tôi còn có lợi gì đối với cô ta nữa?
Tôi do dự một hồi, yêu cầu ông chủ tiếp tục chèo thuyền, ông ta gật đầu nói không thành vấn đề. Tôi không biết đi trên mặt nước nên chỉ có thể dựa vào thuyền. Điều khiến tôi không nói nên lời là mùi hôi thối này càng nặng hơn, rất khó ngửi, tôi không nhịn được hỏi:
"Ông chủ, bạn của ông có nhầm không? Thần sông thực sự sống ở đây sao??"
"Không nhầm đâu, cậu ấy nói là ở đây, nhìn thấy một người đang đi bộ ở đây, nhưng lại biến mất." Ông chủ nói. Ông ta không nói dối tôi, tôi có thể nhìn ra được.
Tôi hơi lưỡng lự, lúc này đã đến cũng đã đến rồi, chỉ có thể tin vào ông chủ thuyền thôi. Một lúc sau, ông chủ không biết dừng thuyền ở đâu, ông ta mơ màng nói:
"Đừng quay nữa, tôi hơi sợ, lỡ như thần sông xuất hiện, cái mạng nhỏ này của tôi sẽ không giữ được. Loại người này gϊếŧ người không phải dựa vào tâm trạng sao?"
Tôi cũng không biết trả lời thế nào, nhưng tôi khá vui mừng khi thuyền cập ở dưới núi, tôi thực sự đã nhìn thấy một dãy bậc thang kéo dài lên trên đỉnh núi, trông rất đẹp, nhưng có vẻ hơi lạc quẻ so với môi trường hôi thối xung quang.
“Cầu thang, Thần sông có phải sống trên đó không?” Ông chủ cũng nhìn thấy..
Tôi do dự một chút rồi nói rằng cũng có thể:
"Phiền ông đưa tôi qua đó."
Ông chủ gật đầu rồi lái thuyền một cách thận trọng qua đó. Tôi liếc nhìn một vài bậc trên cầu thang, rất bí ẩn, đây chắc là động phủ của Thần sông rồi. Tôi do dự một lát rồi đi đến bên cạnh Thần sông, dùng tay sờ lên mũi cô ta cảm nhận một chút, hơi thở rất yếu, cô ta tuyệt đối không thể tỉnh lại được. Tôi thở phào nhẹ nhõm, có thể vào xem trước.
"Phiền ông giúp tôi trông chừng cô ta, tôi đi lên xem sao."
"Không sao cả, nhưng anh bạn này, cậu phải cẩn thận, thần sông này thật sự không phải người tốt lành gì, gϊếŧ người là chuyện thường tình, đi lên đó, nếu lỡ mà có gặp thần sông thì chỉ còn nước vái lạy thôi, không thì cũng hết cách rồi, thần sông không phải kẻ đùa được…" Ông chủ nghiêm nghị nói.
Tôi im lặng gật đầu, bắt tôi quỳ lạy thần sông sao? Có đánh chết tôi cũng không làm như vậy, tôi chuẩn bị một hồi, trực tiếp nhảy lên, hít thở sâu rồi bước lên đó.
Bậc thang không cao, đi từng bước từng bước, nói thế nào nhỉ, có chút hơi kỳ quái, chuyện này khả năng là liên quan đến tính cách của thần sông. Sau khi tôi bước lên những bậc thang này, tôi luôn cảm thấy lông mao cứ như dựng đứng hết lên nên hết sức cảnh giác. Tôi tiếp tục đi mãi, đến cuối bậc thang thì phát hiện có một tòa nhà cổ kính, trên cửa có một tấm biển đề ba chữ "Điện Thần Sông".
Tôi ngạc nhiên, tôi có thể tìm thấy Động phủ của Thần sông một cách suôn sẻ như vậy sao? Nói như vậy bây giờ tôi có thể quay về đâm chết thần sông này luôn rồi? Tôi rất lo lắng, nhưng vẫn phải đề phòng, tôi nín thở bước tới xem xét, đẩy cửa vào xem thì thấy bên trong không có ai cả, vậy đầu rồng đang ở đâu? Nhưng dù sao cũng là Động phủ của Thần sông, dựa vào kế hoạch đầu tiên thì tôi định ở đây tìm vài ba năm cũng chẳng sao? Chỉ cần tìm, chắc chắn sẽ tìm thấy.
Tôi không tiếp tục xem nữa, chuẩn bị quay lại để đâm chết Thần sông. Nhưng đúng lúc tôi quay đầu lại, đột nhiên có một tiếng kêu “Á”, tôi vội vàng quay đầu nhìn, trong lòng kinh ngạc, tiếng động gì vậy? Bởi vì nơi này 1 người cũng không có nên, tôi sốc lại tinh thần bước vào, vẫn không nhìn thấy ai, xem ra tôi quá nhạy cảm rồi. Tôi lắc đầu mạnh một cái rồi đi nhanh ra ngoài, lần này không có một tiếng động nào, có vẻ như tôi suy nghĩ quá nhiều nên đã nghe nhầm rồi, tiếng động ở đâu ra chứ??
Tôi đi thẳng xuống, sau khi ông chủ nhìn thấy tôi thì thở phào nhẹ nhõm, hỏi tôi tình hình như thế nào rồi? Tôi nhảy lên thuyền, trực tiếp đỡ thần sông lên, chắc tôi không thể đâm chết thần sông trước mặt ông ta.
Tôi nói phía trên đúng là động phủ của Thần sông, nhưng tôi phải ở lại vài ngày, hy vọng ông ta có thể đợi tôi.
"Không sao, ai biểu tên nhóc như cậu cho ta nhiều tiền như vậy, ta chờ cậu mười ngày cũng không thành vấn đề." Ông chủ nói.
Tôi gật đầu, nếu mười ngày tôi vẫn chưa tìm được đầu rồng, vậy tôi phải để ông ta về trước rồi vài ngày nữa quay lại đây đón tôi. Dù sao thì tôi cũng phải quay về một chuyến nữa, Tiểu Phượng Hoàng vẫn ở nhà, nếu lỡ mẹ tôi quay lại thì sao?
Suy cho cùng thì tôi cũng ghi nhớ nơi này rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể tới tìm, so với đầu rồng, tôi phải để tiểu phượng hoàng vượt cấp thành công đã rồi tôi mới có thể hoàn toàn yên tâm đến tìm.
Tôi nói như vậy, ông chủ cũng nói không sao, ông ta hỏi tôi Thần sông trông như thế nào? Tôi nói cô ta rất xấu, ông muốn gặp sao? Ông ta lập tức lắc đầu, thấp giọng nói:
“Loại người đó, tôi gặp làm gì?”
Tôi ôm Thần sông nhảy xuống, trên trán của cô ta toát ra mồ hôi lạnh ngày càng nhiều, lông mi cũng hơi giật giật. Lẽ nào cô ta biết tôi định đâm chết cô ta sao? Tôi không nghĩ nhiều, vội vàng ôm cô ta đi lên bậc thang.
Đến Động phủ của Thần sông, tôi mới thở phào một hơi, tôi đặt cô ta xuống đất, cô ta vẫn bất động, hazz, chuyện này không thể trách tôi được.
Cô muốn gϊếŧ tôi, nên tôi phải gϊếŧ cô trước.
Tôi trực tiếp lấy ra kiếm gỗ đào, không chút lưu tình đâm thẳng vào tim cô ta!!
Khi đầu sắc bén của kiếm gỗ đào trong tay tôi sắp chạm đến trái tim cô ta, lông mi cô ta đang run rẩy, đột nhiên mở mắt. Một đôi mắt vô cảm cứ như vậy nhìn chằm chằm vào tôi!
Ánh mắt này khiến tim tôi chấn động, nhưng tôi không do dự chút nào. Lúc này phải gϊếŧ cô ta, nếu không thì chính tôi là người sẽ phải chết. Trong mắt cô ta không hề có chút sợ hãi, thậm chí không thèm nhìn thanh kiếm gỗ đào tôi sắp đâm vào tim cô ta, quả nhiên cô ta không sợ chết.
Nhưng sau khi vô thức liếc nhìn cái trán lộ ra của cô ta, tôi liền cả kinh! Thanh kiếm gỗ đào lập tức dừng lại, chỉ 1 cm nữa thôi, nó sẽ đâm vào tim cô ta.
"Sao không đâm nữa?" Giọng cô ta vô cùng lạnh lùng, chỉ mấy chữ ngắn ngủi đã lộ ra vẻ bình tĩnh. Giống như vấn đề này đối với mà nói, bây giờ không có chút ý nghĩa gì. Tôi hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm vào cô ta, trong nháy mắt tóc gáy sau lưng đều dựng hết cả lên.
Vừa rồi nhìn thoáng qua trán cô ta, tôi nhìn đã thấy một thứ. Thật sự cho dù cô ta bị trọng thương, nhưng với thực lực của tôi vẫn không thể nhìn thấu được. Sở dĩ có thể nhìn ra được, là bởi vì cung mệnh của cô ta đột nhiên tối xuống trong nháy mắt. Nói cách khác, nghĩa là cô ta đặc biệt nguy hiểm!
Nói đến đây chắc mọi người sẽ thấy kì quặc, bởi vì tôi muốn đâm chết cô ta, đương nhiên cô ta sẽ nguy hiểm. Nhưng không, nguy hiểm này không phải đến từ tôi! Bởi vì trong cung mệnh tối đen của cô ta, xuất hiện một đạo thuộc về mệnh khí của người khác, tức là nguy hiểm này đến từ người khác. Đã ở trong động phủ của cô ta, tại sao lại có người khác ngoài tôi có thể mang đến nguy hiểm cho cô ta? Như vậy chỉ có một khả năng duy nhất, chính là cảm giác đầu tiên của tôi khi vừa mới đến nơi này: đây không phải là động phủ hà bá?
Rõ ràng là cảm giác của tôi đúng rồi, đây không phải là động phủ của hà bá! Là động phủ của người khác!! Nhưng tại sao bảng hiệu bên trên kiến trúc này lại nói rằng đây là động phủ thần sông?
Tôi vô thức quay đầu lại, lập tức cảm thấy da đầu tê dại. Bởi vì nào còn cái gì gọi là bảng hiệu, thậm chí kiến trúc phong cách cổ xưa vừa rồi cũng không còn, tất cả giống như đã thay đổi, hoàn toàn trở thành một thứ hôi thối như rác rưởi, hết thảy vừa rồi đều là ảo giác.
Tôi sửng sốt: "Tại sao chỗ này..."
Đây là đâu? Tạo sao cảnh tượng vừa rồi lại xuất hiện? Ai đã làm điều này?
Thần sông không trả lời câu hỏi của tôi, chỉ nhìn chằm chằm vào tôi:
"Thứ năng lực của cậu mà đòi gϊếŧ ta?"
Tôi bất lực, trong tiềm thức tôi đã nghĩ vừa rồi quá thuận lợi, nhưng tôi không phân tích cẩn thận, tôi quá nôn nóng muốn gϊếŧ thần sông, cho nên mới bỏ qua chuyện này.
Tôi cảm thấy nguy hiểm, lập tức quay đầu bỏ chạy, nhưng do dự một chút, lại kéo hà bá lên, đưa cô ta chạy cùng. Hà bá toàn thân vô lực vừa bị tôi kéo liền ngã xuống đất.
Ánh mắt cô ta lạnh lùng:
"Cậu thật sự để ta chết ở nơi này sao? Ta hận nhất chính là nơi đây!"
Tôi không trả lời, chỉ là cảm thấy hơi loạn. Tôi thật sự muốn để cô ta chết ở nơi này, nhưng nếu như cô ta chết rồi, tôi biết đi đâu tìm động phủ của cô ta bây giờ? Tôi nghĩ vậy ngồi xổm xuống bế cô ta lên để chạy.
"Buông ra, đừng đụng vào ta!" Hà bá đã dùng hết sức lực của mình, nắm lấy một vật gì đó, làm tôi không thể ôm cô ta đi.
Lần này tôi tức giận thật sự, muốn kéo tôi chết cùng sao?
Tôi dùng sức kéo cô ta, tay cô ta nắm rất chặt, hai mắt lạnh lùng như sắp bắn ra băng vậy.
Tôi tức giận:
"Được, nói cho tôi biết động phủ của cô ở đâu, nếu không bây giờ nhất định tôi phải động vào cô!"
"Cậu đưa ta đến đây, còn muốn ta nói cho cậu biết?" Thần sông yếu ớt mà giọng nói lại lạnh như băng.
Tôi nghe giọng của cô ta mà sởn hết cả tóc gáy:
"Nếu cô không buông tay, tôi sẽ đi."
Hà bá không nói gì, nhưng một bàn tay dùng hết sức lực túm lấy, ý tứ rõ ràng là có chết cũng không đi theo tôi. Điều này khiến tôi bất lực, vừa rồi quá sơ suất, chẳng những bị người ta lừa đến nơi này, mà còn chọc giận cả hà bá. Tôi cắn răng, dùng sức kéo tay cô ta ra, bỏ chạy. Tôi muốn lập tức rời khỏi nơi này, nhưng bây giờ tôi lại vô cùng muốn biết, tại sông Trường Giang, còn ai dám can đảm chống lại hà bá nhỉ? Cô ta không được tin kính sao? Cô ta không phải đã nói kẻ thù của mình đều chết hết rồi ư?
Tôi không có thời gian nghĩ đến cái này, âm thanh sau lưng càng ngày càng gần, giống như một con quái vật khổng lồ nào đó muốn vồ tới cắn xé tôi. Đột nhiên tôi không chạy được nữa, cả người vấp ngã, tôi tá hỏa:
"Có thôi đi không, tôi..."
Tôi quay đầu lại, toàn thân lập tức đổ mồ hôi lạnh. Bởi vì cánh tay rủ xuống của hà bá rõ ràng bị một cái miệng đầy răng nanh cắn. Đây là rắn tinh, bạch xà tinh! Thật sự còn to hơn cả con người. Kinh ngạc hơn cả là con bạch xà này lại dám cắn cả thần sông? Như vậy là nó nhìn ra hà bá đang bị thương nặng, cho nên muốn thừa cơ gϊếŧ luôn cô ta? Có lẽ là như vậy, tôi làm gì có thời gian mà để ý cái này, con bạch xà này rõ ràng là muốn ăn cả hai chúng tôi
Tôi dùng sức kéo, bạch xà ngoạm giữ chặt cánh tay thần sông, sức lực của nó quá lớn, nếu cứ tiếp tục như vậy thì chúng tôi chết chắc rồi. Mắt hà bá chuyển động, nhìn chằm chằm vào con bạch xà này.
Trong mắt bạch xà đầy sự quỷ quyệt, xem ra tôi đoán không sai, nó cảm giác được hà bá sắp chết, cho nên mới dùng ảo ảnh để dẫn tôi đến đây.
Tôi sốt ruột, tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp. Tôi buông tay, thần sông bị quăng xuống đất. Bạch xà này không nghĩ tới tôi sẽ làm như vậy, hà bá nằm trên mặt đất, hai mắt nhìn chằm chằm vào tôi. Bạch xà thừa cơ muốn nuốt hà bá vào, tôi hít một hơi thật sâu, cầm kiếm gỗ đào đâm thẳng vào đầu nó. Hành động đột ngột này khiến bạch xà không lường trước được, không hề phòng bị nên trúng chiêu. Nó bị đau, liền vung đuôi tới.
Sau khi thấy vậy, tôi liền buông ra, nắm lấy cơ hội bế hà bá đang ngã trên mặt đất bỏ chạy. Thực lực của tôi căn bản không đủ để tiếp tục dây dưa với thứ này.
"Cậu dám quăng ta xuống?" Giọng hà bá ẩn chứa sự lạnh lùng.
Tôi nói tôi còn muốn gϊếŧ cô ta, hà bá nhìn chằm chằm tôi vài giây, tực giận đến trán lập tức đổ mồ hôi lạnh, hai mắt nhắm lại, dường như lại ngất đi.
Bạch xà sau lưng lao tới như cuồng phong, tôi kinh sợ, vội vàng chạy:
"Ông chủ, lái thuyền, lái thuyền mau!!"
Tôi thấy thuyền đánh cá ở đằng xa, có lẽ ông chủ trên đó cũng chấn kinh rồi. Nghe thấy tiếng lái thuyền, tôi vội vàng một tay ôm hà bá, một tay bám lấy lan can leo lên. Lên đến thuyền, tôi đặt hà bá trên boong thuyền, còn mình thì lập tức chạy đến mũi thuyền. Lúc con bạch xà này đến miệng bậc thang thì đột nhiên không đuổi theo nữa mà chỉ nhìn chúng tôi với một đôi mắt xám ngắt âm độc làm tôi sởn cả gai ốc, tại sao nó lại không đuổi theo?
Ở dưới nước, thuyền có lái nhanh thế nào thì cũng không thể nhanh bằng nó mà? Chẳng lẽ nó không thể rời khỏi chỗ này? Tôi không biết nguyên nhân là gì, nhưng ông chủ lái thuyền rất nhanh, chắc là ông ấy thấy con rắn lớn như vậy nên không tránh khỏi bị dọa sợ, ông ta lái thuyền rất lâu rồi mới dừng lại ở một chỗ, run rẩy hỏi tôi bạch xà kia chính là thần sông? Tôi lắc đầu nói không phải. Hà bá hiện tại bị thương ngày càng nặng, xem ra tôi không muốn làm vậy cũng chỉ có thể làm như vậy, trước tiên làm cô ta tỉnh lại, sau đó bảo cô ta trực tiếp chỉ đường.
Thực sự đã vào động phủ, như vậy ai sống ai chết chỉ có thể xem may mắn, nếu không để ông chủ này tiếp tục hỏi, lần sau tôi còn may mắn có thể trốn thoát sao?
Tôi lay lay hà bá, cô ta vẫn không nhúc nhích. Ông chủ hỏi tôi có phải cô ta đã chết rồi không? Tôi lắc đầu nói không phải. Nhưng tình hình hiện tại của cô ta không mấy khả quan, tôi có cảm giác tình huống vừa rồi suýt chút nữa gϊếŧ chết cô ta, không biết cô ta có thể tỉnh lại được hay không, dù sao tôi cũng không có biện pháp gì có thể cứu được cô ta. Nếu như cứu được, lỡ cô ta hồi phục thì làm sao? Đây không phải là tự đào mồ chôn mình sao?
"Tôi nghĩ cô ta sắp chết rồi, phải nhanh chóng đưa tới bệnh viện, nếu không chết người thì vấn đề lớn lắm người anh em ạ." Ông chủ nói với tôi.
Tôi bất đắc dĩ chỉ có thể băng bó vết thương rắn cắn cho cô ta. Sau đó chuẩn bị nghỉ ngơi một chút, muốn nghĩ những biện pháp khác, nhưng ông chủ này lại bưng một bát canh cá tới:
"Cậu nhóc, cậu cho cô ta uống một chút, nếu không cô ta chết thật, sẽ phải ngồi tù đó."
Tôi lắc đầu nói không cần, bảo tôi cho cô ta uống thứ này? Huống chi trên mặt cô ta còn có một tấm mạng đen.
"Cô gái kia chết thì làm sao?" Ông chủ sốt ruột, có lẽ là hà bá không nhúc nhích làm ông ấy nghĩ cô ta đã chết.
Tôi bó tay, do dự một chút rồi bưng bát canh cá này qua. Ngồi xổm xuống, kéo tấm mạng đen trên mặt cô ta ra. Nhưng tôi lập tực bị kinh ngạc, cái mạng che mặt này giống như cố định, bị thi triển pháp thuật lên vậy, không tài nào kéo ra được. Tôi chỉ có thể lật nhẹ tấm mạng từ dưới lên, để lộ ra đôi môi khô nứt nẻ như sa mạc của cô ta.
Suy cho cùng thì nhân lúc cô ta hôn mê mà lén gϊếŧ cô ta cũng không quang minh chính đại cho lắm, những cũng không còn cách nào khác. Công bằng mà nói thì trước hết để cô ta tỉnh lại, như vậy tôi mới có thể gϊếŧ cô ta? Nhưng đến lúc đó cô ta gϊếŧ tôi rồi, tôi cũng không còn sức mạnh nữa.
Ông chủ do dự một lát, nhấp một ngụm rượu nói:
“Cậu thật sự muốn đi sao??”
Tôi vội vàng gật đầu, thực sự tôi không thể chờ đợi được nữa!
Tốt nhất là nên đến đó nhân lúc thần sông còn đang hôn mê, để tránh cô ta âm thầm làm chuyện gì đó.
“Thôi cậu đợi chút, để tôi gọi điện hỏi thăm người bạn đó.” Ông chủ nói, tôi hiểu ý ông ta.
Sống mũi ông ta phát sáng, điều này có nghĩa là tiền vào túi ông ta, giờ giả bộ hồ đồ chắc chắn không được, tôi bèn trực tiếp lấy ra một ngàn tệ đưa cho ông ta. Ông chủ liếc nhìn tôi một cách ngạc nhiên, giống như ngạc nhiên vì không ngờ tôi lại “biết điều” như vậy.
Nhưng tôi làm như vậy, ông ta thay đổi sắc mặt với tôi rõ ràng, cũng thay đổi cách nhìn về tôi:
"Anh bạn, cậu đợi một lát, tôi sẽ gọi ngay đây, nhất định sẽ giúp cậu hỏi cho rõ ràng."
Cách xưng hô cũng đã thay đổi, tôi thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói không cần vội, ông cứ từ từ gọi. Tôi biết mục tiêu của mình đã đạt được rồi, có được thứ bản thân mong muốn rồi thì người ta sẽ làm việc cố gắng hơn.
Ông ta lấy điện thoại ra gọi, nói là có một người bạn tốt muốn nhờ ông ta giúp đỡ, "người bạn tốt" này đương nhiên là nói tôi rồi.
Trong lúc chờ đợi, tôi nhìn thần sông bên cạnh, phát hiện ngực cô ta vẫn còn đang thấm máu, nhưng do cô ta mặc đồ màu đen nên nếu không nhìn kĩ, căn bản sẽ không phát hiện ra được. Giờ thương tích của thần sông lại càng nặng, chuyện này với tôi mà nói đúng là một chuyện tốt. Nhưng tôi lại có chút lo lắng, vị thần sông này sẽ không vì bị thương mà tự chết đúng không? Vậy thì làm sao tôi quyết định được một lát nữa tôi sẽ đi đâu, đến Động phủ Thần sông sao? Tôi bỗng thấy hơi bối rối…
Ngay sau khi ông chủ gọi điện xong, ông ta đi tới và nói:
"Anh bạn, tôi đã hỏi rõ ràng rồi. Bây giờ tôi sẽ đưa cậu đến nơi đó, có thể mất gần một ngày."
Tôi vui mừng khôn xiết, nói không thành vấn đề. Thời gian một ngày này, thần sông này chắc không thể thức dậy, thậm chí có thể sẽ chết ngang đường.
"Vậy thì làm phiền ông rồi." tôi nói.
"Nên làm mà, anh bạn, cậu là người thông minh nhất mà tôi từng gặp đó." Ông chủ vừa chèo thuyền vừa nói.
Loại cảm kích này làm tôi không nói nên lời, tôi chỉ là nhìn ra được ông muốn tiền liền chủ động đưa cho ông mà thôi!
Tiếp theo, ông chủ liền chèo thuyền qua đêm, quả nhiên đưa ông ta một ngàn tệ vẫn là tôi có lợi hơn nhiều.
Tôi luôn để ý tình hình của thần sông, lòng nhẹ nhõm hẳn vì cô ta vẫn bất động. Sau khi mặt trời lên, ông chủ cẩn thận hỏi kỹ tôi rằng cô ta đã chết chưa? Tôi lắc đầu nói vẫn chưa rồi để ông ta kiểm tra hơi thở của thần sông. Sau đó ông ta lười biếng rời đi, có vẻ rất ghét thần sông. Nhưng như vậy có thể làm cho ông ta cảm thấy yên tâm hơn.
Đến hết thời gian một ngày, cũng là lúc trời tối, ông chủ từ từ dừng thuyền, lúc này bốn phía đều là sương mù, nhưng nơi này cũng có núi bao quanh hai bên, hơn nữa kỳ lạ là dù sao Thần sông cũng là phụ nữ, tại sao cô ta lại chọn nơi thối um thế này làm Động phủ?? Nói không dễ nghe thì xung quanh còn có mùi lợn chết, lẽ nào thần sông là một người bên ngoài trông sạch sẽ, nhưng nhà cửa thì bừa bộn bẩn thỉu?
Hoặc, có thể là sai chỗ rồi? Tôi muốn đánh thức thần sông để hỏi rõ, nhưng sau khi nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy không ổn. Tốt hơn là tôi nên tự mình quyết định, nếu không thì đó thực sự là Động phủ của cô ta, cô ta có thể sẽ trực tiếp gϊếŧ tôi. Tóm lại, tôi hộ tống cô ta trở về là hết giá trị sử dụng rồi, vậy tôi còn có lợi gì đối với cô ta nữa?
Tôi do dự một hồi, yêu cầu ông chủ tiếp tục chèo thuyền, ông ta gật đầu nói không thành vấn đề. Tôi không biết đi trên mặt nước nên chỉ có thể dựa vào thuyền. Điều khiến tôi không nói nên lời là mùi hôi thối này càng nặng hơn, rất khó ngửi, tôi không nhịn được hỏi:
"Ông chủ, bạn của ông có nhầm không? Thần sông thực sự sống ở đây sao??"
"Không nhầm đâu, cậu ấy nói là ở đây, nhìn thấy một người đang đi bộ ở đây, nhưng lại biến mất." Ông chủ nói. Ông ta không nói dối tôi, tôi có thể nhìn ra được.
Tôi hơi lưỡng lự, lúc này đã đến cũng đã đến rồi, chỉ có thể tin vào ông chủ thuyền thôi. Một lúc sau, ông chủ không biết dừng thuyền ở đâu, ông ta mơ màng nói:
"Đừng quay nữa, tôi hơi sợ, lỡ như thần sông xuất hiện, cái mạng nhỏ này của tôi sẽ không giữ được. Loại người này gϊếŧ người không phải dựa vào tâm trạng sao?"
Tôi cũng không biết trả lời thế nào, nhưng tôi khá vui mừng khi thuyền cập ở dưới núi, tôi thực sự đã nhìn thấy một dãy bậc thang kéo dài lên trên đỉnh núi, trông rất đẹp, nhưng có vẻ hơi lạc quẻ so với môi trường hôi thối xung quang.
“Cầu thang, Thần sông có phải sống trên đó không?” Ông chủ cũng nhìn thấy..
Tôi do dự một chút rồi nói rằng cũng có thể:
"Phiền ông đưa tôi qua đó."
Ông chủ gật đầu rồi lái thuyền một cách thận trọng qua đó. Tôi liếc nhìn một vài bậc trên cầu thang, rất bí ẩn, đây chắc là động phủ của Thần sông rồi. Tôi do dự một lát rồi đi đến bên cạnh Thần sông, dùng tay sờ lên mũi cô ta cảm nhận một chút, hơi thở rất yếu, cô ta tuyệt đối không thể tỉnh lại được. Tôi thở phào nhẹ nhõm, có thể vào xem trước.
"Phiền ông giúp tôi trông chừng cô ta, tôi đi lên xem sao."
"Không sao cả, nhưng anh bạn này, cậu phải cẩn thận, thần sông này thật sự không phải người tốt lành gì, gϊếŧ người là chuyện thường tình, đi lên đó, nếu lỡ mà có gặp thần sông thì chỉ còn nước vái lạy thôi, không thì cũng hết cách rồi, thần sông không phải kẻ đùa được…" Ông chủ nghiêm nghị nói.
Tôi im lặng gật đầu, bắt tôi quỳ lạy thần sông sao? Có đánh chết tôi cũng không làm như vậy, tôi chuẩn bị một hồi, trực tiếp nhảy lên, hít thở sâu rồi bước lên đó.
Bậc thang không cao, đi từng bước từng bước, nói thế nào nhỉ, có chút hơi kỳ quái, chuyện này khả năng là liên quan đến tính cách của thần sông. Sau khi tôi bước lên những bậc thang này, tôi luôn cảm thấy lông mao cứ như dựng đứng hết lên nên hết sức cảnh giác. Tôi tiếp tục đi mãi, đến cuối bậc thang thì phát hiện có một tòa nhà cổ kính, trên cửa có một tấm biển đề ba chữ "Điện Thần Sông".
Tôi ngạc nhiên, tôi có thể tìm thấy Động phủ của Thần sông một cách suôn sẻ như vậy sao? Nói như vậy bây giờ tôi có thể quay về đâm chết thần sông này luôn rồi? Tôi rất lo lắng, nhưng vẫn phải đề phòng, tôi nín thở bước tới xem xét, đẩy cửa vào xem thì thấy bên trong không có ai cả, vậy đầu rồng đang ở đâu? Nhưng dù sao cũng là Động phủ của Thần sông, dựa vào kế hoạch đầu tiên thì tôi định ở đây tìm vài ba năm cũng chẳng sao? Chỉ cần tìm, chắc chắn sẽ tìm thấy.
Tôi không tiếp tục xem nữa, chuẩn bị quay lại để đâm chết Thần sông. Nhưng đúng lúc tôi quay đầu lại, đột nhiên có một tiếng kêu “Á”, tôi vội vàng quay đầu nhìn, trong lòng kinh ngạc, tiếng động gì vậy? Bởi vì nơi này 1 người cũng không có nên, tôi sốc lại tinh thần bước vào, vẫn không nhìn thấy ai, xem ra tôi quá nhạy cảm rồi. Tôi lắc đầu mạnh một cái rồi đi nhanh ra ngoài, lần này không có một tiếng động nào, có vẻ như tôi suy nghĩ quá nhiều nên đã nghe nhầm rồi, tiếng động ở đâu ra chứ??
Tôi đi thẳng xuống, sau khi ông chủ nhìn thấy tôi thì thở phào nhẹ nhõm, hỏi tôi tình hình như thế nào rồi? Tôi nhảy lên thuyền, trực tiếp đỡ thần sông lên, chắc tôi không thể đâm chết thần sông trước mặt ông ta.
Tôi nói phía trên đúng là động phủ của Thần sông, nhưng tôi phải ở lại vài ngày, hy vọng ông ta có thể đợi tôi.
"Không sao, ai biểu tên nhóc như cậu cho ta nhiều tiền như vậy, ta chờ cậu mười ngày cũng không thành vấn đề." Ông chủ nói.
Tôi gật đầu, nếu mười ngày tôi vẫn chưa tìm được đầu rồng, vậy tôi phải để ông ta về trước rồi vài ngày nữa quay lại đây đón tôi. Dù sao thì tôi cũng phải quay về một chuyến nữa, Tiểu Phượng Hoàng vẫn ở nhà, nếu lỡ mẹ tôi quay lại thì sao?
Suy cho cùng thì tôi cũng ghi nhớ nơi này rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể tới tìm, so với đầu rồng, tôi phải để tiểu phượng hoàng vượt cấp thành công đã rồi tôi mới có thể hoàn toàn yên tâm đến tìm.
Tôi nói như vậy, ông chủ cũng nói không sao, ông ta hỏi tôi Thần sông trông như thế nào? Tôi nói cô ta rất xấu, ông muốn gặp sao? Ông ta lập tức lắc đầu, thấp giọng nói:
“Loại người đó, tôi gặp làm gì?”
Tôi ôm Thần sông nhảy xuống, trên trán của cô ta toát ra mồ hôi lạnh ngày càng nhiều, lông mi cũng hơi giật giật. Lẽ nào cô ta biết tôi định đâm chết cô ta sao? Tôi không nghĩ nhiều, vội vàng ôm cô ta đi lên bậc thang.
Đến Động phủ của Thần sông, tôi mới thở phào một hơi, tôi đặt cô ta xuống đất, cô ta vẫn bất động, hazz, chuyện này không thể trách tôi được.
Cô muốn gϊếŧ tôi, nên tôi phải gϊếŧ cô trước.
Tôi trực tiếp lấy ra kiếm gỗ đào, không chút lưu tình đâm thẳng vào tim cô ta!!
Khi đầu sắc bén của kiếm gỗ đào trong tay tôi sắp chạm đến trái tim cô ta, lông mi cô ta đang run rẩy, đột nhiên mở mắt. Một đôi mắt vô cảm cứ như vậy nhìn chằm chằm vào tôi!
Ánh mắt này khiến tim tôi chấn động, nhưng tôi không do dự chút nào. Lúc này phải gϊếŧ cô ta, nếu không thì chính tôi là người sẽ phải chết. Trong mắt cô ta không hề có chút sợ hãi, thậm chí không thèm nhìn thanh kiếm gỗ đào tôi sắp đâm vào tim cô ta, quả nhiên cô ta không sợ chết.
Nhưng sau khi vô thức liếc nhìn cái trán lộ ra của cô ta, tôi liền cả kinh! Thanh kiếm gỗ đào lập tức dừng lại, chỉ 1 cm nữa thôi, nó sẽ đâm vào tim cô ta.
"Sao không đâm nữa?" Giọng cô ta vô cùng lạnh lùng, chỉ mấy chữ ngắn ngủi đã lộ ra vẻ bình tĩnh. Giống như vấn đề này đối với mà nói, bây giờ không có chút ý nghĩa gì. Tôi hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm vào cô ta, trong nháy mắt tóc gáy sau lưng đều dựng hết cả lên.
Vừa rồi nhìn thoáng qua trán cô ta, tôi nhìn đã thấy một thứ. Thật sự cho dù cô ta bị trọng thương, nhưng với thực lực của tôi vẫn không thể nhìn thấu được. Sở dĩ có thể nhìn ra được, là bởi vì cung mệnh của cô ta đột nhiên tối xuống trong nháy mắt. Nói cách khác, nghĩa là cô ta đặc biệt nguy hiểm!
Nói đến đây chắc mọi người sẽ thấy kì quặc, bởi vì tôi muốn đâm chết cô ta, đương nhiên cô ta sẽ nguy hiểm. Nhưng không, nguy hiểm này không phải đến từ tôi! Bởi vì trong cung mệnh tối đen của cô ta, xuất hiện một đạo thuộc về mệnh khí của người khác, tức là nguy hiểm này đến từ người khác. Đã ở trong động phủ của cô ta, tại sao lại có người khác ngoài tôi có thể mang đến nguy hiểm cho cô ta? Như vậy chỉ có một khả năng duy nhất, chính là cảm giác đầu tiên của tôi khi vừa mới đến nơi này: đây không phải là động phủ hà bá?
Rõ ràng là cảm giác của tôi đúng rồi, đây không phải là động phủ của hà bá! Là động phủ của người khác!! Nhưng tại sao bảng hiệu bên trên kiến trúc này lại nói rằng đây là động phủ thần sông?
Tôi vô thức quay đầu lại, lập tức cảm thấy da đầu tê dại. Bởi vì nào còn cái gì gọi là bảng hiệu, thậm chí kiến trúc phong cách cổ xưa vừa rồi cũng không còn, tất cả giống như đã thay đổi, hoàn toàn trở thành một thứ hôi thối như rác rưởi, hết thảy vừa rồi đều là ảo giác.
Tôi sửng sốt: "Tại sao chỗ này..."
Đây là đâu? Tạo sao cảnh tượng vừa rồi lại xuất hiện? Ai đã làm điều này?
Thần sông không trả lời câu hỏi của tôi, chỉ nhìn chằm chằm vào tôi:
"Thứ năng lực của cậu mà đòi gϊếŧ ta?"
Tôi bất lực, trong tiềm thức tôi đã nghĩ vừa rồi quá thuận lợi, nhưng tôi không phân tích cẩn thận, tôi quá nôn nóng muốn gϊếŧ thần sông, cho nên mới bỏ qua chuyện này.
Tôi cảm thấy nguy hiểm, lập tức quay đầu bỏ chạy, nhưng do dự một chút, lại kéo hà bá lên, đưa cô ta chạy cùng. Hà bá toàn thân vô lực vừa bị tôi kéo liền ngã xuống đất.
Ánh mắt cô ta lạnh lùng:
"Cậu thật sự để ta chết ở nơi này sao? Ta hận nhất chính là nơi đây!"
Tôi không trả lời, chỉ là cảm thấy hơi loạn. Tôi thật sự muốn để cô ta chết ở nơi này, nhưng nếu như cô ta chết rồi, tôi biết đi đâu tìm động phủ của cô ta bây giờ? Tôi nghĩ vậy ngồi xổm xuống bế cô ta lên để chạy.
"Buông ra, đừng đụng vào ta!" Hà bá đã dùng hết sức lực của mình, nắm lấy một vật gì đó, làm tôi không thể ôm cô ta đi.
Lần này tôi tức giận thật sự, muốn kéo tôi chết cùng sao?
Tôi dùng sức kéo cô ta, tay cô ta nắm rất chặt, hai mắt lạnh lùng như sắp bắn ra băng vậy.
Tôi tức giận:
"Được, nói cho tôi biết động phủ của cô ở đâu, nếu không bây giờ nhất định tôi phải động vào cô!"
"Cậu đưa ta đến đây, còn muốn ta nói cho cậu biết?" Thần sông yếu ớt mà giọng nói lại lạnh như băng.
Tôi nghe giọng của cô ta mà sởn hết cả tóc gáy:
"Nếu cô không buông tay, tôi sẽ đi."
Hà bá không nói gì, nhưng một bàn tay dùng hết sức lực túm lấy, ý tứ rõ ràng là có chết cũng không đi theo tôi. Điều này khiến tôi bất lực, vừa rồi quá sơ suất, chẳng những bị người ta lừa đến nơi này, mà còn chọc giận cả hà bá. Tôi cắn răng, dùng sức kéo tay cô ta ra, bỏ chạy. Tôi muốn lập tức rời khỏi nơi này, nhưng bây giờ tôi lại vô cùng muốn biết, tại sông Trường Giang, còn ai dám can đảm chống lại hà bá nhỉ? Cô ta không được tin kính sao? Cô ta không phải đã nói kẻ thù của mình đều chết hết rồi ư?
Tôi không có thời gian nghĩ đến cái này, âm thanh sau lưng càng ngày càng gần, giống như một con quái vật khổng lồ nào đó muốn vồ tới cắn xé tôi. Đột nhiên tôi không chạy được nữa, cả người vấp ngã, tôi tá hỏa:
"Có thôi đi không, tôi..."
Tôi quay đầu lại, toàn thân lập tức đổ mồ hôi lạnh. Bởi vì cánh tay rủ xuống của hà bá rõ ràng bị một cái miệng đầy răng nanh cắn. Đây là rắn tinh, bạch xà tinh! Thật sự còn to hơn cả con người. Kinh ngạc hơn cả là con bạch xà này lại dám cắn cả thần sông? Như vậy là nó nhìn ra hà bá đang bị thương nặng, cho nên muốn thừa cơ gϊếŧ luôn cô ta? Có lẽ là như vậy, tôi làm gì có thời gian mà để ý cái này, con bạch xà này rõ ràng là muốn ăn cả hai chúng tôi
Tôi dùng sức kéo, bạch xà ngoạm giữ chặt cánh tay thần sông, sức lực của nó quá lớn, nếu cứ tiếp tục như vậy thì chúng tôi chết chắc rồi. Mắt hà bá chuyển động, nhìn chằm chằm vào con bạch xà này.
Trong mắt bạch xà đầy sự quỷ quyệt, xem ra tôi đoán không sai, nó cảm giác được hà bá sắp chết, cho nên mới dùng ảo ảnh để dẫn tôi đến đây.
Tôi sốt ruột, tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp. Tôi buông tay, thần sông bị quăng xuống đất. Bạch xà này không nghĩ tới tôi sẽ làm như vậy, hà bá nằm trên mặt đất, hai mắt nhìn chằm chằm vào tôi. Bạch xà thừa cơ muốn nuốt hà bá vào, tôi hít một hơi thật sâu, cầm kiếm gỗ đào đâm thẳng vào đầu nó. Hành động đột ngột này khiến bạch xà không lường trước được, không hề phòng bị nên trúng chiêu. Nó bị đau, liền vung đuôi tới.
Sau khi thấy vậy, tôi liền buông ra, nắm lấy cơ hội bế hà bá đang ngã trên mặt đất bỏ chạy. Thực lực của tôi căn bản không đủ để tiếp tục dây dưa với thứ này.
"Cậu dám quăng ta xuống?" Giọng hà bá ẩn chứa sự lạnh lùng.
Tôi nói tôi còn muốn gϊếŧ cô ta, hà bá nhìn chằm chằm tôi vài giây, tực giận đến trán lập tức đổ mồ hôi lạnh, hai mắt nhắm lại, dường như lại ngất đi.
Bạch xà sau lưng lao tới như cuồng phong, tôi kinh sợ, vội vàng chạy:
"Ông chủ, lái thuyền, lái thuyền mau!!"
Tôi thấy thuyền đánh cá ở đằng xa, có lẽ ông chủ trên đó cũng chấn kinh rồi. Nghe thấy tiếng lái thuyền, tôi vội vàng một tay ôm hà bá, một tay bám lấy lan can leo lên. Lên đến thuyền, tôi đặt hà bá trên boong thuyền, còn mình thì lập tức chạy đến mũi thuyền. Lúc con bạch xà này đến miệng bậc thang thì đột nhiên không đuổi theo nữa mà chỉ nhìn chúng tôi với một đôi mắt xám ngắt âm độc làm tôi sởn cả gai ốc, tại sao nó lại không đuổi theo?
Ở dưới nước, thuyền có lái nhanh thế nào thì cũng không thể nhanh bằng nó mà? Chẳng lẽ nó không thể rời khỏi chỗ này? Tôi không biết nguyên nhân là gì, nhưng ông chủ lái thuyền rất nhanh, chắc là ông ấy thấy con rắn lớn như vậy nên không tránh khỏi bị dọa sợ, ông ta lái thuyền rất lâu rồi mới dừng lại ở một chỗ, run rẩy hỏi tôi bạch xà kia chính là thần sông? Tôi lắc đầu nói không phải. Hà bá hiện tại bị thương ngày càng nặng, xem ra tôi không muốn làm vậy cũng chỉ có thể làm như vậy, trước tiên làm cô ta tỉnh lại, sau đó bảo cô ta trực tiếp chỉ đường.
Thực sự đã vào động phủ, như vậy ai sống ai chết chỉ có thể xem may mắn, nếu không để ông chủ này tiếp tục hỏi, lần sau tôi còn may mắn có thể trốn thoát sao?
Tôi lay lay hà bá, cô ta vẫn không nhúc nhích. Ông chủ hỏi tôi có phải cô ta đã chết rồi không? Tôi lắc đầu nói không phải. Nhưng tình hình hiện tại của cô ta không mấy khả quan, tôi có cảm giác tình huống vừa rồi suýt chút nữa gϊếŧ chết cô ta, không biết cô ta có thể tỉnh lại được hay không, dù sao tôi cũng không có biện pháp gì có thể cứu được cô ta. Nếu như cứu được, lỡ cô ta hồi phục thì làm sao? Đây không phải là tự đào mồ chôn mình sao?
"Tôi nghĩ cô ta sắp chết rồi, phải nhanh chóng đưa tới bệnh viện, nếu không chết người thì vấn đề lớn lắm người anh em ạ." Ông chủ nói với tôi.
Tôi bất đắc dĩ chỉ có thể băng bó vết thương rắn cắn cho cô ta. Sau đó chuẩn bị nghỉ ngơi một chút, muốn nghĩ những biện pháp khác, nhưng ông chủ này lại bưng một bát canh cá tới:
"Cậu nhóc, cậu cho cô ta uống một chút, nếu không cô ta chết thật, sẽ phải ngồi tù đó."
Tôi lắc đầu nói không cần, bảo tôi cho cô ta uống thứ này? Huống chi trên mặt cô ta còn có một tấm mạng đen.
"Cô gái kia chết thì làm sao?" Ông chủ sốt ruột, có lẽ là hà bá không nhúc nhích làm ông ấy nghĩ cô ta đã chết.
Tôi bó tay, do dự một chút rồi bưng bát canh cá này qua. Ngồi xổm xuống, kéo tấm mạng đen trên mặt cô ta ra. Nhưng tôi lập tực bị kinh ngạc, cái mạng che mặt này giống như cố định, bị thi triển pháp thuật lên vậy, không tài nào kéo ra được. Tôi chỉ có thể lật nhẹ tấm mạng từ dưới lên, để lộ ra đôi môi khô nứt nẻ như sa mạc của cô ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.