Chương 9: Chương 15-16
Cửu Phẩm Nhất Cục
17/02/2022
Sau khi nhìn thấy con thỏ trắng này từ khe cửa, đột nhiên tôi nhớ tới lời nói của Dương Siêu lúc trước, ông ta nói mẹ tôi có thể là một con thỏ tinh. Chi trái của con thỏ ngoài cửa buông thõng xuống, có vẻ như bị gãy. Điều này có liên quan tới tình trạng cánh tay bị gãy của mẹ tôi không? Chẳng lẽ người đang gõ cửa bây giờ chính là người mẹ đã nuôi nấng tôi suốt hơn 10 năm? Mẹ tôi thật sự là thỏ tinh sao? Nếu như là thế thật thì tôi cũng không phải sợ, bởi vì hơn mười mấy năm qua, bà ấy tuy mỗi ngày đều yên lặng không nói chuyện nhưng bà ấy đối xử với tôi rất tốt, điều này tôi luôn biết rõ. Cho dù mẹ tôi là người như thế nào, tôi cũng không thể quên công ơn dưỡng dục của bà ấy.
Chỉ là tôi hơi thắc mắc, tại sao lần này bà ấy lại khôi phục nguyên hình, tại sao lại không duy trì được hình người? Tôi không kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng mở cửa. Thật sự đây là lần đầu tiên tôi thấy ngạc nhiên như vậy, con thỏ trắng này rất thông minh, không biết trải qua bao nhiêu năm mới tu luyện thành? Rốt cuộc thì mẹ tôi và người phụ nữ nhìn thấy xác chết kia ai là người có đạo hạnh cao hơn?
Con thỏ trắng đi vào, trên người có vết thương như vừa đánh nhau với ai đó. Tôi xác nhận nó là mẹ và gọi một tiếng, nhưng con thỏ này không trả lời, như đang choáng váng vậy, vì từ lúc vào nó chỉ nhìn chằm chằm vào quan tài trong phòng.
Vẻ mặt của nó phải hình dung thế nào nhỉ? Chính là vô cùng ngạc nhiên. Tình cảm của tôi với mẹ khiến tôi rối bời. Dương Siêu nói rằng mẹ tôi đã giết cô ấy 18 năm trước, chẳng lẽ sự thật là như vậy?
"Mẹ." Tôi ngồi xổm xuống nhìn bà ấy. Một lần nữa được gọi như vậy, tôi vô cùng cảm động!
Thỏ trắng định thần lại, vội vàng lắc đầu như muốn với tôi điều gì đó. Tôi chợt ngạc nhiên, mẹ tôi không thể khôi phục lại hình dáng con người, ngày thường rất ít nói. Dương Siêu nói đó là do đạo hạnh không cao, nhưng lời cần nói thì sẽ nói được... vậy thì tại sao lúc này bà ấy hoàn toàn không nói được? Bà ấy không phải mẹ tôi sao?
"Mẹ có phải mẹ con không?" Tôi ngập ngừng hỏi, giọng nói rất nhỏ. Bởi tôi sợ điều này sẽ làm tổn thương bà ấy, khiến bà ấy nghĩ rằng tôi không nhận ra mình. Bà ấy sẽ rất buồn, dù sao bà ấy cũng nuôi nấng tôi nhiều năm như vậy. Tích thủy chi ân*, huống chi là ơn dưỡng dục?
***Trích thủy chi ân, đương dũng tuyền tương báo
Theo Phật Giáo Diệu Thoát: Nhận ơn một giọt, trả ơn một dòng.
Thế nhưng nó quyết đoán lắc đầu làm tôi thấy vô cùng kì lạ. Nếu như không phải thi nó là ai? Tôi hỏi nó, nó chỉ dùng chân khua khua, miệng chỉ kêu được tiếng kêu của động vật, nào có nói được tiếng người, làm sao mà tôi hiểu được? Khi tôi hỏi nó chi sao lại bị thương, nó lại tiếp tục khua tay múa chân, nhưng lần này thì tôi hiểu được. Ý của nó là khi chạy tới tìm tôi vì quá sốt ruột mà đã bị ngã. Tôi bảo nó đợi, rồi vào phòng lấy ra vài mảnh gỗ nhỏ và băng gạc để băng bó cho. Đây là lần đầu tiên tôi thấy một con vật cư xử như vậy. Khi tôi chạm vào chi bị gãy của nó, nó chỉ hừ hừ rồi chảy nước mắt, vẻ mặt vô cùng đáng thương, cũng không rút chi về, mặc cho tôi băng bó. Nó biết tôi đang giúp nó. Băng bó xong, tôi hỏi nó xem ai đã bảo nó đến đây? Lần này nó chỉ tay vào một nơi, rất đơn giản và rõ ràng, chính là phòng của mẹ tôi. Lẽ nào mẹ tôi bảo nó tới?
Tôi thấy hơi lạ. Mẹ tôi bảo nó tới đây làm gì? Tôi đang thắc mắc thì nó đứng dậy, nhưng hình như nó ý thức được mình là thỏ cái, không nên để lộ cái bụng đầy lông ở trước mặt tôi, nên xấu hổ vội vàng quay đi. Tôi thấy nó tìm kiếm thứ gì đó trong lớp lông bụng, sau đó rút ra một tờ giấy. Nó xoay người đưa cho tôi. Tôi nghi hoặc cầm lấy. Phía trên có chữ viết, nhìn thoáng qua đã có thể khẳng định chắc chắn là mẹ tôi viết. Dù sao mấy năm nay xem bói đều là mẹ viết cho tôi. Tôi nói, chữ của mẹ tôi chỉ cần liếc một cái là có thể nhận ra được. Thanh mảnh mà lại đầy khí lực, phụ nữ rất ít khi viết được loại chữ như vậy, người khác càng không thể bắt chước. Chẳng qua là bên trên viết mấy chữ làm tôi không thề bình tĩnh được: "Đừng tin bất kỳ ai cả!"
Tôi sững sờ. Đây là đang ám chỉ ai? Tất cả những người tôi biết, hay là Dương Siêu, trưởng thôn? Thật sự là tôi không quá tin tưởng Dương Siêu, dù sao thì tôi cũng không rõ động cơ thật sự của ông ta, hành vi kỳ lạ của ông ta ở nghĩa địa tôi vẫn còn để trong mắt. Nhưng trưởng thôn và dân làng thì vẫn có thể tin được, họ đều thấy tôi lớn lên mà. Mẹ tôi đã nhắc nhở nên tôi nhất định sẽ nghe lời bà, từ giờ tôi sẽ không tin ai cả.
Tôi gật đầu: "Ừm, tôi biết rồi."
Nó thở phào nhẹ nhõm rồi giơ hai chân ra. Tôi hỏi nó muốn gì. Lần này nó nói tiếng người, nhưng giọng nói ngọng nghịu.
"Tiền." Nó nói đúng chữ cái này. Tôi nghe nhiều lần rồi mới rõ, nhưng tôi làm gì có tiền? Hôm qua, hôm nay, tôi không kiếm được tiền, nhưng tôi nhớ khi mẹ tôi đi, mẹ dặn tôi kiếm càng nhiều tiền càng tốt. Bà muốn dùng, nhưng tôi không có.
Tôi chạy vào phòng lấy tiền ra, chỉ có vài trăm tệ. Thỏ tinh nhìn thấy xong, vẻ mặt của nó giống như là muốn nói sao lại ít như vậy? Tôi xấu hổ nói không kiếm được tiền, nó nhét tiền vào bụng rồi quay lưng bỏ đi. Mẹ cần tiền làm gì nhỉ? Nó chạy ra cửa, tôi định đi theo đi tìm mẹ nói cho bà biết có một đạo sĩ muốn giết bà, nhưng con thỏ trắng vừa đến cửa, bỗng nhiên dựng hết cả lông, kêu một tiếng, có vẻ vô cùng sợ hãi.
Tôi thấy một thanh kiếm gỗ đào sắc bén từ ngoài cửa hướng vào:
"Hừ, đồ súc sinh, dám xuất hiện trước mặt con người? Xem ta tiêu diệt ngươi thế nào!" Đây là giọng nói của Dương Siêu.
Tôi hoảng hốt, "Đừng!"
Phập!
Kiếm gỗ đào đâm vào bụng con thỏ, nó kêu lên một tiếng, bụng phun ra máu tươi. Nó ngã vào trong vũng máu và co giật.
"Ông làm gì vậy?" Tôi hoảng hốt chạy đến, thấy con thỏ đang kêu gào hấp hối, mỗi một tiếng kêu đều vô cùng đau khổ.
"Tôi thấy cậu bệnh cũng không nhẹ. Cái thứ sắp thành tinh này mà cậu còn tin? Loại này thích nhất mê hoặc con người! Đều đáng chết!" Dương Siêu lạnh lùng bước vào, kiếm gỗ đào trong tay vẫn còn máu tươi chảy xuống.
Tôi vô cùng tức giận. Đây là do mẹ tôi bảo nó tới, bây giờ lại bị ông ta một kiếm đâm chết? Tôi nhìn nó rên rỉ một cách đáng thương, nó sắp mang theo tiền đưa cho mẹ tôi. Ông ta thật sự....
Con thỏ bất động, nhắm mắt chết đi. Tiền trong bụng nó đã ướt đẫm máu tươi.
"Ông đã giết nó!" Tôi trừng mắt nhìn ông ta.
Dương Siêu này thật tàn nhẫn, một kiếm đâm chết con thỏ sắp thành tinh này. Tôi có thể tưởng tượng ra cảnh mẹ tôi bị ông ta đâm cho máu chảy ròng ròng.
"Nó đáng chết! Nhân yêu khác biệt, nếu nó ngoan ngoãn ở trên núi đợi thành tinh, ta sẽ không động thủ. Nhưng nếu là tùy ý xuất hiện trong phạm vi của con người, cái này thì không thể được!" Dương Siêu lạnh lùng nói.
Tôi nhìn vẻ mặt lãnh đạm của ông ta. Rốt cuộc ông ta là ai? Rốt cuộc muốn làm gì? Có thật là trưởng thôn mời ông ta đến không? Mẹ bảo tôi không được tin ai hết, ông ta cũng không được tin. Lửa giận trong lòng khiến tôi không tự chủ được, con thỏ trắng này có thể là họ hàng của mẹ tôi, nhưng bây giờ đã chết.
"Nó không làm gì cả, chỉ là..." Tôi hét lên.
"Không làm gì cả? Cái thứ này chân chính hấp thụ tinh khí của trời đất để tu luyện quá ít, đa phần là ăn thứ gì đó như thịt người, tim, thậm chí là trẻ con. Một khi thành tinh, thú tính bộc phát, cậu biết bao nhiêu người sẽ phải chết không?" Dương Siêu lạnh lùng nói.
"Dựa vào cái gì mà ông bảo nó ăn..." Tôi còn chưa nói xong, Dương Siêu đã hừ lạnh một tiếng:
"To gan, lại dám lừa ta!" Kiếm gỗ đào của ông ta lại đâm xuống lần nữa, vô cùng tức giận.
Tôi vội vàng kéo ông ta lại vì thấy từ trong vũng máu, con thỏ trắng đột nhiên bò dậy chạy ra ngoài. Nó ôm bụng quay đầu lại nhìn tôi, máu tươi trong bụng không ngừng chảy ra. Nó kêu lên một tiếng rồi biến mất khỏi tầm mắt của tôi, nhưng trên mặt đất vẫn còn một vệt máu kéo dài... Bị đâm một nhát và chảy nhiều máu như thế, nó có thể sống được bao lâu chứ?
"Cậu thấy chưa? Thứ này giỏi nhất là lừa người, giả chết, che mắt người khác để lấy được sự thương cảm. Như vậy không đáng chết sao?" Dương Siêu nhìn tôi, lạnh lùng nói.
"Lý Dịch, người là người, yêu quái vĩnh vĩnh là yêu quái. Không cần biết chúng làm gì đi chăng nữa thì mục đích cuối cùng cũng chỉ vì bản thân mà thôi. Mẹ cậu có thể nuôi cậu nhưng cũng có thể ăn thịt cậu. Cậu vẫn không hiểu điều này à? Cậu mất trí thật rồi.”
Dương Siêu nói xong những lời này thì ông ta không rời đi nữa, bởi vì trời sắp sáng rồi. Tôi nhìn chằm chằm ông ta. Ông ta nói tôi mất trí, ông ta mới mất trí ấy.
Tôi chuyển tầm mắt dọc theo cửa nhìn ra ngoài, máu của con thỏ kia rơi thành 1 đường dài, tôi không biết nó còn sống được hay không, có thể mang tiền đi tìm mẹ tôi không, dù sao nhát kiếm đó của Dương Siêu đâm quá nặng, khả năng nó đi đến nửa đường sẽ không chống đỡ nổi mà chết.
Tôi nhìn Dương Siêu một cái, vừa nãy ông ta có đi ra ngoài, chắc là đi lấy đồ vật gì đó trong cái hố chôn quan tài kia, có khả năng ông ta đã đạt được mục đích rồi. Bây giờ trong đầu tôi không có ý nghĩ gì khác, có lẽ tôi nên tránh xa khỏi người đàn ông tên Dương Siêu này. Nghe theo những gì mẹ tôi nói, tôi không nên tin bất luận người nào, tôi muốn đi tìm mẹ tôi, nói cho mẹ biết ở đây rất nguy hiểm! Nếu không, lỡ như đột nhiên mẹ tôi trở về đây rồi bị Dương Siêu tóm gọn, như vậy thì vô cùng nguy hiểm!
Tôi xoay người đi vào trong phòng, thu thập một ít đồ dùng cá nhân, bỏ mười mấy đồng tiền còn lại trong nhà vào trong túi, để phòng khi cần, nhưng khi tôi thu dọn đồ đạc xong đi tới cửa thì Dương Siêu lại ngăn cản tôi.
“Cậu không thể đi!"
"Tại sao?"
"Đơn giản, cái quan tài này đã bị đào ra, như vậy sớm muộn gì thi khí ở bên trong cũng sẽ bị tiết ra ngoài, bây giờ cậu nhất định phải giúp tôi xử lý cái quan tài này! Bởi vì nữ thi bên trong này không có ác ý với cậu, chỉ với mỗi mình cậu mà thôi." Dương Siêu chậm rãi nói.
Thực sự là tôi có thể cảm giác được, cái quan tài này để trong nhà mà tôi lại không có cảm giác sợ hãi gì cả, mà ngược lại nhà tôi trở nên “mát mẻ” giống như vừa mới lắp điều hòa vậy.
Trong đầu tôi dâng lên một suy nghĩ điên cuồng: Lẽ nào tôi với nữ thi này có quan hệ gì đó hay sao?
Thế nhưng có thể có quan hệ gì đây? Trước khi người này lên núi rồi chết thì lại không có mang thai, khi xuống núi là do mẹ tôi biến ảo thành dáng vẻ của bà, thật ra tôi chẳng có tí quan hệ máu mủ gì với người này, nhưng tại sao người này lại không làm hại tôi?
Thậm chí khi tôi đồng ý đưa quan tài này về nhà, cũng là bởi vì muốn làm rõ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, tôi quay đầu lại nhìn cái quan tài này một chút, người nằm bên trong có bị thi biến không nhỉ? Hẳn là không, cũng không dễ dàng thi biến như vậy, nếu không thì chẳng phải thiên hạ đại loạn rồi sao?
"Mục đích của ông đã đạt được chưa?" Tôi cảm thấy không phải úp úp mở mở gì với ông ta nữa.
"Ý gì vậy?" Dương Siêu hơi nhướng mày.
Nếu đã nói thế này, vậy tôi nhất định phải nói rõ.
"Lúc ông nói tôi buộc dây thừng kéo quan tài, ông lại lén lút dùng người giấy mật báo cho người nào đó, tôi đã thấy rồi, tôi còn nhìn thấy lúc ông trở lại chỗ chúng tôi, ánh mắt vô tình hay cố ý đều liếc nhìn huyệt chôn quan tài, bên trong nhất định còn có cái khác nữa, vừa nãy ông lại đi ra ngoài một lần, chắc chắn là đi đến chỗ hố quan tài lấy vật đó đi!"
Tôi nói ra lời này cảm giác như trút được gánh nặng. Nghe tôi nói như vậy, trên mặt Dương Siêu lộ ra vẻ kinh ngạc, ánh mắt của ông ta nhìn tôi một lúc, hơi do dự rồi gật đầu.
"Không sai, đúng là ta có dùng người giấy để báo tin cho người khác rằng ta đã làm xong việc, thế nhưng cũng không phải là mật báo giống như cậu nói, mà là nói cho người đó chuyện này tiến triển như thế nào, còn người này là ai, tôi tạm thời không nói cho cậu biết được. Mặt khác thì cậu quan sát quả không sai, không hổ là đoán mệnh sư (thầy bói), cậu nói cũng đúng. Đúng là trong huyệt chôn quan tài có một vật, vừa nãy tôi đi ra ngoài cũng xác thực là đi lấy vật này, chuyện này không có gì phải giấu diếm, thậm chí nếu cậu muốn tôi cũng có thể cho cậu xem thử vật này.”
Ông ta nói xong thì lấy ra một chiếc hộp còn dính bùn đất, trông có vẻ ẩm ướt ra, trong lòng tôi kinh ngạc, tại sao ông ta lại có thể thẳng thắn như thế? Đây là ý gì?
Tôi nhìn cái hộp trong tay ông ta, ông ta mở hộp ra, bên trong không có thứ gì cả, tôi hơi thay đổi sắc mặt.
"Có tin hay không là tùy cậu, chiếc hộp này tôi mới lấy được lúc nãy, bên trong không có gì cả." Dương Siêu nói.
Tôi tin, câu nói này tôi tin, nguyên nhân vì là trong cái hộp này tuy nói là không, thế nhưng bên trong cũng không có dấu vết từng thả đồ vật, theo lý thuyết chôn dưới đất đã lâu như vậy, nếu như có vật gì đó trong này, cho dù có nhẹ đi chăng nữa cũng sẽ có dấu vết, thế nhưng cái này không có.
Đây là chuyện gì chứ? Sao lại là cái hộp không? Lẽ nào bản thân chiếc hộp này có điều gì quái lạ sao? Tôi cầm lấy nhìn một chút, chỉ có thể nhìn ra niên đại chiếc hộp này khá lâu, tôi cũng không biết chiếc hộp này là cái gì, chắc có lẽ chỉ có người phụ nữ không phải người kia biết được mà thôi.
Dương Siêu đỡ lấy chiếc hộp từ trong tay của tôi, nói tiếp.
"Cậu lại cảnh giác với ta như thế, nếu như ta suy đoán không sai, vừa nãy con thỏ kia tinh kia chắc chắn mang đến cho cậu cái gì đó, ví dụ như cảnh báo cảnh giác ta? Cũng có thể, cậu đúng là cần phải cẩn thận, bởi vì ta sẽ giết cái thứ cậu gọi là mẹ kia!"
"Rốt cuộc là ông muốn làm gì?" Tôi hơi nhướng mày, lửa giận trong lòng lại bùng lên.
"Cậu không cần phải để ý đến ta làm gì, tôi chỉ nói cho cậu biết, nhiệm vụ của ta là trảm yêu trừ ma!" Dương Siêu nói.
"Là ý của trưởng thôn hay là của ông?" Tôi hỏi, nhớ tới lúc trưởng thôn đi tìm cái người Dương Siêu này, tôi có thể nhìn thấy tướng mạo của ông ấy là đang nói dối, lẽ nào trưởng thôn còn có ẩn tình gì khác hay sao? Hay là trưởng thôn đã sớm biết mẹ tôi chính là một con tinh quái? Mẹ tôi nói đúng, thật sự không nên tin bất luận người nào.
"Ông ta? Cái này thì cậu phải tự mình đi hỏi ông ta rồi, ta tới nơi này chủ yếu vẫn là vì giải quyết chuyện Trương Trường Sinh thi biến thôi. Còn chuyện cái quan tài này và cả chuyện người nào nằm trong cái quan tài này, cũng không phải chỉ đơn giản như vậy. vì sau khi nhìn thấy nữ thi bên trong cái quan tài này, ta dùng người giấy mang truyện này báo lên tổng bộ, tra thử nữ nhân này rốt cuộc là ai, có điều lại bị cậu thấy rồi. Bên kia cũng chưa có tin tức phản hồi lại, thế nhưng ta cảm thấy nữ nhân này không đơn giản, vì lẽ đó nhất định phải mau chóng chuẩn kế sách xử lí." Dương Siêu chậm rãi nói.
"Xử lý? Thiêu hủy?" Tôi theo bản năng nhìn quan tài, người bên trong này nằm mười tám năm vẫn luôn yên lặng như thế, nếu như không phải lần này do Trương Trường Sinh bị chôn nhầm, cho nên mới đào quan tài của bà, nếu không bà vĩnh viễn bị chôn sâu dưới lòng đất, không có ai biết đến.
"Ý của ta là như thế này, người chết rồi thì không nên gây sóng gió! Vì lẽ đó chẳng cần biết bà ta là ai, kết quả cuối cùng chắc chắn sẽ là bị thiêu. Bên trong này thi khí quá nặng, chỉ cần có khả năng xảy ra Thi Biến thì thứ này và thứ mà cậu gọi là mẹ kia đều phải chết." Dương Siêu nhìn chằm chằm quan tài, ngữ khí nghiêm túc.
Lời Dương Siêu nói để tôi ghê tởm, người phân chia có người tốt người xấu, lẽ nào mẹ tôi thì không được phân chia như vậy?
Tôi không muốn giúp ông ta, tôi với nữ thi nằm trong cái quan tài này không thù không oán, tại sao tôi phải thiêu bà? Huống chi bà đối với tôi không có ác ý, điều này tôi có thể tự cảm giác được, tôi bèn nói thẳng ra, Dương Siêu hơi nhướng mày.
"Xem ra cậu bệnh cũng không hề nhẹ”.
Ông ta bỏ lại câu nói này rồi xoay người đi ra ngoài, thế nhưng ông ta mới vừa đi, tôi liền run cầm cập, bởi vì tôi đột nhiên nghe được một tiếng hít thở...
Nơi này chỉ có hai người chúng tôi, Dương Siêu cũng chuẩn bị đi rồi, chắc chắn không phải ông ta, như vậy là…
Tôi theo bản năng liếc mắt nhìn vào cái quan tài bên trong nhà, lẽ nào Thi Biến? Không thể nào? Lần thứ hai tôi cố lắng nghe thì tiếng hít thở này lại biến mất rồi. tôi thở phào nhẹ nhõm, hẳn là do tôi quá sốt sắng nên mới nghe lầm, bà ta đã chết lâu như vậy rồi, vả lại cũng không có cái điều kiện để Thi Biến, sao có thể sống lại được?
Tôi lắc đầu một cái, thế nhưng Dương Siêu vừa đi tới cửa đột nhiên quay đầu lại, nhìn chòng chọc vào quan tài, lẽ nào ông ta cũng nghe được tiếng hít thở? Tôi không nghe lầm? Dương Siêu một lần nữa đi vào trong nhà, ông ta đi quanh quan tài một vòng rồi đột nhiên nói.
"Chuột trong nhà các người cũng thành tinh rồi. Cậu thấy không?"
Tôi vội vàng đi tới phía bên kia quan tài, lại nhìn thấy một con chuột to bằng bảy tám con chuột bình thường khác. Đang dập đầu bên dưới quan tài, đây là loại tư thế dập đầu giống như đang cầu yêu vậy, lẽ nào cái con chuột to này phải lòng nữ thi nằm trong quan tài sao? Thế nhưng tại sao nhà tôi lại có con chuột lớn như thế được?
"Cá mè một lứa! Còn không mau cút đi!" Dương Siêu lạnh hét một tiếng, âm thanh rất có uy nghiêm, con chuột lớn này lập tức chạy đi tìm chỗ trốn, mà nó lại chạy vào trong phòng tôi. Tôi vội vàng muốn đuổi nó đi ra, thế nhưng vù vù, nó đi vào gọi đồng bọn ra, bảy, tám con chuột lớn vây quanh quan tài muốn mở nắp quan, chuyện quái quỷ gì vậy?
Chúng nó thật giống như không kiềm chế nổi mà đặc biệt làm càn, lại còn không sợ người. Sắc mặt Dương Siêu khó coi cực kỳ, đột nhiên tôi cảm thấy sợ hãi, bởi vì trong sân lại có mấy con rắn đang bò tới, lại là chuyện gì đây? Sao mấy con kinh khủng lại tới nhà tôi vậy? Toàn bộ động vật đều đi ta? Chẳng lẽ sắp có động đất?
Dương Siêu cũng nhìn thấy, tôi vội vàng chạy ra ngoài, không chỉ là nhà tôi, tôi còn nghe được bên trong nhà hàng xóm cách đó không xa có tiếng rít gào, kêu cái gì mà chuột với rắn vậy.
Đã xảy ra chuyện gì? Tôi nhìn không ra. Dương Siêu liếc mắt nhìn quanh, đột nhiên lại nhìn về phía bên kia núi, ngữ khí có một phần kinh ngạc.
"Thần núi xảy ra chuyện rồi, thế nên mọi thứ loạn hết lên.”
Thần núi có chuyện? Lẽ nào thần núi chết rồi?
- Hết chương 15+16-
Chỉ là tôi hơi thắc mắc, tại sao lần này bà ấy lại khôi phục nguyên hình, tại sao lại không duy trì được hình người? Tôi không kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng mở cửa. Thật sự đây là lần đầu tiên tôi thấy ngạc nhiên như vậy, con thỏ trắng này rất thông minh, không biết trải qua bao nhiêu năm mới tu luyện thành? Rốt cuộc thì mẹ tôi và người phụ nữ nhìn thấy xác chết kia ai là người có đạo hạnh cao hơn?
Con thỏ trắng đi vào, trên người có vết thương như vừa đánh nhau với ai đó. Tôi xác nhận nó là mẹ và gọi một tiếng, nhưng con thỏ này không trả lời, như đang choáng váng vậy, vì từ lúc vào nó chỉ nhìn chằm chằm vào quan tài trong phòng.
Vẻ mặt của nó phải hình dung thế nào nhỉ? Chính là vô cùng ngạc nhiên. Tình cảm của tôi với mẹ khiến tôi rối bời. Dương Siêu nói rằng mẹ tôi đã giết cô ấy 18 năm trước, chẳng lẽ sự thật là như vậy?
"Mẹ." Tôi ngồi xổm xuống nhìn bà ấy. Một lần nữa được gọi như vậy, tôi vô cùng cảm động!
Thỏ trắng định thần lại, vội vàng lắc đầu như muốn với tôi điều gì đó. Tôi chợt ngạc nhiên, mẹ tôi không thể khôi phục lại hình dáng con người, ngày thường rất ít nói. Dương Siêu nói đó là do đạo hạnh không cao, nhưng lời cần nói thì sẽ nói được... vậy thì tại sao lúc này bà ấy hoàn toàn không nói được? Bà ấy không phải mẹ tôi sao?
"Mẹ có phải mẹ con không?" Tôi ngập ngừng hỏi, giọng nói rất nhỏ. Bởi tôi sợ điều này sẽ làm tổn thương bà ấy, khiến bà ấy nghĩ rằng tôi không nhận ra mình. Bà ấy sẽ rất buồn, dù sao bà ấy cũng nuôi nấng tôi nhiều năm như vậy. Tích thủy chi ân*, huống chi là ơn dưỡng dục?
***Trích thủy chi ân, đương dũng tuyền tương báo
Theo Phật Giáo Diệu Thoát: Nhận ơn một giọt, trả ơn một dòng.
Thế nhưng nó quyết đoán lắc đầu làm tôi thấy vô cùng kì lạ. Nếu như không phải thi nó là ai? Tôi hỏi nó, nó chỉ dùng chân khua khua, miệng chỉ kêu được tiếng kêu của động vật, nào có nói được tiếng người, làm sao mà tôi hiểu được? Khi tôi hỏi nó chi sao lại bị thương, nó lại tiếp tục khua tay múa chân, nhưng lần này thì tôi hiểu được. Ý của nó là khi chạy tới tìm tôi vì quá sốt ruột mà đã bị ngã. Tôi bảo nó đợi, rồi vào phòng lấy ra vài mảnh gỗ nhỏ và băng gạc để băng bó cho. Đây là lần đầu tiên tôi thấy một con vật cư xử như vậy. Khi tôi chạm vào chi bị gãy của nó, nó chỉ hừ hừ rồi chảy nước mắt, vẻ mặt vô cùng đáng thương, cũng không rút chi về, mặc cho tôi băng bó. Nó biết tôi đang giúp nó. Băng bó xong, tôi hỏi nó xem ai đã bảo nó đến đây? Lần này nó chỉ tay vào một nơi, rất đơn giản và rõ ràng, chính là phòng của mẹ tôi. Lẽ nào mẹ tôi bảo nó tới?
Tôi thấy hơi lạ. Mẹ tôi bảo nó tới đây làm gì? Tôi đang thắc mắc thì nó đứng dậy, nhưng hình như nó ý thức được mình là thỏ cái, không nên để lộ cái bụng đầy lông ở trước mặt tôi, nên xấu hổ vội vàng quay đi. Tôi thấy nó tìm kiếm thứ gì đó trong lớp lông bụng, sau đó rút ra một tờ giấy. Nó xoay người đưa cho tôi. Tôi nghi hoặc cầm lấy. Phía trên có chữ viết, nhìn thoáng qua đã có thể khẳng định chắc chắn là mẹ tôi viết. Dù sao mấy năm nay xem bói đều là mẹ viết cho tôi. Tôi nói, chữ của mẹ tôi chỉ cần liếc một cái là có thể nhận ra được. Thanh mảnh mà lại đầy khí lực, phụ nữ rất ít khi viết được loại chữ như vậy, người khác càng không thể bắt chước. Chẳng qua là bên trên viết mấy chữ làm tôi không thề bình tĩnh được: "Đừng tin bất kỳ ai cả!"
Tôi sững sờ. Đây là đang ám chỉ ai? Tất cả những người tôi biết, hay là Dương Siêu, trưởng thôn? Thật sự là tôi không quá tin tưởng Dương Siêu, dù sao thì tôi cũng không rõ động cơ thật sự của ông ta, hành vi kỳ lạ của ông ta ở nghĩa địa tôi vẫn còn để trong mắt. Nhưng trưởng thôn và dân làng thì vẫn có thể tin được, họ đều thấy tôi lớn lên mà. Mẹ tôi đã nhắc nhở nên tôi nhất định sẽ nghe lời bà, từ giờ tôi sẽ không tin ai cả.
Tôi gật đầu: "Ừm, tôi biết rồi."
Nó thở phào nhẹ nhõm rồi giơ hai chân ra. Tôi hỏi nó muốn gì. Lần này nó nói tiếng người, nhưng giọng nói ngọng nghịu.
"Tiền." Nó nói đúng chữ cái này. Tôi nghe nhiều lần rồi mới rõ, nhưng tôi làm gì có tiền? Hôm qua, hôm nay, tôi không kiếm được tiền, nhưng tôi nhớ khi mẹ tôi đi, mẹ dặn tôi kiếm càng nhiều tiền càng tốt. Bà muốn dùng, nhưng tôi không có.
Tôi chạy vào phòng lấy tiền ra, chỉ có vài trăm tệ. Thỏ tinh nhìn thấy xong, vẻ mặt của nó giống như là muốn nói sao lại ít như vậy? Tôi xấu hổ nói không kiếm được tiền, nó nhét tiền vào bụng rồi quay lưng bỏ đi. Mẹ cần tiền làm gì nhỉ? Nó chạy ra cửa, tôi định đi theo đi tìm mẹ nói cho bà biết có một đạo sĩ muốn giết bà, nhưng con thỏ trắng vừa đến cửa, bỗng nhiên dựng hết cả lông, kêu một tiếng, có vẻ vô cùng sợ hãi.
Tôi thấy một thanh kiếm gỗ đào sắc bén từ ngoài cửa hướng vào:
"Hừ, đồ súc sinh, dám xuất hiện trước mặt con người? Xem ta tiêu diệt ngươi thế nào!" Đây là giọng nói của Dương Siêu.
Tôi hoảng hốt, "Đừng!"
Phập!
Kiếm gỗ đào đâm vào bụng con thỏ, nó kêu lên một tiếng, bụng phun ra máu tươi. Nó ngã vào trong vũng máu và co giật.
"Ông làm gì vậy?" Tôi hoảng hốt chạy đến, thấy con thỏ đang kêu gào hấp hối, mỗi một tiếng kêu đều vô cùng đau khổ.
"Tôi thấy cậu bệnh cũng không nhẹ. Cái thứ sắp thành tinh này mà cậu còn tin? Loại này thích nhất mê hoặc con người! Đều đáng chết!" Dương Siêu lạnh lùng bước vào, kiếm gỗ đào trong tay vẫn còn máu tươi chảy xuống.
Tôi vô cùng tức giận. Đây là do mẹ tôi bảo nó tới, bây giờ lại bị ông ta một kiếm đâm chết? Tôi nhìn nó rên rỉ một cách đáng thương, nó sắp mang theo tiền đưa cho mẹ tôi. Ông ta thật sự....
Con thỏ bất động, nhắm mắt chết đi. Tiền trong bụng nó đã ướt đẫm máu tươi.
"Ông đã giết nó!" Tôi trừng mắt nhìn ông ta.
Dương Siêu này thật tàn nhẫn, một kiếm đâm chết con thỏ sắp thành tinh này. Tôi có thể tưởng tượng ra cảnh mẹ tôi bị ông ta đâm cho máu chảy ròng ròng.
"Nó đáng chết! Nhân yêu khác biệt, nếu nó ngoan ngoãn ở trên núi đợi thành tinh, ta sẽ không động thủ. Nhưng nếu là tùy ý xuất hiện trong phạm vi của con người, cái này thì không thể được!" Dương Siêu lạnh lùng nói.
Tôi nhìn vẻ mặt lãnh đạm của ông ta. Rốt cuộc ông ta là ai? Rốt cuộc muốn làm gì? Có thật là trưởng thôn mời ông ta đến không? Mẹ bảo tôi không được tin ai hết, ông ta cũng không được tin. Lửa giận trong lòng khiến tôi không tự chủ được, con thỏ trắng này có thể là họ hàng của mẹ tôi, nhưng bây giờ đã chết.
"Nó không làm gì cả, chỉ là..." Tôi hét lên.
"Không làm gì cả? Cái thứ này chân chính hấp thụ tinh khí của trời đất để tu luyện quá ít, đa phần là ăn thứ gì đó như thịt người, tim, thậm chí là trẻ con. Một khi thành tinh, thú tính bộc phát, cậu biết bao nhiêu người sẽ phải chết không?" Dương Siêu lạnh lùng nói.
"Dựa vào cái gì mà ông bảo nó ăn..." Tôi còn chưa nói xong, Dương Siêu đã hừ lạnh một tiếng:
"To gan, lại dám lừa ta!" Kiếm gỗ đào của ông ta lại đâm xuống lần nữa, vô cùng tức giận.
Tôi vội vàng kéo ông ta lại vì thấy từ trong vũng máu, con thỏ trắng đột nhiên bò dậy chạy ra ngoài. Nó ôm bụng quay đầu lại nhìn tôi, máu tươi trong bụng không ngừng chảy ra. Nó kêu lên một tiếng rồi biến mất khỏi tầm mắt của tôi, nhưng trên mặt đất vẫn còn một vệt máu kéo dài... Bị đâm một nhát và chảy nhiều máu như thế, nó có thể sống được bao lâu chứ?
"Cậu thấy chưa? Thứ này giỏi nhất là lừa người, giả chết, che mắt người khác để lấy được sự thương cảm. Như vậy không đáng chết sao?" Dương Siêu nhìn tôi, lạnh lùng nói.
"Lý Dịch, người là người, yêu quái vĩnh vĩnh là yêu quái. Không cần biết chúng làm gì đi chăng nữa thì mục đích cuối cùng cũng chỉ vì bản thân mà thôi. Mẹ cậu có thể nuôi cậu nhưng cũng có thể ăn thịt cậu. Cậu vẫn không hiểu điều này à? Cậu mất trí thật rồi.”
Dương Siêu nói xong những lời này thì ông ta không rời đi nữa, bởi vì trời sắp sáng rồi. Tôi nhìn chằm chằm ông ta. Ông ta nói tôi mất trí, ông ta mới mất trí ấy.
Tôi chuyển tầm mắt dọc theo cửa nhìn ra ngoài, máu của con thỏ kia rơi thành 1 đường dài, tôi không biết nó còn sống được hay không, có thể mang tiền đi tìm mẹ tôi không, dù sao nhát kiếm đó của Dương Siêu đâm quá nặng, khả năng nó đi đến nửa đường sẽ không chống đỡ nổi mà chết.
Tôi nhìn Dương Siêu một cái, vừa nãy ông ta có đi ra ngoài, chắc là đi lấy đồ vật gì đó trong cái hố chôn quan tài kia, có khả năng ông ta đã đạt được mục đích rồi. Bây giờ trong đầu tôi không có ý nghĩ gì khác, có lẽ tôi nên tránh xa khỏi người đàn ông tên Dương Siêu này. Nghe theo những gì mẹ tôi nói, tôi không nên tin bất luận người nào, tôi muốn đi tìm mẹ tôi, nói cho mẹ biết ở đây rất nguy hiểm! Nếu không, lỡ như đột nhiên mẹ tôi trở về đây rồi bị Dương Siêu tóm gọn, như vậy thì vô cùng nguy hiểm!
Tôi xoay người đi vào trong phòng, thu thập một ít đồ dùng cá nhân, bỏ mười mấy đồng tiền còn lại trong nhà vào trong túi, để phòng khi cần, nhưng khi tôi thu dọn đồ đạc xong đi tới cửa thì Dương Siêu lại ngăn cản tôi.
“Cậu không thể đi!"
"Tại sao?"
"Đơn giản, cái quan tài này đã bị đào ra, như vậy sớm muộn gì thi khí ở bên trong cũng sẽ bị tiết ra ngoài, bây giờ cậu nhất định phải giúp tôi xử lý cái quan tài này! Bởi vì nữ thi bên trong này không có ác ý với cậu, chỉ với mỗi mình cậu mà thôi." Dương Siêu chậm rãi nói.
Thực sự là tôi có thể cảm giác được, cái quan tài này để trong nhà mà tôi lại không có cảm giác sợ hãi gì cả, mà ngược lại nhà tôi trở nên “mát mẻ” giống như vừa mới lắp điều hòa vậy.
Trong đầu tôi dâng lên một suy nghĩ điên cuồng: Lẽ nào tôi với nữ thi này có quan hệ gì đó hay sao?
Thế nhưng có thể có quan hệ gì đây? Trước khi người này lên núi rồi chết thì lại không có mang thai, khi xuống núi là do mẹ tôi biến ảo thành dáng vẻ của bà, thật ra tôi chẳng có tí quan hệ máu mủ gì với người này, nhưng tại sao người này lại không làm hại tôi?
Thậm chí khi tôi đồng ý đưa quan tài này về nhà, cũng là bởi vì muốn làm rõ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, tôi quay đầu lại nhìn cái quan tài này một chút, người nằm bên trong có bị thi biến không nhỉ? Hẳn là không, cũng không dễ dàng thi biến như vậy, nếu không thì chẳng phải thiên hạ đại loạn rồi sao?
"Mục đích của ông đã đạt được chưa?" Tôi cảm thấy không phải úp úp mở mở gì với ông ta nữa.
"Ý gì vậy?" Dương Siêu hơi nhướng mày.
Nếu đã nói thế này, vậy tôi nhất định phải nói rõ.
"Lúc ông nói tôi buộc dây thừng kéo quan tài, ông lại lén lút dùng người giấy mật báo cho người nào đó, tôi đã thấy rồi, tôi còn nhìn thấy lúc ông trở lại chỗ chúng tôi, ánh mắt vô tình hay cố ý đều liếc nhìn huyệt chôn quan tài, bên trong nhất định còn có cái khác nữa, vừa nãy ông lại đi ra ngoài một lần, chắc chắn là đi đến chỗ hố quan tài lấy vật đó đi!"
Tôi nói ra lời này cảm giác như trút được gánh nặng. Nghe tôi nói như vậy, trên mặt Dương Siêu lộ ra vẻ kinh ngạc, ánh mắt của ông ta nhìn tôi một lúc, hơi do dự rồi gật đầu.
"Không sai, đúng là ta có dùng người giấy để báo tin cho người khác rằng ta đã làm xong việc, thế nhưng cũng không phải là mật báo giống như cậu nói, mà là nói cho người đó chuyện này tiến triển như thế nào, còn người này là ai, tôi tạm thời không nói cho cậu biết được. Mặt khác thì cậu quan sát quả không sai, không hổ là đoán mệnh sư (thầy bói), cậu nói cũng đúng. Đúng là trong huyệt chôn quan tài có một vật, vừa nãy tôi đi ra ngoài cũng xác thực là đi lấy vật này, chuyện này không có gì phải giấu diếm, thậm chí nếu cậu muốn tôi cũng có thể cho cậu xem thử vật này.”
Ông ta nói xong thì lấy ra một chiếc hộp còn dính bùn đất, trông có vẻ ẩm ướt ra, trong lòng tôi kinh ngạc, tại sao ông ta lại có thể thẳng thắn như thế? Đây là ý gì?
Tôi nhìn cái hộp trong tay ông ta, ông ta mở hộp ra, bên trong không có thứ gì cả, tôi hơi thay đổi sắc mặt.
"Có tin hay không là tùy cậu, chiếc hộp này tôi mới lấy được lúc nãy, bên trong không có gì cả." Dương Siêu nói.
Tôi tin, câu nói này tôi tin, nguyên nhân vì là trong cái hộp này tuy nói là không, thế nhưng bên trong cũng không có dấu vết từng thả đồ vật, theo lý thuyết chôn dưới đất đã lâu như vậy, nếu như có vật gì đó trong này, cho dù có nhẹ đi chăng nữa cũng sẽ có dấu vết, thế nhưng cái này không có.
Đây là chuyện gì chứ? Sao lại là cái hộp không? Lẽ nào bản thân chiếc hộp này có điều gì quái lạ sao? Tôi cầm lấy nhìn một chút, chỉ có thể nhìn ra niên đại chiếc hộp này khá lâu, tôi cũng không biết chiếc hộp này là cái gì, chắc có lẽ chỉ có người phụ nữ không phải người kia biết được mà thôi.
Dương Siêu đỡ lấy chiếc hộp từ trong tay của tôi, nói tiếp.
"Cậu lại cảnh giác với ta như thế, nếu như ta suy đoán không sai, vừa nãy con thỏ kia tinh kia chắc chắn mang đến cho cậu cái gì đó, ví dụ như cảnh báo cảnh giác ta? Cũng có thể, cậu đúng là cần phải cẩn thận, bởi vì ta sẽ giết cái thứ cậu gọi là mẹ kia!"
"Rốt cuộc là ông muốn làm gì?" Tôi hơi nhướng mày, lửa giận trong lòng lại bùng lên.
"Cậu không cần phải để ý đến ta làm gì, tôi chỉ nói cho cậu biết, nhiệm vụ của ta là trảm yêu trừ ma!" Dương Siêu nói.
"Là ý của trưởng thôn hay là của ông?" Tôi hỏi, nhớ tới lúc trưởng thôn đi tìm cái người Dương Siêu này, tôi có thể nhìn thấy tướng mạo của ông ấy là đang nói dối, lẽ nào trưởng thôn còn có ẩn tình gì khác hay sao? Hay là trưởng thôn đã sớm biết mẹ tôi chính là một con tinh quái? Mẹ tôi nói đúng, thật sự không nên tin bất luận người nào.
"Ông ta? Cái này thì cậu phải tự mình đi hỏi ông ta rồi, ta tới nơi này chủ yếu vẫn là vì giải quyết chuyện Trương Trường Sinh thi biến thôi. Còn chuyện cái quan tài này và cả chuyện người nào nằm trong cái quan tài này, cũng không phải chỉ đơn giản như vậy. vì sau khi nhìn thấy nữ thi bên trong cái quan tài này, ta dùng người giấy mang truyện này báo lên tổng bộ, tra thử nữ nhân này rốt cuộc là ai, có điều lại bị cậu thấy rồi. Bên kia cũng chưa có tin tức phản hồi lại, thế nhưng ta cảm thấy nữ nhân này không đơn giản, vì lẽ đó nhất định phải mau chóng chuẩn kế sách xử lí." Dương Siêu chậm rãi nói.
"Xử lý? Thiêu hủy?" Tôi theo bản năng nhìn quan tài, người bên trong này nằm mười tám năm vẫn luôn yên lặng như thế, nếu như không phải lần này do Trương Trường Sinh bị chôn nhầm, cho nên mới đào quan tài của bà, nếu không bà vĩnh viễn bị chôn sâu dưới lòng đất, không có ai biết đến.
"Ý của ta là như thế này, người chết rồi thì không nên gây sóng gió! Vì lẽ đó chẳng cần biết bà ta là ai, kết quả cuối cùng chắc chắn sẽ là bị thiêu. Bên trong này thi khí quá nặng, chỉ cần có khả năng xảy ra Thi Biến thì thứ này và thứ mà cậu gọi là mẹ kia đều phải chết." Dương Siêu nhìn chằm chằm quan tài, ngữ khí nghiêm túc.
Lời Dương Siêu nói để tôi ghê tởm, người phân chia có người tốt người xấu, lẽ nào mẹ tôi thì không được phân chia như vậy?
Tôi không muốn giúp ông ta, tôi với nữ thi nằm trong cái quan tài này không thù không oán, tại sao tôi phải thiêu bà? Huống chi bà đối với tôi không có ác ý, điều này tôi có thể tự cảm giác được, tôi bèn nói thẳng ra, Dương Siêu hơi nhướng mày.
"Xem ra cậu bệnh cũng không hề nhẹ”.
Ông ta bỏ lại câu nói này rồi xoay người đi ra ngoài, thế nhưng ông ta mới vừa đi, tôi liền run cầm cập, bởi vì tôi đột nhiên nghe được một tiếng hít thở...
Nơi này chỉ có hai người chúng tôi, Dương Siêu cũng chuẩn bị đi rồi, chắc chắn không phải ông ta, như vậy là…
Tôi theo bản năng liếc mắt nhìn vào cái quan tài bên trong nhà, lẽ nào Thi Biến? Không thể nào? Lần thứ hai tôi cố lắng nghe thì tiếng hít thở này lại biến mất rồi. tôi thở phào nhẹ nhõm, hẳn là do tôi quá sốt sắng nên mới nghe lầm, bà ta đã chết lâu như vậy rồi, vả lại cũng không có cái điều kiện để Thi Biến, sao có thể sống lại được?
Tôi lắc đầu một cái, thế nhưng Dương Siêu vừa đi tới cửa đột nhiên quay đầu lại, nhìn chòng chọc vào quan tài, lẽ nào ông ta cũng nghe được tiếng hít thở? Tôi không nghe lầm? Dương Siêu một lần nữa đi vào trong nhà, ông ta đi quanh quan tài một vòng rồi đột nhiên nói.
"Chuột trong nhà các người cũng thành tinh rồi. Cậu thấy không?"
Tôi vội vàng đi tới phía bên kia quan tài, lại nhìn thấy một con chuột to bằng bảy tám con chuột bình thường khác. Đang dập đầu bên dưới quan tài, đây là loại tư thế dập đầu giống như đang cầu yêu vậy, lẽ nào cái con chuột to này phải lòng nữ thi nằm trong quan tài sao? Thế nhưng tại sao nhà tôi lại có con chuột lớn như thế được?
"Cá mè một lứa! Còn không mau cút đi!" Dương Siêu lạnh hét một tiếng, âm thanh rất có uy nghiêm, con chuột lớn này lập tức chạy đi tìm chỗ trốn, mà nó lại chạy vào trong phòng tôi. Tôi vội vàng muốn đuổi nó đi ra, thế nhưng vù vù, nó đi vào gọi đồng bọn ra, bảy, tám con chuột lớn vây quanh quan tài muốn mở nắp quan, chuyện quái quỷ gì vậy?
Chúng nó thật giống như không kiềm chế nổi mà đặc biệt làm càn, lại còn không sợ người. Sắc mặt Dương Siêu khó coi cực kỳ, đột nhiên tôi cảm thấy sợ hãi, bởi vì trong sân lại có mấy con rắn đang bò tới, lại là chuyện gì đây? Sao mấy con kinh khủng lại tới nhà tôi vậy? Toàn bộ động vật đều đi ta? Chẳng lẽ sắp có động đất?
Dương Siêu cũng nhìn thấy, tôi vội vàng chạy ra ngoài, không chỉ là nhà tôi, tôi còn nghe được bên trong nhà hàng xóm cách đó không xa có tiếng rít gào, kêu cái gì mà chuột với rắn vậy.
Đã xảy ra chuyện gì? Tôi nhìn không ra. Dương Siêu liếc mắt nhìn quanh, đột nhiên lại nhìn về phía bên kia núi, ngữ khí có một phần kinh ngạc.
"Thần núi xảy ra chuyện rồi, thế nên mọi thứ loạn hết lên.”
Thần núi có chuyện? Lẽ nào thần núi chết rồi?
- Hết chương 15+16-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.