Đoán Thiên Mệnh

Chương 118

Cửu Phẩm Nhất Cục

30/05/2022

Nghe Hồ Thanh Từ nói vậy, tôi và Tiểu Phượng Hoàng đưa mắt nhìn nhau. Không phải mỗi lần độ kiếp chỉ mọc thêm một chiếc đuôi sao? Sao có thể mọc thêm hai đuôi cùng lúc được?

"Cô/Chị nói thật sao?" Tôi và Tiểu Phượng Hoàng vô thức đồng thanh.

Đúng là không thể tưởng tượng nổi.

"Ta lừa hai đứa làm gì? Lừa hai đứa rồi hai đứa cho ta ăn kẹo hả??" Hồ Thanh Từ lắc đầu.

Tôi hít sâu, nhìn cô ta chằm chằm, đạo hạnh của cô ta cao quá, với đạo hạnh bây giờ của tôi thì chắc chắn không thể nhìn ra được gì. Nhưng tôi thấy có điều gì đó khác khác, hay nói đúng hơn là có cảm giác khí chất hơi thay đổi.

Nếu 1 lần mà cô ta thật sự mọc thêm được 2 chiếc đuôi thì đúng là giờ chỉ cách Cửu Vỹ Hồ Ly có 1 bước mà thôi. Nhưng chuyện này sao lại xảy ra chứ?

"Thấy hai đứa ngạc nhiên như vậy thì thôi quên đi, nói thẳng với hai đứa luôn vậy, ta độ kiếp mười năm trước đã suýt chết rồi, sau đó ta dùng tu vi của mình để gắng gượng lại, có thể nó đã kích phát tiềm lực của ta, nên sau khi cố gắng gượng lần cuối cùng ta lại mọc thêm hai chiếc đuôi." Hồ Thanh Từ nói.

Cho dù cô ta đã nói thẳng ra như vậy, không vòng vo gì cả nhưng vẫn làm tôi giật mình không thôi, trường hợp của cô ta đúng là mình chứng rõ ràng nhất của câu "khổ tận cam lai".

"Hơn nữa..." Hồ Thanh Từ nói tiếp.

"Hơn nữa cái gì ạ?" Tôi và Tiểu Phượng Hoàng lại đồng thanh, hai chúng tôi nhìn cô ta chằm chằm.

"Hơn nữa chiếc đuôi thứ chín cũng đã hơi nhú lên rồi." Nghe Hồ Thanh Từ nói xong làm tôi ngạc nhiên tới ngu người.

Vậy bây giờ cô ta có bao nhiêu chiếc đuôi? Chính xác mà nói là tám đuôi, nhưng chiếc đuôi thứ chính cũng sắp mọc ra rồi...

"Được rồi, Phượng Sở Lan bảo hai đứa đến đây làm gì? Sắc mặt tốt như vậy chắc là đã vượt qua tử kiếp rồi nhỉ?" Hồ Thanh Từ nhìn Tiểu Phượng Hoàng nói.

Tiểu Phượng Hoàng cẩn thận kể hết lại một lần. Khi lắng nghe câu chuyện, đủ loại biểu cảm lướt qua trên gương mặt Hồ Thanh Từ, ban đầu là giật mình, rồi khiếp sợ, cuối cùng là phẫn nộ tới mức run rẩy.

"Thì ra là như vậy... Kẻ đó đó thế mà lại..." Hồ Thanh Từ lạnh giọng.

"Phượng Sở Lan để ngươi đến đây có phải là vì đi tìm người đó không?" Hồ Thanh Từ nói.

Tiểu Phượng Hoàng lắc đầu: "Dạ không phải, mẹ để em tới đây để hỏi chuyện của chị, bà ấy cảm thấy mọi chuyện không đúng lắm, vì mọi người đều rơi vào một cái bẫy. Sau khi mẹ và chị ăn viên đan dược đó thì đã rơi vào một cái bẫy..."

"Bẫy gì?" Hồ Thanh Từ nhíu mày.

"Em cũng không biết ạ, mẹ em vẫn đang suy nghĩ."

Hồ Thanh Từ chớp mắt, bầu không khí trở nên yên lặng.

Tiểu Phượng Hoàng lại vặt một quả bỏ vào miệng, con bé nhắm mắt lại rồi "kết nối" với mẹ không biết đang ở nơi nào.

Ngay sau đó tôi thấy con bé chảy mồ hôi đầm đìa, có thể là "kết nối" với mẹ hơi khó, nhưng nó vẫn cố thử, con bé muốn kể chuyện của Hồ Thanh Từ cho mẹ nghe.

"Cậu cũng rơi vào bẫy à?" Hồ Thanh Từ nhìn tôi, tôi gật đầu, chắc là vậy.

"Người đó sắp đặt bẫy để làm gì??" Hồ Thanh Từ hỏi tôi, tôi lắc đầu cười khổ, nếu tôi biết thì hay quá.

Nghe tôi nói vậy sắc mặt Hồ Thanh Từ lại trầm xuống.

Tôi không nói gì nữa, toàn bộ quá trình "kết nối" của Tiểu Phượng Hoàng kéo dài hơn nửa tiếng thì xong, con bé mệt mỏi mở mắt:

"Mẹ bảo em nói với chị là chúc mừng cô, đồng thời cũng không chúc mừng chị."



"Ý gì vậy? Muốn làm ta hồi hộp à?” Hồ Thanh Từ hừ một tiếng.

"Mẹ em chỉ nói vậy thôi ạ, mẹ nói sắp tới chị phải cẩn thận hơn." Tiểu Phượng Hoàng nói chậm rãi, hơi nghiêm túc một chút.

Hồ Thanh Từ hừ một tiếng: "Lần nào cũng nói lời tốt nhỉ, ta biết rồi."

Tiểu Phượng Hoàng thở phảo nhẹ nhõm, bảo mẹ nói chúng ta xong việc rồi thì xuống núi thôi, dù gì Hồ Thanh Từ cũng vừa mới độ kiếp xong cần phải nghỉ ngơi, không nên quấy rầy cô ta.

Hai người chúng tôi đứng dậy, nhưng tôi chợt nghĩ đến một điều bèn nói: "Thần sông ở dưới chân núi..."

"Cô ta ư? Hừ"

Hồ Thanh Từ cười lạnh: "Có thể là cô ta đã nghe phong phanh được gì đó, biết ta độ kiếp..."

Tôi và Tiểu Phượng Hoàng đưa mắt nhìn nhau. Lẽ nào cô ta thật sự có đủ nguyên liệu để luyện đan dược trường sinh bất tử??

"Ta biết rồi." Hồ Thanh Từ gật đầu.

"Chúng ta xuống thôi." Tôi nói với Tiểu Phượng Hoàng.

"Mang chùm này theo ăn trên đường, không được cho người khác đây nghe chưa??" Hồ Thanh Từ cầm lấy chùm trái cây trên bàn đưa cho Tiểu Phượng Hoàng.

Tôi nghĩ nó hẳn là quý lắm, loại quả này mấy chục năm mới ra trái một lần, nghe cô ta nói là năm mươi năm, đừng nói một chùm, một quả có giá giá mấy triệu thì cũng có người mua.

"Dạ." Tiểu Phượng Hoàng gật đầu.

"Đi thôi, cô ta sắp tới rồi."

Tôi do dự nói một cách cẩn thận, Hồ Thanh Từ hừ lạnh: "Cô ta thì có thể làm gì được ta?"

Tôi thở phào nhẹ nhõm, tôi và Tiểu Phượng Hoàng đi ra ngoài, Tiểu Phượng Hoàng cúi đầu nhìn chùm trái cây: "Còn bảy quả, đây, cho anh năm quả."

Con bé đưa tôi năm quả, tôi lắc đầu nói nó cứ cầm đi, nó lắc đầu:

"Không được, ăn cái này rất có lợi, anh cầm lấy đi, đừng làm rơi, ngọt lắm..."

Nói xong con bé nhét một quả vào miệng tôi, sau đó giữ lại một quả, chắc là để lại cho mẹ.

Tôi hơi do dự nhận lấy, loại quả này có giúp đỡ gì cho đạo hạnh của tôi không ta??

Khi Tiểu Phượng Hoàng chuẩn bị dắt tôi xuống núi thì tôi bỗng nhìn thấy một bóng người trong lớp sương mù dày đặc. Tôi tập tung nhìn kĩ lại, quả nhiên là thần sông, đúng là cô ta đến tìm Hồ Thanh Từ.

Tôi lưỡng lự nói:

"Anh giải quyết chuyện của mình xong sẽ xuống núi, em chờ anh dưới đó nhé."

"Ừm." Con bé gật đầu đưa chìa khóa xe cho tôi, tôi nhận lấy.

Thần sông đi về phía động phủ của Hồ Thanh Từ, vẻ mặt rất bình tĩnh, không biết đang suy nghĩ gì trong lòng. Cô ta đi vào rồi thì lớp sương mù bên ngoài lại trở nên như cũ.

Hai chúng tôi đợi một lát rồi Tiểu Phương Hoàng đưa tôi bay xuống núi.



Lúc bay xuống chân núi, con bé lượn một vòng thì thấy một chiếc ô tô đậu ở đường rẽ lên núi, chắc là của thần sông rồi.

Tiểu Phượng hoàng đưa tôi đến chỗ đậu xe rồi thả tôi xuống, tôi lấy chìa khóa ra ấn một cái, đèn xe sáng lên, là xe của thần sông.

“Bây giờ em đừng về, dù gì cũng không xa lắm, đợi cô ta xuống rồi để cô ta đưa về.” Tôi nói. Trời sắp sáng rồi, bay về không ổn chút nào, sẽ bị người ta nhìn thấy mất, bắt xe về cũng không được. Tôi e là với diện mạo hiện tại của con bé thì sẽ có nhiều kẻ có ý đồ xấu mất.

Thật ra dù trời đã tối, tôi cũng lo lắng, không muốn để con bé bay về một mình, lỡ bị người ta bắt được thì phải làm sao?Con bé chỉ có một mình, tôi cũng không muốn vậy.

Tiểu Phượng Hoàng gật đầu, tôi nói đi vào trong xe nghỉ ngơi một lát là được, chắc đến chiều thần sông mới xuống được, bởi dù sao cô ta cũng phải đi bộ xuống mà.

"Nhưng em đói." Tiểu Phượng Hoàng nói.

Tôi cười nói con bé chờ một lát, để tôi vào rừng bắt mấy con thỏ rừng. Con bé nói muốn đi cùng, tôi cũng gật đầu. Con bé vốn là phượng hoàng, bắt thỏ rừng là sở trường nên chỉ trong chốc lát đã bắt được ba con mập ú, vậy là đủ ăn rồi.

Hai người chúng tôi quay về bên cạnh xe, nhóm lửa nướng thỏ. Tôi xử lý nhanh gọn lẹ, lên xe lấy lọ muối, rắc một ít lên, đưa cho Tiểu Phượng Hoàng một con, con bé vừa ăn vừa nói: "Vì sao thần sông lại nướng thỏ ra nông nỗi kia nhỉ?"

Tôi lắc đầu, cô ta vốn dĩ không ăn cái này, cô ta ăn trái cây, mà cái này không có kinh nghiệm thì chắc chắn không nướng ngon được.

Tôi thấy tiểu Phượng Hoàng thật sự rất đói, dù gì con bé cũng đã vừa cõng tôi vừa bay, thế là tôi cho con bé thêm một con nữa, con bé nhận lấy, tôi ăn một con là đủ rồi

Chúng tôi ăn xong trời đã sáng, tôi bảo Tiểu Phượng Hoàng vào ngủ trong xe một lát đi, con bé gật đầu. Tôi và con bé cùng vào trong xe, con bé ngửi ngửi: "Sao trên xe lại không có mùi tanh?"

Haha. Lần đầu tiên tôi ngồi trong xe của thần sông cũng tò mò như vậy.

Nghe tôi nói vậy, Tiểu Phượng Hoàng nghi ngờ dựa lưng vào ghế. Tôi nói nó quay về thì cứ ở trên núi đừng chạy lung tung, trên núi sẽ có thức ăn.

Con bé gật đầu:

"Biết rồi, em đâu có ngốc."

Tôi nói có thể gửi tin nhắn trên Wechat cho tôi, con bé gật đầu:

"Được, em sẽ gửi."

Song trên núi không có sóng, tôi nói như vậy, con bé thất vọng nói:

"Sao lại không có sóng?"

Tôi giải thích thế nào đây? Nói xong một lần, con bé càng tỏ vẻ không nói nên lời:

"Vì..."

Lúc con bé đang nói thì điện thoại tôi chợt reo lên, tôi lấy ra xem, thì ra là Diệp Thanh, tôi nghi hoặc nghe máy.

"Sao vừa nãy gọi điện cho cậu mà cậu không bắt máy?" Chị ấy hỏi.

Tôi nói tôi đang ở trên núi không có sóng, bây giờ mới xuống núi, nhưng chị ấy gọi cho tôi làm gì? Có chuyện gấp gì à?

Diệp Thanh bèn đép: "Ừm, tôi đã nhớ ra nguyên liệu kia là gì rồi."

Lời này đúng là làm tôi nghe xong thần sắc thất kinh, vội hỏi đó là gì

"Liên quan đến cửu vĩ hồ ly." Giọng nói Diệp Thanh rất nghiêm trọng, tôi ngơ ngẩn cả người, là sao cơ??

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đoán Thiên Mệnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook