Chương 89
Cửu Phẩm Nhất Cục
30/05/2022
Tôi nói vậy, thần sông thoáng trầm mặc một chút. Cô ta nhìn chằm chằm vào bóng người sau màn mưa, nói với tôi:
"Có lẽ người quen của ta ở bên trong, nhưng ta không muốn gặp."
Tôi hiểu ý của cô ta, chắc hà bá và người quen này của cô ta có quen biết, nhưng mối quan hệ không tốt lắm, cho nên không muốn gặp. Nhưng người này lại có thể khiến cho hà bá ra tay, rốt cuộc tại sao lại làm như vậy?
Tôi thấy ánh mắt của thần sông càng ngày càng lạnh lùng, do dự một chút rồi nói:
"Nhịn một chút, trước tiên đừng động thủ."
"Vì sao?" Hà bá chau mày, tuy nhiên khí tức trên người vẫn hạ xuống.
Tôi nói ra cảm giác trong lòng mình, người này đang ôm cây đợi thỏ, đợi hà bá đến, nhưng lại cố ý chọc giận cô ta, chắc chắn không phải chuyện tốt, không cẩn thận là trúng kế của người ta.
"Ta biết rồi." Hà bá nói.
Cô ta cũng nghi ngờ, nhưng cô ta tin tưởng thực lực của mình, cho nên mới trực tiếp muốn ra tay. Có thể nói, người có đạo hạnh càng cao, phương pháp làm việc càng đơn giản. Đương nhiên tôi thì vẫn chưa đạt tới cảnh giới này…
Tôi nghĩ ngợi một chút rồi tiếp tục nói:
"Hay là tôi tính cho cô một quẻ chính nhi bát kinh?"
"Không cần, ta còn có chuyện khác, giải quyết xong thì lập tức xuống núi."
Khí tức bên ngoài cơ thể thần sông lần nữa nổi lên. Bảo sao cô ta không quản ngày đêm muốn lên núi, chắc là muốn mau chóng xong việc để xuống núi giải quyết sự tình. Chẳng lẽ con rồng kia thật sự không nói sai, thần sông cũng không sống được bao lâu??
Tôi ngăn cô ta lại:
"Thần sông, cô đợi một chút, mẹ tôi bảo tôi tới đây để giúp cô, cô nên nghe ý kiến của tôi một chút."
Dù sao thì cô ta cũng đã tha cho tôi một mạng, nói thế nào thì ba tháng tới tôi vẫn phải cố gắng hết sức giúp cô ta, đây là thỏa thuận, tôi phải tận lực.
"Ta không nghe." Hà bá lắc đầu.
Tôi im lặng, tôi nói thì cô ta không nghe, vậy để tôi tới đây làm cái gì?
"Ta ghét nghe lời người khác." Hà bá nói.
Thế này thì còn trao đổi, giao tiếp kiểu gì? Chắc là do cô ta độc lai độc vãng đã quen, nói theo kiểu thẳng hơn thì là do cô ta ghét bỏ đạo hạnh của tôi hiện tại quá thấp, không giúp được cho cô ta.
Tôi thật bất lực, hai mắt nhìn chằm chằm vào bóng người phía sau màn mưa một lúc, trong đầu đột nhiên nảy ra một ý nghĩ. Tôi nói:
"Nếu như tôi chứng minh được cô trực tiếp ra tay như vậy thì sẽ mắc bẫy, vậy thì trong 3 tháng tới cô phải nghe ý kiến của tôi, có được không?"
Tôi cũng không muốn, nhưng thực lực của tôi buộc tôi phải trông cậy vào cô ta, để cô ta dẫn tôi bình an xuống núi. Nếu cô ta xảy ra chuyện, hậu quả của tôi có thể đoán được. Dù nói thế nào thì chúng tôi hiện cũng là người cùng hội cùng thuyền.
Hà bá nhướn mày, cô ta đang suy nghĩ. Điều này làm tôi thở phào 1 hơi. Tính cách cô ta một khi nói là sẽ làm, cho nên cô ta đang cẩn thận cân nhắc chuyện này.
"Được, cậu chứng minh như thế nào?" Sau vài giây, hà bá nói.
"Trước tiên cô làm tạnh mưa đi." Tôi nói.
"Cậu đang sai bảo ta làm việc?" Hà bá liếc tôi một cái.
Tôi sai bảo cô ta làm việc làm cái gì? Tôi cạn lời.
"Làm phiền thần sông, có thể làm mưa tạnh một chút được không?"
Hà bá sững lại, rồi nói:
"Về sau hãy dùng ngữ khí này nói chuyện với ta."
Tôi không thè, để ý đến cô ta.
Cũng không biết thần sông làm như thế nào, trời đang mưa to như trút nước rõ ràng đột chậm rãi ngừng lại. Vốn chỗ này sương mù mờ mịt, bị mưa cọ rửa như vậy, cho nên rõ ràng hơn rất nhiều.
Toàn thân tôi lạnh như băng, âm thầm điều độ khí làm cơ thể ấm áp lên một chút. Nếu không cứ như vậy mà xuống núi, tôi sẽ chống đỡ không được bao lâu.
Trận mưa này ngừng lại, tôi lập tức kinh ngạc, bởi vì sau cơn mưa có thể nhìn thấy bóng người trước mặt, lại là một người đàn ông phong độ nhẹ nhàng, khoảng hơn ba mươi tuổi, mày kiếm mắt sáng, trên mặt có nụ cười nhàn nhạt. Đây là người đứng sau lũ người giấy? Tôi cứ cho rằng người này quanh năm tiếp xúc với thi thể, sẽ vô cùng xấu xí, không nghĩ tới lại có bộ dáng như thế, xem như tôi được mở rộng tầm mắt rồi.
"Cậu làm thế nào mà phát hiện ra?"
Khi tôi còn đang kinh ngạc, hà bá quay đầu nhìn tôi hỏi, tôi phát hiện ra cái gì cơ?
"Đây là đồ giả, là người giấy! Người này thủ đoạn cao minh, cao minh đến nỗi vừa rồi ta cũng không hề phát hiện, làm thế nào mà cậu phát hiện ra?" Hà bá thấy tôi không trả lời, cứ tiếp tục hỏi, giọng điệu có chút kinh ngạc.
Tôi lắc đầu nói tôi không nhìn ra, là nói thật, nhưng đồng thời cũng giật mình, người này lại là đồ giả? Người giấy có thể làm được giống như thật thế này ư? Làm kiểu gì vậy?
Ánh mắt thần sông sửng sốt, lần nữa liếc nhìn tôi:
"Đoán bậy đoán bạ."
Cái này thật đúng là đoán bậy đoán bạ. Tôi chỉ là cảm thấy không đúng, căn bản không nghĩ tới người này là người giấy.
Nói xong, cô ta chỉ tay về phía người này. Một cảnh tượng kỳ quái xuất hiện, trên đầu ngón tay cô ta đột nhiên xuất hiện một giọt nước, nhưng lại giống như một viên đạn bắn ra, trực tiếp bắn trúng mi tâm người giấy này, ngay lập tức có một dòng hắc khí sền sệt chảy ra. Thứ này giống như kịch độc vậy. Người này đang cười, nụ cười mị hoặc người khác, cả người hắn lập tức bị hắc khí bao phủ với tốc độ kinh người. Nếu giờ có người ở xung quanh thì chắc chắn là không cách nào tránh thoát được!
Tôi kinh sợ, nếu như vừa rồi hà bá trực tiếp công kích, vậy thì không phải tám chín phần trúng kế rồi sao?!
Tôi lén lút nhìn hà bá, trong mắt cô ta toàn là thờ ơ, lạnh nhạt. Xem ra tôi suy nghĩ nhiều rồi… Cô ta là một thần sông đó, dù cho thật sự vừa rồi trúng chiêu cũng có thể tùy cơ ứng biến hóa giải. Bởi vì sau khi cô ta thấy cảnh tượng như vậy cũng không xuất hiện một chút sắc mặt khác lạ nào, trong mắt cũng toàn là sự lạnh lẽo. Bảo sao cô ta không nghe ý kiến của tôi, thật sự là cô ta có bản lĩnh này.
Sau khi hắc khí tan biến, tại chỗ chỉ còn lại một đống tài liệu giấy đã đen sì. Nếu như vừa rồi tôi trúng chiêu thì chắc tôi chết lâu rồi.
Tôi hít một hơi thật sâu, quả nhiên người này đã chuẩn bị xong rồi. Tôi nghĩ trực tiếp tiến thẳng vào là được, có lẽ người này đang ở bên trong, nếu không thì âm thanh của hắn vừa rồi từ đâu tới??
Chỉ là đây là người quen của hà bá? Tôi do dự một chút nhìn hà bá, cô ta nói tiếp tục hai chữ, ý là bảo tôi tiếp tục cho ý kiến.
“Cô nói 1 chữ đi.”.Tôi nói.
"Không nói." Hà bá lắc đầu.
Tôi trầm mặc một chút, cẩn thận ngẫm nghĩ. Nghĩ tới cô ta nói chữ thứ nhất "不-Không". Quả nhiên tôi vừa mới nghĩ thôi mà hà bá nheo mắt nhìn tôi chằm chằm:
"Cậu lại tính toán ta?"
Tôi bất lực không nói gì. Cũng may hà bá biết nặng biết nhẹ, hơn nữa lý trí không kháng cự quá nhiều, để tôi miễn cưỡng tính ra một chút.
Khi tôi đang cẩn thận suy nghĩ, một âm thanh nhàn nhạt từ bên trong truyền ra:
"Đùa với cô chút thôi đừng để ý, tiến vào gặp nhau đi!"
Trong mắt hà bá xuất hiện sát ý, cô ta nhìn chằm chằm vào căn phòng này.
Sau khi trầm mặc, tôi nói:
"Có thể đi vào, tuy nhiên phải cẩn thận một chút."
“Đừng nói nhảm." Hà bá nói.
Tôi xấu hổ nói tiếp:
"Thần kinh của cô không buông lỏng, tôi không tính được quá nhiều. Nhưng người này và người quen của cô giống như có giao dịch, cho nên hôm nay cô gϊếŧ hắn, khả năng có chút khó khăn."
"Cho nên?"
Hà bá quay đầu lại nhìn tôi, tôi bất lực, người này đạo hạnh quá cao, dính đến cô ta, căn bản tính toán của tôi không là gì, chỉ có thể miễn cưỡng xem được một chút.
Tôi ghé vào bên tai coo ta nói:
"Như này, cô và hắn ta đánh cược đi."
"Đánh cược cái gì?"
Hà bá hỏi tôi. Tôi muốn không cho người này nghe được nên nhỏ giọng nói qua một chút. Sau khi nghe xong, vẻ mặt hà bá khẽ biến sắc:
"Không phải cậu đoán bừa chứ?"
Tôi lắc đầu, rồi lại gật đầu
"Là sao?"
Tôi nhỏ giọng nói đạo hạnh quá thấp, hơn phân nửa đều là suy đoán không có căn cứ. Đây cũng là do không có cách nào khác, nếu như hiện tôi là đoán mệnh sư cấp 6, như vậy đoán tính tự không có vấn đề gì lớn. Nhưng đáng tiếc, tôi không phải nên chủ yếu chỉ có thể dùng suy đoán.
"Suy đoán không có căn cứ mà cậu bảo ta nghe lời cậu?" Hà bá hỏi lại. Tôi bất đắc dĩ nói làm phiền cô ta làm như lời tôi nói.
Tôi muốn đoạt lại nữ thi kia, cùng cô ấy báo thù. Phương pháp này là trực tiếp nhất, cũng an toàn một chút.
Hà bá không nói gì, đi vào bên trong. Đương nhiên tôi cẩn thận đi theo phía sau. Sau khi đi qua, tôi cảm thấy mặt đất bốc lên hơi lạnh. Tôi nghĩ những thi thể người này bắt được, có lẽ đều ở bên dưới. Số lượng áng chừng không thể đoán được, có thể đã đạt tới một con số kinh khủng nào đó.
Quả nhiên sau khi đi vào, dưới khung cảnh u ám, có thể nhìn thấy một người đang ngồi, giống y như đúc người ngoài cửa vừa nãy. Vẻ mặt hắn ta rất kỳ quái, đầu tiên nhìn hà bá, sau đó nhìn tôi, cuối cùng ánh mắt hoàn toàn tập trung vào tôi.
"Không tệ, có chút bóng dáng của Phượng Sở Lan." Hắn ta nói, ngữ khí lạnh nhạt.
Tôi không nói gì, mẹ tôi là phượng hoàng, hắn làm sao có thể không biết được. Nhưng tôi lại cảm thấy có chút kỳ lạ, hắn ta không phải là còn thân phận nào khác nữa chứ? Sau khi nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh của hắn, trong đầu liền hiện lên một ý tưởng kỳ quái. Lúc bản thân còn đang nghi hoặc, đột nhiên tôi nhìn thấy một người, tôi lập tức ngẩn người. Đây là người quen của hà bá, mà tôi rõ ràng cũng quen biết....
"Có lẽ người quen của ta ở bên trong, nhưng ta không muốn gặp."
Tôi hiểu ý của cô ta, chắc hà bá và người quen này của cô ta có quen biết, nhưng mối quan hệ không tốt lắm, cho nên không muốn gặp. Nhưng người này lại có thể khiến cho hà bá ra tay, rốt cuộc tại sao lại làm như vậy?
Tôi thấy ánh mắt của thần sông càng ngày càng lạnh lùng, do dự một chút rồi nói:
"Nhịn một chút, trước tiên đừng động thủ."
"Vì sao?" Hà bá chau mày, tuy nhiên khí tức trên người vẫn hạ xuống.
Tôi nói ra cảm giác trong lòng mình, người này đang ôm cây đợi thỏ, đợi hà bá đến, nhưng lại cố ý chọc giận cô ta, chắc chắn không phải chuyện tốt, không cẩn thận là trúng kế của người ta.
"Ta biết rồi." Hà bá nói.
Cô ta cũng nghi ngờ, nhưng cô ta tin tưởng thực lực của mình, cho nên mới trực tiếp muốn ra tay. Có thể nói, người có đạo hạnh càng cao, phương pháp làm việc càng đơn giản. Đương nhiên tôi thì vẫn chưa đạt tới cảnh giới này…
Tôi nghĩ ngợi một chút rồi tiếp tục nói:
"Hay là tôi tính cho cô một quẻ chính nhi bát kinh?"
"Không cần, ta còn có chuyện khác, giải quyết xong thì lập tức xuống núi."
Khí tức bên ngoài cơ thể thần sông lần nữa nổi lên. Bảo sao cô ta không quản ngày đêm muốn lên núi, chắc là muốn mau chóng xong việc để xuống núi giải quyết sự tình. Chẳng lẽ con rồng kia thật sự không nói sai, thần sông cũng không sống được bao lâu??
Tôi ngăn cô ta lại:
"Thần sông, cô đợi một chút, mẹ tôi bảo tôi tới đây để giúp cô, cô nên nghe ý kiến của tôi một chút."
Dù sao thì cô ta cũng đã tha cho tôi một mạng, nói thế nào thì ba tháng tới tôi vẫn phải cố gắng hết sức giúp cô ta, đây là thỏa thuận, tôi phải tận lực.
"Ta không nghe." Hà bá lắc đầu.
Tôi im lặng, tôi nói thì cô ta không nghe, vậy để tôi tới đây làm cái gì?
"Ta ghét nghe lời người khác." Hà bá nói.
Thế này thì còn trao đổi, giao tiếp kiểu gì? Chắc là do cô ta độc lai độc vãng đã quen, nói theo kiểu thẳng hơn thì là do cô ta ghét bỏ đạo hạnh của tôi hiện tại quá thấp, không giúp được cho cô ta.
Tôi thật bất lực, hai mắt nhìn chằm chằm vào bóng người phía sau màn mưa một lúc, trong đầu đột nhiên nảy ra một ý nghĩ. Tôi nói:
"Nếu như tôi chứng minh được cô trực tiếp ra tay như vậy thì sẽ mắc bẫy, vậy thì trong 3 tháng tới cô phải nghe ý kiến của tôi, có được không?"
Tôi cũng không muốn, nhưng thực lực của tôi buộc tôi phải trông cậy vào cô ta, để cô ta dẫn tôi bình an xuống núi. Nếu cô ta xảy ra chuyện, hậu quả của tôi có thể đoán được. Dù nói thế nào thì chúng tôi hiện cũng là người cùng hội cùng thuyền.
Hà bá nhướn mày, cô ta đang suy nghĩ. Điều này làm tôi thở phào 1 hơi. Tính cách cô ta một khi nói là sẽ làm, cho nên cô ta đang cẩn thận cân nhắc chuyện này.
"Được, cậu chứng minh như thế nào?" Sau vài giây, hà bá nói.
"Trước tiên cô làm tạnh mưa đi." Tôi nói.
"Cậu đang sai bảo ta làm việc?" Hà bá liếc tôi một cái.
Tôi sai bảo cô ta làm việc làm cái gì? Tôi cạn lời.
"Làm phiền thần sông, có thể làm mưa tạnh một chút được không?"
Hà bá sững lại, rồi nói:
"Về sau hãy dùng ngữ khí này nói chuyện với ta."
Tôi không thè, để ý đến cô ta.
Cũng không biết thần sông làm như thế nào, trời đang mưa to như trút nước rõ ràng đột chậm rãi ngừng lại. Vốn chỗ này sương mù mờ mịt, bị mưa cọ rửa như vậy, cho nên rõ ràng hơn rất nhiều.
Toàn thân tôi lạnh như băng, âm thầm điều độ khí làm cơ thể ấm áp lên một chút. Nếu không cứ như vậy mà xuống núi, tôi sẽ chống đỡ không được bao lâu.
Trận mưa này ngừng lại, tôi lập tức kinh ngạc, bởi vì sau cơn mưa có thể nhìn thấy bóng người trước mặt, lại là một người đàn ông phong độ nhẹ nhàng, khoảng hơn ba mươi tuổi, mày kiếm mắt sáng, trên mặt có nụ cười nhàn nhạt. Đây là người đứng sau lũ người giấy? Tôi cứ cho rằng người này quanh năm tiếp xúc với thi thể, sẽ vô cùng xấu xí, không nghĩ tới lại có bộ dáng như thế, xem như tôi được mở rộng tầm mắt rồi.
"Cậu làm thế nào mà phát hiện ra?"
Khi tôi còn đang kinh ngạc, hà bá quay đầu nhìn tôi hỏi, tôi phát hiện ra cái gì cơ?
"Đây là đồ giả, là người giấy! Người này thủ đoạn cao minh, cao minh đến nỗi vừa rồi ta cũng không hề phát hiện, làm thế nào mà cậu phát hiện ra?" Hà bá thấy tôi không trả lời, cứ tiếp tục hỏi, giọng điệu có chút kinh ngạc.
Tôi lắc đầu nói tôi không nhìn ra, là nói thật, nhưng đồng thời cũng giật mình, người này lại là đồ giả? Người giấy có thể làm được giống như thật thế này ư? Làm kiểu gì vậy?
Ánh mắt thần sông sửng sốt, lần nữa liếc nhìn tôi:
"Đoán bậy đoán bạ."
Cái này thật đúng là đoán bậy đoán bạ. Tôi chỉ là cảm thấy không đúng, căn bản không nghĩ tới người này là người giấy.
Nói xong, cô ta chỉ tay về phía người này. Một cảnh tượng kỳ quái xuất hiện, trên đầu ngón tay cô ta đột nhiên xuất hiện một giọt nước, nhưng lại giống như một viên đạn bắn ra, trực tiếp bắn trúng mi tâm người giấy này, ngay lập tức có một dòng hắc khí sền sệt chảy ra. Thứ này giống như kịch độc vậy. Người này đang cười, nụ cười mị hoặc người khác, cả người hắn lập tức bị hắc khí bao phủ với tốc độ kinh người. Nếu giờ có người ở xung quanh thì chắc chắn là không cách nào tránh thoát được!
Tôi kinh sợ, nếu như vừa rồi hà bá trực tiếp công kích, vậy thì không phải tám chín phần trúng kế rồi sao?!
Tôi lén lút nhìn hà bá, trong mắt cô ta toàn là thờ ơ, lạnh nhạt. Xem ra tôi suy nghĩ nhiều rồi… Cô ta là một thần sông đó, dù cho thật sự vừa rồi trúng chiêu cũng có thể tùy cơ ứng biến hóa giải. Bởi vì sau khi cô ta thấy cảnh tượng như vậy cũng không xuất hiện một chút sắc mặt khác lạ nào, trong mắt cũng toàn là sự lạnh lẽo. Bảo sao cô ta không nghe ý kiến của tôi, thật sự là cô ta có bản lĩnh này.
Sau khi hắc khí tan biến, tại chỗ chỉ còn lại một đống tài liệu giấy đã đen sì. Nếu như vừa rồi tôi trúng chiêu thì chắc tôi chết lâu rồi.
Tôi hít một hơi thật sâu, quả nhiên người này đã chuẩn bị xong rồi. Tôi nghĩ trực tiếp tiến thẳng vào là được, có lẽ người này đang ở bên trong, nếu không thì âm thanh của hắn vừa rồi từ đâu tới??
Chỉ là đây là người quen của hà bá? Tôi do dự một chút nhìn hà bá, cô ta nói tiếp tục hai chữ, ý là bảo tôi tiếp tục cho ý kiến.
“Cô nói 1 chữ đi.”.Tôi nói.
"Không nói." Hà bá lắc đầu.
Tôi trầm mặc một chút, cẩn thận ngẫm nghĩ. Nghĩ tới cô ta nói chữ thứ nhất "不-Không". Quả nhiên tôi vừa mới nghĩ thôi mà hà bá nheo mắt nhìn tôi chằm chằm:
"Cậu lại tính toán ta?"
Tôi bất lực không nói gì. Cũng may hà bá biết nặng biết nhẹ, hơn nữa lý trí không kháng cự quá nhiều, để tôi miễn cưỡng tính ra một chút.
Khi tôi đang cẩn thận suy nghĩ, một âm thanh nhàn nhạt từ bên trong truyền ra:
"Đùa với cô chút thôi đừng để ý, tiến vào gặp nhau đi!"
Trong mắt hà bá xuất hiện sát ý, cô ta nhìn chằm chằm vào căn phòng này.
Sau khi trầm mặc, tôi nói:
"Có thể đi vào, tuy nhiên phải cẩn thận một chút."
“Đừng nói nhảm." Hà bá nói.
Tôi xấu hổ nói tiếp:
"Thần kinh của cô không buông lỏng, tôi không tính được quá nhiều. Nhưng người này và người quen của cô giống như có giao dịch, cho nên hôm nay cô gϊếŧ hắn, khả năng có chút khó khăn."
"Cho nên?"
Hà bá quay đầu lại nhìn tôi, tôi bất lực, người này đạo hạnh quá cao, dính đến cô ta, căn bản tính toán của tôi không là gì, chỉ có thể miễn cưỡng xem được một chút.
Tôi ghé vào bên tai coo ta nói:
"Như này, cô và hắn ta đánh cược đi."
"Đánh cược cái gì?"
Hà bá hỏi tôi. Tôi muốn không cho người này nghe được nên nhỏ giọng nói qua một chút. Sau khi nghe xong, vẻ mặt hà bá khẽ biến sắc:
"Không phải cậu đoán bừa chứ?"
Tôi lắc đầu, rồi lại gật đầu
"Là sao?"
Tôi nhỏ giọng nói đạo hạnh quá thấp, hơn phân nửa đều là suy đoán không có căn cứ. Đây cũng là do không có cách nào khác, nếu như hiện tôi là đoán mệnh sư cấp 6, như vậy đoán tính tự không có vấn đề gì lớn. Nhưng đáng tiếc, tôi không phải nên chủ yếu chỉ có thể dùng suy đoán.
"Suy đoán không có căn cứ mà cậu bảo ta nghe lời cậu?" Hà bá hỏi lại. Tôi bất đắc dĩ nói làm phiền cô ta làm như lời tôi nói.
Tôi muốn đoạt lại nữ thi kia, cùng cô ấy báo thù. Phương pháp này là trực tiếp nhất, cũng an toàn một chút.
Hà bá không nói gì, đi vào bên trong. Đương nhiên tôi cẩn thận đi theo phía sau. Sau khi đi qua, tôi cảm thấy mặt đất bốc lên hơi lạnh. Tôi nghĩ những thi thể người này bắt được, có lẽ đều ở bên dưới. Số lượng áng chừng không thể đoán được, có thể đã đạt tới một con số kinh khủng nào đó.
Quả nhiên sau khi đi vào, dưới khung cảnh u ám, có thể nhìn thấy một người đang ngồi, giống y như đúc người ngoài cửa vừa nãy. Vẻ mặt hắn ta rất kỳ quái, đầu tiên nhìn hà bá, sau đó nhìn tôi, cuối cùng ánh mắt hoàn toàn tập trung vào tôi.
"Không tệ, có chút bóng dáng của Phượng Sở Lan." Hắn ta nói, ngữ khí lạnh nhạt.
Tôi không nói gì, mẹ tôi là phượng hoàng, hắn làm sao có thể không biết được. Nhưng tôi lại cảm thấy có chút kỳ lạ, hắn ta không phải là còn thân phận nào khác nữa chứ? Sau khi nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh của hắn, trong đầu liền hiện lên một ý tưởng kỳ quái. Lúc bản thân còn đang nghi hoặc, đột nhiên tôi nhìn thấy một người, tôi lập tức ngẩn người. Đây là người quen của hà bá, mà tôi rõ ràng cũng quen biết....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.