Chương 22
Thập Thế
21/10/2016
Bóng người bên ngoài chớp động, quân sĩ vội vàng tập hợp, tiếng bước chân dồn dập, không có tiếng người xôn xao, chỉ có âm hí của ngựa và tiếng hô sát phát ra xa vọng truyền đến.
Tuy bọn họ sớm đã nhận được tin, biết Điền nhân sẽ đánh úp bất ngờ, nhưng không nghĩ rằng lại mau thế. Lúc này, phần lớn binh sĩ đang dùng bữa tối. Hoàn hảo cả nhân sĩ gần đây được Thiên Môn huấn luyện, phản ứng nhanh chóng, đại gia đã tập hợp trật tự, chuẩn bị xuất phát rồi.
Theo kế hoạch, Ngôn Phi Ly và các tướng lĩnh của mình sẽ tiên phòng chính diện xuất kích, Tây Môn Việt mang theo bộ quân chủ lực đánh dọc hai bên, từ hậu diện Điền nhân tập kích. Chính vì vậy mà gọi là đường lang bộ thiền, hoàng tước tại hậu (1).
(1) Đường lang bộ thiền hoàng tước tại hậu: chỉ việc không biết đến những nguy hiểm sắp xảy ra – theo blog Dạ Tinh Trang.
Họ cố tính hạ trại trong sơn cốc này là vì thế.
Ngôn Phi Ly với địa hình lân cận Giản cảnh rõ như lòng bàn tay, biết hai sườn núi có một khu rừng, thích hợp vây truy chặn đường. Ban ngày, khi cùng Tây Môn bàn bạc kế sách dẫn lang nhập thất (2), từng qua đây. Nhưng sự tình đột ngột chuyển thành như vậy, Ngôn Phi Ly không biết Tây Môn có thể mang nhân mã băng qua sơn đạo khúc khuỷu đến nơi kịp lúc hay không.
(2) dẫn lang nhập thất: dẫn sói vào nhà.
Không có thời gian để suy nghĩ thêm. Lần dạ tập này của Điền, quân binh lực phải có đến ba vạn quân trở lên, còn Ngôn Phi Ly chỉ mang theo tám nghìn binh mã. Bọn chúng nhất định đang nghênh chiến ở bình nguyên trước mặt, phải chống đỡ được khoảng một canh giờ, mới có thể đợi nổi hai vạn đại bộ đội của Tây Môn đến giải vây.
Người Điền rất dũng mãnh, thân hình cao lớn. Tập kích bất ngờ thế này càng như mãnh hổ thêm cánh.
Ngôn Phi Ly nói với Lăng Thanh: “Ngươi trở về chiếu cố Thu đại phu.” Sau đó mang theo binh sĩ lao vào sát tràng (trận).
Bóng đêm hắc ám, khắp sơn cốc vang lên những tiếng đau đớn, la hét, thanh âm đao kiếm tương giao bao quanh.
…
Thu Diệp Nguyên đợi ở trướng của Ngôn Phi Ly, gấp đến độ giậm chân thình thịch.
Nếu ban nãy không chẩn sai, Ngôn Phi Ly hẳn phải có thai hai tháng rồi. Nhưng xem ra chính y còn chưa biết. Mà điều gay go nhất, chính là y sản hậu lại quỳ lâu dưới đại tuyết, bệnh cũ đã khó trị tận gốc, mà loại bệnh này không thích hợp để mang thai, huống chi gần đây y làm việc quá độ, thai nhi bất ổn, càng nguy hiểm. Hắn còn chưa kịp cảnh báo cho y, lại có tập kích bất ngờ. Thân thể y như thế, sao có thể ở trên chiến trường.
Thu Diệp Nguyên đang muốn chạy về trướng của mình chuẩn bị hòm thuốc, thình lình có người vọt tiến vào, là Lăng Thanh.
“Lăng Thanh!” Thu Diệp Nguyên cả kinh, “Ngươi sao ở đây? Ngôn tướng quân xảy ra chuyện gì?”
Lăng Thanh trông thấy hắn thì thở hắt.
“Ngôn tướng quân mệnh nô tài quay lại bảo hộ ngài.”
Thu Diệp Nguyên lập tức đẩy hắn, “Ta ở đây không sao, ngươi mau trở lại bảo hộ Ngôn tướng quân!”
“Không được! Tướng quân bảo nô tài tới bảo hộ ngài, nô tài sao có thể kháng mệnh chứ.”
“Ta ở đây không sao, người cần bảo vệ là Ngôn tướng quân kia!” Thu Diệp Nguyên khẩn trương. Hắn mặc dù không biết Lăng Thanh bản lĩnh ra sao, nhưng dù Lăng Thanh có là một tiểu binh, có thêm nhiều người bên cạnh giúp Ngôn tướng quân là tốt rồi.
Lăng Thanh vừa nghe thế, kì lạ hỏi:
“Tướng quân làm sao? Hắn mang theo rất nhiều binh sĩ, không sao đâu.”
Thu Diệp Nguyên không thể nào trả lời hắn được, chỉ gấp đến độ đi vòng vòng.
Lăng Thanh là người thông minh, thấy dáng vẻ lo lắng của Thu đại phu, suy nghĩ lại, “Có phải tướng quân mắc bệnh nặng không?”
“So với bệnh nặng còn nghiêm trọng hơn a!” Thu Diệp Nguyên thốt lên.
“Cái gì?!”
Thu Diệp Nguyên tự bực mình lắm mồm. buộc lòng liều mạng đẩy Lăng Thanh, “Ngươi mau quay lại đi, nhanh bảo hộ Ngôn tướng quân. Đừng để hắn cậy khỏe mà tổn hại bản thân.”
Nhưng cổ tay lại nhanh chóng bị bẻ ngoặt ra sau lưng, Lăng Thanh lạnh lùng: “Hắn bị bệnh gì?”
Thu Diệp Nguyên sững sờ. Lăng Thanh khí thế bức nhân, dáng vẻ hạ nhân ở chỗ nào chứ. Thu Diệp Nguyên bị nhãn thần sắc bén của hắn trừng trừng, không tự chủ được mà nói: “Không phải bệnh. Là, là…”
Lăng Thanh thấy hắn ấp úng, linh quang đột nhiên lóe lên, nghĩ đến một khả năng, sắc mặt thay đổi nhanh chóng. Buông Thu Diệp Nguyên ra, chớp mắt xông ra ngoài.
Thu Diệp Nguyên ngơ ngẩn đứng trong lều, cúi đầu nhìn vết bầm ở cổ tay dần dần hiện lên, trong lòng nghĩ: Lăng Thanh này, rốt cuộc là ai?
…
Ngoài doanh trướng, bóng đêm mịt mù, trận chiến còn đang tiếp diễn hừng hực khí thế.
Ngôn Phi Ly dẫn tám nghìn quân đang ở bên ngoài cốc của địch. Trên người y, máu đã dính đầy, không biết là của quân địch hay là do vết thương của bản thân.
Từ năm mười hai tuổi bắt đầu xuất trận, y đã minh bạch, ở đây chỉ có thể không ngừng chém giết, đánh bại đối phương mới có thể sống sót.
Những lưỡi kiếm sắc bén vung lên, huyết nhục tung tóe. Ngôn Phi Ly đối đầu không chút lưu tình, cơn đau âm ỉ trong bụng căn bản không rảnh để tâm.
Đã qua hơn nửa canh giờ, quân của Tây Môn vẫn chưa xuất hiện, tâm tình Ngôn Phi Ly lo lắng. Mãi cho đến lúc này, y vẫn không biết Tây Môn có thể suôn sẻ mang đại quân đến đúng nơi dự định được không.
Hai tay bắt đầu vô lực, mỗi lần vung kiếm lên chỉ huy lại cảm thấy một trận tê dại.
Ngôn Phi Ly thầm nghĩ bất hảo, nội lực thôi thúc, cơn đau ở bụng lan truyền.
Chung quanh thi thể chất đống, máu chảy thành sông, nhưng đại bộ phận đều là của địch nhân. Quân lực của Thiên Môn tuy không nhiều bằng quân địch, nhưng rất dũng mạnh, một người bằng mười kẻ địch. Bọn họ sớm đã thăm dò những địa hình có lợi ở sơn cốc này trước, sau đó liên tiếp bức lui kẻ thù.
Sắc mặt Ngôn Phi Ly dần dần tái nhợt đi, từng giọt mồ hôi lạnh theo trán chảy xuống. Y cắn chặt răng, vẫn mang binh sĩ xông lên phía trước.
Thình lình, một tên có vẻ là tướng lĩnh của địch lao về phía y. Ngực Ngôn Phi Ly chấn động, giơ kiếm lên.
“Keng!”
Hai thanh kiếm tương giao, sức lực của Ngôn Phi Ly không ổn, rốt cuộc bị đối phương chiếm thế, tâm cả kinh!
Man tộc này, vốn không có võ công gì, chỉ là cậy mạnh mà thôi, lẽ ra hắn không phải là đối thủ của Ngôn Phi Ly. Nhưng thân thể y lúc này không bình thường, thế nên không chống đỡ được.
Tên nọ được nước lấn tới, hai bên giao đấu. Ngôn Phi Ly biết đối phương đúng là tướng lĩnh chủ lực của Điền tộc, rất muốn bắt hắn. Nhưng cơn đau ở dưới bụng mỗi lúc càng tăng, dần khiến y không thể bỏ qua.
Chân Ngôn Phi Ly loạng choạng, tên nọ thấy lợi thế, một kiếm đâm tới, nhưng không ngờ đó là dụ địch hư chiêu, Ngôn Phi Ly xoay ngươi, phóng ra một luồng chân khí đánh ngã gã. Vốn định xuất thủ bắt giữ, bụng dưới thình lình đau nhói, hai chân Ngôn Phi Ly mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất.
Dùng kiếm đỡ mình, Ngôn Phi Ly đặt tay lên bụng, dần cúi đầu.
Trong bóng đêm đen kịt, y không thể nhìn thấy hạ thể của mình, nhưng có thể cảm nhận một dịch thể đang chảy xuống từ dọc hai chân, khiến y chấn kinh. Mùi máu nồng, khiến y có thể rõ ràng biết đó là từ chính hạ thân mình. Cơn đau vừa quen vừa lạ, cứ thế phát tác, khiến y mơ màng minh bạch đã xảy ra chuyện gì.
Không…
Chuyện này không thể…
Sắc mặt Ngôn Phi Ly càng trắng bệch ra, gắt gao ôm bụng dưới.
Lúc này, gã địch nhân bị chém ngã kia đã chật vật đứng lên được, xoay người thấy y đang quỵ xuống, sửng sốt một chút, nhưng lập tức ánh mắt lộ vẻ hung dữ, dữ tợn đâm kiếm tới lần hai.
Tuy bọn họ sớm đã nhận được tin, biết Điền nhân sẽ đánh úp bất ngờ, nhưng không nghĩ rằng lại mau thế. Lúc này, phần lớn binh sĩ đang dùng bữa tối. Hoàn hảo cả nhân sĩ gần đây được Thiên Môn huấn luyện, phản ứng nhanh chóng, đại gia đã tập hợp trật tự, chuẩn bị xuất phát rồi.
Theo kế hoạch, Ngôn Phi Ly và các tướng lĩnh của mình sẽ tiên phòng chính diện xuất kích, Tây Môn Việt mang theo bộ quân chủ lực đánh dọc hai bên, từ hậu diện Điền nhân tập kích. Chính vì vậy mà gọi là đường lang bộ thiền, hoàng tước tại hậu (1).
(1) Đường lang bộ thiền hoàng tước tại hậu: chỉ việc không biết đến những nguy hiểm sắp xảy ra – theo blog Dạ Tinh Trang.
Họ cố tính hạ trại trong sơn cốc này là vì thế.
Ngôn Phi Ly với địa hình lân cận Giản cảnh rõ như lòng bàn tay, biết hai sườn núi có một khu rừng, thích hợp vây truy chặn đường. Ban ngày, khi cùng Tây Môn bàn bạc kế sách dẫn lang nhập thất (2), từng qua đây. Nhưng sự tình đột ngột chuyển thành như vậy, Ngôn Phi Ly không biết Tây Môn có thể mang nhân mã băng qua sơn đạo khúc khuỷu đến nơi kịp lúc hay không.
(2) dẫn lang nhập thất: dẫn sói vào nhà.
Không có thời gian để suy nghĩ thêm. Lần dạ tập này của Điền, quân binh lực phải có đến ba vạn quân trở lên, còn Ngôn Phi Ly chỉ mang theo tám nghìn binh mã. Bọn chúng nhất định đang nghênh chiến ở bình nguyên trước mặt, phải chống đỡ được khoảng một canh giờ, mới có thể đợi nổi hai vạn đại bộ đội của Tây Môn đến giải vây.
Người Điền rất dũng mãnh, thân hình cao lớn. Tập kích bất ngờ thế này càng như mãnh hổ thêm cánh.
Ngôn Phi Ly nói với Lăng Thanh: “Ngươi trở về chiếu cố Thu đại phu.” Sau đó mang theo binh sĩ lao vào sát tràng (trận).
Bóng đêm hắc ám, khắp sơn cốc vang lên những tiếng đau đớn, la hét, thanh âm đao kiếm tương giao bao quanh.
…
Thu Diệp Nguyên đợi ở trướng của Ngôn Phi Ly, gấp đến độ giậm chân thình thịch.
Nếu ban nãy không chẩn sai, Ngôn Phi Ly hẳn phải có thai hai tháng rồi. Nhưng xem ra chính y còn chưa biết. Mà điều gay go nhất, chính là y sản hậu lại quỳ lâu dưới đại tuyết, bệnh cũ đã khó trị tận gốc, mà loại bệnh này không thích hợp để mang thai, huống chi gần đây y làm việc quá độ, thai nhi bất ổn, càng nguy hiểm. Hắn còn chưa kịp cảnh báo cho y, lại có tập kích bất ngờ. Thân thể y như thế, sao có thể ở trên chiến trường.
Thu Diệp Nguyên đang muốn chạy về trướng của mình chuẩn bị hòm thuốc, thình lình có người vọt tiến vào, là Lăng Thanh.
“Lăng Thanh!” Thu Diệp Nguyên cả kinh, “Ngươi sao ở đây? Ngôn tướng quân xảy ra chuyện gì?”
Lăng Thanh trông thấy hắn thì thở hắt.
“Ngôn tướng quân mệnh nô tài quay lại bảo hộ ngài.”
Thu Diệp Nguyên lập tức đẩy hắn, “Ta ở đây không sao, ngươi mau trở lại bảo hộ Ngôn tướng quân!”
“Không được! Tướng quân bảo nô tài tới bảo hộ ngài, nô tài sao có thể kháng mệnh chứ.”
“Ta ở đây không sao, người cần bảo vệ là Ngôn tướng quân kia!” Thu Diệp Nguyên khẩn trương. Hắn mặc dù không biết Lăng Thanh bản lĩnh ra sao, nhưng dù Lăng Thanh có là một tiểu binh, có thêm nhiều người bên cạnh giúp Ngôn tướng quân là tốt rồi.
Lăng Thanh vừa nghe thế, kì lạ hỏi:
“Tướng quân làm sao? Hắn mang theo rất nhiều binh sĩ, không sao đâu.”
Thu Diệp Nguyên không thể nào trả lời hắn được, chỉ gấp đến độ đi vòng vòng.
Lăng Thanh là người thông minh, thấy dáng vẻ lo lắng của Thu đại phu, suy nghĩ lại, “Có phải tướng quân mắc bệnh nặng không?”
“So với bệnh nặng còn nghiêm trọng hơn a!” Thu Diệp Nguyên thốt lên.
“Cái gì?!”
Thu Diệp Nguyên tự bực mình lắm mồm. buộc lòng liều mạng đẩy Lăng Thanh, “Ngươi mau quay lại đi, nhanh bảo hộ Ngôn tướng quân. Đừng để hắn cậy khỏe mà tổn hại bản thân.”
Nhưng cổ tay lại nhanh chóng bị bẻ ngoặt ra sau lưng, Lăng Thanh lạnh lùng: “Hắn bị bệnh gì?”
Thu Diệp Nguyên sững sờ. Lăng Thanh khí thế bức nhân, dáng vẻ hạ nhân ở chỗ nào chứ. Thu Diệp Nguyên bị nhãn thần sắc bén của hắn trừng trừng, không tự chủ được mà nói: “Không phải bệnh. Là, là…”
Lăng Thanh thấy hắn ấp úng, linh quang đột nhiên lóe lên, nghĩ đến một khả năng, sắc mặt thay đổi nhanh chóng. Buông Thu Diệp Nguyên ra, chớp mắt xông ra ngoài.
Thu Diệp Nguyên ngơ ngẩn đứng trong lều, cúi đầu nhìn vết bầm ở cổ tay dần dần hiện lên, trong lòng nghĩ: Lăng Thanh này, rốt cuộc là ai?
…
Ngoài doanh trướng, bóng đêm mịt mù, trận chiến còn đang tiếp diễn hừng hực khí thế.
Ngôn Phi Ly dẫn tám nghìn quân đang ở bên ngoài cốc của địch. Trên người y, máu đã dính đầy, không biết là của quân địch hay là do vết thương của bản thân.
Từ năm mười hai tuổi bắt đầu xuất trận, y đã minh bạch, ở đây chỉ có thể không ngừng chém giết, đánh bại đối phương mới có thể sống sót.
Những lưỡi kiếm sắc bén vung lên, huyết nhục tung tóe. Ngôn Phi Ly đối đầu không chút lưu tình, cơn đau âm ỉ trong bụng căn bản không rảnh để tâm.
Đã qua hơn nửa canh giờ, quân của Tây Môn vẫn chưa xuất hiện, tâm tình Ngôn Phi Ly lo lắng. Mãi cho đến lúc này, y vẫn không biết Tây Môn có thể suôn sẻ mang đại quân đến đúng nơi dự định được không.
Hai tay bắt đầu vô lực, mỗi lần vung kiếm lên chỉ huy lại cảm thấy một trận tê dại.
Ngôn Phi Ly thầm nghĩ bất hảo, nội lực thôi thúc, cơn đau ở bụng lan truyền.
Chung quanh thi thể chất đống, máu chảy thành sông, nhưng đại bộ phận đều là của địch nhân. Quân lực của Thiên Môn tuy không nhiều bằng quân địch, nhưng rất dũng mạnh, một người bằng mười kẻ địch. Bọn họ sớm đã thăm dò những địa hình có lợi ở sơn cốc này trước, sau đó liên tiếp bức lui kẻ thù.
Sắc mặt Ngôn Phi Ly dần dần tái nhợt đi, từng giọt mồ hôi lạnh theo trán chảy xuống. Y cắn chặt răng, vẫn mang binh sĩ xông lên phía trước.
Thình lình, một tên có vẻ là tướng lĩnh của địch lao về phía y. Ngực Ngôn Phi Ly chấn động, giơ kiếm lên.
“Keng!”
Hai thanh kiếm tương giao, sức lực của Ngôn Phi Ly không ổn, rốt cuộc bị đối phương chiếm thế, tâm cả kinh!
Man tộc này, vốn không có võ công gì, chỉ là cậy mạnh mà thôi, lẽ ra hắn không phải là đối thủ của Ngôn Phi Ly. Nhưng thân thể y lúc này không bình thường, thế nên không chống đỡ được.
Tên nọ được nước lấn tới, hai bên giao đấu. Ngôn Phi Ly biết đối phương đúng là tướng lĩnh chủ lực của Điền tộc, rất muốn bắt hắn. Nhưng cơn đau ở dưới bụng mỗi lúc càng tăng, dần khiến y không thể bỏ qua.
Chân Ngôn Phi Ly loạng choạng, tên nọ thấy lợi thế, một kiếm đâm tới, nhưng không ngờ đó là dụ địch hư chiêu, Ngôn Phi Ly xoay ngươi, phóng ra một luồng chân khí đánh ngã gã. Vốn định xuất thủ bắt giữ, bụng dưới thình lình đau nhói, hai chân Ngôn Phi Ly mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất.
Dùng kiếm đỡ mình, Ngôn Phi Ly đặt tay lên bụng, dần cúi đầu.
Trong bóng đêm đen kịt, y không thể nhìn thấy hạ thể của mình, nhưng có thể cảm nhận một dịch thể đang chảy xuống từ dọc hai chân, khiến y chấn kinh. Mùi máu nồng, khiến y có thể rõ ràng biết đó là từ chính hạ thân mình. Cơn đau vừa quen vừa lạ, cứ thế phát tác, khiến y mơ màng minh bạch đã xảy ra chuyện gì.
Không…
Chuyện này không thể…
Sắc mặt Ngôn Phi Ly càng trắng bệch ra, gắt gao ôm bụng dưới.
Lúc này, gã địch nhân bị chém ngã kia đã chật vật đứng lên được, xoay người thấy y đang quỵ xuống, sửng sốt một chút, nhưng lập tức ánh mắt lộ vẻ hung dữ, dữ tợn đâm kiếm tới lần hai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.