Đoán Thiên Mệnh

Chương 122

Cửu Phẩm Nhất Cục

30/05/2022

Nghe thần sông nói vậy, tôi vội vàng lắc đầu, khổ luyện không phải là để bị đánh đấy chứ??

Khổ luyện, rèn luyện ở đây là rèn luyện trong tâm trí, còn nếu rèn luyện cơ thể, rồi đánh nhau với cô ta thì có lẽ là tôi sẽ phải nằm trên giường vài ngày mới dậy được.

Như vậy không có tác dụng gì mà tôi cũng không thể bị đánh tới mức đột phá lên được đâu.

Nhưng tôi hiểu những lời cô ta nói, cũng đúng thôi, khí tức trong người tôi bây giờ không được bình thường, đã là đoán mệnh sư cấp năm, nhưng khí tức lại giống đoán mệnh sư cấp tám. Tình hướng như vậy có thể nói là "khác biệt với người bình thường".

Nếu tôi rèn luyện theo kiểu khổ luyện thì đột phá cũng không phải chuyện quá khó. Dù gì khí tức của tôi cũng đã đạt yêu cầu, thật sự có thể đột phá được thì rồi sẽ đột phá thôi.

Tôi có nên rèn luyện không?

Khi tôi nói tôi muốn như vậy, thần sông bảo:

"Đi ra ngoài đi, ta sẽ rèn luyện cho cậu."

Tôi nhanh chóng lắc đầu nguầy nguậy:

"Thôi đừng, tôi không muốn nằm liệt trên giường đâu."

Có thể cô ta sẽ nhân cơ hội này đánh tôi vài cái, kiểu có bao nhiêu lực thì đánh bây nhiêu ấy. Cũng bởi trước đây tôi đối xử với cô ta cũng không được tốt lắm!

"Cậu không chỉ thích cái lợi trước mắt, mà còn nhát gan." Thần sông liếc nhìn tôi.

Tôi bèn nói, tùy cô muốn nghĩ gì cũng được.

Nếu chịu đòn có thể đột phá thì cô ta đánh tôi cả ngày cả đêm cũng được, nhưng mấu chốt lại không phải như vậy!

"Cái này cũng không phải do cậu quyết định mà được, cậu còn không đạt được yêu cầu ta, đi ra kia, để ta rèn luyện cho cậu." Thần sông nói.

Tôi ăn một cách vội vàng:

"Chưa ăn xong mà."

Ý tôi là cô đừng làm ồn, không đủ yêu cầu thì vẫn còn thời gian mà.

"Đợi đến khi cậu ăn no thì ta thấy cậu còn thảm hơn đấy, tưởng là tốt hơn à. Tự chọn đi." Thần sông nói xong liền đi ra ngoài.

Tôi chỉ có thể im lặng đi ra, rèn luyện như thế này chỉ có thể nâng cao thể lực thôi, không thể hy vọng nhiều được. Tôi nhìn cô ta chằm chằm:

"Cô chuẩn bị đánh như thế nào? Tính để tôi nằm mấy ngày đây?"

Đúng là bây giờ tôi là đoán mệnh sư cấp năm, khí tức trong cơ thể ngang ngửa thầy đoán mệnh cấp tám, nhưng so với thần sông thì vẫn còn chênh lệch rất nhiều. Tôi đương nhiên cũng tự biết lượng sức, cô ta là yêu quái sống không biết bao lâu rồi mà.

"Nằm mấy ngày là do cậu thôi." Thần sông nói.

Tôi hít một hơi thật sâu, khi đó tôi còn có cảm giác mình có thể giết chết cô ta luôn rồi, nhưng bây giờ có muốn cũng không làm được. Tôi lấy thanh kiếm gỗ đào Dương Siêu cho ra, lập tức tấn công!

Thế nhưng, thần sông lại đứng im bất động, cứ thế nhìn tôi, mặc kệ thanh kiếm gỗ đào chỉ cách cô ta trong gang tấc, tôi dừng lại, nghi ngờ hỏi:

"Cô tính làm gì? Không phải đánh nhau hả? Lẽ nào cô muốn nằm mấy ngày?"

"Gần thêm chút nữa đi, cậu cách ta xa như vậy ta không muốn ra tay." Câu nói của thần sông làm tôi cạn lời.



Cái gì??

Thanh kiếm gỗ đào của tôi sắp chọc vào người cô ta rồi, rất rất gần rồi mà cô ta còn nói quá xa? Tôi nghĩ đến ngu người luôn rồi.

Tôi chỉ có thể tấn công tiếp. Đột nhiên, cô ta giơ tay lên, hai ngón tay kẹp lấy lưỡi kiếm sắc bén, tay tôi không thể di chuyển thanh kiếm được nữa, tôi lập tức sửng sốt.

"Thực lực của cậu chỉ có như vậy thôi? Ta thấy là cậu sắp phải nằm hết một tháng rồi đấy." Thần sông nói, cơ thể cô ta còn chưa động đậy nữa!

Tôi hít một hơi thật sâu, điều động khí tức ngang ngửa thầy mệnh cấp sư tám đến bàn tay, đánh 1 quyền vào cô ta. Một quyền này như dùng hết mười phần công lực của tôi vậy.

"Khí tức nhiều, nhưng cậu lại không biết cách dùng thì cũng là vô ích mà thôi. Cậu nên tự biết dùng như thế nào, nếu như lãng phí nó thì chỉ càng làm chậm quá trình đột phá của cậu. 5 ngày, 10 ngày, 15 ngày, hay một tháng, cậu tự chọn đi." Thần sông nói.

"Chọn cái gì??" Tôi ngu ngơ hỏi.

"Nằm liệt giường, muốn nằm năm ngày, mười ngày hay một tháng??" Cô ta hỏi.

"Tôi không chọn!"

Tôi bị dọa 1 trận, lúc chuẩn bị tấn công tiếp thì thần sông búng vào lưỡi kiếm một cái làm nó văng ra tuốt đằng xa. Cô ta giơ tay lên đánh một chưởng vào ngực tôi, tôi cảm thấy hơi thở của mình trở nên dồn dập, hai mắt tối sầm, sắp hôn mê bất tỉnh.

Tôi có cảm giác mình đang nằm trên mặt đất rồi nhưng vẫn chưa tỉnh táo lại được.

Không biết đã qua bao lâu, tôi đột nhiên tỉnh lại, vội vã bò dậy. Vừa ngẩng lên thì trông thấy thần sông đang nhìn tôi một cách kì lạ.

"Tôi đã nằm mấy ngày rồi?" Tôi vội vàng hỏi, đau đầu quá.

"10 ngày." Thần sông nói, tôi hốt hoảng, vội vội vàng vàng lấy điện thoại ra xem, mẹ ơi, đúng là đã trôi qua mười ngày!

"Tôi vẫn nằm ở bên ngoài sao?" Tôi hỏi.

"Không thì sao?" Cô ta lại hỏi ngược lại tôi.

Tôi khiếp sợ lắc đầu, cô ta đi tới: "Mấy ngày rồi??"

"Tổ sư nhà cô, cô báo thù việc tư đúng không?" Tôi không thể tin nổi, tôi đã nằm đây lâu như vậy sao?

Thế mà tôi đã lãng phí tới 10 ngày. Thực lực của cô ta quá mạnh, một chưởng đã đánh tôi ngất xỉu 10 ngày, chắc chắn là cô ta cố ý, còn nói là giúp tôi rèn luyện? Hoàn toàn là muốn trả thù tôi mà, cô ta đang hành hạ tôi đấy.

"Cậu dám chửi ta?" Khuôn mặt thần sông đanh lại, cô ta còn giơ tay lên chuẩn bị đánh tôi tiếp.

"Ầm!"

Tôi còn chưa kịp phản ứng thì có một bóng người xẹt qua.

Một bàn tay đập vào người tôi. Tôi lại có cảm giác không hít thở nổi, cơ thể văng ra xa khoảng 7-8m gì đó, đôi mắt tôi lại tối sầm lại, tôi ngất xỉu.

"Tính cho cậu nằm năm ngày nhưng cậu dám chửi ta à? Hai mươi ngày không thương lượng nhé..."

Đây là câu nói tôi đã mơ màng nghe thấy được trước khi hoàn toàn hôn mê bất tỉnh, tôi cảm thấy đầu rất đau, rất nặng, muốn tỉnh nhưng không tỉnh được. Tôi không biết đã qua bao lâu, đến khi thấy đói tôi mới tỉnh lại. Hai mắt nhập nhèm mở mắt ra, tôi rã rời ngồi trên mặt đất.

"Thế mà lại tỉnh trước một tiếng, tiến bộ rồi đấy." Giọng thần sông truyền tới, tôi vô thức ngẩng đầu lên nhìn cô ta, đầu váng mắt hoa.

"Tôi đã nằm đây bao lâu rồi?" Tôi hỏi một cách yếu ớt.

"Hai mươi ngày." Giọng cô ta lạnh tanh.



Tôi hãi hùng nhảy dựng lên, lại vội vội vàng vàng lấy điện thoại ra, nó đã hết pin lâu lắm rồi. Nói như vậy, tôi chịu đòn của cô ta, trước đó đã hôn mê hơn 10 ngày trong suối nước, rồi giờ lại thêm 20 ngày nữa, tôi??? Tôi đã hôn mê hơn 30 ngày rồi sao? Tôi đã vượt qua những ngày đó bằng cách nào vậy? Tôi vẫn luôn nằm ở đây sao?

Tôi hoàn toàn không thể tin nổi. Tôi nôn nóng kiểm tra khí tức trong cơ thể, không có thay đổi gì, đạo hạnh cũng không tăng. Tôi tức giận vô cùng, đúng là chịu đòn không thể đột phá được.

"Cái này là rèn luyện mà cô nói sao?" Tôi nhìn cô ta chằm chằm.

"Đúng."

"Nhưng tôi không thay đổi chút nào cả." Tôi nói, đừng nói là khí tức, ngay cả phương diện võ thuật cũng không có sự thay đổi nào, vì cả hai lần cô ta đều giết tôi trong nháy mắt.

"Không phải, cậu hôn mê 20 ngày không chết không phải tiến bộ thì là cái gì nữa?" Cô ta đứng dậy đi tới.

Tôi khiếp sợ, vội vàng lui về phía sau:

"Cô... Cô không được đánh tôi, muốn rèn luyện giúp tôi thì không thể giết tôi trong nháy mắt được, đây mà gọi là rèn luyện à?”

Cô ta im lặng tiếp tục đi đến.

Tôi vội vàng nói tiếp:

"Tôi lại nằm thêm mấy ngày nữa sẽ hết ba tháng mất."

Tôi chưa bao giờ nghĩ được rằng tôi lại có thể vượt qua 30 ngày như thế, tôi đã ngủ ngoài cửa suốt 30 ngày. Chưa nói đến ánh mặt trời, vào ban đêm, trời mưa thì sao.

"Nhanh vậy sao? Thôi quên đi, thay đổi một chút là được." Thần sông suy tư nói.

Tôi thở phào nhẹ nhõm. Tôi vô cùng bất mãn với cô ta, 30 ngày này, nếu tôi ra ngoài rèn luyện, có khi đã may mắn đột phá lên đoán mệnh sư cấp sáu rồi ấy chứ, thế mà lại nằm lâu như vậy. Quá lãng phí thời gian!

Nhưng khi tôi còn đang căm phẫn, tôi đột nhiên cảm thấy có gì đó khác khác, không phải đạo hạnh, mà là khí trong cơ thể rất nhiều, nhưng không hề có cảm giác căng phình như trước, hình như đã thích ứng rồi.

Thần sông nói tôi ham lợi trước mắt, quá nôn nóng. Vậy thì phương pháp này là để xoa dịu tôi. Để cơ thể tôi thích ứng rồi lại tiếp tục?

Nhưng tôi không thể chịu nổi phương pháp này được, đánh tôi ngất xỉu không thương lượng thì chí ít cũng nhân lúc tôi còn hơi choáng váng mà kéo tôi vào phòng chứ, đằng này cô ta không làm gì cả.

"Thay đổi như thế nào?" Tôi hỏi.

"Nằm một ngày, ba ngày hay năm ngày." Thần sông nói.

Tôi vội vã chạy vào phòng, dùng cái cách này để tôi không vì cái lợi trước mắt, tôi thật sự khôngchịu nổi, sao lại đánh tôi ngất xỉu chứ? Trực tiếp nói với tôi đừng có hít thở nữa là được, cô ta đúng là đang trả thù tư.

Tôi hơi hoài nghi khi tôi đang hôn mê, không biết cô ta đã làm gì đấy.

"Do cậu nhát gan." Thần sông đáp.

Tôi không nói nên lời, "Cô còn nói là cô không có ý trả thù à?"

"Không hề, ta không hề trả thù cậu." Thần sông lắc đầu.

"Tự cô có tin lời mình nói không??"

"Ta không tin, chọn đi, một ngày, ba ngày hay năm ngày?" Thần sông lại gần tôi, tôi vội vàng lùi lại, cô ta giờ tay lên, đánh một chưởng vào tôi. Tôi tức giận, chống trả một cách điên cuồng, nhưng tôi vừa hôn mê 30 ngày, yếu như một giọt nước vậy. Tôi không còn chút hơi sức nào cả, tôi có cảm giác nếu cứ tiếp tục như vậy, tôi sẽ chịu không nổi mất.

"Tổ sư bố thần sông nhà cô." Tôi tức giận nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đoán Thiên Mệnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook