Đoán Thiên Mệnh

Chương 79

Cửu Phẩm Nhất Cục

30/05/2022

Gặp được “đồng nghiệp” như vậy, thật sự tôi có chút không ngờ đến. Bởi vì lúc trước mẹ nói cho tôi biết, số lượng đoán mệnh sư không thể so sánh với đạo sư và thầy phong thủy, người có thể học xem mệnh thật sự rất ít. Bởi họ phải tinh thông mệnh lý, có mệnh khí trời sinh, và ghi nhớ không thể đối nghịch với trời, mới có thể học xem mệnh. Vài điều kiện này cũng đủ để làm cho rất nhiều người nhụt chí, không muốn học rồi.

Nhưng ít đương nhiên không có nghĩa là không có.

Đối với chuyện gặp phải người cùng “ngành” ở nơi này, hơn nữa họ lại làm quản lý ở đây. Nghĩ kỹ thì cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả. Dù sao đoán mệnh sư có thể nhìn mặt nói chuyện, vận dụng tốt thân phận này, làm nên một cái cửa hàng không phải vấn đề lớn. Dù sao tôi cũng hiểu nếu biết xem mệnh thì có tác dụng đến nhường nào.

Hiện tại mà nói, khách hàng đến đây chỉ cần không phải là người có đạo hạnh cao hơn tôi quá nhiều, tôi đều có thể nhìn ra người nào thành tâm thành ý tới đây làm ăn, người nào có khả năng nhưng còn do dự, người nào tới đây chỉ để đi dạo. Đều có thể nhìn ra đại khái, như vậy thì có thể tập trung vào những khách hàng chắc chắn mua bán thành công, sau đó là có khả năng thành công, cuối cùng là những người vào đây dạo quanh, những người như vậy đương nhiên vẫn phải phục vụ, nhưng sẽ không quá lãng phí thời gian trên người họ. Tóm lại chính là có thể thông qua tướng mạo mà nhìn ra người nào tới đây chi tiền. Cái này chỉ cần nhìn sống mũi người đối diện, cũng chính là vị trí cung tiền tài, tối, tức là đại diện cho việc mất đi tài phú, cái đó chính là tới đây tiêu tiền. Nếu đều tập trung trên người khách hàng đến tiêu tiền, vậy thì cửa hàng này sao có thể không phát tài chứ.

Tôi nhỏ giọng nói, Tiểu Phượng Hoàng có chút kinh ngạc:

"Thảo nào em thấy anh ấy nói chuyện qua bộ đàm không ngừng. Đây là đang nói với nhân viên trong cửa hàng người nào cần chú trọng tiếp đãi hả?"

Tôi gật đầu, người quản lý này thật sự làm giống như tôi nghĩ, anh ta không ngừng nhìn những người ra vào, phân tích thông qua tướng mạo, sau đó bảo nhân viên chú trọng tiếp đãi. Đây là một người thông minh.

Tuy nhiên vì đạo hạnh của tôi cao hơn anh ta nên anh ta không nhìn được gì từ tôi, tuy nhiên tôi nhìn anh ta thì vô cùng dễ dàng.

Đầu tiên, cung mệnh của anh ta có chút đứt gãy cho thấy cả đời anh ta trên con đường xem mệnh này không có cơ hội thăng tiến, cho nên đã dứt khoát tìm một công việc quản lý. Tiếp theo, cung tiền tài của anh ta tương đối sáng sủa, nghĩa là công việc này có thể mang đến cho anh ta một khoản thu nhập không tồi, thậm chí có thể nói là rất tốt. Lựa chọn này của anh ta không sai.

Về phần đan dược mà tôi quan tâm, đúng là tôi có thể nhìn ra một chút trong cung mệnh của anh ta. Trong cung mệnh của anh ta có một đạo khí thuộc về mệnh khí của người khác. Mệnh khí này hơi tối, như thể nước sông chảy đến nơi khác, nối thẳng đến cung tiền tài của anh ta như thể có người tặng anh ta thứ gì đó… không, hẳn là ông chủ này mua một vật, lại để trong cửa hàng để kiếm tiền, kết nối với cung tiền tài của anh ta, nói cách khác vật này là ông chủ muốn thưởng cho anh ta.

Nhưng thứ đồ vật mua lại này, theo lời Tiểu Phượng mới vừa nói thì tám chín phần chính là liều đan dược tôi cần để nâng cao đạo hạnh. Nếu không thì sẽ không trùng hợp xuất hiện loại tướng mạo này.

Tuy nhiên, trên cung mệnh của anh ta, ứng với mệnh khí ông chủ của anh ta có chút ám sắc, nói rõ ông chủ của anh ta có khả năng sẽ gặp phải một chút phiền toái.

Khi tôi đang phân tích, người quản lý này rốt cuộc cũng chú ý tới tôi. Sắc mặt anh ta lập tức biến đổi, hẳn là theo bản năng muốn nhìn tướng mạo của tôi, nhưng phát hiện không thể nhìn thấu được, cho nên mới xuất hiện vẻ mặt thế này.

Có người tới đây muốn tiếp đón tôi, vị quản lý này nhìn tôi thật lâu, lập tức đi tới, nói rằng sẽ tự mình tiếp đón. Anh ta nhìn tôi rồi liếc mắt ra đằng sau thấy Tiểu Phượng Hoàng, liền lộ ra vẻ vô cùng kinh ngạc. Dù sao bộ dáng Tiểu Phượng biến thành quá xinh đẹp đáng yêu, đây không phải một cô gái nhỏ có thể dễ gặp.

Tiểu Phượng Hoàng mình trốn sau lưng tôi, đầu càng cúi xuống.

"Xin chào, cho hỏi..." Vị quản lý này khách khí, không nhìn Tiểu Phượng Hoàng nữa.

Nếu như anh ta tới đây để tự mình tiếp đón tôi, đương nhiên tôi cũng không muốn lòng vòng quanh co. Tôi nói thẳng:

"Tôi tới đây để mua một viên đan dược."

"Đan dược?"

Quản lý cũng không quá ngạc nhiên. Dù sao anh ta không xem được ra từ mặt tôi, nhưng anh ta sẽ biết tôi dùng đan dược để làm gì.

Tôi gật đầu: "Đúng vậy. Chính là viên đan dược mà gần đây nhất anh nhận được."

Vị quản lý này nghe xong lời tôi nói, lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, nhìn tôi một cái:



"Quả nhiên Trường Giang sóng sau đè sóng trước*, mời vào trong!"

*Thành ngữ TQ, ám chỉ người mới, việc mới tốt hơn, có kĩ năng hơn người cũ việc cũ.

Anh ta bắt đầu dẫn đường. Tôi thở phào, kéo Tiểu Phượng đi theo. Con bé nhỏ giọng nói:

"Anh ấy khen anh nha."

Tôi quay đầu nhìn con bé, nó lại nói tiếp: "Đừng có mà kiêu ngạo."

Tôi kiêu ngạo cái gì chứ? Thực lực của tôi bây giờ, ở trước mặt thần sông đang khôi phục thực lực kia thì 1 đòn cũng không chịu nổi. Nếu không thì tôi cũng sẽ không chạy tới nơi xa xôi này tìm cách.

Tôi nói vậy, con bé lắc đầu: "Anh đã rất lợi hại rồi, thật đấy.

Tôi không nói gì, đi theo người quản lý này vào trong phòng khách quý. Anh ta rót cho chúng tôi hai chén trà.

Tôi uống một ngụm, Tiểu Phượng Hoàng không nhúc nhích.

Tôi hỏi viên đan dược này giá bao nhiêu? Để xem tôi có đủ tiền hay không, nếu không đủ thì tôi phải nghĩ cách. Đi bán hàng vỉa hè cũng được, dù sao nhất định phải mua được viên đan dược này!

Anh ta mỉm cười:

"Tôi là Trương Nhẫn, xin hỏi xưng hô như thế nào?"

"Tôi là Lý Dịch."

"Lý tiên sinh tuổi còn trẻ, lại là đoán mệnh sư cấp hai, tôi vô cùng hâm mộ. Chắc hẳn cậu nhìn ra một chút gì đó từ trên tướng mạo của tôi?" Anh ta nói.

Tôi gật đầu, cũng không giấu diếm mà nói thẳng. Anh ta nhìn tôi thêm vài lần:

"Quả nhiên lợi hại hơn rất nhiều so với đoán mệnh sư cấp hai bình thường. Mới vừa rồi cậu nhắc đến sếp của tôi, còn có thể nhìn ra điều gì không?"

Anh ta nói như vậy, tôi tiếp tục nhìn tướng mạo của anh ta. Sau vài phút, tôi kinh ngạc. Anh ta nhập một ngụm trà, hỏi:

"Thế nào?"

"Ông chủ của anh gặp chuyện phiền toái, nhưng anh không giải quyết được, muốn tôi giúp ông ta giải quyết sao?" Sau khi do dự, tôi nói thẳng.

Tôi đến đây là để mua đan dược, cũng không muốn phiền phức, bởi vì không có thời gian để tôi lãng phí. Hà bá có khả năng sẽ đến tìm tôi, việc chính của tôi chắc chắn là nâng đạo hạnh của mình lên.

"Đúng, ý của tôi chính là như vậy." Anh ta cũng không phủ nhận.

Điều này làm tôi hơi do dự. Tôi nói thẳng là không muốn làm vậy, bán đan dược cho tôi là được rồi.

Trương Nhẫn này lại nói:



"Lý tiên sinh không cần băn khoăn, chuyện của sếp tôi rất đơn giản. Vào ngày mai, cậu đi cùng ông ấy, chỉ điểm cho ông ấy một chút là được rồi. Tôi thay sếp chúng tôi làm chủ, đan dược có thể làm thù lao trả cho cậu."

Tôi ngạc nhiên:

"Có chuyện gì vậy? Chỉ điểm điều gì?"

"Lý tiên sinh chỉ cần đáp ứng, ngày mai tôi sẽ nói cho cậu biết, rất đơn giản." Anh ta nói.

Tôi do dự một chút, bắt đầu suy nghĩ. Chỉ là vài lời nói ngày mai, vậy tôi có thể thử xem, dù sao cũng cảm giác tôi lãi chứ không lỗ.

Tôi nhìn Tiểu Phượng, con bé nói:

"Anh tự cân nhắc đi, em nghe anh."

Tôi gật đầu.

Trương Nhẫn này nói tiếp:

"Viên đan dược kia lấy được không dễ, ông chủ của chúng tôi vốn muốn bán cho những người khác với giá cao, khả năng có thể vượt qua trăm vạn..."

Tôi cả kinh, trăm vạn?? Như vậy việc chỉ điểm ngày mai mà anh ta nói cũng không phải là đơn giản đâu!

"Chỉ cần Lý tiên sinh đồng ý, bây giờ tôi có thể đưa đan dược cho cậu." Trương Nhẫn tiếp tục nói.

Điều này khiến tôi động lòng, bây giờ đưa luôn, sau khi tôi trở về thì ăn hết, có phải khả năng sẽ đột phá đến cấp ba không?

Tôi do dự một chút rồi gật đầu:

"Được!"

"Người trẻ tuổi đúng là thẳng thắn!" Anh ta mỉm cười, bảo tôi chờ một lát, anh ta đi lấy đan dược tới đây. Tôi gật đầu, anh ta đi ra ngoài.

Tôi hỏi Tiểu Phượng Hoàng thấy thế nào?

Con bé nói: "Cũng đươkc, chỉ điểm một chút có thể kiếm lời nhiều như vậy, tại sao lại không làm chứ?"

Tôi do dự nói, khả năng không phải đơn giản như vậy. Dù sao anh ta nói trăm vạn chắc chắn là nói quá, nhưng đan dược giá 50-60 vạn có lẽ cũng không phải là hiếm. Cho nên chuyện này có sức hấp dẫn lớn với tôi, nói thế nào nhỉ, dù sao so với chuyện của Trần Hâm, kiếm tiền quả thật dễ dàng hơn nhiều.

Tôi nói vậy, Tiểu Phượng nghiêm túc nói:

"Yên tâm, nếu có gì nguy hiểm, em sẽ lập tức mang anh bay đi, đưa anh chạy trốn."

"Em có thể mang anh bay lên? Em nhỏ, lại còn mập như vậy." Tôi vô thức tỏ vẻ hoài nghi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đoán Thiên Mệnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook